Phía trước là cầu vồng – Chương 33

Tác giả : An Yên

Năm phút sau, đến khi bà Khuê nghĩ chắc người kia đã đi ngủ thì bỗng điện thoại của bà báo tin nhắn đến:

– Khuê, em đang ở đâu? Có chuyện gì rồi đúng không?

Bà Khuê mỉm cười mà cảm thấy sống mũi cay cay:

– Em đang ở thành phố C ạ!

Người kia vội nhắn tin lại:

– Em ở chỗ Bảo Long sao? Một mình à? Có nghe máy được không?

Bà Khuê vội ngồi hẳn dậy và bấm gọi, người bên kia lập tức nghe máy:

– Em…

Mẹ Bảo Long cũng bật lên một tiếng:

– Anh…

Giọng người đàn ông trầm ấm vang lên:

– Em đang ở khách sạn sao?

Bà Lan Khuê gật đầu:

– Dạ, vì em buồn Bảo Long quá anh ạ. Em không hiểu nó nghĩ gì mà đâm đầu vào con bé nhà quê đó. Có khi nào con em bị bỏ bùa không anh? Em thấy Bích Ngọc xinh xắn, nết na, giỏi giang hoàn hảo như thế, sao nó lại không yêu chứ?

Người đàn ông nén tiếng thở dài như cố kìm xuống những cảm xúc đang trào dâng:

– Đó là duyên số mà em, cưỡng cầu sao được. Nếu Bảo Long không thích, em cũng đừng ép quá. Nó là đứa thông minh, không dễ gì để người khác giật dây điều khiển.

Bà Khuê rưng rưng nước mắt, có cả những giọt tủi hờn, cũng có thể là bực tức hay chăng là ân hận:

– Có lẽ tất cả là do em, đây là những gì em phải nhận lấy. Nếu ngày đó em không phụ anh, thì giờ đây chắc em đã khác.

Giọng người đàn ông lại vang lên trong đêm:

– Thôi em, đó là quá khứ rồi. Chúng ta đã có gia đình riêng, con cái chúng mình đã trưởng thành rồi. Cuộc sống của em có thiếu gì đâu, có tiền tài, địa vị, được chồng cưng chiều. Dù mấy chục năm trước hay đến bây giờ đây, anh vẫn thua Hoàng Thông về mọi mặt. Anh không giàu bằng ông ta, không lấy được người con gáι mà anh dành cả thanh xuân để yêu. Một cuộc sống bao người mơ ước, em còn không hài lòng là sao?

Bà Khuê nức nở, những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống gò má:

– Nhưng em luôn thấy trống trải, em cảm giác Hoàng Thông cưới em chỉ để dằn vặt em. Anh ấy chưa bao giờ quát nạt em, chưa ghen tuông, chưa bao giờ quan tâm em đi với ai và làm gì. Nhiều lúc em thấy mình giống cái bóng. Anh ấy cưới em về, sinh được ba mặt con nhưng rồi cuối cùng, cái em muốn là tình yêu, là người lấp đầy những khát khao của em thì Hoàng Thông lại không thể mang tới!

Người kia vẫn tỏ ra bình tĩnh:

– Không yêu sao anh ta lại theo đuổi và cưới em bằng được chứ? Em nghĩ nhiều quá rồi, em cứ lo vun vén cho gia đình đi. Một người như em, Hoàng Thông sẽ không bỏ lỡ đâu!

Bà Khuê bỗng rụt rè:

– Chị ấy… đâu rồi ạ! Sao anh có thể nói chuyện với em ạ?

Người đàn ông nhỏ giọng:

– Cô ấy ngủ rồi. Mấy hôm nay trở trời nên phải dùng tђยốς an thần.

Mẹ Bảo Long gật đầu:

– Dạ, cuối cùng chị ấy cũng lấy được người mình yêu. Nghĩ lại mọi chuyện, em thấy mình là người gây ra hậu quả ngày hôm nay!

Phía bên kia, người đàn ông nhìn vào màn đêm đen thẳm của thành phố A:

– Em nên cảm ơn bố em. Ông đã bắt em rời bỏ một người nghèo kiết ҳάc như anh để lấy Hoàng Thông. Em được sống trong gấm hoa, và giờ đây Hoàng Gia là một tập đoàn lớn bậc nhất Việt Nam, anh dù cố gắng cũng chỉ đứng đầu một công ty nhỏ. Em nên biết chỗ mình đang đứng, đừng day dứt làm gì, mọi sự tгêภ đời đều là tùy duyên!

Bà Khuê bật khóc nức nở. Những giọt nước mắt ân hận muộn màng hiện rõ tгêภ khuôn mặt quý phái. Năm hai mươi tuổi, bà từ bỏ mối tình đẹp như mơ với người đàn ông ấy để lên xe hoa với Tổng giám đốc Hoàng Thông – nay là Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Hoàng Gia. Dù rơi nhiều nước mắt nhưng do sự bắt ép, đe dọa của bố và vì tham vọng giàu sang, muốn dập tắt mọi ánh mắt thèm khát từ các cô gáι mỗi khi Hoàng Thông xuất hiện, lấy ông, bà cứ nghĩ rằng mình là người chiến thắng. Bà cho rằng một tình yêu dù đẹp nhưng không có tương lai, người đàn ông ấy dẫu có chân tình cũng chẳng đủ cho bà có cuộc sống đủ đầy.

Bà nghĩ lấy Hoàng Thông, với nhan sắc trời cho cùng với những hàng hiệu dát lên ς.-ơ τ.ɧ.ể, Hoàng Thông sẽ mê đắm bà và bà rồi cũng sẽ yêu. Con người mà, không thể lạnh giá mãi trước những thứ đẹp đẽ mà một người đàn ông hoàn hảo như Hoàng Thông hướng tới. Ông giúp gia đình bà trả nợ khi bố mẹ bà chơi hụi và trắng tay, ngày ngày con nợ xếp hàng Ьιểu tìпh trước ngõ. Bà từ một tiểu thư khuê các bỗng trở thành người thường bị khinh rẻ. Hoàng Thông đã giúp gia đình bà, đem lại cuộc sống giàu có, sang chảnh cho bà. Sống trong vinh hoa phú quý, bà cứ ngỡ rằng mình đã yêu.

Thế nhưng, nhiều đêm vò võ mong chờ chồng đi tiếp khách trở về, những cách xa khi ông đi công tác đột xuất. Và khi đứa con gáι thứ hai được hai tuổi, Hoàng Gia rơi vào cảnh khó khăn do lạm phát toàn cầu. Bà và Hoàng Thông phải vất vả gây dựng lại. Ngày đó, ông sang Pháp một năm trời. Đúng lúc này, Bảo Long ra đời và những năm tháng đầu tiên của cậu bé chỉ quanh quẩn với người giúp việc chứ không nhận được sự bảo bọc của bố mẹ nhiều. Dĩ nhiên là với tài năng của Hoàng Thông, Tập đoàn Hoàng Gia phát triển trở lại nhưng gia đình bà ngày càng lặng lẽ. Nhà không còn là tổ tấm, ngôi Biệt thự vắng hẳn tiếng cười đùa.

Bà có tiền, có rất nhiều tiền, có quyền lực và mỗi cái liếc mắt của bà giờ đây đều khiến kẻ dưới để ý dò xét. Thế nhưng, lòng bà trống rỗng. Giờ đây, những giọt nước mắt của bà là quá muộn màng khi người xưa kia bà dứt bỏ cũng đã vươn lên, trở thành Giám đốc một công ty. Dù không thể được như Hoàng Trông, nhưng người đó đã cho bà thấy và day dứt vì quyết định của mình. Lúc đó, nếu bà kiên quyết ở lại, biết đâu cuộc sống của bà không quá giàu sang nhưng lại có cái mà người đời gọi là HẠNH PHÚC?

Giọng người đàn ông vang lên:

– Đừng khóc!

Hai tiếng ấy khiến mọi cảm xúc của bà Khuê như vỡ òa, bà càng khóc dữ dội hơn. Ngày bà lấy chồng, ông cũng nhắn tin cho bà như thế! Bà nấc lên:

– Em không muốn Bích Ngọc vào gia đình khác, em muốn con bé có cuộc sống đầy đủ.

Phía bên kia, một nụ cười bí hiểm nhếch lên:

– Để nó có một cuộc sống như em đúng không? Con bé có học hành, có công việc, sẽ ʇ⚡︎ự vươn lên! Nó không đến nỗi ૮.ɦ.ế.ƭ đói đâu mà em lo.

Bà Khuê vẫn nấc lên từng chuỗi âm thanh bi thương:

– Anh, em có cảm giác Bảo Long biết chuyện gì đó. Em muốn nó nên duyên với Bích Ngọc, con bé cần lấy người môn đăng hộ đối, một chỗ đứng xứng đáng với nó!

Người đàn ông cười ẩn ý:

– Để như em đúng không? Khuê, em đã vì tiền mà lao một cuộc hôn nhân không tình yêu, anh có cảm giác Long không yêu Ngọc. Không lẽ em muốn con bé có một cuộc hôn nhân miễn cưỡng?

Bà Khuê quả quyết:

– Nhưng Ngọc rất yêu Bảo Long và em tin tình yêu của người phụ nữ sẽ khiến Long rung động.

Phía bên kia, ý cười tгêภ khuôn mặt người đàn ông càng đậm đà:

– Anh không muốn hai đứa nhỏ phải dằn vặt nhau. Anh không muốn Ngọc thành cái bóng thứ hai sau em trong ngôi nhà ấy. Cứ để nó học hành và làm việc, đủ lông đủ cάпh ʇ⚡︎ự khắc nó biết phải làm gì!

Bà định nói gì đó nhưng lại bị câu nói của người đàn ông đó làm cho hẫng hụt:

– Em ngủ đi, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu! Em nên nhớ mình là Hoàng phu nhân, phải luôn rạng rỡ và quyền lực! Anh vào đây, lỡ cô ấy tỉnh giấc không thấy lại lo.

Ông nói xong thì tắt máy và bước ra khỏi phòng làm việc. Cố nén cảm xúc trước khi mở cάпh cửa phòng ngủ nên ông không hề hay biết có một bóng dáng nhỏ nhắn cũng mới từ ngoài cửa phòng làm việc bước vào phòng ngủ và nhắm nghiền đôi mắt đẹp đẽ. Ông lật chăn, ôm lấy thân hình mảnh dẻ đó và chìm sâu vào giấc ngủ.

Trong khi đó, bà Khuê sau khi nghe âm thanh ” tit tít” từ phía bên kia thì ôm mặt khóc. Bà không rõ mình khóc vì điều gì, chỉ thấy trong lòng là một mớ rối ren hỗn độn. Cảm giác khi tưởng tượng người đàn ông mình yêu đang ôm ấp một thân ảnh phụ nữ khác thật tệ. Nhưng đó là do bà lựa chọn kia mà, đâu trách ai được nữa. Là do bà muốn bước vào thế giới người giàu để hưởng thụ. Nhưng hóa ra, ở thế giới ấy, đằng sau tiền tài và danh vọng chính là nước mắt và nỗi cô đơn. Cái nhạt nhẽo của cuộc hôn nhân như một bản án đang từng ngày, từng giờ đày đọa bà mà bà không thể thoát ra được.. chỉ biết buông xuôi bất lực….

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *