Phía trước là cầu vồng – Chương 32

Tác giả : An Yên

Bà Khuê vì câu nói của Bảo Long mà điên tiết, bà dằn mạnh chiếc cốc xuống bàn:

– Láo! Con sẵn sàng bỏ cả gia đình theo nó ư?

Bảo Long không trả lời câu hỏi của bà mà quay sang Thư:

– Mình về thôi em!

Thư liếc nhìn bà Khuê:

– Bác gáι, cháu…

Cô chưa kịp dứt câu, Bảo Long đã nhìn cô ân cần:

– Mẹ nhờ em việc gì?

Đan Thư lắc đầu:

– Dạ chưa nhờ ạ!

Bà Khuê giọng kẻ cả:

– Mẹ bảo nó đưa một cái giá để xa con!

Bảo Long nắm chặt tay, gân xanh nổi lên cả đám. Mẹ anh dám mặc cả tình yêu của con trai sao? Nếu người ngồi trước mặt không phải mẹ anh thì chắc là Long đã không ngồi yên:

– Mẹ, cái giá mà cô ấy đưa ra là cả cuộc đời con trai mẹ. Mẹ có trả nổi không?

Đan Thư nhìn bà chân thành:

– Bác gáι, cháu sẽ không cầu xin bác đừng bắt cháu xa anh ấy vì sẽ chẳng bao giờ cháu rời bỏ tình yêu của mình, trừ khi anh Long không còn yêu cháu nữa. Cháu yêu anh ấy không vì tiền hay danh vọng nhà bác đâu ạ. Nhưng cháu xin bác một điều, mong bác hãy nghĩ đến cảm xúc của anh Bảo Long, xin bác đừng đóng khung cuộc đời anh ấy trong những định kiến của bác. Xin lỗi bác nếu những lời này khiến bác bực nhưng có vẻ như việc bác tìm cháu với mục đích ban nãy là sai rồi ạ!

Nghe cô nói, bà Khuê sững lại mấy giây rồi mỉa mai:

– Cô diễn quá tốt, để chen chân vào gia đình tôi, cô đã làm mọi cách. Giờ cô dùng mĩ nhân kế, khổ ทɦụ☪ kế, sau này không biết kế sách gì nữa. Tôi đã để Bảo Long chứng kiến cuộc gặp gỡ này, có nghĩa là không muốn giấu diếm. Tôi còn nghi ngờ cô dùng bùa ngải với con trai tôi. Vùng quê nghèo rách nghèo nát ấy thiếu gì bùa. Con gáι nhà quê cứ đưa cái mác ϮɾiпҺ ϮιếϮ ra để dụ dỗ con trai thành phố. Chị em nhà cô là một lũ như thế!

Đan Thư nắm chắt thành quyền, cố hít một hơi và nói:

– Thưa bác, cháu hi vọng đây là lần cuối cháu nói điều này. Gia đình cháu nghèo nhưng không bao giờ vì tiền mà bất chấp. Cháu đang nói với bác trong tư cách một người rất yêu con trai bác, để mong bác hiểu cho anh ấy. Cháu hi vọng bác sống thật khỏe, thật vui để chứng kiến khi chúng cháu hạnh phúc thì cháu có tơ vương gì đến tiền tài nhà bác hay không. Cháu chào bác!

Thư nói một hơi rồi cúi đầu chào bà Khuê và quay lưng. Bởi cô sợ với lối nói chuyện mιệt ϮҺị người khác như thế, cô sẽ không giữ được bình tĩnh. Cô không lo cho mình mà không muốn Bảo Long khó xử.

Vừa quay người, cô nghe giọng bà Lan Khuê bực dọc:

– Nếu cô dùng bùa ngải, tôi cũng sẽ giải được vì tôi quen rất nhiều thầy giỏi. Được, tôi sẽ chống mắt lên để xem hai đứa làm ra những trò gì. Vợ chồng tôi còn sống thì cô đừng hòng bước vào nhà họ Hoàng!

Bảo Long im lặng nãy giờ, tay anh cầm chặt tay Thư, giờ mới thở hắt ra một tiếng và nói:

– Mẹ làm loạn đủ chưa? Nếu có tay săn tin nào ở đây thì ngày mai Hoàng Gia sẽ đẹp mặt tгêภ báo đấy. Giờ mẹ về chung cư ngủ hay về khách sạn để con biết?

Bà Khuê trừng mắt:

– Con với chả cái, nó nói mẹ như tát nước mà con im lặng thế à?

Bảo Long lắc đầu:

– Con đang im lặng thì mẹ nên biết chừng mực. Thư nói vậy là nhẹ rồi đấy. Nếu con ở vị trí của cô ấy thì nãy giờ mẹ không còn ngồi đó mà giảng giải được nữa đâu. Giờ mẹ ngủ ở đâu?

Bà Khuê quắc mắt:

– Có việc này mẹ hỏi con, bộ mĩ phẫm cao cấp mấy chục triệu con mua cho ai?

Bảo Long thẳng thắn đáp:

– Dĩ nhiên là cho Thư rồi. Ngoài mẹ ra, con chỉ mua mĩ phẩm cho vợ. Còn khá nhiều đồ hiệu của Tập đoàn Trương Thị cho cô ấy. Mẹ muốn xem thì về chung cư ạ!

Bà Khuê rít lên:

– Hai đứa sống chung?

Thư còn chưa kịp lên tiếng thì Long đã cười:

– Trong đầu mẹ chỉ nghĩ được đến thế thôi sao? Con thấy mẹ rảnh quá nên nghĩ nhảm rồi nói linh ϮιпҺ quá rồi đó. Con mua chứ Thư có chịu dùng đâu, vì cô ấy ít trang điểm lắm, không phải ra khỏi nhà cứ lòe loẹt tô điểm như một số người đâu ạ. Con mua để sẵn chờ ngày rước cô ấy về!

Rồi anh tùy tiện kéo Thư sát vào mình, nhìn cô cưng chiều:

– Hôm nào nhớ chịu không nổi thì ๒.ắ.t ς-.ó.ς một bữa, nhưng vợ con giữ thân lắm ạ!

Đan Thư thẹn thùng nhìn anh, biểu hiện đáng yêu ҡıṅһ ҡһủṅɢ khiến Bảo Long không kìm nén được mà cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô. Nhìn một màn trước mắt, bà Khuê phun ra hai chữ:

– Trơ trẽn!

Đan Thư đẩy nhẹ anh:

– Cái anh này hay ghê! Thôi, anh đưa bác về đi, để em qua lấy xe về kẻo muộn!

Bảo Long mặt ỉu xìu:

– Lại bác rồi, mẹ chứ? Mà tối nay em không qua chung cư sao?

Đan Thư lắc đầu:

– Dạ không ạ! Tối nay em bận làm bài tập nhóm. Anh nhớ đi ngủ sớm nha!

Rồi cô quay sang bà Khuê chào một lần nữa rồi mới rảo bước đi. Bảo Long nhìn mẹ:

– Để con đưa mẹ về chung cư!

Bà Khuê đứng bật dậy:

– Thôi thôi, mẹ không quen nhìn đồ phụ nữ trong nhà của người đàn ông chưa vợ. Thời đại giờ, cứ quấn lấy nhau, đến khi ễnh bụng ra lại trói buộc. Đó là con đường nhanh nhất đi đến hôn nhân của lũ nhà quê đấy!

Bảo Long bẻ khớp tay răng rắc, Đan Thư vừa đi được mấy bước cũng vì câu nói đó mà khựng lại. Thấy hành động bẻ tay của Long, cô hiểu anh đang kiềm chế cực hạn. Sợ xảy ra chuyện, cô quay lại và xoa xoa tay Long và nhoẻn cười:

– Thôi muộn rồi, anh đưa bác về nghỉ đi anh. Không sao đâu, bác chưa hiểu nên nói vậy thôi. Chỉ cần anh hiểu em thế nào là được mà, đừng nóng!

Trái tιм của Bảo Long chỉ với mấy câu nói đó mà tan chảy mọi bực tức. Anh nói nhỏ:

– Được rồi, em về đi, nhớ cẩn thận đấy!

Rồi Long quay sang giục mẹ:

– Để con đưa mẹ ra khách sạn!

Bà Khuê không nói năng gì, chỉ im lặng cùng Bảo Long ra xe. Anh khởi động xe, ᵭάпҺ ánh mắt sang bên kia đường, tới khi thấy bóng dáng chiếc Air Blade của Đan Thư hòa vào dòng người tгêภ phố rồi mới đưa mẹ đến một khách sạn năm sao. Anh lấy phòng cho bà, đưa mẹ lên tận nơi rồi nói:

– Mẹ nghỉ đi, ngày mai mấy giờ ra sân bay thì nói để con biết. Còn nữa, mẹ bỏ ngay cái ý định xỉa xói Thư đi, con không muốn bàn về vấn đề này nữa. Thư nói đúng đấy, mẹ cứ sống cho tốt đi để thấy rõ mọi chuyện. Đừng đưa cuộc đời con trai mẹ xuống vực thẳm một lần nữa, con nói vậy chắc mẹ hiểu!

Anh nói xong thì quay lưng bước đi, để lại bà Lan Khuê đứng trân trân nhìn theo bóng lưng cô đơn của con trai. Rồi bỗng nhiên bà run rẩy khi nghĩ lại những câu cuối mà Bảo Long vừa nói. Không lẽ con trai bà đã phát hiện ra điều gì đó sao? Tại sao nó luôn nói những câu ẩn ý gây hoang mang thế nhỉ? Cố trấn tĩnh lại, bà mở cửa vào phòng. Ném chiếc túi xuống ghế sofa, bà bước lại giường ngồi phịch xuống và bấm một dãy số quen thuộc:

– Cậu chủ đâu rồi?

Phía bên kia, gã thám ʇ⚡︎ử đang theo sau xe Long nói nhanh:

– Cậu Bảo Long đang đi về phía phòng trọ của cô Đan Thư ạ!

Bà Khuê thở dài:

– Có vẻ càng ngày chúng càng dính lấy nhau như sam. Bực cái là biết đó mà chưa thể ra tay được, ta không biết Bảo Long đang toan tính những gì!

Viên thám ʇ⚡︎ử của bà lên tiếng:

– Xin phép bà cho tôi được nói ý kiến của mình!.

Bà Khuê gật đầu:

– Ừ!

Đầu bên kia, tiếng viên thám ʇ⚡︎ử vang lên đều đều:

– Thực ra, tôi thấy người khiến cậu Bảo Long thật sự vui vẻ chính là cô Đan Thư. Tôi dõi theo cậu ấy mấy năm nay, chưa bao giờ tôi thấy cậu cười nhiều như thế. Trước đây, cô Ngọc có quan tâm tới cậu ấy nhưng tôi chưa thấy cậu Long có bất kì biểu hiện gì! Hình như có điều gì đó khiến cậu chủ chán ghét cô Ngọc dữ lắm. Nếu tôi là bà, tôi sẽ để cậu ấy vui vẻ, cô Thư đang là sinh viên nhưng rất xuất sắc, là người có tương lai ạ!

Bà Khuê bỗng thở dài thườn thượt. Có phải bà ích kỉ quá không? Nhưng Bích Ngọc không chỉ xinh đẹp mà còn giỏi giang và hiểu chuyện, lại môn đăng hộ đối với nhà bà. Kể ra, Bảo Long không thiếu người để ý, giàu có hơn nhà Bích Ngọc nhiều, nhưng vì tình cảm thuở bé mà Ngọc dành cho Bảo Long và còn vì một lí do của riêng bà khiến bà Khuê không thể chấp nhận ai ngoài Ngọc. Đan Thư cũng không phải xấu xa gì nhưng con bé ngang như cua, nghĩ gì nói nấy. Đã vậy, bà không có thói quen trò chuyện với mấy người xuất thân nghèo khổ chứ nói gì đến kết tình thông gia. Không được, bà không thể đặt tương lai Hoàng Gia vào tay một người như Thư. Bà sợ là nó dụ dỗ cho con bà mê lú, tới khi ván đã đóng thuyền, nó học Kinh tế lại giỏi nên sẽ lấy Tập đoàn và hất văng Bảo Long đi. Lúc đó thì bà mất cả chì lẫn chài sao? Nghĩ tới đó, bà quả quyết:

– Không được, con bé này ngang ngược lắm. Cứ hiền lành nhu mì như Bảo Ngọc dễ sai khiến hơn!

Thám ʇ⚡︎ử của bà thở hắt ra một tiếng rồi nói:

– Dạ tùy bà ạ, tôi chỉ là kẻ làm thuê, thấy sao nói vậy, mong bà bỏ qua!

Bà Khuê lại gật gù:

– Không sao, cậu theo tôi bao năm rồi, tôi biết cậu cũng vì lo cho Bảo Long thôi. Cậu làm việc nhé!

Bà Khuê tắt máy và đi tắm qua một chút rồi ℓêп gιườпg trằn trọc. Thấy cuộc gọi của ông Thông, bà uể oải nghe:

– Ông không ngủ được sao?

Chồng bà cười nhạt:

– Ừ, xa vợ mà, khó ngủ! Bà về chỗ Bảo Long hay con đưa ra khách sạn?

Bà bực dọc:

– Thằng Long mua mĩ phẩm và hàng hiệu cho con bé đó, đặt sẵn ở chung cư để sau này rước nó về đấy. Nghe đến đó, tôi điên tiết không muốn tới chung cư nữa.

Ông Hoàng Thông cười ha hả:

– Trời, mới có thế mà bà đã bực dọc đến mất ăn mất ngủ rồi sao? Cố ngủ đi, kẻo nếp nhăn đấy.

Vợ chồng bà nói mấy câu nhạt nhẽo nữa rồi tắt máy. Nhiều lúc bà chợt nghĩ không biết cuộc hôn nhân của bà có được gọi là hạnh phúc không. Bà có tiền, có quyền, có địa vị, con cái đủ nếp lẫn tẻ. Chồng bà chẳng bao giờ để tâm đến việc bà tiêu bao nhiêu tiền vào việc gì, con cái quen ai cưới ai bà đồng ý thì ông cũng gật đầu. Nhiều khi ông dễ dãi quá khiến bà chán nản. Chẳng khi nào thấy ông ghen tuông hay trách móc, nhiều khi hai người cứ như hai cái bóng. Có chuyện gì họ vẫn bàn bạc nhưng người nói câu cuối cùng vẫn là bà, ông chỉ quyết định việc của Tập đoàn thôi. Nhiều lúc thấy mấy bà bạn bảo chồng ghen tuông, nhắc nhở mà bà chạnh lòng. Bà thèm cảm giác ấy dù không còn son trẻ. Chẳng rõ ông Thông lấy bà vì yêu hay chỉ để làm vật trang trí. Thế nhưng, bà quen rồi. Cũng bởi sự dễ dãi ấy khiến bà chẳng bao giờ phải lo nghĩ gì cả. Buồn thì kiếm mấy bà bạn tán gẫu, đi shopping, chụp choẹt vài kiểu ảnh là ổn ngay.

Nằm một lúc, không ngủ được, bà lấy điện thoại ra lướt xem tin tức. Xem mãi cũng chán, ngón tay bà vô thức chạm tới một số điện thoại đã lâu lắm rồi không liên lạc. Những xúc cảm thanh xuân trỗi dậy, bà Khuê không chịu nằm yên, vội bật dậy, mở túi ҳάch lấy ra một chiếc sim khác lắp vào. Những ngón tay thon dài viết dòng tin nhắn:

– Anh có thể trò chuyện lúc này được không???

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *