Phía trước là cầu vồng – Chương 28

Tác giả: An Yên

Trước thái độ ngông nghênh của Ngọc, gã kia vẫn nhún nhường:

– Ngọc, tại sao em phải làm như thế? Vợ chồng phải xuất phát từ tình yêu chứ? Em chạy theo anh ta từ nhỏ tới giờ mà không thấy mệt sao?

Bích Ngọc quát lên:

– Liên quan quái gì tới anh? Đó là việc của tôi, còn việc của anh là thực hiện những gì tôi đề ra, rõ chưa? Tôi đã bảo anh làm tốt sẽ trả tiền đàng hoàng sòng phẳng, là do anh sĩ diện không nhận đấy chứ? Đã tay trắng còn sĩ thì cạp đất mà ăn nhá!

Người kia vẫn nài nỉ:

– Ngọc, tại sao em cố chấp thế? Có người yêu thương em, sao em không chấp nhận, em cứ mải mê chạy theo những thứ không có thật là sao?

Bích Ngọc trừng mắt:

– Lê Minh, anh đang đi quá xa nhiệm vụ của mình rồi đấy! Việc của anh chỉ là thực hiện mệnh lệnh , không có quyền can ngăn. Bích Ngọc này phải yêu người xứng đáng, đứng chỗ xứng đáng.

Người tên Minh gật đầu:

– Ừ, em xinh đẹp, giỏi giang, giàu có, nhưng em nghĩ đi, ở cạnh một người không yêu mình, có hạnh phúc hay không?

Bích Ngọc gầm lên:

– Với tôi, trở thành con dâu của Hoàng Gia là hạnh phúc, bởi tôi sẽ có tất cả và bố mẹ tôi cũng đạt được những gì họ muốn. Vậy chẳng phải tôi là đứa con hiếu thảo, giúp bố mẹ thực hiện mơ ước hay sao?

Lê Minh lắc đầu:

– Đó không phải là hiếu thảo, em đang dùng hai từ đẹp đẽ đó để ngụy tạo cho hành động ích kỉ của bản thân!

Ngọc không cam tâm:

– Thôi, một kẻ thất bại như anh không có quyền lên giọng dạy tôi, Công ty Thắng Lợi nhà anh phá sản rồi, giờ anh chỉ là một nhân viên quèn, làm công ăn lương, cái mác thiếu gia của anh trước kia vứt cho chó gặm rồi, nên khi không có tiền thì chẳng có quyền lên tiếng nhé!

Minh gật đầu:

– Được, vậy thì xem như anh đã yêu nhầm người. Anh tưởng tình yêu của mình có thể giúp em thay đổi, hóa ra lại thành trò giễu cợt của em.

Ngọc nhếch môi:

– Tình yêu của một kẻ khố rách áo ôm thì tốt nhất câm miệng đi, nói ra bẩn tai tôi!

Ngọc nói đến đó thì tắt máy và lái xe ra sân bay để về thành phố C. Cô ta cần chuẩn bị đồ đạc và những tư liệu đã thu thập lâu nay để về thành phố A.

Trong khi đó, Bảo Long và Đan Thư đã về tới khách sạn. Anh dắt cô lên phòng. Cánh cửa vừa đóng lại, Thư định đi lại bộ sofa nghỉ ngơi một chút thì bàn tay ai đó đã kéo cô lại phía sau, ôm chặt Thư vào lòng. Thư nhíu mày:

– Bác sĩ, sao thế?

Bảo Long xoay người Thư và đẩy nhẹ cô vào bức tường sát cửa ra vào rồi mặc sức mút mát môi cô. Đan Thư cười nhẹ rồi ôm lấy cổ anh, chủ động hé môi ra để chiếc lưỡi của anh luồn vào mà càn quét. Bảo Long kéo sát cô vào mình, cảm nhận tấm thân mềm mại đang run lên. Anh hôn cô say đắm từ cửa ra vào tới ghế sofa, một tay đỡ gáy cô, tay còn lại đặt ở eo cô. Đan Thư nhắm mắt, chỉ cảm nhận bước chân mình thuận theo anh. Cho tới khi cả thân hình của cô được đặt lên chiếc giường sang trọng, Bảo Long mới luyến tiếc dừng lại. Khuôn mặt Thư đã đỏ bừng, còn ánh mắt Long là cả một màn si mê:

– Thư, anh…

Thư lảng tránh ánh mắt ấy, nhỏ giọng:

– Bảo Long, em…

Long hít một hơi sâu rồi cong môi cười:

– Ừ, anh biết rồi. Ai nhủ vợ đáng yêu quá cơ! Để anh chuẩn bị phòng tắm!

Long nói xong thì đứng lên và bước về phía phòng tắm, Đan Thư dõi theo bóng lưng ấy rồi thở hắt ra. Một chút hẫng hụt dâng lên nhưng cô hiểu, anh đang kìm nén tột đỉnh. Giữa một không gian lãng mạn thế này, trong một căn phòng xa hoa thế này, mấy ai làm được như Bảo Long. Nếu ban nãy anh không chủ động dừng lại thì Thư không biết mọi chuyện sẽ đi tới đâu nữa. Người đàn ông này đáng yêu quá, bình tĩnh quá và đáng khâm phục quá.

Mấy phút sau, Bảo Long bước ra:

– Em tắm trước đi, anh gọi cho Thăng bảo nó lát tới đây đưa mình ra sân bay!

Đan Thư dạ vâng rồi bước vào phòng tắm. Đến khi nghe tiếng cửa đóng lại, anh mới nhẹ nhàng rút điện thoại bấm gọi cho Thăng. Đầu bên kia lập tức nghe máy:

– Vẫn về được tới khách sạn kia à? Nhìn cảnh lái xe của ông ban nãy, tôi tưởng tối mai hai người mới về khách sạn cơ. Nhìn ông lái, tôi cứ thắc mắc chả hiểu sao tôi lấy được vợ, hay bà xã của tôi cũng thích tốc độ nhanh nhỉ?

Bảo Long bật cười:

– Ừ, vì ông giỏi, rủ nàng đi phượt và lên tới nơi lại gieo luôn baby vào bụng người ta ngay tгêภ ngọn đồi hoang dã, bảo sao không nhanh?

Thăng cười ha hả:

– Ông phải học tập tôi, chứ hai người lề mề quá!

Long lắc đầu:

– Thư còn năm học cuối, năm quyết định cả quá trình cố gắng của cô ấy. Mẹ vợ không muốn con gáι mang bầu đi học nên dặn dò suốt, bà cũng không muốn Thư bị mang tiếng dùng thai trói người. Rồi, giờ ông nói đi!

Thăng từ tốn:

– Ừ, tôi đã thấy khá nhiều em chân dài ve vãn ông, nhưng không ai đặc biệt như Đan Thư cả. Ông có mắt nhìn người đấy!

Ngừng một giây, Thăng nói tiếp:

– Tối qua, thiết bị báo cháy được điều khiển từ trong một chiếc xe dựng ở sảnh khách sạn. Ông đoán không sai, chúng chế ra một con rô- bốt dạng flycam đột nhập vào trung tâm bảo vệ của khách sạn để kích hoạt hệ thống báo cháy. Nhưng trình độ bọn này còn non lắm, con rô – bốt chưa được hoàn thiện thì con hồ ly kia đã đưa vào sử dụng nên âm thanh ban đầu như bị lỗi, rè rè ngắt quãng. Nó nghĩ sẽ chẳng ai để ý vì trời đã khuya, mọi người nghỉ ngơi cả rồi. Không ngờ nó vẫn chả qua mắt được Hoàng Bảo Long!

Long nói:

– Thực ra mấy trò này mới chỉ rung cây dọa khỉ thôi. Với Bích Ngọc, phải tiêu diệt được con mồi thì mới dừng lại. Giờ biết vậy đã!

Thăng suy nghĩ giây lát rồi nói:

– Này, tôi có cảm giác người này không phải Ngọc thuê đâu, kiểu như thân quen với cô ta mà ʇ⚡︎ự nguyện phục tùng ấy. Vì những kẻ đâ๓ thนê ¢hé๓ ๓ướຖ thì chỉ biết thực hiện mệnh lệnh chứ không có chuyện đôi co với tôi, vì căn bản những kẻ đó không hiểu ᵭốι Ϯượпg. Chúng chỉ nhận tiền và hành động. Nhưng tên này có vẻ như nắm được câu chuyện và ghen tức dùm cái con hồ ly đó!

Bảo Long chau mày lắng nghe không sót một từ nào rồi gật gù:

– Tôi hiểu rồi, tôi có thể lờ mờ đoán ra kẻ đó là ai và có mối quαп Һệ như thế nào với cô ta rồi đấy! Nhưng thôi, chúng ta chưa cần hành động. Lát ông đi taxi tới đây chở tôi và Thư ra sân bay nhé. Giờ tôi đưa cô ấy đi mua thêm một ít quà đã!

Thăng ” OK ” rồi tắt máy. Long vừa đặt máy xuống bàn thì thấy Thư bước ra:

– Em xong rồi ạ, anh vào tắm đi. Em chuẩn bị nước tắm và ϮιпҺ dầu cho anh rồi đấy. Nhưng đồ thì chồng ʇ⚡︎ự lấy nha!

Nghe giọng nói ngọt như kẹo của Thư, lại nhìn dáng điệu ướt át của cô từ phòng tắm bước ra, Bảo Long chỉ muốn nhấn nhá cô một trận cho thỏa. anh lấy máy sấy tóc cho cô và nói:

– Lần sau để anh làm cho!

Thư cong cớn:

– Không, người ta thích!

Long cúi xuống nhá nhẹ vành tai cô:

– Hư lắm, cứ quyến rũ không cho người ta rời mắt đi đâu cả!

Sấy tóc xong, anh vào tắm táp rồi kéo Thư đi mua quà. Cô trố mắt:

– Hôm qua tới giờ anh mua nhiều rồi mà!

Long cười:

– Ban nãy anh thấy cửa hàng bên kia có hồng sấy ngon lắm, mình mua thêm một chút cho mẹ với chị Linh.

Cô lại lẽo đẽo theo anh tới cửa hàng Đặc sản Đà Lạt bên kia đường. Và ” một chút ” của Long là lỉnh kỉnh tay ҳάch nách mang. Khi cả hai vè tới khách sạn đã thấy anh Thăng đứng đó:

– Hai người xong chưa?

Long gật đầu:

– OK, chờ tôi lên lấy hành lý đã!

Đan Thư cúi chào Thăng rồi cùng Long lên lấy đồ. Cả ba ra sân bay, Thăng cười:

– Cái số tôi nó cứ làm sao á, cứ dính đến đưa với đón!

Bảo Long và Thư cùng cười và tạm biệt Thăngđể đi vào phía trong. Máy bay cất cάпh, để lại một bầu trời kỉ niệm của chuyến đi không quá dài nhưng đủ để người ta nhìn nhận thêm nhiều điều, để họ biết yêu và trân trọng nhau hơn.

Sau một buổi sáng rong ruổi ở Thung Lũng Tình Yêu, về được tắm táp sảng khoái nên máy bay mới cất cάпh được một lúc, Thư đã thấy hai mí mắt díp lại với nhau. Cô thoải mái nghiêng đầu ngủ ngon lành.

Bảo Long trầm tư nhìn ra bên ngoài. Từng lớp mây dày như lòng người khó đoán. Không ai ngờ đằng sau những khuôn mặt đẹp đẽ lại cả một rừng toan tính và mưu mô. Đan Thư vì yêu anh mà trở thành mục tiêu của Ngọc. Có những kẻ chỉ nghĩ đến danh lợi mà dẫm nát cả tình thân. Nếu cô ta không phải là một đứa trẻ ích kỉ và tham vọng từ nhỏ như bố mẹ thì có thể Long đã có thêm một người em tình nghĩa. Thế nhưng, những gì Ngọc làm chỉ khiến anh ngày càng chán ghét. Chính cô ta đã xóa đi hình ảnh cô bé bốn tuổi hồn nhiên, ngây thơ tới bắt chuyện cùng anh, chính cô ta đã đẩy tình anh em trong sáng của cả hai xuống vực thẳm. Những gì Ngọc làm rồi sẽ bị trả giá, nhưng chỉ tiếc cho niềm tin nhầm chỗ của bố mẹ và chị Hai, tiếc cho những năm tháng ấu thơ khi cô ta chưa biến thành quân cờ trong tay bố mẹ. Vết trượt của Ngọc đã quá dài, tới mức không thể dừng lại mà quay đầu được nữa. Xâu chuỗi lại tất cả, Long chỉ thêm căm tức bởi hóa ra ngay từ khi tám tuổi, cái lần ” tình cờ ” gặp Ngọc kia cũng chỉ là một màn kịch được dàn dựng khéo léo mà thôi. Những năm tháng đó, không bao giờ Long muốn nhớ lại…

– Bích Ngọc, là ʇ⚡︎ự cô chuốc lấy…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *