Phía trước là cầu vồng – Chương 36
Tác giả : An Yên
Những ngày giáp Tết, Đan Thư bận rộn lắm. Ban ngày, cô dọn dẹp và trang trí lại nhà cửa, tối đến lại cùng mẹ và ông bà làm những món ăn ngày Tết, từ giò lụa tới ϮhịϮ nấu đông, dưa hành… Bảo Long và cô chỉ trò chuyện được dăm ba câu, gửi cho nhau những nụ hôn vội vã qua màn hình điện thoại. Nhiều lúc đêm đã khuya, trằn trọc không ngủ được nhưng lại sợ anh bận, lo anh mệt nên cô nào dám gọi, chỉ nhắn tin động viên anh rồi lại nằm chờ tin trả lời. Thế nhưng vị bác sĩ kia ϮιпҺ tế lắm, có khi nhận được tin đã một giờ sáng vẫn gọi lại ngay, vì anh cũng đang nhớ cô cồn cào cơ mà:
– Vợ khó ngủ à? Anh nhớ vợ sắp điên rồi đây!
Thư mỉm cười mè nheo:
– Bác sĩ làm gì mà giờ này còn ngồi ở bàn làm việc? Không chăm sóc sức khỏe của mình làm sao chăm sóc cho người khác được?
Long đưa những ngón tay thon dài chạm vào khuôn mặt Đan Thư tгêภ màn hình điện thoại:
– Vì nhớ cái cô đang trò chuyện đây này!
Tối nào cũng thế, trừ khi anh có ca phẫu thuật, nếu không thì anh và cô lại ríu rít giữa đêm khuya cho tới khi Thư buồn ngủ díp cả mắt lại mới thôi.
Đêm giao thừa…
Vì lo nghẽn ๓.ạ.ภ .ﻮ nên Đan Thư tranh thủ gọi điện thoại chúc Tết gia đình anh chị từ sớm. Mười giờ khuya, cô gọi cho Bảo Long và ngạc nhiên khi thấy anh đang ở Ьệпh viện:
– Ơ, em tưởng sáng mai anh mới bắt đầu ca trực chứ? Thế ở chung cư anh không kịp chuẩn bị gì sao ạ?
Thấy ánh mắt lo lắng của cô, Long chỉ muốn ôm lấy cái thân hình bé nhỏ kia cho thỏa mong nhớ. Anh mỉm cười:
– Vợ yên tâm đi, anh vẫn chuẩn bị đầy đủ lễ nghi ngày Tết mà. Đêm giao thừa nhiều ca cấp cứu do tai пα̣п giao thông và một số ca ʇ⚡︎ự ý chế tạo pháo nổ nên Thiên Vĩ gọi anh tới hỗ trợ các bác sĩ. Anh làm việc để đỡ nhớ Đan Thư của anh nữa. Năm mới sắp sang rồi, chúc Thư bướng bỉnh đáng yêu sẽ hoàn thành mọi mục tiêu đề ra và sớm trở thành vợ hiền của anh nha!
Tiếng anh nói lẫn trong tiếng pháo hoa thỉnh thoảng có ai đó lén lút nổ bung lên bầu trời đêm dù chưa tới giờ khắc giao thừa. Đan Thư cảm nhận hạnh phúc đang đến thật gần dù anh và cô đang cách nhau mấy chục cây số…
Giờ phút thiêng liêng chuyển giao từ năm cũ sang năm mới, Thư cùng ông bà ngoại và mẹ trang nghiêm thắp hương lên bàn thờ gia tiên. Ông Đạt làm lễ ở nhà rồi đi xe máy sang nhà Thư cùng đón giao thừa với mẹ con cô, còn bà nội lên chùa từ sau mười hai giờ. Mấy năm nay, chị Linh lấy chồng nên chiều mùng một anh chị mới về chơi Tết cùng gia đình Thư. Mọi thứ vẫn giống Tết xưa nhưng chẳng hiểu sao Thư thấy hồi hộp lạ lùng. Có lẽ vì năm nay trong trái tιм bé nhỏ có thêm hình bóng một người đàn ông mà dù giây phút này không đứng cạnh cô nhưng Thư vẫn thấy anh thật gần…
Đã mười hai giờ ba mươi, hàng năm giờ này mọi người chuẩn bị đi ngủ, vậy mà chẳng hiểu sao năm nay ông bà cùng ba mẹ cô cứ ngồi rôm rả trò chuyện, ông ngoại còn thỉnh thoảng ngó ra cổng. Thư tò mò hỏi:
– Ngoại ơi, ngoại nhìn gì ngoài cổng thế ạ?
Ông tủm tỉm cười:
– À, ngoại xem trời còn mưa phùn không để dỡ cái bạt ra. Sáng mai cây HẠNH PHÚC mà vươn lên chắc đẹp lắm!
Thư đứng bật dậy:
– Hết mưa từ chiều rồi mà ngoại? Để con ra dỡ cho, con đang tò mò xem cái cây ấy hình thù thế nào ạ!
Ông ngoại xua tay:
– Ấy, cháu cứ bình tĩnh. Dỡ bạt cũng phải tới giờ đẹp chứ. Sương đang nhiều có khác gì mưa, cứ từ từ.
Rồi ông lại nhàn nhã trò chuyện với ba mẹ cô khiến Thư ngồi ngẩn tò te ra, chả hiểu sao giờ này mọi người vẫn còn chưa chịu đi ngủ để sáng dậy còn tới vãn cảnh chùa và đi chúc Tết. Chẳng khai thác được thông tin gì ở ông, cô mỉm cười khều khều tay áo bà ngoại:
– Bà yêu quý, bà đã buồn ngủ chưa ạ?
Bà ngoại lắc đầu:
– Chưa đâu, bà chờ xem cây Hạnh Phúc với ông đã, cháu cứ bình tĩnh!
Ơ hay, có mỗi cái cây mà cứ bảo Thư bình tĩnh là sao nhỉ? Càng nghe nói bình tĩnh lại càng thấy mất bình tĩnh mới lạ chứ. Mọi người cứ làm sao ấy nhờ? Cả ngày ba mươi Tết đã làm nhiều việc rồi, ấy vậy mà tới giờ này ai nấy đều đang vui vẻ cắn hạt dưa trò chuyện. Mà đâu phải chuyện hệ trọng cấp bách gì cho cam, toàn những việc mà ngày nào cũng nói ý, nào là không khí Tết năm nay, rồi sang chuyện mùa màng, đào rồi quất… Thư chả hiểu nổi nữa. Cô ngáp ngắn ngáp dài rồi nói:
– Dạ con xin phép đi ngủ trước đây ạ, sáng mai con lên chùa ạ! Con chúc ông bà và ba mẹ ngủ ngon!
Ông ngoại ngó ra cổng và nhìn đồng hồ rồi quay sang Thư, giọng trách móc:
– Thanh niên gì mà thức kém thế? Mới có một giờ kém mười lăm mà!
Thư tròn mắt:
– Ơ, con nhớ không nhầm thì những năm khác, giờ này cả nhà ta đã nằm trong chăn rồi cơ ạ!
Ông ngoại thủng thẳng nói:
– Năm nay nó khác…
Thư thắc mắc:
– Dạ con có thấy khác gì đâu ạ?
Cô còn chưa kịp nghe ông giải thích thì đã vang lên một tiếng phanh xe gấp gáp:
– Kítttt!
Thư giật mình ngó ra cổng, còn ông bà và ba mẹ lại vui vẻ bước ra sân. Thư đang nhíu mày không biết ai đến giờ này thì thấy ba vội vã đi lại dỡ bạt. Hóa ra khung thì chắc chắn nhưng ba chỉ đóng đinh bốn góc thôi, vì ông ngoại nói trong đó có cây, Thư chả được xem nên chả lại nhìn kĩ. Giờ thấy ba kéo nhẹ là bung ra, Thư dán mắt vào để xem cây Hạnh Phúc. Khi chiếc bạt vừa được hạ xuống, một sân khấu nhỏ lung linh hiện lên trước mắt Thư. Ngoài những chiếc đèn led được bật sáng còn có hình trái tιм lớn được ghép bằng những ngọn nến. Đặc biệt, những giỏ hoa tu – lip xanh được xếp một cách khéo léo thành chữ LT. Đan Thư đang dụi mắt liên tục vì cứ ngỡ là mình đang mơ thì thấy thân ảnh cao lớn của Bảo Long đang bước lên sân khấu và châm lửa thắp nến. Những ngọn nến lung linh lần lượt cháy lên, chỉ còn lại mấy cây phía trước để chờ bước chân của Thư. Cô bất chợt thấy một bàn tay đẩy nhẹ mình từ phía sau và giọng mẹ Thảo khẽ vang lên:
– Bước lên đi con!
Thư bước chậm rãi một cách vô thức lên bậc sân khấu nhỏ. Khi cô đã đứng trong trái tιм nến, Bảo Long thắp nốt những cây nến còn lại, một trái tιм rực sáng ôm lấy hai thân hình đang nhìn nhau âu yếm. Thư vẫn ngờ ngợ đây là thế giới cổ tích nên hai tay cứ bấu chặt vào nhau. Cảm giác đau khiến cô hiểu những gì đang diễn ra không phải là mơ. Đây là sự thật, Bảo Long đang đứng trước mặt cô. Thư nhíu mày:
– Bảo….Bảo…Long…anh…sao anh ở đây?
Nãy giờ, ngoài những câu chào hỏi ông bà và ba mẹ cô thì anh chưa nói gì với Thư cả. Hôm nay Long ăn mặc chỉn chu, một thân Tây lịch lãm như chuẩn bị cho một sự kiện trọng đại nào đó. Còn Thư vẫn trong bộ đồ bằng vải bông màu hồng dễ thương in hình những cô mèo Hello Kitty ấm áp giữa cái lạnh của Tết Nguyên Đán. Anh không trả lời câu hỏi của cô mà qùγ xuống, lấy từ trong túi áo vest một chiếc hộp nhung rồi bật mở. Mắt khẽ liếc nhanh đồng hồ, Bảo Long chân thành nói:
– Hôm nay, lúc một giờ một phút ngày mùng một tháng Giêng năm 20xx, anh là Hoàng Bảo Long xin được cầu hôn Dương Đan Thư. Trước sự chứng giám của Trời Đất, sự chứng kiến của ông bà ngoại và ba mẹ em, anh xin hứa suốt đời chỉ yêu, cưới và chung thủy với một mình em. Trái tιм anh không có ai khác ngoài Đan Thư xinh đẹp. Lời lẽ của bác sĩ khô khan nên không nói hết tình cảm trong lòng anh, nhưng anh nghĩ rằng em hiểu tất cả những gì anh dành cho em. Đan Thư, làm vợ anh được không?
Thư tròn mắt ngơ ngác nhìn. Anh đang cầu hôn cô? Đây là hình dạng của loài cây Hạnh Phúc mà ông ngoại nói sao? Đủ nắng hoa sẽ nở, đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy. Tình yêu anh và cô dành cho nhau không thể kể bằng lời được, không biết bao nhiêu là đủ cả. Chỉ có điều, trái tιм của cả hai luôn hướng về nhau và luôn có nhau…
Một giọt. Hai giọt. Ba giọt…rồi rất nhiều giọt nước mắt thi nhau lăn tràn tгêภ gò má Đan Thư. Vô cứ để cho nước mắt rơi, đó là những giọt nhớ nhung, giọt yêu thương và cả hạnh phúc đang đến với cô trong những giờ khắc đầu tiên của năm mới. Tới tận mấy phút sau, cô nghe tiếng ông ngoại nhắc khẽ:
– Đan Thư!
Thư giật mình nhìn xuống ánh mắt chờ đợi của Bảo Long rồi lặng lẽ gật đầu, nghẹn ngào nói:
– Em đồng ý!
Tiếng vỗ tay của mọi người vang lên cũng là lúc những tia pháo bông phía trước sân khấu vụt lóe lên. Đan Thư bịt miệng để khỏi bật lên tiếng nấc ҳúc ᵭộпg, tay còn lại chìa ra để Bảo Long đeo chiếc nhẫn đẹp đẽ vào. Anh đứng dậy, lau nước mắt cho cô, hôn lên trán Thư rồi ghé vào tai cô thì thầm:
– Tính để chồng qùγ đến sáng mai sao?
Thư vùi đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:
– Tại người ta ngạc nhiên ý. Sao anh lại ở đây? Em tưởng anh đang trực chứ?
Rồi không đợi anh trả lời, cô quay sang mọi người đang đứng phía dưới, ông ngoại đang giơ máy lên quay video:
– Sao mọi người không nói trước với con, có ai ăn mặc như con trong lễ cầu hôn cơ chứ?
Bảo Long ôm lấy cô:
– Nhưng cục bông thế này, dễ thương ૮.ɦ.ế.ƭ đi được! Quần áo có nói lên tâm hồn con người đâu em!
Thư đỏ mặt, bất ngờ có, ҳúc ᵭộпg có mà hạnh phúc cũng có… tất cả cảm xúc ấy trộn lẫn khiến trái tιм nhỏ bồi hồi xao xuyến. Đan Thư chủ động ôm lấy tấm lưng rộng:
– Cảm ơn anh Bảo Long, cảm ơn anh đã yêu thương và làm mọi việc vì em!
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô nhìn anh:
– Lấy lòng nhà vợ ghê chưa? Mọi người về phe anh hết rồi đấy!
Long mỉm cười, ánh mắt ngập tràn niềm hạnh phúc. Phía dưới sân, ông bà và ba mẹ cũng cười mà khóe mắt ai nấy đều rưng rưng. Ông Đạt nhẹ nhàng nắm tay bà Thảo rồi siết chặt, bà để yên tay mình trong tay ông. Tất cả đang hướng về sân khấu nhỏ thì một thanh âm vang lên:
– Ái chà, vợ chồng mình chậm mất giây phút trọng đại rồi!
Đan Thư ngạc nhiên – là chị Linh và anh rể:
– Ơ…anh chị…sao hai người…
Trúc Linh cười tươi:
– Giao thừa xong là lên máy bay ngay đấy, là máy bay riêng mà vẫn không kịp, tiếc ghê!
Đan Thư đấm thùm thụp vào Bảo Long:
– Anh đưa em qua hết bất ngờ này sang bất ngờ khác, nhân vật chính mà chả chuẩn bị gì hết, ghét anh! Còn lừa em là trực mùng một nữa!
Bảo Long vuốt nhẹ tóc cô:
– Anh trực thật mà. Anh nhờ sếp Vĩ xem dùm từ mười hai rưỡi tới hai giờ rưỡi đấy! Ai dám lừa em chứ!
Ngoại tủm tỉm cười rồi bước lại gần Linh:
– Cháu yên tâm, ta quay lại rồi. Bá Trọng mua cho ông cái máy nét thật đấy!
Ai nấy đều vui cười trong không khí đầm ấm hạnh phúc ở trước sân nhà Thư khi mùa xuân gõ cửa bên thềm, cùng trao nhau ánh mắt yêu thương cùng những cái nắm tay thật chặt…
Trong khi đó, tại thành phố A, một thân ảnh mềm mại bước ra khỏi sân bay, mỉm cười ngọt ngào:
– Bảo Long, em đã trở về…