Phía trước là cầu vồng – Chương 26

Tác giả: An Yên

Trái với sự lo sợ của Thư, Bảo Long không chỉ rất bình tĩnh mà còn ôm chặt cô lại khiến Thư chỉ biết khóc tu tu. Bản lĩnh đâu không biết, thấy báo cháy không chịu chạy thoát thân lại chịu ૮.ɦ.ế.ƭ à? Cô càng khóc, anh càng siết chặt lấy cô. Chỉ chưa đầy một phút sau, âm thanh báo cháy im bặt. Đan Thư ngừng khóc nhưng nước mắt vẫn tèm lem tгêภ mặt, cô ngơ ngác, mắt dáo dác nhìn quanh:

– Ơ, chúng ta còn sống hả anh?

Bảo Long tay vẫn ôm cô, miệng nhả ra đúng một từ:

– Ừ!

Nhìn mắt Long vẫn nhắm nghiền như không có chuyện gì xảy ra, Thư thắc mắc:
– Sao thế nhỉ?
Cô còn cẩn thận véo tay mình cho đến khi đau nhói mới dám tin đây là sự thật. Thư ngọ nguậy quay sang Bảo Long:
– Này, anh nói em nghe đi, chuyện này là sao anh? Anh biết không phải cháy sao không nói, để em hoảng lên thế hả? Cái người này, mở mắt nhìn em đi, chán nhìn rồi đúng không?
Đan Thư nói xong một hơi thì quay mặt vào tường, nằm cong như con tôm. Chỉ mấy giây sau, ʋòпg tay ấm áp kia đã ôm lấy cô:

– Vợ giận anh rồi à? Đó chỉ là báo cháy nhầm thôi mà!
Thư chẳng cần ai bảo cũng quay lại:
– Nhầm? Cả cái khách sạn to đùng thế này mà nhầm chuyện lãng xẹt thế á?
Bảo Long trấn an cô:
– Thiết bị báo cháy có thể bị lỗi, dù sao cũng ổn rồi, em ngủ đi!
Đan Thư vẫn ôm một mớ thắc mắc:
– Khó hiểu thật, khó tin nữa, một khách sạn xa hoa như vậy mà hệ thống báo cháy lại lỗi…

Cô vừa nói vừa chau mày lại. Trong ánh đèn ngủ mờ mờ, điệu bộ đó thật dễ thương. Bảo Long phì cười, rồi làn môi mỏng phong tình chẳng thể an phận mà ghé sát môi cô, tham lam mút mát rồi ҳâм cҺιếм làn môi căng mọng đang cong lên. Đan Thư hơi bất ngờ vì cô đang cố suy nghĩ chuyện vừa xảy ra thì anh lại tỏ ra chẳng quan tâm, cứ như mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay anh vậy. Long đặt Thư gối lên tay mình, một tay đan vào nững ngón tay thon dài của cô. Chiếc lưỡi thanh mát tách môi cô mà càn quấy trong khoang miệng. Tay anh nắm chặt tay Thư, cô khép hờ đôi mi để nghênh đón nụ hôn nồng nàn ấy. Một tư thế thật ái muội, nửa thân tгêภ của anh đang ở tгêภ người cô, ռ.ɠ-ự.ɕ Đan Thư phập phòng, tιм không rõ nhịp điệu. Một tay cô ôm lấy lưng anh. Cho tới khi cảm nhận nụ hôn ấy không thể dừng lại trong tư thế này, cô đẩy nhẹ anh ra. Bảo Long rời môi cô, chất giọng trầm ấm vang lên:

– Em ngủ đi, không nói linh ϮιпҺ nghe chưa?

Anh ngồi dậy, Đan Thư hẫng hụt nói với theo:

– Anh đi đâu đấy?

Bảo Long cố kìm nén cảm xúc:
– Anh vào nhà tắm!
Thư biết anh đang cố kiềm chế bản thân. Anh cứ như thế khiến cô vừa thương lại vừa phục. Còn những một năm học nữa, không biết anh kìm nén được bao lâu. Thư không biết anh và cô có đủ sức vượt qua mọi rào cản không, lại còn những nhu cầu như thế này nữa, nó cũng có thể trở thành một ngáng trở nếu anh không bản lĩnh. Người ta vẫn nói tình yêu đi cùng với tì-ภ-.ђ ๔.-ụ.ς mà. Nhưng Thư vẫn có một niềm tin vào anh, nên cô mới vô tư cùng anh đi từ nơi này sang nơi khác.

Bảo Long tắm xong lại ra ôm Thư ngủ. Đến khi nghe tiếng thở đều đều của cô, anh mới nhẹ nhàng đứng dậy ra khỏi giường. Lẳng lặng mở cửa phòng, Long đảo mắt một lượt, khi đảm bảo không có ai, anh quay vào và bước về phía phòng tắm. Đóng chặt cửa phòng tắm, Long bấm một dãy số, phía bên kia nghe máy ngay chi sau một hồi chuông:
– Bảo Long, biết mấy giờ rồi không? Tôi tưởng giờ này cậu đang abc với Thư chứ?

Long bật cười:
– Thôi nha, Thư không dễ thế đâu!
Thăng nhíu mày:
– Thế giờ này Thư ở đâu? Cậu gọi cho tôi có việc gì?
Bảo Long đổi giọng nghiêm túc:
– Cô ta đang ở đây!

Thăng ngạc nhiên:
– Ai? Ngọc á?
Bảo Long ҳάc nhận:
– Không sai! Vừa rồi cả khách sạn náo loạn vì một vụ báo cháy giả!
Thăng cau mày:
– Là nó?

Long gật đầu :
– Ừ. Thư tưởng thật nên hoảng cả lên, nhưng tôi biết cô ta đã bắt đầu hành động.
Thăng cҺửι thề:
– Mẹ kiếp! Nó nghĩ chúng ta không biết mọi chuyện, cái vỏ bọc tiểu thư lá ngọc cành vàng, yểu điệu thục nữ chỉ lừa được bố mẹ ông và chị Hai thôi!
Long thở hắt ra một tiếng:
– Có thể cô ta chỉ định dọa Thư. Cô ta sẽ chờ bọn tao lao ra khỏi phòng để bắt Thư hoặc làm trò gì đó trong phòng này. Nhưng âm thanh báo cháy tôi rõ, nó sẽ kêu dứt khoát và liên tục. Còn lúc nãy, mấy tiếng đầu đứt quãng như bị cắt đoạn, sau mới ổn định và reo lên. Dĩ nhiên cũng có thể nó bị lỗi, nhưng lúc chiều ở hồ Tuyền Lâm, tôi thấy có một người hao hao cô ta, tôi nghĩ nhầm, nhưng xâu chuỗi lại thì… một đứa trẻ mới chín tuổi đã biết tạo ra một cuộc báo cháy giả, làm loạn cả khu phố thì giờ nó gần ba mươi tuổi, cớ gì không náo loạn cả khách sạn năm sao?

Thăng là người đã lớn lên cùng Long ở thành phố A nên rất rõ về Ngọc. Sau này sang Pháp, người mà Bảo Long tin tưởng nhất là Bá Trọng, nhưng bản chất của Ngọc thì Trọng không rõ bằng Thăng. Vì việc của Mỹ Hoa khiến Trọng đau khổ suốt một thời gian dài nên Long không dám tỏ bày cùng Trọng. Lúc nãy nghe tiếng báo cháy, Long đã ngờ ngợ, nhưng âm thanh đứt quãng, lúc đầu rè rè nho nhỏ. Một khách sạn năm sao như thế này không thể có những sai sót vớ vẩn như thế. Xâu chuỗi với hình ảnh ban chiều gặp ở hồ Tuyền Lâm, long đoán chín mươi lăm phần trăm đây là trò của Ngọc. Khi còn là một học sinh lớp bốn, Ngọc đã từng bấm số 114 báo cháy ở khu Biệt thự nhà mình. Nguyên do chỉ vì cô ta bị điểm kém, bị bố phạt ở trong phòng không cho ra ngoài trong ngày chủ nhật, Ngọc sẽ không thể đến chơi với anh Bảo Long. Khỏi phải nói, cả khu phố đó náo loạn. Khi xe chữa cháy đến, tất cả mọi người mới ngã ngửa vì không có đám cháy nào cả. Sự việc sau đó chìm xuồng, chẳng ai truy cứu, vì Ngọc mới chỉ là cô bé chín tuổi, cα̉пh sάϮ kết luận là bé nghịch dại thôi, cô lại là con gáι duy nhất của Tổng giám đốc công ty Trần Anh. Và giờ đây, âm thanh báo cháy khiến anh nghĩ tới quá khứ đó. Dĩ nhiên là trước và sau đó, còn nhiều chuyện đủ để Bảo Long quyết định không liên quan gì tới cô ta nữa.

Trở về thực tại, tiếng tiếng Thăng vang lên đều đều:
– May ông tỉnh đấy. Vậy giờ cần tôi giúp gì?

Bảo Long lắc đầu:
– Hiện tại thì tôi chỉ cần ông điều tra giúp tôi địa điểm của người báo cháy tối nay.
Bảo Long và Thăng có niềm đam mê với công nghệ, hai người đã từng chế tạo chip theo dõi. Nhưng hiện tại, anh muốn dành trọn vẹn thời gian bên Đan Thư, không muốn cô lo nghĩ nên nhờ Thăng giúp mình. Thăng gật đầu:
– OK! Sáng mai tôi báo!
Long cười:
– Thực ra nó không quan trọng lắm vì dẫu sao thì cô ta cũng chả trực tiếp ra tay. Nhưng tôi muốn cô ta biết không phải muốn làm gì thì làm!
Thăng đồng tình:

– Đúng! Để đó tôi cho nó một bài học. Có ngày cái đuôi của nó cũng cháy thành tro!
Bảo Long nói nhanh:
– Thôi, ông nghỉ đi, nhớ báo lại tôi nhé! Tôi nghỉ đây kẻo không thấy tôi, Thư sẽ lo!
Hai người bạn tạm biệt nhau rồi Bảo Long quay lại giường và ôm Thư ngủ. Nhìn cô ngủ ngon lành, anh khẽ nói:
– Sẽ không ai được đụng tới em!
Ở dưới sảnh khách sạn, trong một chiếc xe sang trọng, người lái xe bịt mặt kín mít, chỉ lộ đôi mắt, mấp máy miệng:
– Cô chủ, kế hoạch thất bại rồi. Phòng đó không hề mở cửa. Tôi nghĩ ta đã bị lộ!
Cô gáι xinh đẹp ngồi ở hàng ghế sau nghiến răng:
– Không ngờ anh ta lại nhận ra, thực hiện phương án hai!
Chiếc xe từ từ lăn bánh khỏi khách sạn, không gian lại rơi vào sự tĩnh mịch của thành phố mù sương.

Sáng hôm sau…
Đan Thư tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon lành. Không thấy Bảo Long đâu, cô dáo dác nhìn quanh. Anh bước ra từ nhà tắm mỉm cười:
– Vợ dậy rồi hả? Vào đi, anh chuẩn bị kem ᵭάпҺ răng rồi đấy. Tinh dầu anh nhỏ vào bồn tắm rồi, em tắm và thay đồ, mình đi ăn nhé!
Anh ghé sát mặt cô, hương bạc hà lại phả vào Đan Thư:
– Chiều là hết thời gian vui chơi rồi đấy!
Đan Thư ngồi dậy :

– Tiếc quá!
Cô phụng phịu một lát rồi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, tắm rửa và cùng anh đi ăn. Điểm đến hôm nay là Thung Lũng Tình Yêu – một địa điểm mà bất kì cặp tình nhân nào cũng muốn tới. Chỗ này chỉ cách thành phố Đà Lạt năm ki – lô- mét. Đây quả là một nơi chốn mênh mong và thơ mộng. Anh dắt cô men theo những lối mòn, đi qua những cổng hoa rực rỡ để lên đồi Vọng Cảnh, thu trọn tầm mắt hình ảnh khu du ᴅịcҺ như một viên ngọc lấp lánh sắc màu, gối đầu lên biết bao quả đồi , rừng thông xanh mát. Từ ngọn đồi này, Thung lũng Tình Yêu hiện ra trong tầm mắt đẹp ʇ⚡︎ựa một bức tranh với những cάпh bướm chấp chới tгêภ hồ. Đan Thư ngỡ ngàng chỉ kịp ” ồ ” lên một tiếng khi đến Hoa viên Tiểu sơn với những cây đại thụ kiểu dáng phong phú, đa dạng xen lẫn với các loài hoa đẹp bên dòng suối thơ mộng hòa cùng các con thú thật ngộ nghĩnh. Những cảnh vật mà trước giờ Thư chỉ thấy tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ nay lại được thấy tận mắt – hình ảnh đôi bàn tay cùng trao nhẫn, phố hoa, tiểu cảnh Adam và Eva, thần Cupid…tại đồi Vọng Cảnh gợi nhớ đến tình yêu nồng nàn, bất diệt. Bảo Long kéo cô lên đồi Địa Đàng với một không gian được bao quanh bởi hồ nước. Giữa thiên nhiên gió lộng, cô cảm giác như đang lạc vào cõi tiên với màu xanh bất tận và ánh sáng khúc xạ diệu kì, tạo thành những mảng không gian hư hư thực thực. Giữa đồi Địa Đàng, Bảo Long hét lớn:

– Dương Đan Thư, anh yêu em!
Trong lúc Thư đỏ mặt ngượng ngùng thì du khách ở đây dường như không ngạc nhiên bởi việc tỏ tình trong không gian lãng mạn này là điều quá đỗi ʇ⚡︎ự nhiên. Cô còn được anh đưa đến cầu khóa tình yêu, gắn một ổ khóa vào thành cầu ghi tên anh và cô. Thư không chỉ đắm chìm trong khung cảnh lãng mạn nên thơ mà thực sự ҳúc ᵭộпg trước những hành động ϮιпҺ tế của Long.
Tới quá trưa, anh và cô bắt đầu trở về. Sáng tới giờ, Bảo Long không rời tay Đan Thư, anh sợ những пguγ Һιểм rình rập quanh cô. Ra tới bãi xe, Thư nhỏ nhẹ:
– Em đứng đây, anh lại lấy xe nhé!

Bảo Long mỉm cười:

– Chúng ta cùng đi!

Vừa lúc đó, cũng trong bãi xe, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:

– Hành động!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *