Phía trước là cầu vồng – Chương 21

Tác giả : An Yên

Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng nho nhỏ. Đây là căn nhà Bá Trọng đã xây cho mẹ vợ với một kiến trúc rất ᵭộc đáo. Ai cũng khen mẹ con bà Thảo ăn ở hiền lành nên phúc đức, Linh lấy được người chồng không những tốt tính mà còn siêu giàu.

Thư quay sang Long mỉm cười:

– Bác sĩ có hồi hộp không?
Long lắc đầu:
– Không. Người ta yêu chân thành mà, chắc chắn mẹ vợ sẽ hài lòng.
Thư nguýt dài:
– Tự tin quá nhỉ? Để rồi xem!
Long níu tay Thư lắc lắc:
– Này, đừng nói em bán đứng anh nha!.
Đan Thư hôn chụt vào đôi môi phong tình kia:
– Bác sĩ thông minh đấy, đó là cái kết của sự ʇ⚡︎ự tin thái quá!
Bảo Long cong khóe môi:
– Đan Thư xinh đẹp sẽ không làm thế chứ?.
Anh nói xong vội qua bên kia mở cửa cho Thư rồi ҳάch một số đồ vào. Bà Thảo đang trò chuyện với bố mẹ thì thấy Đan Thư như một con chim nhỏ chạy ào vào:
– Ông bà ơi, mẹ ơi!

Bà vừa đi ra vừa cười:
– Cái con bé này, chưa thấy người đã nghe tiếng rồi!
Nhưng rồi bà dừng bước khi thấy bóng dáng cao lớn của chàng trai đi phía sau cô đang tay ҳάch nách mang lỉnh kỉnh túi to túi nhỏ:
– Dạ con chào mẹ!
Mẹ? Bà đâu có sinh được con trai, vì lẽ đó mà gia đình chồng ruồng bỏ mẹ con bà còn gì? Người mẹ hiền đang ngạc nhiên, cứ ngỡ mình nghe nhầm thì Đan Thư lườm Bảo Long:
– Mẹ người ta chứ mẹ anh à? Nhận vơ!
Bà Thảo hiểu vấn đề rất nhanh, đây chắc là chàng trai đặc biệt đối với con gáι nhỏ của bà:
– Chào cháu, vào nhà đi! Vào nhà kẻo đứng mỏi chân!
Bảo Long từng thấy mẹ Thư trong lễ cưới của Bá Trọng và hôm Trúc Linh sinh con. Nhưng cả hai lần đó đều thoáng qua và bà không để ý đến anh bởi bận lo cho con gáι lớn. Vả lại, cái hôm ở Bệnh viện, có cô gáι đáng yêu cho rằng anh ” gay ” nên Long chỉ đến một chút rồi về khoa Ngoại chấn thương. Hình ảnh người mẹ chất phác khiến Long ấm lòng và vui vẻ bước vào:
– Cháu chào ông bà ạ!
Hai thân ảnh già nua nhưng vẫn còn khỏe khoắn hấp háy đôi mắt nhìn anh:
– Chào cháu!
Ông bà ngoại của Thư chính là bố mẹ nuôi của Bá Trọng trước đây. Việc này Bảo Long biết và anh đã gặp hai người ở Pháp. Đã mấy năm không gặp kể từ đám cưới của anh bạn thân, vậy mà nay sau giây phút ngỡ ngàng, hai người vẫn nhận ra Long:
– Bảo Long đúng không con?

Long cười:
– Ông bà quá siêu đấy ạ! Dạ, chính con đây ạ!
Bà Thảo ngạc nhiên:
– Bố mẹ biết cậu ấy sao ạ?
Ông ngoại Đan Thư gật đầu:
– Ừ, đó là bạn thân của Bá Trọng! Hôm đám cưới nó có tới đấy, nhưng chắc con bận lo cho Linh nên không để ý!
Bảo Long ҳάc nhận:
– Dạ đúng ạ. Vả lại con tới muộn với mấy anh cα̉пh sάϮ người Pháp ạ!
Bà Thảo lục lại trí nhớ rồi mỉm cười:
– À, bác nhớ rồi, cháu ngồi đi!
Rồi bà đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Đan Thư. Cô bé vô tư tới mức chưa giới thiệu người đàn ông đi cùng mình là ai mà mải vuốt mái tóc bạc như cước của bà ngoại rồi búi đi búi lại cho vừa ý. Thấy mẹ nhìn mình, Thư cười:
– Ơ, con quên khuấy đi mất ạ. Thấy mọi người nói chuyện với anh Bảo Long nên quên giới thiệu luôn ạ! Thưa ông bà và mẹ, nay anh Long bắt con đưa về đây để ra mắt mọi người, anh ấy…là người yêu của con ạ!
Haizzz, cô người yêu bé nhỏ này thật là biết đùa mà. Có ai giới thiệu người yêu như Thư không chứ? Bà Thảo nhíu mày nhắc Thư:
– Con bé này, ăn với chả nói!
Rồi bà quay sang Long:
– Cháu thông cảm, Đan Thư còn trẻ con lắm!

Long cười:
– Dạ không sao đâu mẹ ơi, con quen rồi ạ! Con yêu Thư cũng vì sự trong sáng đó của em. Thế mới chân thật mẹ ạ. Hôm nay con về thăm ông bà ngoại và mẹ, cũng là như em Thư nói đấy ạ, con xin phép tìm hiểu em Thư, mong mọi người tác hợp cho chúng con ạ!
Ông bà ngoại Đan Thư cười vui vẻ:
– Ồ, tuyệt vời. Thảo à, riêng cậu Long thì không phải bàn về lối sống đâu con. Cậu ấy rất tốt. Khi bố mẹ ở Pháp, chỉ là người vô gia cư, Bá Trọng cưu mang và sau đó Bảo Long đã giúp bố mẹ nhiều lắm. Không nói đến tiền bạc, mà cái tâm của cậu ấy con ạ. Riêng việc cùng Bá Trọng về Việt Nam cứu Linh đã thấy rõ rồi con!
Lúc này Đan Thư mới nhớ, đám cưới chị Linh có mấy người đến sau cùng, trong đó có một người Việt Nam – hóa ra là anh. Lúc đó cô chỉ liếc qua vì chị gáι mới tỉnh lại, mọi người đều quá ҳúc ᵭộпg. Thảo nào lần đầu gặp anh, cô cứ ngờ ngợ, nhưng cô cứ nghĩ mình nhìn thấy người này đâu đó tгêภ tạp chí. Uầy, vậy thì anh ấy chẳng phải còn giỏi hơn cả võ sư sao? Đánh nhau với cả bọn ɓυôռ ռɠườı mà? Đầu Thư nổ ” ầm ” một cái khi nghĩ lại cảnh mình thách anh ᵭấu võ. Xấu hổ ૮.ɦ.ế.ƭ đi được!
Sau câu nói của ông ngoại, không khí càng trở nên vui vẻ, cái ngượng nghịu ban đầu đã tan biến đi mất. Bà Thảo thực sự thấy ấm áp khi cô con gáι nhỏ quen và yêu người đàn ông tốt bụng. Trước đây bà cứ nghĩ Bá Trọng là một thiên sứ xuống giúp đỡ mẹ con bà. Nhưng nay gặp Bảo Long, bà hiểu ra rằng cuộc sống này còn nhiều điều đáng sống lắm bởi cái xấu, cái ác chẳng thể tồn tại lâu, bởi tгêภ đời còn rất nhiều người tốt, quan trọng là ta có đủ duyên để gặp hay không. Và phước đức sẽ dành cho những người biết sống thật tâm, những gì đã qua giúp bà hiểu rõ hơn điều đó.
Nói chuyện một lát, Bảo Long ra xe lấy phần đồ ấm cho ông bà và mẹ của Đan Thư, bà Thảo ái ngại:
– Cháu về chơi là vui rồi, mua nhiều quá. Đồ của bác còn nhiều lắm. Hôm trước Bá Trọng mới gửi về đấy. Ba cái thân già này ở nhà chẳng thiếu gì, rau ở ngoài vườn, gà lợn ở trong chuồng. Các con ở thành phố mới thiếu đồ ăn sạch đấy.

Bảo Long cười:
– Không có gì đâu ạ! Mẹ, cho con được gọi người là mẹ cho thân thiết được không ạ?
Ánh mắt người phụ nữ trung niên rơm rớm:
– Ừ, bé Thư nó còn trẻ con lắm, có gì con đừng để bụng…
Bảo Long lắc đầu, tùy tiện vuốt mấy sợi tóc của Thư:
– Không ạ, gặp em Thư là may mắn của con. Không có em ấy, cuộc sống của con vô vị lắm, chỉ có công việc thôi ạ!
Mấy năm nay, cuộc sống yên bình nên trông bà Thảo trẻ hẳn ra. Ông Đạt vẫn qua lại nhưng bà không chấp nhận về chung nhà nữa. Bà nghĩ sống như vậy sẽ ổn hơn, bởi tính bà hay suy nghĩ, sợ nối lại sợi dây tình cảm đó, bà lại chạnh lòng khi thấy những vết nứt hôn nhân trước đây. Bà xem ông như một người bạn già, cùng sẻ chia vui buồn trong cuộc sống.

Ngồi chơi một lát, bà Thảo nhắc Thư:
– Bé Thư, con giúp mẹ bắt gà nấu cơm nha. Hai đứa khi nào về lại thành phố?
Bảo Long đứng dậy:
– Mẹ để đó con làm cho ạ. Tối nay con đưa em về thành phố luôn ạ. Ngày mai con xin nghỉ đưa em đi chơi cho thoải mái vì sắp vào năm học cuối, con lo em học nhiều căng thẳng ạ!

Bà Thảo nhìn bộ quần áo đắt tiền phẳng phiu của Long rồi lắc đầu:
– Thôi, con ngồi đấy, Thư nó quen rồi, con bé làm mấy việc này nhanh lắm!
Anh quay sang Thư:
– Phòng em ở đâu? Anh có mang theo đồ ở nhà, đưa anh lên thay đồ, anh sẽ làm gà!
Rồi anh nhìn bà Thảo:
– Mẹ yên tâm đi, con là trai thành phố nhưng vẫn làm được những việc này!

Đan Thư gật đầu đưa anh lên phòng thay đồ. Cô thầm nghĩ đến cảnh thả ông bác sĩ này vào chuồng gà, cho gà nó đá chắc vui lắm đây. Thấy cô tủm tỉm cười, Bảo Long cốc nhẹ đầu cô:
– Chắc đang trông cho chồng bị gà đá chứ gì? Chờ xem!
Thư ngạc nhiên, anh này cứ như đọc hết suy nghĩ của cô vậy. Thư đưa anh ra khu vực nuôi gà được quây thành một góc lớn phía sau nhà và hỏi nhỏ:
– Bác sĩ nói thật đi, có biết nên bắt con nào ăn ngon không đấy? Nếu không thì anh cứ đứng ở ngoài, em bắt cho, yên tâm, em sẽ nói với mẹ là anh bắt!
Bảo Long ghé tai cô:
– Tối nay em sẽ biết tay anh, ҳάc định trôi môi nhá baby!

Đan Thư đỏ mặt, đẩy lưng anh:
– Anh vào đi đã!
Bảo Long còn ngoái đầu lại cười:
– Không nên bắt con cựa quá cứng vì như thế là gà đã quá già, nên chọn con lông mượt, mào đỏ, mới nhú cựa thôi. Gà mái để đẻ trứng nên sẽ bắt gà trống. Suy cho cùng, đàn ông luôn thiệt thòi.
Đan Thư cười rũ rượi trước lý thuyết của Bảo Long, nhưng bác sĩ nói đúng mà. Thư dõi theo bóng dáng cao lớn bước vào trong khu nuôi gà. Mấy con trống choai giương đôi mắt cườm nhìn người lạ. Mấy anh gà trống có cựa đứng oai phong lắm, không như mấy chị gà mái chạy tan tác. Bảo Long đảo mắt nhìn một ʋòпg rồi cầm nắm thóc vãi ra. Cả đàn gà to nhỏ chạy lại. Có mấy con vẫn sợ sệt, nhưng nhìn anh chàng cao lớn đứng khoanh tay sau khi vãi thóc nên đàn gà thong thả lại ăn. Chỉ một tích tắc sau, Long đã túm hai chân con gà và vui vẻ bước ra nói:
– Vợ xem đã đạt tiêu chuẩn chưa?

Đan Thư trố mắt:
– Ái chà, con này săn ϮhịϮ lắm đây! Tiếc ghê, ban nãy em quên quay lại cảnh thiếu gia họ Hoàng giữa đàn gà rồi!
Bảo Long bước ra và thoăn thoắt làm ϮhịϮ gà. Bà Thảo bật cười:
– Con đảm đang vừa thôi, để bé Thư nó làm cho!
Bảo Long nhìn lên bà:
– Thư còn học hành và đi làm thêm nữa mẹ ạ, con rảnh sẽ phụ em ấy!

Bà Thảo gọi Thư vào bếp chuẩn bị một vài món ăn. Tranh thủ khi Long đang làm gà, bà nhắc nhở con:
– Đan Thư, con vẫn còn một năm học rồi ra trường xin việc nữa, yêu đương gì cũng phải chú ý giữ mình nha con. Cậu ấy và gia đình người ta mẹ cũng chưa rõ thế nào, nhưng bạn thân của Bá Trọng thì chắc không phải người xấu!
Đan Thư vỗ vỗ lưng mẹ:
– Mẹ yên tâm đi ạ! Dù có chuyện gì đi chẳng nữa thì con luôn đặt gia đình mình và việc học lên tгêภ hết. Con sẽ không lệ thuộc, sẽ vững vàng bằng thực lực ạ!
Bà Thảo gật đầu. Vì con gáι ở thành phố lắm xô bồ, sầm uất nên khó tránh khỏi lo âu. Nhưng bà hiểu con, hai đứa con gáι chưa bao giờ làm bà thất vọng. Bà chỉ mong Thư có một điểm ʇ⚡︎ựa và gia đình nhà chồng tốt như Linh, có thế bà mới yên lòng.

Đan Thư dè dặt:
– Mẹ ơi, anh Long nói trước khi về lại thành phố sẽ ghé thăm…
Bà Thảo ϮιпҺ ý nhận ra lời con định nói, bà cười hồn hậu:
– Bà nội và ba con đúng không? Ừ, nó nghĩ đúng đấy. Chắc Bá Trọng kể cho nó nghe đúng không? Những gì trong quá khứ, ta nên quên hết đi con. Mẹ cũng quên cả rồi, ông ấy vẫn lui tới hỏi han ông bà ngoại và giúp mẹ một số việc nặng. Còn bà nội ngày đêm sám hối rồi, con cứ vui vẻ đi!
Bữa tối hôm ấy thật ấm cúng và rộn rã tiếng cười. Mọi người trầm trồ thưởng thức món ăn do bác sĩ xắn tay vào bếp. Ăn xong, anh và cô ngồi chơi một lát, anh còn hướng dẫn bà Thảo cách sử dụng máy đo huyết áp điện ʇ⚡︎ử rồi mới cùng Thư chào mọi người để qua nhà ông Đạt rồi về thành phố luôn.

Chiếc xe vừa lăn bánh được một lúc, bà Thảo nghe tiếng lạch cạch ngoài cổng. Bà ngó ra, thấy chiếc ô tô sang trọng dừng trước cổng nhà mình nên rất ngạc nhiên. Vì nó khác màu xe của Long nên bà không biết đó là ai. Vội bước ra, bà Thảo thấy một cô gáι sành điệu xinh đẹp cúi chào mình:

– Cháu chào bạc ạ! Cho cháu hỏi đây có phải nhà cô Đan Thư không ạ?

Bà Thảo gật đầu:

– Vâng, nhưng con bé học ở thành phố C. Ban nãy nó có về chơi nhưng lại xuống thành phố rồi. Cô là…

Cô gáι đó mỉm cười:

– Cháu là vợ chưa cưới của anh Bảo Long ban nãy đi cùng con gáι bác đấy ạ!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *