Phía trước là cầu vồng – Chương 38

Tác giả : An Yên

Bà Lan Khuê nghe ngữ điệu của Bảo Long mà xám cả mặt lại vì tức giận. Vẫn cầm tay Bảo Ngọc, bà quát:

– Chả phải con bé biếu mẹ sao? Mẹ có quyền ăn hay vứt chứ!

Bảo Long nhàn nhã kéo Đan Thư ngồi xuống cạnh mình rồi nói:

– Thư biếu nhưng mẹ đã nhận đâu ạ? Con nghĩ một người thiếu sự chân thành thì khó mà nhận ra sự chân thành của người khác lắm!

Kim Anh nghe em trai nói vậy thì quắc mắt:

– Long, em nên nhớ mẹ là người sinh ra và nuôi nấng em, còn Thư chỉ là cô gáι bình thường vốn xa lạ với em. Nếu không có mẹ, em sẽ chẳng thể có mặt tгêภ đời để mà ngồi đó ϮιпҺ tướng đâu. Đừng để người ta cười vào mặt là có tài mà không đức, học lắm mà bất hiếu.

Bảo Long vẫn ung dung vắt chéo chân và nói:

– Chị hai, có thể chị kênh kiệu vì là tiểu thư con nhà danh giá, còn riêng em, trước khi gặp Thư, em đã từng nghĩ giá mà mình đừng có mặt tгêภ đời chắc sẽ tốt hơn. Bởi khi được sinh ra trong tình yêu và bằng tình yêu mới đáng sống, còn sinh ra trong sự giả tạo thì cuộc sống nào có ý nghĩa gì.

Bà Lan Khuê bỗng giật mình, rồi chợt lắp bắp nhìn Long:

– Con… con … nói cái gì vậy Long?

Chị Kim Anh nhíu mày:

– Em bị ma nhập hả Long? Cái gì giả tạo ở đây? Sinh em ra, Tập đoàn gặp khó khăn nên bố mẹ ngày đêm vất vả để gây dựng Hoàng Gia được như ngày hôm nay. Khi em buồn, chính Bích Ngọc đã kéo em ra khỏi vũng bùn cô đơn, giúp em thoát cảnh trầm cảm. Vậy mà giờ chỉ vì một đứa nhà quê, em nỡ vứt bỏ mọi thứ sao Long?

Bảo Long thở hắt ra một tiếng như sắp nói ra những lời từ lâu đã giấu kín trong lòng:

– Em đâu vô ơn vậy chị hai. Chị chỉ biết ăn sung mặc sướиɠ, lấy chồng cũng chỉ biết hưởng thụ vì gia đình chồng chị dưới trướng Hoàng gia nên nâng chị như nâng trứng. Đã bao giờ chị ʇ⚡︎ự hỏi vì sao Hoàng Gia năm ấy lại khốn đốn chưa? Một phần là do guồng quay của Kinh tế thế giới, do lạm phát, nhưng kẻ cuối cùng đạp Hoàng Gia suýt trôi xuống hố đâu phải do Kinh tế thế giới?

Bích Ngọc nãy giờ im lặng liền mở miệng:

– Anh Bảo Long, anh nói vậy là có ý gì? Kẻ tiểu nhân nào dám đụng tới Hoàng Gia?

Bảo Long đến liếc Ngọc cũng không thèm, anh nhếch miệng:

– Tôi chưa nhắc tới cô thì nên im đi! Cô hỏi làm gì? Cô đâu phải là người của Hoàng Gia? Hay làm việc xấu nên thột?

Bà Lan Khuê nãy giờ mới lấy lại bình tĩnh, bà nói:

– Long, ngày Tết đừng căng thẳng, Bích Ngọc nó lo cho con, lo cho Hoàng Gia nên nói vậy thôi!

Long nhìn mẹ:

– Cô ta không đủ tư cách !

Vừa lúc đó, một thanh âm vang lên:

– Mới mùng hai mà nghe mọi người bình luận rôm rả quá, chỉ thiếu mỗi con ạ!

Là chị ba Kim Hiền, Thư vội đứng dậy chào chị. Kim Hiền có nét đẹp hao hao Kim Anh nhưng trông nhuận sắc hơn. Vừa thấy Thư, cô reo lên:

– Thư mới về chơi hả em? Sao không báo trước để chị về sớm hơn?

Liếc thấy giỏ quà tгêภ bàn, Kim Hiền sà tới:

– Ồ, trái cây sấy, món này mẹ và chị thích lắm đấy!

Bảo Long cong môi:

– Vợ em ʇ⚡︎ự làm đấy!

Đan Thư gật đầu ҳάc nhận:

– Dạ là trái cây trong vườn nhà em, chị thử xem em làm có ngon không ạ?

Kim Hiền nhón một miếng hồng sấy và đưa lên miệng, ánh mắt vui vẻ đưa sang Thư:

– Thư, em làm cách nào mà nó vừa dẻo lại vừa giữ được cái giòn giòn, sật sật của trái cây thế? Vị ngọt vừa mà vị thơm đặc trưng của quả vẫn nguyên, giỏi thật!

Thư mỉm cười:

– Dạ cái này là nhờ vào hoa quả đã đủ độ thu hoạch và do nhiệt độ sấy đó chị!

Kim Hiền cắn thêm một miếng rồi cầm tay Thư lắc lắc:

– Hôm nào em hướng dẫn cho chị làm với nhé! Ở quê nhiều trái cây sạch thích ghê!

Long tủm tỉm:

– Chồng con rồi mà vẫn ham ăn như xưa. Yên tâm đi, chị còn rất nhiều thời gian tỉ tê cùng vợ em. Giờ đi lên thắp hương gia tiên đã, em đợi chị nãy giờ đấy, em biết mùng hai kiểu gì chị cũng về mà!

Nãy giờ ngoài chào mẹ và chị hai, gật đầu qua loa với Ngọc thì Kim Hiền chưa chuyện trò gì với ba người đó. Đã thế, cô còn tíu tít với Thư và giờ lại còn kéo tay Thư bước theo Bảo Long lên gian thờ. Bà Khuê vội gọi giật lại:

– Hiền, con đã không răn dạy , khuyên bảo em lại còn vào hùa với nó hả? Ai cho con bé Thư bước lên gian thờ nhà họ Hoàng? Đến Bích Ngọc đây còn chưa dám cơ mà?

Kim Hiền nhoẻn cười:

– Mẹ à, Thư là người yêu của Bảo Long, rồi sau này sẽ là vợ, việc thắp hương lên bàn thờ gia tiên có gì sai ạ?

Bà Khuê trừng mắt:

– Vớ vẩn! Chỉ có con cái, dâu rể, cháu chắt Hoàng Gia mới được bước lên đó!

Kim Hiền vẫn không buông tay Thư. Sự thân mật của chị ba nhà Bảo Long khiến Thư thấy thoải mái, cảm giác ngượng nghịu tan biến đi, nhưng cô thấy khó xử trong tình huống này. Đang hết nhìn Bảo Long sang chị ba Kim Hiền thì cô thấy Long rút ra từ trong túi áo một tờ giấy gấp tư. Anh mở ra rồi đặt ngay ngắn trước mặt mẹ:

– Tờ giấy này đã đủ để Thư lên thắp hương cho gia tiên chưa ạ? Hôm nay con đưa Thư về đây không phải để nghe mẹ chì chiết vợ con, bởi con biết kiểu gì mẹ và chị hai cũng kiếm chuyện với cô ấy. Con về đây cùng Thư để nói cho mọi người hay, pháp luật Việt Nam đã công nhận chúng con là vợ chồng ạ!

Lúc này thì không chỉ bà Khuê, Kim Anh, Bích Ngọc mà đến cả Đan Thư cũng ngạc nhiên khi bản sao tờ đăng kí kết hôn được đặt lên bàn. Bà Khuê mở to đôi mắt hết cỡ nhìn tờ giấy rồi ngước lên Bảo Long:

– Nó dám lừa con đăng kí kết hôn sao? Chắc mang bầu ra ăn vạ đúng không? Long ơi là Long, sao con dại thế hả?

Long cười lớn:

– Mẹ yêu ơi, thời buổi nào rồi mà còn cưới chạy bầu ạ? Mẹ không tin có thể kiểm tra nhé, Thư vẫn nguyên vẹn chưa hề xi nhê gì ạ! Đó là bản sao, còn bản chính con đang giữ, mẹ cứ từ từ bình tĩnh mà đọc nhé. Con đưa vợ và chị ba lên thắp hương báo cáo tổ tiên ạ!

Chị Kim Hiền lắc lắc tay Đan Thư:

– Đan Thư, chúc mừng em nhé, chúc mừng em đã chính thức trở thành con dâu của Hoàng gia, vợ hiền của Bảo Long và em dâu của chị!

Bích Ngọc cũng không tin vào những gì mình đang nhìn thấy , cô không ngờ Hoàng Bảo Long dám đăng kí kết hôn trong khi gia đình ngoài chị ba ra thì không ai chấp nhận Thư. Cô ta thua thật rồi sao? Không thể nào… Nhưng với sự kiêu kì của một tiểu thư, Ngọc tạm nuốt nước mắt và mỉm cười:

– Chúc mừng anh Bảo Long và Đan Thư nhé!

Đan Thư nãy giờ mặt cứ cứng đờ ra, không biết Bảo Long làm cách nào mà có được tờ giấy kia và chữ kí rõ ràng là của cô. Sáng nay anh còn trêu cô chỉ còn lên phường đóng dấu nữa là xong, nào ngờ giờ anh lại đưa ra giấy này. Nghe tiếng Ngọc, cô khẽ giật mình và mỉm cười:

– Em cảm ơn chị ạ!

Rồi Thư thấy bàn tay Bảo Long kéo nhẹ mình đi lên gian thờ ở tầng ba của ngôi Biệt thự. Đó là một căn phòng rất rộng rãi, được bài trí theo phong cách cổ điển khiến Thư cứ ngỡ như mình đang lạc vào một ngôi chùa nào đó. Cửa phòng và hương án được chạm khắc tỉ mỉ. Đan Thư trang nghiêm đứng thắp hương cùng Bảo Long và chị Kim Hiền, không quên cầu mong tổ tiên họ Hoàng phù họ cho tình yêu của anh và cô. Cô nghe Bảo Long nói rành mạch:

– Nay con là Hoàng Bảo Long, con trai của ông Hoàng Thông đưa vợ là Dương Đan Thư về làm lễ trước bàn thờ gia tiên, báo cáo với tổ tiên rằng Đan Thư chính thức là dâu của dòng họ Hoàng ạ!

Cảm nhận tính quan trọng của sự việc, Đan Thư không dám mở lời thắc mắc dù trong lòng là một mớ tò mò. Chờ thắp hương xong xuôi, Bảo Long và chị Hiền đưa cô đi tham quan ngôi Biệt thự, từ phòng đọc sách, phòng làm việc, đến phòng tập thể dục và một sân thượng với đủ loài hoa khoe sắc khi xuân về. Lúc này, chắc chắn đã cách xa những người ở phía dưới phòng khách, Đan Thư kéo nhẹ tay Bảo Long:

– Anh ơi, em hỏi này…

Cô vừa nói vừa liếc nhanh chị Kim Hiền, Hiểu ý cô, Long cười:

– Chị ba là người duy nhất trong gia đình này yêu thương và ủng hộ anh vô điều kiện cũng như là người đầu tiên tác hợp cho chúng ta. Em đừng ngại, nói với chị ấy không sao cả!

Hiền cầm lấy tay Thư:

– Chị hiểu, yêu Bảo Long, em thiệt thòi nhiều lắm. cố gắng lên, chị và nhiều người nữa luôn bên cạnh em!

Đan Thư thấy lòng ấm áp hẳn, cô quay sang thỏ thẻ:

– Anh ơi, cái giấy ban nãy… là thật ạ?

Long nhướn mày:

– Dĩ nhiên rồi, không lẽ giấy giả? Em không thấy dấu đỏ y sao bản chính sao?

Thư gãi đầu gãi tai:

– Nhưng… em nhớ là chúng ta chưa lên phường ạ…

Vì thấy camera giăng khắp nơi nên cô cố kéo Long ra chỗ xa camera và hỏi rất nhỏ. Long phì cười ghé sát tai cô như chốn không người:

– Em còn nhớ cái hôm anh bảo em tập chữ kí không? Anh lấy sẵn cái mẫu này về và bí mất xếp vào đống giấy em tập kí, chỉ hé một chút để em không nghi ngờ. Đúng ra anh định đưa lúc cầu hôn ý, nhưng nghĩ lại muốn dành cho em một bất ngờ nên đợi đến hôm nay.

Đan Thư ngẩn người ra nhớ lại. Cách đây khá lâu rồi, cô thấy Long ngồi kí giấy tờ và có khen chữ kí của anh rất đẹp. Long kéo cô ngồi lên đùi anh và bảo muốn xem chữ kí của Thư. Anh còn bảo chữ kí của hai người có tướng phu thê mới hay chứ. Long cứ nhủ Thư kí đi kí lại cho thật đẹp. Còn cô cứ vô tư ngồi kí, anh cầm cả một xấp giấy và hé từng tờ cho cô kí, Thư cũng chẳng hề để ý, nào ngờ…

Thoáng đỏ mặt, cô ᵭάпҺ nhẹ ռ.ɠ-ự.ɕ anh:

– Dám gài em?

Long hôn nhẹ lên trán cô, thủ thỉ:

– Nhiều khi để đạt được mục đích, chúng ta cũng cần một chút thủ đoạn!

Chị ba cười vui vẻ:

– Nhìn hai đứa mà chị muốn yêu lại quá. À, Thư ơi, em có muốn xem vườn hoa phía sau Biệt thự không?

Hoa là sở thích của Thư mà, cô gật đầu như bổ củi:

– Dạ có ạ, em cảm ơn chị ba!

Kim Hiền và Bảo Long lại cùng cô xuống phòng khách, ông Hoàng Thông cũng vừa bước xuống. Bích Ngọc vội đứng dậy:

– Dạ cháu chào Chủ tịch ạ!

Đan Thư cũng cúi chào bố Bảo Long. Ông gật đầu với Thư rồi nhìn Ngọc:

– Ngọc về bao giờ thế?

Bích Ngọc cười:

– Dạ con tưởng bác gáι kể với Chủ tịch rồi ạ? Con về thành phố A vào rạng sáng mùng một ạ!

Ông Thông bình thản ngồi xuống ghế, bà Khuê nhíu mày nhìn Ngọc:

– Con xưng hô xa cách vậy Ngọc? Ba mươi vẫn chưa phải Tết mà!

Rối bà quay sang Thư:

– Là con dâu Hoàng Gia thì nên thử tài nấu nướng một chút nhỉ?

Bài viết khác

Nón ráсh của mẹ – Câu chuyện xúc động về chữ hiếu, làm con phải đáng nên con

Làm dâu được sáu năm, sαnh bα cháu. Năm 1972 αnh chị được nhà nước cấρ căn nhà vùng ven đô nên đành ρhải xin Bố Mẹ cho rα riêng…   Hình minh hoạ. Đâu ngờ Có ngàγ 30/4 – Có thời “bαo cấρ”! Như mọi người, giα đình nàng cũng rơi vào thảm cảɴʜ. […]

Người thầy giáo cũ – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Một thαnh niên nhìn thấy người thầy thời tiểu học củα mình tại một đám cưới. Anh tα đến chào người thầy với tất cả sự kính trọng: – Thầy có nhớ em không ạ? Thầy giáo nói: – Thầy không nhớ lắm, hãy nói về em xem nào. Người học trò nói: Em đã […]

Cha của con mình – Câu chuyện ý nghĩa về hôn nhân gia đình

Thế là tôi đã mất Tuấn. Chúng tôi thực sự mất nhau rồi. Bước ra từ toà án huyện, cả hai đều rũ rượi, mệt mỏi và bạc nhược. Tôi thấy những giọt mồ hôi rịn ra trên trán Tuấn dù trời đang rất mát. Còn tôi, mắt nhạt nhoà , lệ lã chã rơi. […]