Phía trước là cầu vồng – Chương 4

Tác giả : An Yên

Biệt thự ROSE, một ngày chủ nhật…

Hôm nay là ngày đầy tháng của hai thiên thần nhà Bá Trọng và Trúc Linh nên ngôi biệt thự sang trọng này rộn rã lắm. Ngoài ông bà thông gia hai bên, gia đình Bá Trọng chỉ mời những người bạn thân thiết vì anh xem đây là ngày kỉ niệm thiêng liêng, anh không muốn làm rầm rộ như một cơ hội kiếm tiền của mấy nhà giàu anh biết. Trọng không muốn từ nhỏ con đã chứng kiến những ồn ào tiền bạc, anh chỉ mong ROSE là mái ấm, dịu dàng ấm áp như hương thơm loài hoa mà vợ anh yêu thích, chỉ muốn cả đời che chở cho mẹ con cô.

Dĩ nhiên Đan Thư đến đây từ tối hôm qua sau khi đi làm thêm về. Hôm nay cô chỉ xem lại mấy bàn tiệc thôi bởi bếp trưởng là anh rể và phụ bếp là hai người bạn thân Thiên Vĩ cùng Bảo Long. Thư không nghĩ chú Long kia biết nấu ăn, trông lúc nào cũng lầm lì thế mà. Vậy nên sáng ra thấy chú ấy vui vẻ nhặt rau thái ϮhịϮ khiến cô trố mắt ngạc nhiên. Còn tài nấu nướng của anh rể và bác sĩ Vĩ thì cô đã được thưởng thức rồi, ngon khó cưỡng luôn. Vì chỉ có mấy bàn tiệc nên chính Bá Trọng lên thực đơn và xăn tay vào bếp, anh nói đây là lời cảm ơn Trúc Linh đã vất vả sinh hai thiên thần và tất cả những người đã chăm sóc, quan tâm mẹ con cô suốt thời gian qua.

Sau khi làm lễ xin các bà mụ ban sức khỏe và sự ϮιпҺ anh cho hai bé Bơ và Bắp, mọi người vui vẻ nhập tiệc. Căn biết thư rộn rã tiếng nói cười.

Chiều hôm đó, Bảo Long ngồi lặng lẽ trong khu vườn ngào ngạt hương hoa hồng của nhà Bá Trọng. Anh đang suy nghĩ đến những lời của bà Lan Khuê. Nhìn người bạn thân lặng thinh ngồi cau mày, Trọng và Vĩ bước đến bộ bàn ghế đá trong vườn cùng ngồi xuống. Bá Trọng lên tiếng:

– Long, có chuyện gì sao?

Anh chưa kịp trả lời thì Đan Thư cầm theo d᷈-/i᷈a trái cây từ trong nhà bước ra:

– Mọi người ăn hoa quả đi ạ!

Bá Trọng nhìn cô:

– Bé Thư, em nghỉ ngơi đi, dọn dẹp xong cả rồi mà!.

Cũng vừa hay Trúc Linh bước tới, Bá Trọng nhìn cô âu yếm:

– Hai con ngủ rồi hả vợ?

Trúc Linh gật đầu:

– Dạ, hai mẹ cứ đòi ôm cháu nên em ra đây chút cho thoáng!

Vì ς.-ơ τ.ɧ.ể Trúc Linh khỏe mạnh, lại được anh chồng bác sĩ tẩm bổ đều đặn, cô nuôi con bằng sữa mẹ nhưng vẫn theo phương pháp khoa học mới nên không kiêng cữ quá nhiều theo quan niệm xưa. Bá Trọng kéo tay vợ ngồi xuống cạnh mình và chỉ chỗ sát Bảo Long rồi nhìn Đan Thư:

– Bé Thư ngồi xuống cho vui!

Vì có cả chị Linh nên Thư vui vẻ ngồi xuống. Thế nhưng nhìn mặt lạnh tanh của bác sĩ Long mà cô nổi hết da gà. Trúc Linh lên tiếng:

– Anh Long có việc gì sao ạ? Em có tiện nghe không?

Bá Trọng cười:

– Em cũng như anh mà, nghe được hết! Long, nói xem nào!

Bảo Long thở hắt ra một tiếng rồi nói:

– Tuần sau sinh nhật mẹ tôi, bà bắt tôi về đính hôn!

Bá Trọng ngạc nhiên:

– Với ai? Gì kì vậy?

Long nhìn mấy cây hồng nhung đang đua nhau khoe sắc, chậm rãi nói:

– Với một cô gáι mà hai gia đình hứa hẹn lúc nhỏ, mà tôi có để ý gì cô ta đâu, nhớ mỗi cái tên thôi!

Đan Thư bỗng nghĩ tới chị Ngọc đã từng ghé Shop NEW và gọi cho chú Long mà chú ấy không tới. Nhưng đấy là chuyện của họ, cô chỉ biết im lặng lắng nghe. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao nghe tin chú ấy đính hôn, cô lại thấy tiêng tiếc như vừa ᵭάпҺ rơi một điều gì đó. Anh rể cô lên tiếng:

– Thời nào rồi mà còn có chuyện hứa hôn? Không yêu thì lấy sao được? Hay cậu cứ nói đại là có người yêu rồi?

Bảo Long gật đầu:

– Thì đấy, nói rồi mới đau đầu đấy!

Thiên Vĩ nói vào:

– Thảo nào cậu lại muốn ở lại Pháp làm việc. Kiểu hôn nhân bắt ép nó bức xúc lắm. Tôi nghe ba kể rằng trước đây bà nội cũng ép ba lấy mẹ vì hợp mệnh gì đó, nhưng bà phải hứa là cưới và có con xong ly hôn nên ba tôi mới chịu. Nào ngờ chưa có con thì ông đã yêu mẹ tôi đến mê mẩn, đã vậy mẹ lại là đứa bé ngày xưa ba yêu từ tấm bé nhưng bị mất tích nữa. Thế nên đã gọi vợ chồng là nhân duyên mà, ép kiểu hứa hôn này bằng cầm tù nhau à?

Vừa nói đến đó, anh thấy Tú Vi đang chạy theo bé Kem. Cu cậu sà ngay vào lòng bố:

– Bố Vĩ, giải cứu cho Kem!

Thiên Vĩ hạnh phúc bế con đặt lên đùi mình rồi kéo Vi ngồi xuống bên cạnh. Mọi người lại tập trung nghe Bảo Long nói:

– Trước ở Pháp còn đỡ, giờ về đây…

Vĩ gật đầu:

– Ừ, không ngờ cậu về đây lại thêm rắc rối!

Việc Long về Bệnh viện Thiên Vĩ là một may mắn cho mọi người vì anh giỏi ngang ngửa Bá Trọng. Trong quãng thời gian dài Trọng đưa Linh đi Châu Âu, nếu không có Bảo Long thì quả là vất vả. Nhưng giờ chuyện này xảy ra khiến Thiên Vĩ thấy áy náy. Như đọc được điều đó, Long lắc đầu:

– Không, về đây là ʇ⚡︎ự nguyện. Mình là người Việt Nam, học ở nước ngoài nhưng phải phục vụ nhân dân mình chứ! Dù môi trường bên đó tốt, công tác ở Pháp cũng là sự cống hiến cho y học thế giới nhưng sao bằng quê hương đất nước mình được. Vả lại, mọi chế độ của Bệnh viện này đâu thua kém gì Pháp. Còn chuyện kia thì trước sau gì tôi chả phải đối mặt!

Bá Trọng gật gù:

– Ừ, đúng rồi! Nhưng sao bảo có người yêu rồi mà mẹ cậu vẫn giục?

Long cười nhạt:

– Giục đưa về ra mắt! Còn một tuần nữa, tôi kiếm đâu ra người yêu đây? Lúc đó nói đại cho xong, giờ chắc phải thuê ai đó quá! Mà mẹ tôi ϮιпҺ lắm, đưa về kiểu gì bà cũng điều tra, diễn không khéo mà lộ ra lại mệt. Thực ra khi tôi đã không thích thì chả ai làm được gì nhưng tôi ghét rắc rối lèo nhèo! Đã thế cô bé đó cứ bám dai như đỉa!

Bá Trọng bật cười:

– Đẹp trai, giỏi giang, giàu có nó khổ thế đấy!

Đan Thư nghe nãy giờ và hiểu rõ câu chuyện. Hóa ra chú ấy cũng có nỗi niềm riêng, thảo nào khuôn mặt kia luôn trầm tư và bóng lưng lại cô đơn đến vậy. Hóa ra, thế giới người giàu phức tạp thật, họ chẳng có những phút giây ʇ⚡︎ự do thảnh thơi như người thuộc tầng lớp của cô. Nhiều khi cô cố gắng kiếm thật nhiều tiền để có cuộc sống khấm khá do chính mình tạo ra. Thế nhưng, nghe câu chuyện này thì tiền nhiều, quyền lực lắm cũng đâu khiến con người ta hạnh phúc… Cô bỗng buột miệng:

– Vậy chú không thích kết hôn sao?

Bảo Long nhìn cô, mỉm cười:

– Tôi cũng không biết, có lẽ vì duyên chưa tới!

Đan Thư gật đầu rồi lẩm bẩm:

– Người giàu thật nhiêu khê!

Mọi người cùng cười, Tú Vi nheo nheo mắt:

– Thư, em đang có một ông anh rể và một cô chị gáι thuộc giới siêu giàu đấy!

Thư liếc nhanh Bảo Long:

– Có phải ai giàu cũng như anh chị của em đâu ạ!

Bá Trọng bịt miệng cười:

– Con bé này suy nghĩ tiêu cực quá, không lẽ trừ anh và chị Linh, ai giàu cũng là người xấu hả?

Thư thoáng đỏ mặt:

– À, em quên, còn gia đình anh Vĩ chị Vi nữa ạ!

Bảo Long cười:

– Ừ, biết rồi, ở đây chỉ có tôi là người xấu!

Đan Thư lẩm bẩm:

– Là chú ʇ⚡︎ự nói nhé! Thực ra chú không xấu mà chỉ cộc cằn thôi!

Mọi người đều bật cười trước điệu bộ trẻ con ngây thơ của Đan Thư. Cô đưa đôi mắt to tròn nhìn các anh chị, khuôn mặt lộ rõ nét thẹn thùng:

– Em nói sai gì sao ạ?

Thiên Vĩ lắc đầu:

– Anh cũng không biết, nhưng Bảo Long không xấu cũng chẳng cộc cằn. Em trách oan người ta thì giờ tìm xem có bạn sinh viên nào xinh xinh cho anh Long mượn vài hôm về giới thiệu được không?

Bảo Long quay sang Thư:

– Ừ đúng đấy, tôi định thuê sinh viên trường Sân khấu – Điện ảnh nhưng sợ mẹ tôi truy ra ngay!

Đan Thư dẩu môi:

– Không được, lỡ chú làm hại bạn tôi thì sao? Tôi không giao trứng cho ác đâu!

Bảo Long nhướn mày ngạc nhiên:

– Ôi trời, mặt tôi có tem bảo hành hẳn hoi thế này mà làm hại được ai trời? Chỉ mượn một hôm thôi mà, sáng chủ nhật bay về thành phố A, chiều hôm đó sinh nhật xong sẽ ra sân bay và tối sẽ có mặt ở đây luôn. Tôi sẽ làm hợp đồng đàng hoàng, tiền bạc không thành vấn đề, bạn cô cứ đưa ra con số và tôi cam kết sẽ trả cô ấy về nguyên vẹn cả thể chất lẫn tâm hồn, không hề sứt mẻ xây xước!

Bá Trọng nói vào:

– Không sao đâu bé Thư, Bảo Long là người tốt, dần dần tiếp xúc em sẽ hiểu. Vì gia đình cậu ấy có thế lực, quen biết nhiều, nên chọn cô sinh viên nào ưa nhìn, miễn có người là được!

Đan Thư nhìn anh rể:

– Đui, què, mẻ, sứt gì cũng được ạ?

Trúc Linh cười ngất:

– Con bé này, em nhìn xem, anh Bảo Long phong độ thế kia, giờ đưa người về giới thiệu mà nói thế à? Em có ai thì giúp anh ấy đi, chỉ như đi dạo thôi không sao đâu!

Đan Thư gật gù:

– Vậy là cần một người gia cảnh bình thường để gia đình chú ấy đỡ soi mói tìm hiểu, trông vừa mắt là được đúng không ạ? Xinh cỡ như Đan Thư này được chưa ạ?

Thiên Vĩ ҳάc nhận:

– Ừ, xinh như Đan Thư thì nói làm gì nữa. À, hay là em giúp cậu ấy đi. Em quen Bảo Long rồi, đỡ ngại ngùng!

Đan Thư trố mắt:

– Em á? Sao không ngại? Quen thì quen chứ vẫn ngại bình thường ạ. Em hơi dị ứng với người giàu, trừ những người em mới kể ban nãy ạ !

Trúc Linh cười dịu dàng:

– Cũng chuẩn bị vào năm học rồi, em xem có giúp được thì chủ nhật tuần sau về nhà anh Long một chuyến để anh ấy đỡ phải thuê lại thêm lo, xem như em đi chơi luôn! Chứ chỉ biết mỗi lớp học và chỗ làm thêm thế à? Lúc trước chị vì còn áp lực cuộc sống nên phải thế, chứ giờ đâu khó khăn như xưa mà em lo.

Tú Vi gật đầu đồng tình:

– Ừ đúng đấy! Bố mẹ chị sinh ra và lớn lên ở thành phố A, nơi đó không ồn ào như thành phố C, yên bình và có chút cổ kính nhưng phát triển lắm. Chị về đó mấy lần rồi. Xem như em đi du lịch một chuyến đi, nhưng dĩ nhiên quyết định là ở em!

Bảo Long nhìn Đan Thư:

– Nếu cô đồng ý, tôi biết ơn lắm. Tôi vẫn làm hợp đồng thuê cô đàng hoàng vì mất thời gian của cô và chắc cô cũng khó xử. Chỉ là nếu cô giúp được thì chúng ta bỏ qua giai đoạn làm quen, rút ngắn được thời gian!

Bá Trọng nhìn Thiên Vĩ:

– Mà hai người này hay ông nhỉ, phải đổi cách xưng hô đi chứ, một bên thì gọi chú xưng cháu, một bên gọi cô xưng tôi, nó chả ra làm sao cả!

Vĩ cười:

– Ừ, phải rồi, làm việc đó đầu tiên mới diễn được!

Đan Thư tròn mắt:

– Ơ, em đã đồng ý đâu mà mọi người tính xa thế ạ?

Bảo Long ỉu xìu mặt:

– Haizz, Trúc Linh à, sao em gáι em không giống chị gáι tẹo nào thế?

Bá Trọng âu yếm nhìn vợ:

– Có phải không vậy? Là cậu không biết thôi chứ Linh còn bướng bỉnh hơn bé Thư nhiều. Tán tỉnh cả năm trời mới đổ cơ, nhiều phen cũng tranh cãi nảy lửa đấy nhưng phương châm của tôi là ” nhất vợ nhì trời”, đó là bí quyết giữ gìn hạnh phúc, Chủ tịch Vĩ nhờ?

Vị bác sĩ đẹp trai cười lớn:

– Chính ҳάc. Kinh nghiệm xương ɱ.á.-ύ đấy, học tập đi!

Đan Thư bấu hai tay vào nhau. Không phải cô hẹp hòi ích kỉ, nhưng chú Bảo Long là tuýp người lạnh lùng, lại mới quen, thành phố A là nơi xa lạ, rủi có chuyện gì thì cô biết bấu víu vào đâu đây? Nghe mọi người bảo chú ấy tốt, nhưng mấy lần gặp gỡ chỉ toàn chuyện không đâu. Giờ đến thành phố khác, nếu có chuyện thì cô chỉ có nước khóc thôi. Tuy nhiên, nghĩ kĩ lại, Đan Thư thấy như mình đang lo hão vì cả anh rể, anh Vĩ lần hai chị đều là bạn với chú ấy rất lâu rồi, họ sẽ hiểu chú ấy hơn Thư chứ! Chú Long lại từng giúp cô xử lý vết thương khi Thư bị tai пα̣п, động viên anh rể khi chị Linh ở trong phòng mổ, chẳng phải công lao gì nhưng có thể tạm xem không phải người xấu.

Bặm môi suy nghĩ, Đan Thư cho rằng chỉ là giả vờ mấy tiếng đồng hồ thôi mà, cô chẳng phải diễn viên nhưng không đến nỗi chả hiểu chuyện. Thư chậc lưỡi một cái rồi nhìn sang Bảo Long:

– Xem như tôi tạo phước giúp chú một lần vậy. Nhưng chú phải cam kết rõ rằng không được ҳúc ρhα̣m tôi cả thể ҳάc lẫn ϮιпҺ thần, đảm bảo như chú nói ban nãy. Vả lại, tôi chả giàu nhưng không quá tham lam tiền bạc đến mức mù quáng như một số người đâu. Tôi giúp chú chứ không lấy tiền công. Tôi tin các anh chị nói chú tốt nên chắc là không đến nỗi…

Bảo Long trưng ra bộ mặt khổ sở:

– Trời, tôi có phải lưu manh đâu mà phòng ngừa vậy?

Rồi anh cong làn môi mỏng, vẽ ra một nụ cười mê hồn:

– Cảm ơn cô, chúng ta có một tuần để tập làm người yêu…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *