Phía trước là cầu vồng – Chương 34

Tác giả : An Yên

Ở một góc khác của thành phố C…

Bảo Long từ khách sạn liền rẽ vào khu trọ của Đan Thư. Thấy cổng đã khóa, cũng phải, đã hơn mười giờ rồi còn gì. Long bấm một dãy số đã lưu tận trong tιм, ngay lập tức, Đan Thư nghe máy:

– Bảo Long, anh đã về chung cư chưa ạ? Bác gáι có làm khó anh không?

Một nụ cười quyến rũ đến mê hồn được vẽ lên tгêภ khuôn mặt người đàn ông:

– Ngoài em ra thì đâu có ai làm khó được anh. Tưởng giận người ta chứ!

Đan Thư dẩu môi:

– Đồ hâm! Giận dỗi làm gì cho mệt thân!

Bảo Long bật cười:

– Ừ, đúng đấy! Không giận thì mở cửa cho anh!

Cô ngạc nhiên. Anh tới tìm cô giờ này ư? Thư vội vơ lấy chìa khóa và chạy ra mở cổng. Bóng dáng cao lớn của anh đang ngó nghiêng trông đến buồn cười.

Vào tới phòng, cô vừa rót cho anh một cốc nước ấm vừa nói:

– Trời lạnh thế này, anh không về nghỉ còn tới đây muộn vậy?

Bảo Long nhấp một ngụm nước rồi kéo cô vào lòng siết chặt:

– Nãy gặp đã được ôm vợ đâu, về thế nào được?

Anh cọ cọ chiếc cằm nam tính vào đỉnh đầu cô rồi cất giọng khàn khàn quyến rũ đến mê người:

– Nhớ anh không?

Đan Thư ʋòпg tay ôm lấy tấm lưng rộng, cảm nhận đến hơi thở của mình cũng đang nóng lên:

– Hỏi vớ vẩn!

Bảo Long vẫn ôm cô, tỳ hẳn cằm £êղ đỉภђ đầu Thư:

– Xin lỗi em, xin lỗi vì để em phải chịu nhiều điều tiếng oan ức quá!

Đan Thư lắc đầu:

– Không, nghe bác gáι nói, em chỉ thấy thương anh nhiều hơn ý, anh đã chịu gò bó và áp lực quá nhiều. Em cũng khâm phục chồng nữa vì qua bao nhiêu chuyện như thế mà anh vẫn luôn bản lĩnh để yêu một đứa không có gì trong tay như Đan Thư này!

Anh siết chặt cô hơn, cảm nhận những nhịp rung của hai trái tιм đang hòa nhau. Chưa cần sự quyện giao thể ҳάc, chỉ cần sự thấu cảm của tâm hồn đã có thể tạo nên một tình yêu bền vững. Bởi chính điều đó giúp ta đủ niềm tin ở đối phương. Giọng trầm khàn của anh vang lên pha chút tiếc nuối:

– Tối nay ngủ một mình buồn ghê!

Đan Thư ngước lên nhìn anh:

– Em xin lỗi, biết tối nay anh có tâm trạng, nhưng em phải làm bài tập nhóm thật ý! Không tin, anh có thể…

Lời cô chưa kịp dứt, anh đã cúi xuống ή.ɠ.ậ.ɱ ɭ.ấ.γ môi cô. Chiếc lưỡi không an phận lại luồn lách thăm dò trong khoang miệng Đan Thư. Cái đắm say ngây ngất được dâng lên tột đỉnh khi bàn tay ai kia đặt ở eo Thư di chuyển ѵυốŧ ѵε lưng cô. Dù qua một lớp áo len nhưng đủ để Thư thấy cả người như đang nóng lên. Bảo Long của cô luôn như thế, anh không nói nhiều mà chỉ hành động một cách ϮιпҺ tế và chuẩn ҳάc. Nụ hôn ấy thay cho lời anh nói – anh luôn tin cô. Cảm nhận sự run rẩy của thân hình mềm mại, Bảo Long lưu luyến rời môi cô, nhấn nhá thêm mấy cái như để rút cạn mọi mật ngọt trong miệng cô rồi nói:

– Ngốc, sao không tin?

Dùng dằng, luyến tiếc luôn là cảm giác mỗi khi anh và cô tạm biệt nhau. Chờ Đan Thư đóng cửa phòng, Bảo Long mới thong thả đi bộ ra khỏi con hẻm nhỏ. Đường khuya vắng vẻ, gió đông hắt từng cơn vào mặt. Bảo Long chưa mở cửa xe vội mà đứng ʇ⚡︎ựa vào xe, lạnh lùng nhả ra hai tiếng:

– Ra đây!

Chỉ hai giây sau, từ trong gốc cây đối diện con hẻm nhỏ, một bóng đen vừa thong thả bước ra vừa mỉm cười:

– Haizzz, lúc nào cũng bị cậu chủ bắt bài, chắc tôi bỏ nghề quá!.

Bảo Long vỗ vai anh chàng thám ʇ⚡︎ử của bà Khuê:

– Bảo rồi mà không nghe, cậu cứ ở nhà đắp chăn nằm ngủ, thích cảnh ở đâu tôi chụp gửi qua cho, cậu chỉ việc in ra gửi cho mẹ tôi là xong. Trời mùa này lạnh rồi, đi theo lẽo đẽo gì cho khổ? Mà cậu cũng đến tuổi yêu đương rồi, cứ đi theo tôi và Thư hết chỗ này đến chỗ khác, không đau tιм vì GATO thì cũng đau lòng vì khó chịu.

Nguyên Trường là anh chàng thám ʇ⚡︎ử điển trai được bà Khuê giao nhiệm vụ theo dõi Bảo Long mấy năm nay kể từ ngày anh về Việt Nam. Trường ba mươi tuổi, tốt nghiệp Đại học Luật nhưng vừa ra trường lại gặp bà Khuê trong một lần Tập đoàn về trường tuyển chọn nhân tài. Bà hứa sẽ giới thiệu Trường vào Tập đoàn Hoàng Gia với vai trò cố vấn pháp luật. Được làm việc trong môi trường tốt, Trường còn được bà Khuê tin cậy nhờ nhiều việc riêng. Trước khi Long về nước, Trường là tài xế riêng cho bà. Vì dáng người Trường như một vệ sĩ nên bà chọn cậu ấy là người theo Bảo Long tới thành phố C. Việc ở thành phố A anh phải tạm dừng, thực ra Hoàng Gia không thiếu luật sư, chẳng qua họ tuyển người mới hàng năm để dần thay thế những vị trí chưa tốt sau này. Trường vốn đã khâm phục vị bác sĩ ấy lâu lắm rồi nhưng chưa có dịp gặp mặt. Càng theo dõi Long, Trường lại càng khâm phục người bác sĩ tài năng ấy. Và anh cũng luôn bị Long bắt bài, dần dần thành quen, chỉ mỗi bà Khuê không biết điều ấy nên vẫn nghĩ rằng những tin tức báo về là tuyệt mật giữa bà và Trường.

Nghe giọng nói nửa đùa nửa thật của Long, Trường thở dài:

– Thế đấy, cái số tôi nó khổ thế, ăn rồi đi rình mò người ta ôm hôn nhau mà ốm ra!

Bảo Long bật cười:

– Hay để tôi nói Thư giới thiệu cho cậu một cô nhé! Bạn của Thư nhiều cô tốt lắm!

Trường lắc đầu:

– Thôi cậu chủ ơi. Duyên đến duyên đi là do Trời sắp đặt, giới thiệu làm gì. Như cậu và cô Thư đấy, càng cấm đoán càng yêu đậm sâu. Còn như cô Ngọc, ép kiểu gì cũng không được. Ban nãy tôi nói với bà chủ, rằng cô Thư mới là người đưa lại hạnh phúc cho cậu. Vì khi ở bên cô ấy, tôi thấy cậu cười nhiều lắm.

Bảo Long nhíu mày:

– Rồi mẹ tôi bảo sao? Im lặng đúng không?

Trường gật đầu:

– Vâng. Tôi nghĩ sau khi tôi bảo thế, chắc bà chủ có suy nghĩ đấy. Nhưng tôi có cảm giác có điều gì đó khiến bà không thể thay đổi quyết định.

Bảo Long mỉm cười:

– Ừ, chắc chắn là không đổi. Như chợt nhớ ra điều gì, Trường nói:

– Lúc nãy tôi tính kể cho bà chủ nghe cái vụ cô Ngọc đẩy cô Thư xuống vực xem bà chủ có thay đổi suy nghĩ không. Nhưng hình như bà bận gì đó nên vội tắt máy.

Bảo Long lắc đầu:

– Không cần. Vì mẹ tôi không ưa Thư, lại nhất nhất ép tôi cưới Ngọc. Vì thế, dù cậu có kể thì bà cũng không thay đổi đâu. Cứ để cho bà nhận ra bộ mặt thật của Ngọc. Dù biết ra những toan tính của cô ta và cả những việc làm âm thầm mượn Hoàng Gia và Trần Anh làm bàn đạp cho kế hoạch của mình, chắc chắn mẹ tôi sẽ sốc. Nhưng suy cho cùng, tất cả những điều này là do mẹ tôi tạo ra. Ai gieo cứ để người đó gặt!

Trường trầm ngâm:

– Tới lúc đó, tôi sợ bà chủ không trụ nổi. Một sự phản bội quá ҡıṅһ ҡһủṅɢ!

Bảo Long thở dài:

– Nhưng với mẹ tôi, phải chứng kiến tận mắt thì mới rõ ngọn ngành, mọi lời nói với bà đều vô ích. Thà đau một lần còn hơn để bà sống trong ảo tưởng. Đằng nào tôi cũng sẽ lấy Thư. Mẹ tôi có làm cái gì đi chăng nữa thì tôi cũng phải khiến cho Bích Ngọc sáng mắt ra. Nhưng giờ chưa tới lúc, muốn cất mẻ lưới, phải đợi lúc con cá lớn nhất yên vị trong đó và không để ý nhất.

Trường nhìn Long với ánh mắt ngưỡng mộ:

– Vâng, tôi hiểu.

Bảo Long vỗ vai Trường:

– Làm một ly cho ấm bụng nhé, nãy giờ rong ruổi theo tôi chắc lạnh bụng lắm đấy!

Trường mỉm cười:

– Không biết bà chủ sẽ nghĩ gì khi thám ʇ⚡︎ử và người bị theo dõi ôm vai bá cổ ngồi uống ɾượu nhỉ?

Bảo Long cười lớn:

– Cậu yên tâm đi, giờ này một là mẹ tôi kiếm người tỉ tê, hai là đang bị cậu con trai duy nhất làm cho tức mà mất ngủ. Đi thôi!

Nói xong, anh khởi động xe phóng đi. Nguyên Trường cũng bước lại chiếc xe của mình được dựng ở một góc khuất không xa và phóng theo.

Tới quán Bar, Long chọn một góc và gọi một chai Whichsky. Thông thường, Long chỉ tới đây với Vĩ và Trọng, vài lần với Trường. Vì để tránh ánh mắt của mấy cô gáι sực nức mùi nước hoa, luôn dán mắt vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ của anh, Long luôn chọn một góc kín hoặc phòng VIP để nhâm nhi và trò chuyện, tránh xa ánh đèn khuấy đảo cùng những thân thể uốn éo ngoài kia. Bảo Long và Trường cùng nhâm nhi vài ly ɾượu, thống nhất một số việc rồi ai về nhà nấy …

Sáng hôm sau…

Đan Thư vừa vệ sinh cá nhân xong đã thấy bác sĩ đẹp trai gọi tới:

– Vợ, đi ăn sáng thôi! Anh tới rồi!

Cô nhanh chân thay đồ, cầm theo cặp sách và đi ra ngoài con hẻm. Anh đưa cô tới quán bún bò quen thuộc và vui vẻ ăn sáng. Ăn uống xong, Long chở Thư tới trường. Dừng xe, cô quay sang hỏi anh:

– Hôm nay anh có bận trực không ạ?

Bảo Long lắc đầu:

– Không, nhưng trưa nay em chịu khó ăn một mình nhé. Anh tranh thủ về chung cư lấy một số tài liệu để chuẩn bị cho Hội thảo chiều nay. Ban nãy anh vội nêm quên béng đi. Mà giờ trở về sợ không kịp!

Thư nhăn mặt:

– Vậy mà anh còn chở em tới trường? Tài liệu quan trọng vậy mà!

Long xoa xoa cάпh mũi cô:

– Ngốc, trưa anh về lấy một chút là xong, ăn tạm gì đó luôn. Không đưa em tới đây mới đáng buồn đấy!

Cô tạm biệt anh rồi rảo bước vào lớp.

Trưa hôm ấy…

Vừa hết giờ, Bảo Long vội vã về chung cư. Vừa vào tới cửa, anh ngạc nhiên khi ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức và thân hình bé nhỏ đang đeo tạp dề xào xào nấu nấu trong gian bếp. Nhẹ nhàng khép cửa, anh bước lại và ôm lấy cô từ phía sau:

– Cô Tấm, làm vợ anh nhé!

Đan Thư giật thót cả mình:

– Anh làm em hết hồn!

Long cười:

– Khϊếp, hồn gì mà hết nhanh thế? Gặp Hoàng ʇ⚡︎ử mà sao lại sợ thế?

Vừa nói, anh vừa tham lam nhấn nhá khắp mặt cô khiến Thư nhắm tịt mắt lại và cười khúc khích như trẻ con. Một lúc sau, cô đẩy anh ra:

– Người em toàn mùi dầu mỡ đấy! Anh tắm đi rồi ra ăn cơm, nghỉ một chút chiều còn làm việc!

Bảo Long xăn tay áo:

– Em tắm trước đi, anh dọn bàn cho. Mới mười hai giờ, một rưỡi chiều anh có mặt là được!

Dùng dằng một lát và cuối cùng mọi việc theo sự sắp xếp của anh bác sĩ đẹp trai. Một bữa trưa vội vã mà đầy ắp tiếng nói cười. Giữa mùa đông, vậy mà anh và cô cảm nhận nắng xuân đang tràn về…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *