Phía trước là cầu vồng – Chương 13

Tác giả : An Yên.

Chiều hôm đó, Đan Thư nhận được thông báo từ nhà trường về một chuyến tình nguyện đặc biệt trước khi năm học mới bắt đầu. Các đợt tình nguyện của trường Đại học Kinh tế luôn được ᵭάпҺ giá cao bởi sự năng nổ và những sáng tạo không ngừng của sinh viên để đem hơi thở của tuổi trẻ tới những người khó khăn. Thông thường, công việc này sẽ diễn ra khi bắt đầu vào kì nghỉ hè, nhưng năm nay lại có thêm một chương trình ủng hộ cho những huyện miền núi ngay trước thềm năm học mới. Là Bí thư của lớp, dĩ nhiên Thư luôn là người đi đầu trong những phong trào như thế này.

Cô luôn hào hứng với những chương trình tình nguyện, bởi mẹ con cô đã có một quá khứ cơ cực với những bươn chải không mệt mỏi của người mẹ hiền. Giờ đây, cuộc sống của gia đình cô đã xuất hiện những đốm lửa hồng – quả ngọt của tâm hồn thiện lương, cô muốn đem sức trẻ của mình giúp đỡ bà con.

Quần áo, sách vở đã được các lớp quyên góp từ trước đó để chuẩn bị cho chuyến đi kéo dài ba ngày này. Chỉ là mới ngày hôm kia, cô thấy háo hức bao nhiêu thì nay đọc thông báo, niềm vui không thay đổi nhưng bên cạnh đó lại có chút nhớ thương dâng lên khi nghĩ tới việc phải xa Bảo Long tận ba ngày trời, lại ở một nơi sóng điện thoại phập phà phập phù. Vùng này cách thành phố C khoảng một trăm ki – lô – mét nhưng khá cao nên sóng điện thoại yếu. Đọc xong tin của trường, Đan Thư vào nhóm lớp thông báo tình hình cụ thể để mọi người chuẩn bị đồ dùng cá nhân.

Sáu giờ tối…

Đan Thư chuẩn bị ăn cơm để đi làm thì thấy cuộc gọi của Bảo Long. Nãy giờ cô vẫn chưa nói với anh về chuyến tình nguyện:

– Em đây ạ!

Bảo Long cười:

– Vợ của anh đang nấu ăn à? Ngửi thấy mùi thơm rồi!

Đan Thư nhoẻn cười:

– Khéo miệng. Anh ở Bệnh viện chỉ ngửi thấy mùi tђยốς sát trùng thôi chứ! Anh đã ăn chưa ạ?

Long gật đầu:

– Anh ăn cùng Vĩ và anh rể rồi. Cả ba cùng trực mà!

Thấy mặt Thư buồn buồn, Bảo Long nhíu mày:

– Vợ, em có chuyện gì đúng không?

Thư buồn bã nói:

– Ngày kia em phải xa thành phố C ba ngày đấy. Em đi tình nguyện với trường ạ! Eo ơi, đi thì thích lắm, nhưng giờ xa bác sĩ già thấy nhớ ghê!.

Bảo Long nghe xong xị mặt:

– Em đi ở đâu? Đi lâu vậy?

Đan Thư cúi mặt:

– Ở huyện Z. Cách đây chừng một trăm ki – lô – mét!.

Bảo Long gật đầu:

– Anh biết chỗ đó, nơi ấy thuộc vùng núi cao, sóng điện thoại sẽ yếu. Xa tận ba ngày, nhưng công việc mà, đem lại niềm vui cho người khác cũng khiến mình vui.

Thư cười nhẹ:

– Em rất thích những hoạt động này, chỉ là nhớ chú bác sĩ thôi!.

Bảo Long gửi cho cô một nụ hôn qua màn hình:

– Anh chưa dám nghĩ tới một ngày không được trò chuyện với em sẽ thế nào, nói gì đến ba ngày!

Đan Thư nguýt anh:

– Ba ngày người ta không ở đây đừng léng phéng đấy! Cái cô được hứa hôn đang rình rập kìa!.

Bảo Long cười lớn:

– Trời ơi vợ tôi ghen kìa! Tôi còn chưa lo cái chuyện mấy nam sinh kè kè ҳάch đồ cho vợ mà vợ đã ghen với một cô ả đến mặt cô ta tôi cũng chả nhớ!

Đan Thư đang rầu rĩ cũng phải cười ngặt nghẽo trước điệu bộ của Long:

– Rồi rồi, em đùa đấy! Yêu thì phải tin nhau chứ! Chỉ là em thấy yêu mấy anh vừa đẹp vừa giỏi lại giàu nhiều khi mệt mỏi lắm. Trước đây em thấy chị Vi và chị Linh, em quyết không yêu mấy soái ca như thế. Nhưng cuối cùng mạnh miệng thề rồi giờ lại mê!

Bảo Long bật cười:

– Ừ, cứ mê đi! Em hết mê là tιм anh ૮.ɦ.ế.ƭ theo luôn đó! Giờ vợ ăn rồi đi làm nhé, anh chuẩn bị vào phòng phẫu thuật, xong việc anh sẽ nhắn cho em nha. Yêu em!

Đan Thư nhoẻn cười, bao lo lắng dường như tan biến sạch:

– Dạ, anh nhớ giữ sức khỏe đấy!

Thiết nghĩ, cuộc sống đôi khi thật lạ lùng. Từ hai con người xa lạ, chẳng quen biết, ở tận phương trời nào bỗng dưng gặp nhau, quen nhau rồi yêu nhau. Có một người để lo lắng, để nhắc nhở, để dặn dò, để dựa vào mỗi lúc buồn vui cũng là một thứ hạnh phúc.

Tối hôm trước ngày tình nguyện, trường Đan Thư tổ chức lễ ra quân. Cô cũng xin nghỉ mấy ngày ở Shop NEW. Mọi thứ đã sẵn sàng , Thư cùng các bạn vui vẻ hào hứng gặp gỡ Ban giám hiệu nhà trường trong lễ ra quân để sáng hôm sau lên đường. Tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và mộng tưởng và sinh viên là quãng thời gian chúng ta cháy hết mình với những mộng ước đó. Tối hôm ấy, Đại học Kinh tế đón một vài vị khách đặc biệt. Họ là những doanh nhân tài trợ cho nhà trường về cơ sở vật chất và rất nhiều quần áo, sách vở cho chuyến tình nguyện lần này.

Đây vốn là việc làm thường niên của nhiều doanh nghiệp ở thành phố C vì nhiều nhân viên cốt cάп của họ từ lò đào tạo của trường Đại học này. Và dĩ nhiên, trong số đó không thể vắng mặt Tập đoàn Trương Thị của gia đình anh rể Đan Thư. Bác sĩ Trương Bá Trọng đã thay mặt Tập đoàn trao quà cho nhà trường vì bố mẹ anh không ở thành phố C. Đan Thư rất ʇ⚡︎ự hào về anh rể và chị gáι bởi họ là những người giàu có tâm trong suy nghĩ của cô. Thế nhưng, hôm nay, có một người đặc biệt mà sự xuất hiện của chị ấy khiến Thư ngạc nhiên – Trần Bích Ngọc, đại diện cho Công ty Trần Anh, người được hứa hôn với Bảo Long. Khi chị ấy xinh đẹp rạng rỡ bước lên phát biểu, Thư có cảm giác Bích Ngọc đang đưa mắt tìm kiếm ai đó trong khán phòng:

– Kính thưa Ban giám hiệu nhà trường cùng toàn thể mọi người có mặt ở đây! Tôi rất vinh dự được đại diện cho Công ty Trần Anh tới đây, đem chút quà mọn góp phần cho chuyến tình nguyện của nhà trường. Và trong quá trình tham khảo thị trường kinh doanh ở thành phố C phục vụ cho đề tài tiến sĩ và công việc kinh doanh của Công ty, tôi rất vui vì được sự giúp sức của các giáo sư ở Đại học Kinh tế. Tôi cũng tình nguyện sẽ tham gia cùng các bạn sinh viên trong chuyến đi này!

Ồ, chị ấy sẽ đi cùng đoàn với Thư sao? Không biết là vô tình hay cố ý nhưng những gì chị Ngọc vừa nói ra lại rất hợp lý. Vì chị ấy là người làm kinh doanh đang đi khảo sát thị trường nên việc tham gia cùng các sinh viên là điều dễ hiểu. Thư nghĩ việc này không liên quan đến quαп Һệ riêng tư đâu, chả ai dại gì đưa việc kinh doanh của Công ty vào việc trả thù cá nhân cả.

Trong tiếng vỗ tay của cả khán phòng, Thư để ý thấy ánh mắt chị Ngọc đang chăm chăm nhìn mình. Nhưng thực ra Thư không có ấn tượng gì với chị ấy dù chị Ngọc xinh đẹp và giỏi giang. Cũng có thể vì sự liên quan của chị ấy với Bảo Long khiến cô có ý nghĩ đó, nhưng dẫu sao Thư cũng cho rằng ” nước sông không phạm nước giếng”, mình chả làm gì họ thì họ cũng sẽ chẳng làm gì mình.

Cuối lễ ra quân, anh rể bước lại khi thấy Thư và các bạn sắp xếp bàn ghế trong khán phòng:

– Đan Thư!

Cô cười tươi tắn:

– Anh rể, hôm nay anh không trực sao ạ?

Bá Trọng lắc đầu, giúp cô sắp xong mấy chiếc ghế rồi nói:

– Ngày mai em cầm thêm áo ấm nhé, tгêภ đó lạnh hơn dưới này. À, vùng đó không chi tiêu nhiều nhưng cũng cầm thêm tiền lỡ có việc cần. Anh vừa chuyển khoản vào thẻ cho em, lát ra cổng trường rút để mai đưa theo nha!

Đan Thư trố mắt:

– Em cũng đi làm và có tiền mà, em cầm theo mấy triệu là được. Em tìm hiểu rồi, tгêภ đó chẳng tiêu gì, em đổi ra các tờ một trăm ngàn, hai trăm ngàn để gia đình nào quá khó khăn sẽ cùng các bạn quyên góp giúp đỡ ạ!

Bá Trọng gật đầu:

– Anh hiểu. Nhưng lát em rút thêm đi, anh cho hai mươi triệu, cứ cầm thêm lỡ có việc dùng đến!

Anh rể Thư là thế, lo hết cho gia đình vợ. Dù Thư có sống ʇ⚡︎ự lập thì hàng tháng anh luôn chuyển tiền cho cô:

– Anh rể cứ lo cho em mãi thế, để em ʇ⚡︎ự lập đi!

Bá Trọng vỗ lưng cô:
– Bé Thư ʇ⚡︎ự lập nhiều rồi, giỏi lắm luôn! Là anh chị có thì cho thôi, đừng suy nghĩ gì cả. Giờ em ra rút tiền rồi anh chở về, lát ngủ sớm mai còn đi! Bảo Long hôm nay có ca phẫu thuật phức tạp chắc chưa xong!
Đan Thư gật đầu:
– Dạ, nghe anh Long nói phẫu thuật từ sáu giờ tối không biết đã xong chưa! Có kịp ăn hay không nữa.

Bá Trọng nhìn cô:
– Ăn cùng anh và Vĩ rồi. Bé Thư, yêu một bác sĩ phải chấp nhận hi sinh nhiều thứ, không đưa em đi chơi nhiều, có lúc nửa đêm cũng chạy cấp cứu cho Ьệпh nhân, Long là người tài nên em hiểu cho nó!
Đan Thư cười:
– Em hiểu mà, anh rể yên tâm đi, em không buồn đâu ạ. À, anh rể có biết chị Ngọc không?

Bá Trọng nhìn theo hướng mắt của Thư, Ngọc đang trò chuyện với vài vị giáo sư tгêภ sân khấu:
– À, con gáι Giám đốc Công ty Trần Anh!
Đan Thư ҳάc nhận:
– Dạ, cũng là người được hứa hôn với anh Long ạ!
Bá Trọng nhíu mày:

– Thế ư? Thảo nào anh thấy quen quen mà không nhớ ra. Hồi ở Pháp, Bảo Long từng kể vì cô này mà cậu ấy không muốn về Việt Nam. Lúc đó anh có hỏi xem mặt mũi thế nào và Long đưa ảnh Ngọc gửi cho cậu ấy. Cứ mỗi lần chụp ảnh, cô đó lại gửi cho Long và nó lại xóa. Giờ anh nhớ ra rồi!.
Quan sát cô gáι đó một lúc, Trọng nói:
– Bé Thư, Ngọc sẽ đi cùng em, anh chưa tiếp xúc nên không rõ về cô ấy. Nhưng nếu cô đó bám Long thì em nên cẩn thận.

Bài học của Trúc Linh khiến Trọng luôn trong tâm thế chuẩn bị giang rộng cάпh tay để che chở cho những người thân yêu. Dù Bảo Long là anh chàng bản lĩnh nhưng Trọng vẫn không hết lo. Nghe anh nói, Thư cười:
– Anh rể yên tâm. Em có võ mà, vả lại chỉ ba ngày với khối lượng công việc nhiều như thế, em nghĩ sẽ chẳng có thời gian để chị ấy làm gì em đâu. Chị ấy cũng vì công việc thôi mà chứ đâu phải vì em!

Bá Trọng gật đầu, lòng vẫn ngổn ngang:
– Ừ, giờ ra xe anh đưa về!
Cô quay người đi theo Bá Trọng. Hai người vừa ra khỏi khán phòng đã thấy Long vội vã đi lại:
– Đan Thư, may thế, anh sợ không kịp đón vợ!
Bá Trọng nhún vai:
– Xong việc rồi à? Giao em vợ cho cậu đấy, đưa bé Thư về nha!

Rồi Trọng quay sang Thư:
– Em ra chỗ kia rút tiền nhé!.
Đan Thư cúi đầu cảm ơn anh rể rồi cả hai cùng tạm biệt Bá Trọng. Cô nhìn Long:
– Anh bận thì em ʇ⚡︎ự về được mà!

Long cầm tay cô kéo đi:
– Không được, ngày mai xa vợ tận ba ngày, không gặp chắc anh chẳng làm nổi việc gì!
Đan Thư cười, bên anh cô luôn thấy lòng ấm áp:
– Anh đợi em chút xíu nha, em ra kia rút tiền. Anh rể bảo em cầm theo có dịp dùng tới.
Bảo Long rút ví và đặt vào tay cô xấp tiền:
– Anh rể nói đúng đó. Anh rút sẵn đây rồi, em cầm đi!

Thư đẩy số tiền đó lại cho anh:
– Không được, em không cầm tiền của anh! Em không muốn mang tiếng yêu vì tiền. Anh hiểu cho em, thà sau này chúng ta cưới nhau rồi, mọi việc sẽ khác. Còn bây giờ em không thể, đừng buồn em nha.
Thư nói xong thì dúi tiền lại vào ví Bảo Long rồi nhanh chân ra cây ATM trước cổng trường rút tiền. Long nhìn theo cô, anh hiểu ý cô chứ. Đan Thư của anh rất dị ứng với thế giới người giàu. Những vết thương trong quá khứ do nhà nội gây ra khiến lòng ʇ⚡︎ự trọng của cô rất cao. Anh nói một mình:
– Vợ, anh sẽ không bao giờ để em phải tổn thương nữa!

Đan Thư rút tiền xong, Bảo Long cũng đi ra tới cổng. Cả hai đang định lên xe thì nghe một thanh âm vang lên:
– Anh Bảo Long!
Không cần quay lại cũng biết người đó là ai. Khi Ngọc chưa kịp rảo bước tới, Thư đã kịp nói với Long:
– Chị Ngọc có tài trợ cho chuyến tình nguyện và sẽ đi cùng với đoàn của em!.
Long ngạc nhiên:
– Đi cùng á?

Vừa lúc đó, Ngọc bước tới chỗ hai người:
– Anh tới đón Thư à?
Long gật đầu:
– Ừ, Công ty Trần Anh dạo này tham gia thiện nguyện nhiều nhỉ?
Bích Ngọc cười:
– Dạ, em xin bố mẹ tham gia vì xem hoàn cảnh các em tгêภ đó thấy thương quá. Mình ăn mặc đủ đầy, còn các bé đến manh áo cũng thiếu anh ạ!

Bảo Long ” ừ ” một tiếng rồi nói:
– Hi vọng cô làm được những gì mình nói!
Hiểu hàm ý trong câu nói đó, Bích Ngọc cười nhẹ nhàng:
– Dĩ nhiên rồi ạ, mình còn trẻ thì phải phấn ᵭấu mà anh. Sau này chồng con rồi công việc nhà chồng, nhà mình nữa nên ít thời gian lắm ạ!

Kiểu nói của chị ấy luôn đặt mình lên tгêภ người khác. Và dường như ẩn ý trong câu nói vừa rồi vẫn là nhắc lại việc hứa hôn. Đan Thư nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe. Bỗng Ngọc quay sang cô:
– Không ngờ Đan Thư lại là một Bí thư năng nổ lại giỏi giang nữa. Ban nãy nghe mấy giáo sư khen em quá trời luôn!
Thư mỉm cười xã giao:
– Dạ em cảm ơn chị đã quá khen!

Ngọc tỏ vẻ quan tâm:
– À, mai em ngồi xe cùng các bạn hả? Nếu sợ đông lo say xe thì qua ngồi xe riêng với chị!
Đan Thư xua tay:
– Dạ không cần ạ. Em đi với các bạn cho vui. Vả lại em không say xe đâu ạ, cảm ơn ý tốt của chị ạ!

Bảo Long kéo eo Thư sát vào mình:
– Vợ, anh đưa em đi ăn. Lát về ngủ sớm mai còn đi!.
Đan Thư ngượng ngùng trước biểu hiện thân mật của anh, nhưng trước mặt là chị Ngọc nên cô mỉm cười hạnh phúc:
– Dạ!
Rồi cô quay sang Bích Ngọc:

– Chị đi ăn cùng bọn em không ạ?

Long véo nhẹ má cô:

– Vợ ơi là vợ, có ai lại chen vào chuyện vợ chồng nhà người ta đang ăn không? Em hỏi thế làm khó cô ấy đấy!

Đan Thư đỏ mặt:

– Thì em định mời chị ấy đi ăn cho vui mà!

Bích Ngọc lắc đầu:

– Anh Long nói đúng đấy em, ai lại vô duyên chen chân vào nhà người khác chứ. Hai người đi đi, mai gặp nhé!

Bảo Long không chào Ngọc mà kéo eo Thư quay bước. Anh mở cửa xe cho cô ngồi vào trong rồi thắt dây an toàn và phóng đi. Bích Ngọc nhìn theo bóng dáng chiếc xe và lẩm bẩm:

– Rồi em sẽ hiểu ý tốt của chị!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *