Phía trước là cầu vồng – Chương 23

Tác giả : An Yên

Ngọc nghe khẩu khí của Bảo Long thì xám mặt. Nhưng rất nhanh, cô ta đổi giọng ướt át:

– Bảo Long, em nói sai sao? Chả phải chúng ta được hứa hôn từ nhỏ sao?

Bảo Long gật đầu:

– Không sai, nhưng cái chuyện hứa hôn quái quỷ gì đấy tới tôi cũng không biết vì lúc ấy tôi chỉ là một đứa trẻ con chỉ biết ăn và học, cô lại còn bé hơn tôi bốn tuổi. Vậy tôi hỏi cô, hai đứa trẻ có ai ý thức được việc đó không? Đó chỉ là lời nói cửa miệng của hai bậc bố mẹ và nói ra khi nào, nói như thế nào chỉ có họ biết. Có pháp luật nào công nhận không? Và cả tôi và cô có phải chịu trách nhiệm vì mấy câu nói lãng xẹt ấy không?

Bích Ngọc nức nở:

– Nhưng em yêu anh và đã chờ đợi anh!

Bảo Long nhếch môi:

– Đó là việc của cô, liên quan quái gì tới tôi? Cô ʇ⚡︎ự đưa dây buộc mình đấy chứ! Tôi đã hứa hẹn gì với cô chưa? Có chưa?

Ngọc lí nhí:

– Dạ chưa….nhưng lúc nhỏ, chúng ta đã bên nhau rất vui vẻ.

Long bật cười:

– Bích Ngọc, tôi thấy bố mẹ cô bỏ tiền nuôi cô ăn học, nhưng hình như cái cô học được chỉ là sự ảo tưởng. Tôi đã nhắc nhở cô là nếu bị điên thì vào Bệnh viện tâm thần, tôi quen khá nhiều bác sĩ giỏi về thần kinh đấy. Chứ cô cứ đưa cái ảo tưởng đi gieo rắc lung tung thế này mệt lắm, không những ảnh hưởng đến người khác mà còn làm mất mặt gia đình nhà cô nữa.

Bích Ngọc ngước mắt nhìn Long . Mọi uất ức như được dồn nén:

– Hoàng Bảo Long, em hỏi anh, nếu Đan Thư không xuất hiện thì sao? Nếu không có cô ta thì chúng mình sẽ rất hạnh phúc. Gia đình anh cũng chỉ chấp nhận một mình Bích Ngọc này là con dâu, không lẽ anh định rời bỏ cả gia đình mình vì một con nhà quê sao?

Hai bàn tay Bảo Long nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên thấy rõ, anh dằn mạnh từng tiếng:

– Ngọc, cô nghe cho rõ đây. Thứ nhất, nếu Đan Thư không xuất hiện, tôi sẽ không lấy vợ chứ đừng nói tới cô. Tôi ở lại Pháp chỉ vì một mục đích là không muốn nhìn thấy cô, không muốn hít thở chung bầu không khí với cô. Thứ hai, nếu nhà họ Hoàng ép tôi bước vào cuộc hôn nhân đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 với cô thì như cô nói đấy, tôi sẽ không cần mang họ Hoàng nữa. Tôi thà sống cô ᵭộc còn hơn để người khác trói buộc mình vào mối quαп Һệ với loài rắn ᵭộc như cô!

Bích Ngọc nức nở:

– Em làm gì anh mà anh bảo em là rắn ᵭộc hết lần này đến lần khác thế hả?

Bảo Long ghé sát mặt Ngọc, cái lãnh khí của anh của anh khiến Ngọc run rẩy:

– Tôi đang dùng miệng thì cô nên im lặng và chấp hành, còn khi tôi dùng nắm đấm thì cả thành phố A sẽ không còn biết đến sự tồn tại của Công ty Trần Anh và gia phả nhà cô nữa, hiểu ý không?

Bích Ngọc run lẩy bẩy. Bảo Long nói vậy là ý gì? Cô ta đang trân trân nhìn anh thì Long gằn giọng:

– Con hổ chưa gầm lên nên cô nghĩ nó là mèo đúng không? Đừng tưởng những gì cô làm mà tôi không biết. Muốn giữ ๓.ạ.ภ .ﻮ thì phải biết câm miệng lại!

Bích Ngọc nắm chặt tay:

– Bảo Long, em không ngờ sau khi đi du học về, anh lại trở nên tàn nhẫn như vậy. Em không rõ anh đang nói chuyện gì nhưng anh nên nhớ anh được ăn học là nhờ Tập đoàn Hoàng gia chu cấp, bố mẹ nuôi nấng. Vậy mà giờ vì một ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à, anh nỡ đổ hết công lao đó ư?

Bảo Long cười phá lên, tiếng cười khiến Bích Ngọc khϊếp đảm:

– Từ khi học lớp mười tới nay, tôi chưa cầm một xu nào từ Hoàng gia. Tôi xuất thân giàu có nhưng không phải được bọc trong kén như cô. Tôi cũng không thích được bao bọc như thế. Những gì hiện tại tôi có là do bàn tay tôi tạo dựng nên. Không có Trần Anh, cô có thể sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ, còn không có Hoàng gia, tôi vẫn tốt. Vì nể những năm tháng thơ dại làm bạn với cô, khi nọc ᵭộc trong cô chưa phát tán ra nên tôi còn đứng đây nói chuyện với cô, rõ chưa?

Nói tới đó, Bảo Long rút điện thoại và bấm gọi. Chuông vừa vang lên hồi thứ nhất, bên kia đã nghe máy:

– Bảo Long, con làm cái gì mà con bé Bích Ngọc khóc đến sưng cả mắt thế hả? Mẹ nói cho con hay, nhà họ Hoàng này chỉ chấp nhận nó là dâu!

Bảo Long cười nhẹ:

– Vâng, vậy thì mẹ có thể cưới cô ta làm vợ hai của bố để cô ta phá tan cái gia sản họ Hoàng mà bố mẹ đã gây dựng. Hoặc giả bố không vừa ý thì mẹ cứ cưới cô ta làm người đồng tính cùng giường với mẹ, chứ riêng con thì không bao giờ!

Bà Lan Khuê tức điên, gằn giọng:

– Long, bố mẹ cho con ăn học, đến giờ này vì một đứa con gáι nhà quê mà con ăn nói xấc xược thế hả?

Bảo Long lắc đầu:

– Bố mẹ làm kinh doanh mà nhìn người quá kém. Con thà lấy người con yêu khi tay trắng, còn hơn mang danh con cháu họ Hoàng vì một cuộc hôn nhân đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌. Và con nhắc lại lần cuối cùng, nếu Ngọc hay bất kì ai dám bén mảng tới làm phiền Thư và gia đình cô ấy như hôm nay thì đừng trách con ác!

Bà Khuê nhíu mày:

– Là sao? Con bé kia nói gì với con rồi đúng không? Ai đến nhà nó làm gì?

Bảo Long nhếch môi:

– Vậy phiền mẹ hỏi người mà mẹ xem là con dâu đấy, cô ta đang ở đâu! Con đang đứng trước mặt cô ta và trong nhà Đan Thư đây. Cô ta đến khóc lóc, vu vạ ở đây!

Bà Khuê ngờ ngợ như không tin:

– Thật ư? Ban nãy nó mới gọi cho mẹ bảo ở nhà bạn cơ mà!

Nãy giờ Bảo Long mở loa ngoài cho mọi người cùng nghe. Lúc này, anh đưa điện thoại ra trước mặt Ngọc:

– Cô nói đi, cô đang ở đâu? Nói đi để mẹ tôi còn tỉnh táo đôi chút!

Bảo Ngọc bặm môi im lặng. Long trừng mắt:

– Nói!

Ngọc mấp máy:

– Dạ…con…con đang ở nhà Thư ạ. Mẹ ơi, con xin lỗi, vì con nhớ anh Long quá, cứ thế đi theo anh ấy, không nghĩ được gì hết. Con chỉ muốn anh ấy hiểu cho tình cảm của con ạ!

Giọng bà Khuê vang lên:

– Nó được hứa hôn với con, nó có quyền đến nói chuyện với gia đình con nhỏ đó. Nếu con ấy không xuất hiện…

Bà mới nói đạo lý tới đó, Bảo Long cắt ngang:

– Nếu Thư không xuất hiện trong đời con cũng chẳng tới lượt cô ta!

Bà Khuê tức đến bầm gan:

– Long, con nói năng kiểu gì vậy hả?

Bảo Long hạ giọng:

– Mẹ, nếu mẹ thương con thì sẽ mong con hạnh phúc, chứ không phải ép buộc con vào cuộc hôn nhân như thế này. Mẹ đã có một cuộc sống như thế nào, mẹ còn nhớ không? Tại sao mẹ lại ép buộc con? Nếu gia đình cô ta giàu có hơn, người ta sẽ nghĩ mẹ hám danh lợi. Đằng này Trần Anh chỉ là công ty nhỏ thuộc Tập đoàn Hoàng Gia. Mẹ có nghĩ đến cảm xúc của con không? Mẹ đừng tưởng con không biết mẹ gán ghép con và Bích Ngọc vì mục đích gì, lời hứa hẹn đó, cái sĩ diện đó chẳng có ý nghĩa gì hết. Con nói thế chắc mẹ hiểu. Con im lặng không có nghĩa là không biết gì, chỉ là có muốn làm bung bét ra hay không thôi!

Bà Khuê thất kinh đến mức lắp bắp:

– Con…con….nói linh ϮιпҺ gì đấy? Đang ở nhà người khác mà con nói thế hả?

Bảo Long liếc nhìn Thư rồi nói:

– Thư là người tốt, rất tốt. Cô ấy yêu con không vụ lợi, không toan tính như kẻ khác lợi dụng danh tiếng Hoàng Gia, mẹ hiểu không? Trước mặt cô ấy, con được là chính con, chẳng phải mang cái danh của ai cả, nên con sẽ không giấu diếm gì cô ấy. Vì thế, nếu bố mẹ có đồng ý hay không thì con vẫn cưới Thư. Và con tin, dù con là người họ Hoàng hay không, Thư vẫn yêu con!

Bà Lan Khuê lặng thinh không nói. Bởi bà hiểu khi Bảo Long nói tới mức đó, có nghĩa là những lời bà nói sẽ chẳng có giá trị gì nữa. Bà thở dài:

– Thôi, mẹ nghỉ đây, đau đầu quá!

Tắt máy, Bảo Long nhìn Ngọc:

– Quỳ xuống!

Đan Thư nãy giờ im lặng. Cô nghĩ mình không nên lên tiếng, không chỉ vì thái độ của Bảo Long mà Thư cho rằng anh cũng nên dứt khoát một lần với Ngọc. Nhưng thấy anh bắt cô ta qùγ, Thư vội đi đến níu tay Long:

– Bảo Long, có cần thiết như thế không anh?

Bảo Long nhìn sang cô, ánh mắt ngập tràn yêu thương và có cả chút day dứt:

– Em để anh giải quyết, ngồi đi!

Rồi Long quay sang Ngọc, lặp lại câu ban nãy:

– Quỳ xuống!

Bà Thảo nghe giọng điệu như mới tắm ɱ.á.-ύ từ đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 lên của Long thì vội dàn hòa:

– Long, vậy là rõ rồi. Ta hiểu con yêu Đan Thư thế nào rồi. Ta chỉ muốn mọi chuyện rõ ràng xem Thư có phải là người thứ ba như cô này nói hay không thôi!

Bảo Long lắc đầu:

– Thư là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng con yêu. Cô ta mới là kẻ thứ ba chen vào chúng con. Gia đình cô ta có một Công ty trực thuộc Tập đoàn Hoàng Gia của bố mẹ con. Lúc nhỏ, cô ta có trò chuyện chơi đùa cùng con nhưng khi đó con mới tám tuổi. Đến khi con học tới lớp tám, tình cờ biết được bộ mặt của Ngọc, con đã không dính dáng gì tới cô ta nữa. Còn cái việc hứa hôn gì đó là do hai bà mẹ nói với nhau lúc nào con cũng không biết. Con chưa bao giờ rung động trước Ngọc, con không có trách nhiệm phải là cái gì của cô ta cả. Không lẽ ai yêu con, con cũng phải đáp lại ư? Mẹ ngồi đi, để con!

Bảo Long quắc mắc hất hàm hỏi Ngọc:

– Có qùγ không? Tôi không ᵭάпҺ phụ nữ nhưng tôi thách cô ra khỏi đây đấy! Và sáng mai, công ty nhà cô sẽ biến mất, tôi đảm bảo thế! Tôi không thuộc Tập đoàn Hoàng Gia nhưng chắc chắn xóa sổ được Công ty nhà cô!

Bích Ngọc bấu chặt hai tay rồi từ từ qùγ xuống nền gạch:

– Cháu xin lỗi ông bà, xin lỗi bác vì đã tới đây làm phiền mọi người!

Nói xong, cô ta ngước nhìn Bảo Long như dò xem thái độ. Anh điềm nhiên bước lại ghế, ngồi vắt chéo chân rồi nhàn nhã nói:

– Chưa được! Cô phải đính chính cái thông tin vớ vẩn ban nãy!

Bích Ngọc cúi đầu, hai hàm răng nghiễn chặt, hít một hơi rồi nói:

– Vâng, là bố mẹ hai nhà hứa hẹn cho chúng cháu. Cháu yêu anh ấy, chờ đợi anh ấy, gia đình anh Long xem cháu như con dâu trong nhà nhưng anh Long thì không yêu và chưa hứa hẹn gì với cháu. Là cháu ʇ⚡︎ự luyến ạ!

Ngọc lại đưa mắt nhìn Bảo Long. Anh thong thả nói:

– Quỳ đó đã! Chờ tôi một chút!

Anh rút điện thoại và bấm gọi cho một người nào đó. Phía bên kia nghe máy sau một hồi chuông:

– Bác sĩ Long, anh khỏe không?

Bảo Long ngả người ra ghế:

– Hiệu trưởng, tình hình con trai ông sao rồi?

Người bên kia cười :

– Cảm ơn anh đã hỏi thăm, bố làm Hiệu trưởng ở thành phố A, con lại học ở thành phố C. Khi cháu nó bị tai пα̣п, vợ chồng tôi hoảng sợ thực sự. Vậy mà trong cái rủi có cái may. Bạn nó đưa vào Bệnh viện Thiên Vĩ và gặp đúng bác sĩ Long, nếu không có anh thì không biết cháu ra sao? Nay vết mổ lành rồi, anh quả là bàn tay vàng đấy. Điều tôi cảm kích là anh đặt toàn bộ tâm huyết kể cả khi chưa được biết đó là con trai của Hiệu trường một trường Đại học lớn!

Long gật đầu:

– Chúng tôi cứu người không quan tâm tới gia cảnh của họ. Đã vào viện thì mọi Ьệпh nhân đều như nhau!

Vị Hiệu trưởng tò mò:

– Chẳng hay anh gọi cho tôi có việc gì không?

Long nhàn nhã nói:

– À, tôi có một người quen là thạc sĩ Trần Bích Ngọc, học ở trường của ông, hiện nay đang học lên tiến sĩ và đang tìm kiếm tài liệu ở thành phố C.

Ông hiệu trưởng lục lại trí nhớ và nói:

– À, tôi nhớ cô này. Cô ấy bảo cần tới các khu vực khác để tìm kiếm thông tin về thị trường kinh doanh nhằm phát triển doanh nghiệp. Cô ấy là Giám đốc Công Ty Trần Anh thay thế người bố nên tôi có để tâm. Hình như có thân thiết với nhà bác sĩ đúng không? Tôi nghe cô ấy nói rất thân thiết với Hoàng Gia!

Long lắc đầu:

– À có quen biết sơ qua chứ không phải bạn tôi. Công ty bọn họ thuộc Tập đoàn của gia đình tôi. Vậy thời gian tìm kiếm là bao lâu và có bắt buộc ở thành phố C không?

Ông Hiệu trưởng nhẩm tính rồi nói:

– Thời gian chỉ khoảng hai tuần nữa. Còn địa điểm thì không nhất thiết ở thành phố C. Có thể ở bất cứ thành phố nào, miền núi cũng được!

Long ” À ” lên một tiếng rồi nói:

– Hôm nay tôi có tình cờ gặp cô ấy và được biết tư liệu cô Ngọc tìm xong cả rồi, liệu đã về trường được chưa ạ?

Bích Ngọc đưa ánh mắt hoảng sợ nhìn Long, anh muốn đuổi cô khỏi đây sao? Vị Hiệu trưởng lên tiếng:

– Ồ, cô ấy học tốt, lại có mối quαп Һệ nên chắc là được tạo điều kiện nhiều. Tìm xong tư liệu thì về trường nạp cho thầy hướng dẫn đề tài thôi!

Bảo Long mỉm cười:

– Cảm ơn thầy!

Thầy Hiệu trưởng xuề xòa:

– Bác sĩ lại khách sáo rồi, gia đình tôi biết ơn anh mới đúng chứ!

Tắt máy, Long liếc nhìn Ngọc đang qùγ dưới nền nhà:

– Chắc cô tìm xong tư liệu rồi nhỉ? Vì tôi thấy cô rảnh rang đi khắp nơi mọi chốn thế cơ mà! Thời gian còn lại đi tìm Ьệпh viện chữa Ьệпh ảo tưởng đi, đừng gieo rắc lung tung nữa. Cút!

Bích Ngọc từ từ đứng lên, đá ánh mắt bi thương nhìn Long rồi quay bước ra cổng. Ngang qua Thư, Ngọc đưa ánh mắt hằn học nhìn cô rồi bước đi. Ngồi vào xe, hai hàm răng nghiến chặt, Ngọc lẩm bẩm:

– Các người cứ đợi đấy, chưa xong với tôi đâu!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *