Phía trước là cầu vồng – Chương 2

Tác giả : An Yên

Nhìn khuôn mặt vừa kinh ngạc vừa khó hiểu của Long, Đan Thư gãi đầu gãi tai ngó lơ đi nơi khác. Bảo Long quay sang Thiên Vĩ:

– Vĩ, mọi việc cũng ổn rồi, lát nói với Trọng là tôi về khoa xem hồ sơ Ьệпh án nhé. Không gian này có vẻ không hợp với tôi lắm!

Vĩ gật đầu cười:

– Ừ, về khoa đi! Cố gắng nhé!

Thiên Vĩ luôn động viên mọi người như thế. Từ khi lập Bệnh viện này, anh đã thu hút được rất nhiều nhân tài. Mọi người đầu quân cho Vĩ không chỉ vì đây là Bệnh viện hiện đại bậc nhất Việt Nam, đạt tiêu chuẩn quốc tế cả về cơ sở vật chất và trình độ chuyên môn của các y bác sĩ, có mức thu nhập cao mà còn ở sự nể phục chàng trai trẻ lắm tài nhiều đức này. Bảo Long cũng không ngoại lệ, lúc được Bá Trọng gọi về, anh vẫn chần chừ lưỡng lự khi phải từ bỏ một môi trường làm việc tốt ở Pháp. Nhưng hai năm qua, anh đã khẳng định rằng chọn Bệnh viện Thiên Vĩ là quyết định đúng đắn.

Bảo Long vừa đi khuất, Đan Thư tò mò hỏi Tú Vi:

– Chị Vi, có phải em nói sai rồi không?

Tú Vi cười tươi:

– Ừ, em nhìn kiểu gì mà bảo anh Long là ” gay ” hả trời? Anh ấy không những chuẩn Men một trăm phần trăm mà lại còn rất tài giỏi nữa, là một trong những bác sĩ giỏi nhất Ьệпh viện này đấy. Gia đình anh ấy ở thành phố A nên không học với anh Vĩ và anh Trọng từ nhỏ đâu, nhưng lại học cùng anh Trọng chín năm ở Pháp đó. Nhà anh ấy danh giá lắm, ai chả biết, thế lực có kém gì anh rể em đâu!

Đan Thư trố mắt ngạc nhiên, một lúc sau mới lắp bắp:

– Thế…thế á chị? Chết, vậy là em đắc Ϯộι với chú ấy rồi! Ai bảo tuổi đó mà chưa vợ!

Tú Vi xoa đầu Thư như một đứa trẻ:

– Không sao đâu, anh ấy trông lầm lì thế chứ tốt tính lắm, sống tình cảm lắm. Chỉ là hình như bố mẹ anh ấy hơi nguyên tắc nên anh Long mới định lập nghiệp ở Pháp. Nể anh Vĩ và anh Trọng lắm mới về đấy!

Thư gật gù ra chiều thấu hiểu:

– À, ra thế, khi nào gặp lại chú ấy em sẽ xin lỗi ạ!

Tú Vi gật đầu:

– Ừ, sao cũng được, anh ấy không để ý đâu. Mà người ta chưa vợ, sao em gọi chú?

Thư nhoẻn cười:

– Dạ không ạ, giờ bảo gọi anh mới ngượng đó ạ. Anh Vĩ và anh Trọng là khác, em quen rồi, chứ bác sĩ kia hơn em tận mười mấy tuổi, gọi anh thấy thất lễ lắm chị ơi. Họ lại bảo em hám trai, thôi gọi chú cho lành ạ!

Tú Vi cốc nhẹ đầu Thư:

– Được rồi, em gọi sao cho thoải mái là được!

Hai chị em trò chuyện một lát rồi lại cưng nựng hai thiên thần nhỏ trước khi bé được đưa về phòng. Một lúc sau, Trúc Linh được đẩy về phòng VIP. Bà Minh Châu cười:

– Con dâu ta giỏi nhất, các con cứ làm ba lần thế này, sáu bé là đẹp!

Bá Trọng xua tay:

– Thôi mẹ ơi, vợ con vào phòng phẫu thuật sản một lần mà con muốn rơi tιм ra ngoài rồi, ba lần chắc con vỡ tιм. Con không cho Linh sinh nữa đâu, sợ lắm rồi ạ!

Bà Châu ngớ người ra:

– Ơ cái thằng này, quân ʇ⚡︎ử phải nhất ngôn nhé. Đứa nào hứa sinh cho mẹ một đội bóng hả?

Bá Trọng lau mấy giọt mồ hôi tгêภ trán Linh:

– Thôi, một tiền đạo và một thủ môn là được rồi, không sinh nữa!.

Bà Châu liếc con trai:

– Có bác sĩ nào mà suốt ngày phẫu thuật, mổ bụng người ta cắt hết chỗ này chỗ kia giờ lại bảo sợ mổ không?

Trọng lắc đầu:

– Đó là con chữa Ьệпh mà mẹ!

Bà Châu khăng khăng:

– Thì đây là quá trình sáng tạo thiên thần!

Trọng kiên định:

– Không là không! Thiên thần nhiều quá loạn đấy! Hai thiên thần đủ nếp đủ tẻ đại diện vậy là được rồi. Vợ con có phải máy đẻ đâu!

Trong khi Trúc Linh cười cười thì ông Bá Kiên tủm tỉm:

– Châu, em diễn đủ chưa? Biết thế này ngày xưa anh để em lấy gã đạo diễn kia, về một người diễn xuất một người ᵭάпҺ giá chắc hợp!

Bà Minh Châu nguýt chồng:

– Anh dám không? Người ta vì yêu anh mà rời bỏ hào quang đấy, nếu không bây giờ em đã thành Nghệ sĩ nhân dân rồi nhá. Nay nhớ nghề diễn một khúc, đâu ૮.ɦ.ế.ƭ ai mà anh bóc mẽ chuyện ngày xưa chứ?

Bá Trọng ngơ ngác:

– Thế nãy giờ mẹ lại diễn đấy à?

Trúc Linh cười đến đau cả bụng. Về làm dâu nhà họ Trương hai năm nay, cô được cưng chiều và rất hay tâm sự với mẹ chồng nên cô nhận ra ngay nét diễn của bà. Chỉ có anh chồng của cô lo quá mà không nhìn ra. Ông Kiên bật cười:

– Ôi trời, cái thằng này lo quá hóa rồ à? Con quên mấy trò của mẹ rồi hả? Nãy ở ngoài, bà ấy chả xót dâu đến ứa nước mắt ấy chứ! Suốt buổi mẹ con chỉ cầu Trời xin Phật cho con dâu và các cháu bình an, không dám giục con sinh thêm đấy à?

Bá Trọng cũng cười:

– Cái nhà này bị mẹ biến thành sân khấu mất thôi!

Bà Châu vỗ vai con trai:

– Con trai, cuộc đời chả phải một sân khấu lớn là gì?

Mọi người tíu tít vui vẻ, Đan Thư tranh thủ đút cháo cho chị Linh trong khi chị đang truyền tђยốς. Bá Trọng lúc này mới nhớ ra vụ tai пα̣п nên hỏi:

– Bé Thư, nãy anh bảo em đi chụp пα̃σ cơ mà? Sao còn ở đây?. Bà Châu cũng lo lắng:

– Đúng rồi đấy Thư, con đi chụp cho yên tâm!

Mẹ cô cũng thúc giục, Đan Thư cười:

– Dạ con chỉ ngã nhẹ xuống đường và trợt xước ở tay thôi ạ, đầu con không hề va chạm vào đâu cả, chỉ tiếc bát cháo hầm cho chị Linh bị đổ nhoe ra đường. Con là dân võ mà, có hề hấn gì đâu! Cái gã đó, con mà gặp một lần nữa thì ૮.ɦ.ế.ƭ với con!

Bá Trọng rút điện thoại và bấm một dãy số:

– A lô, phòng kĩ thuật đúng không? Tôi Bá Trọng đây! Các anh kiểm tra giúp tôi camera cổng chiều nay, xem chiếc xe máy gây tai пα̣п với chiếc Air Blade ngay sát cửa nhà gửi xe rồi bỏ chạy. Chụp biển số lại cho tôi nhé!

Chờ anh rể tắt máy, Đan Thư nhíu mày:

– Không cần đâu anh rể, em có làm sao đâu ạ!.

Bá Trọng lắc đầu:

– Không được, mấy đứa này phải để Hội hiệp sĩ cho một bài học. Nó phóng nhanh vượt ẩu gây họa, lỡ nó va phải người già hay trẻ em thì sao? May mà em không bị gì nghiêm trọng, chứ có vấn đề gì thì anh cho nó tan xương.

Đan Thư im lặng. Anh rể cô luôn chỉn chu như thế. Cho chị Linh ăn cháo xong, cô xin phép về dãy trọ. Dù anh Trọng xây Biệt thự ROSE hoành tráng lắm và mời mẹ Linh lên ở nhưng bà Thảo từ chối. Căn nhà ở quê được xây lại khang trang, bà sống cùng bố mẹ già. Bà quyết giữ lại mảnh đất đó, vẫn làm vườn và sống vui vầy cùng bà con hàng xóm. Mẹ con ông Đạt vẫn ở làng đó, gia tài họ Dương tiêu tán, ông Đạt mở một cửa hàng buôn bán nhỏ ở quê. Nhờ có Bá Trọng giúp đỡ nên khá ổn định và mua một mảnh đất nhỏ xây căn nhà hai mẹ con cùng sống. Mẹ ông già cả rồi, sau cú sốc năm đó, ngày ngày bà lên chùa sám hối, ăn chay niệm Phật. Ông Đạt và bà Thảo sau bao biến cố trở thành hai người bạn già đi cùng nhau, thi thoảng ông Đạt lại tới nhà bà chơi. Những sóng gió trong quá khứ đã tan đi, không ai nhắc lại nữa. Cái còn lại đẹp nhất và sáng nhất vẫn là tình người.

Đan Thư học tại ngôi trường khi xưa chị Linh học và xuất sắc không kém gì chị. Cô không về ở chung với anh chị, cũng chẳng về căn chung cư trước kia Bá Trọng ở mà chọn khu trọ chị Linh ở thời sinh viên và chỉ nhận chiếc xe máy chị đã trúng thưởng để làm phương tiện đi lại. Thư luôn xem anh chị như thần tượng của mình nên nỗ lực ʇ⚡︎ự lập như chị. Nói mãi không được nên Trọng và Linh chấp nhận, cả hai rất thương và hiểu Thư. Căn hộ chung cư đó Bá Trọng nhường cho anh bạn Bảo Long.

Vì đang dịp nghỉ hè nên Đan Thư tranh thủ học trau dồi tiếng Anh và cô có thời gian tới Ьệпh viện trong ʋòпg một tuần chị Linh nằm ở đây. Bá Trọng đã nghỉ phép quá nhiều nên khi Linh ổn, có hai mẹ và Thư chăm sóc vợ cùng hai bé thì anh quay lại với công việc bận rộn. Thư không chỉ nấu ăn rất ngon mà con năng động hoạt bát, thường cùng các cô γ tά giúp chị tập đi rất khéo léo. Cơ thể Linh phục hồi rất nhanh sau ca phẫu thuật sinh đôi nên ai cũng mừng. Vậy là sau bao bão giông, chị của Đan Thư đã thực sự có một hạnh phúc viên mãn.

Một hôm, vừa ở lớp học tiếng Anh về, mới bốn giờ chiều nên Thư chưa vội về phòng trọ mà tiện đường ghé vào Ьệпh viện với chị và hai bé con. Thói quen của cô gáι xinh đẹp này là mỗi lúc ra ngoài đều đem theo vài quyển sách để đọc lúc ra chơi, vì thế bạn bè đều gọi cô là ” mọt sách”. Đang tгêภ đường tới khoa Sản, cô thấy cuộc gọi tới của một bạn làm cùng ở shop mĩ phẩm NEW – một địa điểm nổi tiếng ở thành phố C với những hãng mĩ phẩm nổi tiếng hàng đầu thế giới. Thư làm thu ngân ở đây vào mỗi tối. Công việc này đã kéo dài hai năm nay và đem lại cho cô không chỉ là một nguồn thu nhập mà còn nhiều kinh nghiệm quý báu đối với một sinh viên kinh tế. Buổi tối, các bà các chị mới có thời gian mua sắm nên khách rất đông. Vì thế, shop thuê thêm sinh viên làm theo giờ như Thư. Lúc này chưa tới giờ làm nên cô không rõ bạn ấy gọi vì việc gì:

– Tớ nghe đây!

Cô bạn ríu rít:

– Đan Thư xinh đẹp, tối nay tới shop sớm một chút nha. Bà chủ bảo hôm nay cuối tuần nên đông khách lắm mà tớ lại bận chút việc bảy giờ mới tới được! Sáu giờ cậu tới nhá.

Thư nhìn đồng hồ – bốn giờ mười phút, còn khối thời gian chơi với hai baby, cô gật đầu cười:

– OK, yên tâm nhé!

Cô bạn kia cảm ơn Đan Thư rồi tắt máy. Thư lúi húi cất điện thoại vào túi quần, tay còn cầm hai cuốn sách nên không để ý và va phải một người. Hai quyển sách văng ra rồi rơi tгêภ nền gạch. Cô vội rối rít xin lỗi:
– Xin lỗi, xin lỗi ạ, do tôi không chú ý nên…
Vừa lúc đó, cô nghe vang lên giọng đàn ông trầm khàn:
– Haizzz, lần thứ nhất gặp thì đụng xe, lần thứ hai gặp thì đụng người…

Đan Thư lúc này mới ngước lên, lắp bắp:
– Ơ…chú…chú Long, chú đi đâu đây ạ?
Bảo Long nhướn đôi mày nhìn cô:
– Đây là nơi làm việc của tôi!?
Đan Thư gãi đầu gãi tai. Ngốc thật, vào Ьệпh viện lại hỏi bác sĩ đi đâu. Long nhặt sách lên đưa cho cô :

– Đi đứng cho cẩn thận đấy!

Đan Thư vẫn ngơ ngác, chỉ biết cúi đầu gật gật mà không biết nói câu gì. Đến khi bóng áo Blouse trắng khuất hẳn, cô nàng mới lẩm bẩm:
– Người gì đâu đẹp trai mà lạnh như băng, gấu bắc cực chứ đâu phải người. Chắc gì đã là gấu, không khéo chim cάпh cụt cũng nên, thảo nào ế nhăn ra!
Lẩm bẩm nói tới đó, bước chân của Thư vừa vặn đặt tới phòng VIP của chị Linh. Thấy chị gáι và hai thiên thần, mọi bực bội trong Thư biến sạch. Cô chạy lại:
– Dì nhớ hai baby quá đi thôi! Bế nào! Lại Thư bế nào!
Nhìn Thư cứ như chú chim bé nhỏ, Trúc Linh cười ngặt nghẽo:
– Thích thì học thật giỏi, làm việc tốt rồi kiếm một anh chồng thì có baby thôi!

Thư cười:
– Giá mà có thêm anh nào như anh rể hay anh Vĩ thì đẹp! Mấy anh soái ca giữa đời thường bị chị và chị Vi hốt cả rồi!
Bà Minh Châu cười:
– Ôi lo gì, người như con sẽ có tấm chồng xứng đáng. Kể ra ngày xưa ta sinh thêm một đứa con trai nữa thì giờ ta hốt luôn con về!
Biết mẹ chồng nói cười nhưng vẫn chạnh lòng chuyện xưa, Linh cầm tay bà lắc lắc:
– Mẹ yên tâm, con sẽ sinh cho mẹ thật nhiều cháu để mẹ vui!

Bà Châu lắc đầu:
– Thôi, mẹ sợ cảm giác con vào phòng mổ rồi. Một đôi thiên thần là mẹ được an ủi lắm rồi, con dâu ngoan lắm.
Đan Thư mừng thay cho chị. Chị cô xứng đáng có được hạnh phúc viên mãn như thế.
Cô ngồi trò chuyện với mọi người một lúc rồi xin phép về ăn cơm và tới chỗ làm thêm cho kịp. Một mình ăn uống cũng đơn giản nên cô không vội vàng lắm.

Ra khỏi khoa Sản, đang bách bộ trong khuôn viên Ьệпh viện, Thư bỗng thấy mấy gã thanh niên đang ngồi tгêภ ghế đá. Một tên trong số đó băng trắng cả đầu, chắc là bị tai пα̣п hoặc ᵭάпҺ nhau. Vậy mà hắn vẫn phì phèo điếu tђยốς. Hai tên bên cạnh kẻ Ϧóþ vai, người xoa nắn tay. Sẽ chẳng có gì đáng để ý nếu hắn không buông lời trêu ghẹo khi Thư bước tới:

– Cô em xinh đẹp, lại đây trò chuyện với bọn anh tý nào, nằm trong Ьệпh viện này suốt ngày ngắm γ tά và bác sĩ, chán ૮.ɦ.ế.ƭ!
Thư vẫn im lặng bước đi, gã bên cạnh hất hàm:
– Em gáι, đại ca anh gọi em đấy!
Tên còn lại huýt sáo và cười ha hả. Đan Thư vẫn không nói không rằng đi về phía cổng. Một gã buông vai kẻ bị thương và lại kéo tay cô:
– Em bị câm điếc bẩm sinh hả?

Hắn vừa dứt lời thì cả ba cười lớn. Đan Thư liếc xéo tên đó rồi nói:
– Thả tay ra!
Hắn cười:
– Ồ, em biết nói hả? Nãy giờ anh tưởng câm điếc cơ! Khϊếp, người đẹp đến liếc cũng đẹp!
Thư nhắc lại:

– Buông tay!
Hắn vẫn giữ chặt tay cô:
– Không buông đấy! Tay em mềm mát thế này sao buông nổi?
Thư trừng mắt:
– Muốn vào khoa chấn thương với gã kia hả?

Hắn cười cợt nhả:
– Sao em biết đại ca anh ở khoa chấn thương? Em để ý rồi hả?
Đan Thư giật mạnh tay khiến gã kia bị hụt, người xô hẳn về phía trước. Cô trừng mắt:
– Băng trắng đầu thế kia không nằm khoa chấn thương thì nằm khoa phụ sản à? Lão kia vỡ đầu chứ anh đâu bị gì mà ngơ thế?
Tên kia trợn mắt:
– Mày nói ai ngơ? Đừng nghĩ tao nói năng nhẹ nhàng mà không dám ᵭάпҺ nhé! Phụ nữ có là hoa là ngọc mà xấc xược vẫn ăn đấm như thường nha em!

Đan Thư nhếch mép:
– Tôi thách đấy! Đánh đi, đang ở Ьệпh viện, vào cấp cứu cho kịp!
Cả ba tên cười ha hả, tên đó lại Ϧóþ chặt tay Thư. Cô đang cố giằng ra thì một giọng nói vang lên:
– Mấy người định biến Ьệпh viện thành võ đài đấy à?

Thư quay mặt lại nhìn – là chú Bảo Long. Hai tay đút túi quần, vị bác sĩ nhàn nhã bước tới hất hàm hỏi kẻ bị thương:

– Cậu kia, giờ này không về phòng còn ngồi đây làm gì? Đã nằm viện lại còn kiếm chuyện trêu ghẹo người nhà Ьệпh nhân, bị như thế vẫn chưa thỏa mãn hả?

Tên đại ca nghe bác sĩ Long nói bỗng dịu giọng, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ sệt:

– Xin lỗi bác sĩ Long, chúng tôi đùa chút thôi ạ. Tôi về phòng ngay đây ạ!

Rồi hắn liếc hai tên còn lại:

– Tụi bay về đi, đừng gây chuyện nữa!

Hai tên đó cũng cúi đầu chào Bảo Long, ánh mắt vừa nể vừa sợ rồi quay lưng đi thẳng. Khi chỉ còn lại Thư và bác sĩ Long, cô cũng cúi đầu cảm ơn:

– Cháu cảm ơn chú! Chú oai thật đấy, nói hai câu bọn chúng đi liền!

Bảo Long nhíu mày:

– Đi đến đâu là lại có chuyện đến đấy! Tránh xa mấy người đó ra, chẳng tốt đẹp gì đâu!

Đan Thư cong cớn:

– Cháu đã im lặng rồi đó chứ, là tên kia ʇ⚡︎ự nhiên kéo tay cháu. Chú không ra chắc cháu cho chúng mấy chưởng rồi!

Cô nói xong thì không đôi co nữa mà chào Long để kịp về phòng. Tới khu trọ, cô ăn uống qua loa và có mặt ở shop khi đồng hồ điểm đúng sáu giờ chiều. Quả như bà chủ nói, hôm nay là thứ bảy nên khách rất đông. Thành phố C là đô thị sầm uất, nhiều quý cô nhà giàu tiêu tiền không suy nghĩ. Những bộ mĩ phẩm hàng chục triệu đồng được họ mua không chớp mắt. Mới hơn sáu giờ mà Đan Thư đã phải tính tiền luôn tay.

Vừa rảnh tay được một chút, Thư bỗng nghe giọng nói của một cô gáι xinh đẹp vang lên bên tai mình:

– Bảo Long, em đang ở thành phố C!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *