Phía trước là cầu vồng – Chương 31

Tác giả : An Yên

Nghe gọi đến tên mình, Đan Thư rời mắt khỏi màn hình máy tính và nhìn lên. Khỏi phải nói, cô đơ ra mất mấy chục giây vì ngạc nhiên, tới một lúc sau, Thư mới lắp bắp:

– Ơ, dạ…bác gáι…cháu chào bác ạ!

Mọi sự liến thoắng về ngôn từ hình như bay đâu mất sạch, Thư không ngờ mẹ anh tới đây. Bà Lan Khuê nhìn biểu hiện của cô rồi quay sang chị chủ Shop:

– Các cô tuyển người kiểu gì vậy? Nhân viên thu ngân mà ăn nói lắp ba lắp bắp như thế thì buôn bán kiểu gì? Giao tiếp với khách hàng thế này à?

Chết mày rồi Thư ơi, tìm việc làm ở thành phố C không khó nhưng một công việc vừa hợp ngành nghề mình học lại vừa có môi trường dễ chịu như NEW thì không dễ chút nào. Nếu vì kiểu ăn nói vừa rồi mà mất việc thì năm cuối này tốn kém lại Ϯộι mẹ Thảo cho coi. Cô đang lo lắng thì nghe tiếng chị chủ shop:
– Dạ thưa phu nhân, không phải đâu ạ. Đan Thư rất giỏi, làm việc mấy năm trời ở đây chưa hề sai sót, giao tiếp cũng rất hoạt bát. Hình như em ấy đang có chút vấn đề gì đó thôi ạ. Ban nãy con nghe phu nhân gọi tên em ấy, chắc bà biết em Thư ạ?

Bà Lan Khuê gật đầu:
– Ừ, ta biết chứ! Cô ấy là em vợ của Bá Trọng nên có biết qua!
Chị chủ gật đầu:
– Dạ đúng ạ, chị gáι của Thư cũng rất giỏi nên shop cũng tìm hiểu kĩ khi tuyển người dù đây là việc làm thêm của em ấy ạ. Phu nhân yên tâm ạ. Anh Trọng cũng hay đến đây cùng bác sĩ Long mỗi lần mua quà cho phu nhân hoặc cho vợ anh Bá Trọng ạ!

Đan Thư lúc này đã lấy lại bình tĩnh:
– Thưa bác, xin lỗi vì con nói năng hơi lộn xộn ạ. Do con ngạc nhiên khi thấy bác tới thành phố C thôi ạ!
Bà Khuê không trả lời Thư mà bước tới chỗ trưng bày sản phẩm, chọn vài món đồ rồi đưa qua cho Thư tính tiền. Trong khi chờ cô thao tác tгêภ máy, bà quay sang cô chủ:
– Mua mấy đồ cho con bé Bích Ngọc, vợ sắp cưới của Bảo Long. Nó cứ lao vào công việc rồi chả chăm sóc bản thân gì cả. Nó lại sắp sang Pháp học một năm!
Chị kia xuýt xoa:
– Ôi trời, chị Ngọc là sướиɠ nhất, đã yêu soái ca lại còn được gia đình chồng ủng hộ, yêu thương thế này thì tuyệt rồi. À, lần trước anh Long có qua đây mua một bộ mĩ phẩm cao cấp cho bạn gáι, chắc là cho chị Ngọc ạ!
Bà Khuê nhíu mày, ánh mắt liếc nhanh sang Đan Thư:

– Thế sao?
Chị chủ cau mày như để nhớ ra rồi lẩm bẩm:
– Vâng, hình như cho cô gáι hai mươi tuổi, mà chị Ngọc…
Rồi cảm thấy như mình đã can thiệp hơi sâu, chị chủ shop mỉm cười:
– Dạ tôi nhầm sang người khác ạ, đông khách quá nên có lúc quên ạ.
Bà Khuê rất ϮιпҺ ý nhận ra câu nói vừa rồi chỉ để xoa dịu mình nhưng vẫn gật đầu và cười:

– Ừ, đằng nào cũng về một nhà mà. Chỉ có người giỏi giang lại tốt tính như con bé Ngọc mới xứng là dâu Hoàng Gia, đâu có ai xứng với Long hơn nó!
Chị chủ shop cười cười gật gù ra vẻ đồng ý. Đã hơn chín giờ tối, bà Khuê sau khi trò chuyện với mấy chị nhân viên một lát rồi bỗng quay sang Thư:
– Cháu sắp hết giờ chưa? Lâu rồi không gặp, ta có vài chuyện muốn nhờ cháu!

Thư nhìn shop vẫn còn khá nhiều khách:
– Dạ, bình thường đến chín giờ rưỡi là cháu xong ạ, hôm nay khách đông hơn chắc nghỉ muộn hơn chút ạ!
Bà Khuê quay sang chị chủ shop:
– Ta muốn trò chuyện với Thư một chút, có việc nhờ cô ấy. Không biết cháu có linh động cho Thư được không vì ngày mai ta phải về thành phố A rồi!
Chị chủ Shop cười tươi:
– Dạ, ai chứ phu nhân thì dĩ nhiên là được ạ. Chẳng mấy khi bà rảnh rỗi ghé qua đây, chuyện nhỏ đó sao cháu không giải quyết được chứ!

Bà Khuê mỉm cười mãn nguyện rồi quay sang Thư chờ đợi. Cô gật đầu dạ vâng rồi nhờ chị thu ngân bên cạnh làm thêm phần việc của mình và cầm túi ҳάch đi theo bà Khuê. Nãy giờ cô tính toán nhưng tai vẫn đặt vào những thanh âm phát ra từ miệng bà khi nói chuyện với chị nhân viên kia. Bộ mĩ phẩm chị ấy nhắc là Bảo Long mua cho cô, được anh đặt cẩn thận tгêภ bàn trang điểm ở chung cư. Anh muốn cô dùng mĩ phẩm đắt tiền dù Thư rất ít trang điểm. Không biết mẹ anh muốn nói gì với cô, nhưng hành động vừa rồi của bà lộ rõ sự khinh miệt. Thư có cảm giác bà cố tình tới đây để cho cô hay rằng người bà chọn cho con trai vẫn là Bích Ngọc.

Thư lẽo đẽo theo sau bà Lan Khuê. Cô thấy mình giống mấy nhân vật nữ chính trong truyện ngôn tình không được mẹ nam chính chấp nhận. Những bà mẹ ấy sẽ tìm mọi cách chia rẽ, có thể là dọa dẫm, ๒.ắ.t ς-.ó.ς hoặc đưa ra một khoản tiền để nữ chính rời xa người mình yêu. Trong những câu chuyện ấy, mọi sự phản kháng của nữ chính đều vô ích. Cảnh cuối của cuộc gặp gỡ sẽ là nhân vật nữ chính trả lại tiền và ʇ⚡︎ự nguyện rời đi khiến nam chính đau khổ. Có thể tới hàng năm trời sau họ mới gặp lại nhau, có khi nữ chính còn mang theo giọt ɱ.á.-ύ của nam chính khi ra đi nữa. Sau bao gian khổ, tác giả sẽ cho hai người gặp nhau, hiểu nhầm được lý giải và họ được hạnh phúc trọn vẹn. Thế nhưng, đây là CUỘC SỐNG chứ không phải truyện ngôn tình và Thư cũng chẳng thuộc tuýp người yếu đuối dễ mua chuộc.

Mải mê suy nghĩ, cô thấy bà Khuê đi vào quán cà phê lớn bên kia đường, Thư cũng nhanh chân bước theo:
– Cô ngồi đi!

Đan Thư ngồi đối diện bà, thấy ánh mắt mẹ anh đã đổi khác. Bà chằm chặp nhìn cô, ánh mắt sắc bén như muốn moi tιм gan cô ra mà nhìn cho thấu vậy. Thấy Thư im lặng, bà hỏi:
– Chắc cô cũng đoán được tôi cất công từ thành phố A tới đây tìm cô để làm gì!
Đan Thư lắc đầu:
– Dạ thực sự là cháu không biết ạ!

Kiểu nói của mẹ Bảo Long y chang các bà mẹ nam chính trong ngôn tình. Sau đó họ sẽ giảng giải rằng cô không hợp với anh và đưa ra một xấp tiền, nữ chính sẽ khóc lóc tỏ bày. Nhưng đảm bảo Đan Thư này thì không nhé. Nếu cô chỉ đơn phương yêu Bảo Long và không biết sự ngăn cấm của gia đình anh cùng sự chen chân của Bích Ngọc thì có thể cô xao động đấy. Nhưng hai tháng qua, cô hiểu tình yêu của Bảo Long dành cho mình, cô hiểu anh đã bị o ép thái quá từ phía gia đình, cô cũng hiểu sự chen chân nham hiểu của Bích Ngọc khi năm lần bảy lượt muốn hại cô đến ૮.ɦ.ế.ƭ. Nếu cô rời xa Bảo Long thì không những cô đau khổ mà anh cũng chẳng sung sướиɠ gì. Tình yêu của anh và cô không phải là cố chấp mà là tình yêu đích thực. Để gia đình anh nhìn nhận Thư và rõ bản chất của Ngọc là cả một quá trình, thậm chí có thể nói không hề đơn giản. Nhưng nếu yêu nghĩa là khiến người yêu mình hạnh phúc thì Thư chọn cách không bỏ cuộc. Cô thẳng thắn nhìn bà Khuê, mẹ anh nhếch môi:
– Cô tỏ ra ngây thơ với Bảo Long thì được, chứ đừng ngây thơ trước mặt tôi. Ra giá đi!
Biết ngay mà, bác gáι chắc cũng đọc truyện ngôn tình nhiều đấy. Thư ngơ ngác:
– Thưa bác, giá gì ạ?
Bà Khuê bật cười:
– Cô diễn giỏi thật đấy! Thế thì tôi nói thẳng nhé, cô cần bao nhiêu tiền để rời xa con trai tôi?

Thư vẫn bình tĩnh:
– Bác gáι, tại sao cháu lại phải rời xa anh Long ạ? Bọn cháu yêu nhau thật lòng và tình yêu không thể mua bằng tiền!
Bà Khuê mỉa mai:
– Thật lòng? Lòng của cô chính là tiền đấy! Cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền!
Thư mỉm cười nhẹ nhàng:
– Cháu không hiểu ý bác nhưng cháu đến với anh Long không phải vì tiền cho nên tiền chẳng thể giải quyết được ạ!

Bà Khuê bật cười lớn:
– Ừ, cô đến với nó chẳng phải vì tiền, mà vì cả gia sản nhà họ Hoàng đúng không? Cô cứ nói đi, cô cần bao nhiêu, tôi sẽ đáp ứng, miễn là cô để con trai tôi được yên ổn kết hôn với Bích Ngọc!
Nghe cái điệu bộ vừa như khẩn cầu nửa mỉa mai của mẹ anh, Đan Thư vẫn thẳng thắn đáp:
– Thưa bác gáι, nhiều lúc cháu ʇ⚡︎ự hỏi anh Bảo Long có phải là con ruột của bác không mà sao bác không hề để ý đến cảm xúc của anh ấy. Cháu nhắc lại là cháu không hề nghĩ đến tiền bạc nhà bác. Dù anh Long không phải thiếu gia họ Hoàng, cháu vẫn yêu anh ấy. Cháu biết mình xuất thân không cao sang nên bác không ưa cháu. Nhưng nếu bác thương anh ấy, sao bác ép anh ấy lấy một người không yêu ạ?

Trong khi bà Lan Khuê đang giận dữ trước những câu nói của Thư, thì tại shop NEW, Bảo Long bước vào khiến mấy nhân viên ngạc nhiên
– Ơ, anh Long đến muộn vậy ạ?
Long không trả lời mà đưa mắt nhìn vào quầy thu ngân. Rõ ràng xe máy cô vẫn ở ngoài kia mà người lại chẳng thấy đâu. Cô nhân viên thấy ánh mắt của Long vội giải thích:

– Anh hỏi bé Đan Thư ạ? Sao hôm nay nhiều người hỏi cô ấy thế nhỉ?
Bảo Long cau mày:
– Có ai đến tìm cô ấy nữa sao?
Chị nhân viên gật đầu:
– Dạ ban nãy có phu nhân tới đây lựa mĩ phẩm cho chị Ngọc vợ chưa cưới của anh và dẫn Thư đi rồi ạ!
Bảo Long ngạc nhiên :
– Mẹ tôi đến đây á? Cô nhìn có đúng không?
Chị nhân viên cười tươi:
– Trời, phu nhân Lan Khuê làm sao em nhầm được ạ? Thư đi với bác ấy cỡ mười lăm phút rồi ạ!

Bảo Long hỏi nhanh:
– Cô có biết họ đi đâu không?
Nhìn thấy những tia lo lắng trong ánh mắt ấy, cô nhân viên nhẹ nhàng:
– Dạ vì lúc đó khách hơi đông nên em không để ý ạ. Em nghĩ phu nhân đi taxi tới đây, chắc đi gần thôi!
Bảo Long gật đầu cảm ơn chị rồi nói:
– Bích Ngọc không phải vợ chưa cưới của tôi!
Chị nhân viên gật đầu chào anh, trong lòng trộm nghĩ – những soái ca như bác sĩ Long thường từ chối kiểu đó.
Ra khỏi shop NEW, Bảo Long bấm máy gọi cho Đan Thư. Cô nghe chuông điện, định tắt đi thì bà Khuê chỉ vào chiếc điện thoại:
– Cô cứ nghe đi , chẳng sao cả!
Đan Thư đưa máy lên tai:
– A lô ạ?
Giọng Long gấp gáp:
– Vợ, em đang ở đâu?

Đan Thư lúng túng:
– À dạ, em…em đang đi làm ạ!
Vì không muốn anh lo lắng nên cô nói tránh đi. Nào ngờ, Bảo Long nghiêm giọng:
– Thư, em không biết nói dối. Anh đang ở shop!
Đan Thư im bặt. Hóa ra anh đã tới tìm cô. Giọng anh lại vang lên:
– Anh hỏi em đang ở đâu?
Thư đưa ánh mắt sang bà Khuê. Mẹ anh nói với vào:
– Quán cà phê HAPPY! Nó đang ngồi với mẹ!
Có vẻ như mẹ anh không muốn giấu con trai mình về cuộc gặp gỡ này. Đan Thư thấy Long tắt máy và chưa đầy năm phút sau, cô nghe tiếng phanh của xe anh rồi bóng dáng cao lớn bước vào. Vì đã hơn chín rưỡi tối, quán không còn quá đông khách nên Bảo Long không khó để nhận ra bà Khuê. Anh vội rảo bước lại:
– Mẹ tới sao không nói với con ạ?

Thư trố mắt:
– Anh không biết bác gáι tới đây thật sao ạ?
Long lắc đầu rồi kéo ghế ngồi cạnh cô. Bà Khuê cất tiếng:
– Vì mẹ biết con bận, không như một số người biết con bao việc mà vẫn đu bám theo!.
Bảo Long thờ ơ đáp:

– Mẹ biết con bận mà vẫn tới đây gây chuyện sao?
Thư xua tay:
– Anh Bảo Long hiểu nhầm rồi ạ, bác gáι nói là có chuyện muốn nhờ em ạ!
Long nhíu cặp mày rậm:
– Mẹ chứ, anh bảo em tập gọi mẹ cho quen mà, như anh gọi mẹ Thảo đấy!

Bà Khuê trừng mắt quát:
– Ai cho cô gọi tôi là mẹ?

Bảo Long nhún vai:

– Muốn cô ấy không gọi mẹ, trừ khi Bảo Long này chẳng còn là con trai mẹ!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *