Phía trước là cầu vồng – Chương 3

Tác giả : An Yên

Bảo Long? Giống tên của chú bác sĩ kia nhỉ? Chắc tên đẹp nên nhiều người đặt thôi. Đan Thư liếc nhanh về phía cô gáι đó. Cả một người chị ấy dát toàn hàng hiệu. Khuôn mặt khả ái phảng phất nét kiêu kì, cô gáι đó đang đứng gần Đan Thư để chuẩn bị tính tiền nên cô nghe khá rõ cuộc đối thoại. Phía bên kia, một giọng nam tính vang lên:

– Bích Ngọc, em đùa hả? Đến đây làm gì?

Giọng nói này quen quá! Tên có thể giống, không lẽ giọng nói cũng giống y chang vậy ư? Thật là hiếm có. Cô gáι tên Ngọc cười tươi:

– Em nhớ anh nên đến thăm không được sao? Em tới lúc sáu giờ chiều nhưng nãy giờ đi gặp cô bạn học cùng lớp Đại học, giờ đang ở shop NEW nè. Anh qua đón em về chung cư đi!

Phía bên kia, giọng nói hơi uể oải:

– Sao em không ở lại nhà bạn?

Bích Ngọc dẩu môi:

– Sao lại thế? Người ta đến chơi với anh mà!

Giọng người đàn ông lạnh tanh:

– Anh bận trực!

Ồ, trực đêm? Không lẽ là gã bác sĩ kia thật? Dĩ nhiên là có nhiều ngành nghề phải trực, không riêng gì bác sĩ, nhưng sao lại trùng hợp nhiều thế nhỉ? Cô gáι tên Ngọc vẫn không bỏ cuộc:

– Anh trực thì đưa em về chung cư, em ngủ ở đó chờ anh đến mai về! Hôm nay thứ bảy nên em còn cả ngày mai bên anh!

Phía bên kia vẫn lạnh giọng:

– Thứ nhất là anh trực và ngày mai vẫn ở lại Ьệпh viện làm việc, không rảnh đi chơi như em. Thứ hai, căn chung cư đó của Bá Trọng cho anh mượn, anh không tùy tiện đưa người về đó!

Bá Trọng? Chả phải tên anh rể cô sao? Lại trực ở Bệnh viện nữa. Ồ, vậy thì đúng là chú bác sĩ ấy rồi còn gì? Vì căn chung cư đó anh rể cô đưa cho chú Long ở sau khi cô không chịu về. Đan Thư để ý chị Ngọc cau mày khó chịu:

– Một người như anh dư sức mua mấy tòa chung cư như thế, việc quái gì phải ở đó? Không lẽ giờ em không có nơi ở à?

Phía bên kia nói nhanh:

– Em học thạc sĩ làm gì mà ngay cả việc thuê khách sạn nghỉ lại cũng không biết? Thế nhé, anh bận rồi!

Sau đó, Thư không nghe thấy gì nữa, chỉ thấy chị Ngọc kia tỏ ra rất tức giận, cất điện thoại và lại thanh toán tiền. Nghe qua thì có vẻ chú Long chẳng ưa chị này tẹo nào. Chị kia xinh thế mà nhỉ? Gái đẹp chẳng thích, không lẽ thích nam? Ơ, sao Thư lại cứ nghĩ về lão bác sĩ khó tính thế nhỉ? Cô vội gạt đi và tập trung vào công việc. Chị Ngọc thanh toán xong thì vùng vằng đi ra ngoài gọi taxi.

Khoảng chín giờ rưỡi đêm, khách đã vãn hơn, Đan Thư tranh thủ kiểm tra lại số liệu trong máy tính. Cô rất cẩn thận, luôn có thói quen giữ lại các hóa đơn, ghi vào sổ trước khi cho số liệu vào máy tính. Trước khi về, cô thường kiểm tra sổ sách và số liệu trong máy tính một lần cuối xem đã trùng khớp hay chưa. Những món đồ ở đây toàn tiền triệu, lỡ sai sót thì tiền đâu mà đền chứ!

Vừa kiểm tra xong, nhìn trong shop còn vài người khách đang được nhân viên tư vấn mĩ phẩm, Đan Thư ngồi ngắm đường phố về đêm. Mùa hè nên giờ này phố phường vẫn nhộn nhịp lắm. Người ta đi chơi vui vẻ thảnh thơi, còn Thư thật hiếm hoi có những khoảng thời gian như vậy. Cô chỉ biết vùi đầu vào học tập và làm việc. Nhiều lúc khao khát thanh xuân trỗi dậy, định nghỉ một hôm để thả mình theo gió mây, nhưng lại tiếc tiền nên đành nuốt khát khao ấy vào trong. Nhiều khi cô ước mình bé lại, được làm nũng mẹ, đi học về được sà ra vườn , trèo lên cây ổi, hái xuống mấy quả chín và ngồi dưới gốc cây chấm muối ớt ăn ngon lành. Thế nhưng, con người ta ai cũng phải lớn lên, ai cũng tới lúc trưởng thành và trải nghiệm để kiếm tìm hạnh phúc, đâu ai bé bỏng mãi được. Thế nên, ai cũng miệt mài cố gắng để đạt được ước mơ và Đan Thư cũng không phải ngoại lệ.

Mải mê suy nghĩ, cô giật mình khi nghe mấy nhân viên ở cửa cúi chào một người đàn ông cao lớn bước vào:

– Anh Bảo Long, lần đầu thấy anh đến đây vào buổi tối đấy!

Đan Thư ngước lên và bắt gặp ánh mắt đang lóe lên mấy tia ngạc nhiên của bác sĩ Long. Nhìn cách chào cung kính của mấy bạn nhân viên kia thì có vẻ chú Bảo Long là một nhân vật quan trọng nên Thư xem như không quen biết cho lành, cô cúi chào Bảo Long rồi tiếp tục công việc của mình. Ấy vậy nhưng mọi giác quan của cô lại không tập trung hoàn toàn như trước. Miệng vẫn cười với hai vị khách tới thanh toán, vẫn tính tiền chuẩn ҳάc nhưng thính giác lại đang lắng nghe tiếng chú Bảo Long đang nói với cô nhân viên bán hàng:

– Thỏi son Guerlain – Diamond Lipstick tôi đặt hàng đã có chưa?

Chị nhân viên cúi đầu:

– Dạ rồi ạ, anh chờ em một chút xíu nha! Họ vừa gửi tới chiều nay. Phu nhân nhìn thấy thỏi son này thì mê phải biết ạ!

Lần đầu tiên Đan Thư thấy Bảo Long cười một cách thoải mái:

– Tôi đang sợ mẹ mắng đây! Sinh nhật mẹ, tặng thỏi son này vừa chúc mừng tuổi mới vừa để nịnh cho bà đỡ giục lấy vợ!

Có vẻ như chú Long rất quen với nhân viên nơi đây, chắc là khách VIP nhưng chú ấy đến ban ngày không đúng ca làm của Thư nên cô không biết. Nhưng rõ ràng ban nãy chú nói với chị Ngọc kia là bận trực sao giờ vẫn thong dong vui vẻ trò chuyện với mọi người nhỉ? Vả lại, lương bác sĩ nhiều tới mức đủ mua mấy tòa chung cư như chị Ngọc nói và cả thỏi son đắt giá ấy ư? Lúc chiều Thư có nghe mấy chị bàn tán về thỏi son mà những người như cô chỉ dám ngắm chứ đâu dám chạm vào. Bởi nó được làm từ vàng và được nạm tới một trăm chín mươi chín viên kim cương, ruby, ngọc lục bảo có giá tới hơn một tỷ đồng. Hóa ra là do chú này đặt từ hãng để dành tặng sinh nhật mẹ. Quả là thế giới người giàu, họ xem tiền như lá chuối ở quê Thư vậy, chỉ là đồ trang điểm mà họ cũng vung tiền vào những thứ xa xỉ. Mà kể cũng lạ, trông chú ấy ra dáng đàn ông, lại giàu có, sự nghiệp quá ổn, gì mà sợ lấy vợ thế nhỉ? Ồ, Thư lại nghĩ tới gã bác sĩ ấy rồi, lạ vậy? Kể ra ngoài vẻ đẹp trai thì lão có được cái nết gì đâu? Đan Thư cố lắc lắc đầu để xua đi nụ cười đẹp mê hồn của người đàn ông kia. Cô nghe tiếng chị nhân viên vang lên:

– Ai bảo anh không chịu lấy vợ nên bị giục suốt. Phụ nữ rất thích làm đẹp nên em nghĩ phu nhân không xót tiền mà mắng anh đâu ạ!

Chị ấy vừa nói vừa đưa thỏi son đã được bọc cẩn thận trong một hộp quà rất xinh xắn và lịch thiệp. Bảo Long nhận xong thì mỉm cười cảm ơn chị ấy rồi nói:

– Tôi thanh toán đủ chưa nhỉ?
Chị ấy gật đầu:

– Dạ rồi ạ, lần này hàng về hơi chậm , may vẫn kịp trước sinh nhật phu nhân!

Bảo Long nghe xong thì chào mọi người và ra về. Đan Thư trộm nghĩ, cũng may chú ấy thanh toán trước rồi chứ nếu không cô chẳng biết đối mặt thế nào. Chẳng hiểu sao cứ thấy chú Bảo Long thì mọi sự hoạt ngôn của cô lại cứ bay hết sạch. Có thể vì chú ấy quá lạnh lùng hoặc quá giỏi giang trong việc ăn nói khiến cô cứ như bị cấm khẩu vậy. Đan Thư nhìn theo bóng dáng cao lớn, chú ấy bước lại chiếc Lamborghini Veneno Roader và phóng xe lao Ꮙ-út đi. Haizzz, đời này trai đẹp và giàu nếu không phải những cô gáι như chị Vi, chị Linh lấy rồi thì cũng có vấn đề gì đó mà né tránh chuyện lấy vợ. Đan Thư lắc nhẹ đầu, kiểm tra sổ sách số liệu một lần nữa rồi ra lấy xe trở về khu trọ. Trước khi đi ngủ, cô không quên thoa kem chống sẹo mà anh rể đưa cho. Cũng may vết thương không sâu, da cô cũng lành, lại đang mùa hè, chỗ tay cũng khá thoáng nên nhanh khỏi lắm. Một tuần trôi qua, vết sẹo mờ hẳn rồi. Thứ hai tới chị Linh sẽ ra viện về Biệt thự ROSE, bỗng nhiên Thư lại nghĩ, mình sẽ không phải vô tình giáp mặt với gã bác sĩ kia nữa.

Bảo Long về tới chung cư đã hơn mười giờ đêm. Anh tắm táp và ngồi vào bàn làm việc. Đang định đọc một số tài liệu thì điện thoại reo vang – là mẹ – một người phụ nữ khá nghiêm khắc nhưng rất cưng chiều con trai. Sự chiều chuộng của bà nhiều lúc khiến anh khó chịu vì Long vốn là người ưa ʇ⚡︎ự lập :

– Mẹ yêu, con nghe đây!

Bà Lan Khuê đang ngồi nhàn nhã tгêภ bộ sofa đắt tiền tại Biệt thự mỉm cười:

– Con trai đang làm gì đấy?

Bảo Long liếc nhìn đồng hồ rồi nói:

– Con đang đọc tài liệu. Sao hơn mười giờ rồi mà mẹ chưa đi ngủ? Hoàng phu nhân không sợ da bị xấu sao?

Bà Khuê thở dài:

– Hai đứa con gáι lấy chồng rồi, được mỗi thằng con trai mà nó có chịu lấy vợ cho đâu mà ngủ được!

Bá Long né tránh câu nói của mẹ:

– Mẹ phải ngủ để giữ sức khỏe chứ? Kẻo người ta lại bảo con trai làm bác sĩ mà mẹ lại không được khỏe!

Bà Khuê nhíu mày:

– Lúc trước đòi ở Pháp cũng là trốn việc lấy vợ, nay về Việt Nam vẫn tránh là sao? Hay con có vấn đề về giới tính hả Long?

Bảo Long bật cười:

– Mẹ nói gì vậy? Con là đàn ông nhé!

Trong đầu óc anh bất chợt hiện lên hình ảnh cô bé sinh viên gọi mình bằng chú và cho rằng anh bị ” gay “. Giọng mẹ anh vang lên xua tan suy nghĩ của Long:

– Đàn ông mà không chịu lấy vợ là sao? Con có biết mình bao nhiêu tuổi rồi không hả?

Bảo Long gật đầu:

– Con biết chứ ạ? Con biết tính tuổi mà mẹ! Chả phải hồi đi học con luôn được điểm tối đa môn toán là gì ạ? Con cần lo sự nghiệp đã!

Mẹ Bảo Long gắt nhẹ:

– Mấy đứa ở tuổi đó mà có sự nghiệp như con? Kinh doanh để kế nghiệp gia đình thì không theo, chiều ý cho con đi học bác sĩ, làm việc ở Pháp chán chê rồi về nước, chưa thỏa mãn hay sao? Vả lại, con là đàn ông, chứ Bích Ngọc là con gáι cành vàng lá ngọc nhà người ta, con phải nghĩ cho nó chứ? Tháng sau sinh nhật mẹ, con về và hai đứa đính hôn đi!

Bảo Long ngớ người ra:

– Đính hôn? Với ai ạ?

Bà Khuê chau mày:

– Với Bích Ngọc chứ ai nữa? Nãy giờ mẹ nói không lọt vào tai con hả?

Bảo Long lắc đầu:

– Con không yêu Ngọc, sao lại cưới cô ấy? Đời nào rồi mà còn có chuyện bố mẹ định đoạt việc hôn nhân của con cái vậy?

Mẹ anh khăng khăng:

– Con bé giỏi giang xinh xắn, nó không du học nước ngoài nhưng cũng là thạc sĩ một trường Đại học tiếng tăm ở trong nước. Còn trẻ mà quán xuyến việc kinh doanh của gia đình suôn sẻ, mấy ai thành đạt hơn? Làm gì mà không yêu được? Lấy một người như Bích Ngọc chẳng phải Tập đoàn nhà mình sẽ thêm nhân tài, như hổ mọc thêm cάпh hay sao?

Bảo Long nhếch môi:

– Hổ mọc cάпh cũng có bay được đâu ạ mẹ? Ở nước Việt Nam này, có Tập đoàn nào qua mặt nhà mình được đâu mà mẹ phải đi tìm cάпh cho nó? Mẹ chỉ nghĩ đến Tập đoàn chứ có nghĩ tới cảm xúc của con không? Kể cả Ngọc, lấy một người không yêu có hạnh phúc không?

Bà Khuê thẳng thừng:

– Mẹ là dâu trưởng, không nghĩ đến Tập đoàn thì nghĩ đến cái gì? Mẹ không ép con mà đang giúp con hiểu lấy một người vợ có học thức, gia giáo, gia đình có nền tảng thì sẽ tốt đẹp và bền lâu.

Bảo Long lắc đầu:

– Bền hay không đều phải xuất phát từ tình yêu, điều này con đã nói rất nhiều lần rồi, con không yêu Ngọc, chưa bao giờ và sẽ không bao giờ, đừng ép con!

Mẹ anh lớn tiếng:

– Nhưng hai đứa đã được hứa hôn từ nhỏ, con đừng có bướng bỉnh! Giờ con chưa hiểu hết, cứ mơ mộng viển vông, rồi đến khi sáng mắt ra mới ân hận!

Bảo Long thong thả đáp:

– Ai hứa thì đi mà lấy, con chưa hứa hẹn gì với ai hết! Mắt con luôn sáng, vì thế chắc chắn con nhìn rõ hơn mẹ!

Bà Khuê bực bội:

– Nhà họ Hoàng sẽ không chấp nhận ai là con dâu ngoài Bích Ngọc. Ban nãy nó gọi bảo cả đêm tới thành phố C gặp con, vậy mà con không tới đón nó về chung cư là sao?

Bảo Long nhún vai:

– Con bận trực, cô ta có chân thì ʇ⚡︎ự tìm nơi ngủ. Nam nữ ᵭộc thân đưa về nhà sao được ạ? Còn mẹ muốn chấp nhận Ngọc là con dâu thì đó là việc của mẹ, nhà họ Hoàng sẽ phải lựa chọn một là con, hai là cô ấy!

Bà Lan Khuê nghe con trai nói mà tức đến bầm gan:

– Con dám…

Bảo Long nhấn mạnh từng chữ:

– Mẹ nên nhớ, Bảo Long con trai mẹ đã nói là làm, chưa bao giờ hai lời. Thế nên, trước khi mẹ biến nhà họ Hoàng tới đời bố không còn người nối dõi thì nên cân nhắc!

Bà Khuê bất lực nói:

– Thế con định để đến khi bố mẹ mắt mờ chân mỏi vẫn không thấy con dâu à?

Long thở hắt ra một tiếng và nói:

– Mẹ yên tâm đi, con có người yêu rồi!

Anh cứ nghĩ rằng chốt một câu như vậy cho xong để tắt máy. Nào ngờ bà Khuê sau một giây sững sờ trước lời con trai thì buông một câu chắc nịch:

– Được! Vậy tháng sau sinh nhật mẹ, đưa con bé đó về đây!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *