Phận dâu hào gia – Chương 6
Tác giả: Nguyễn Hiền
Cả đêm bà Thanh Thảo không ngủ được, bởi cảm giác vừa lo lắng lại hồi hộp. Ngày mai bà sẽ gặp lại bà Hà sau 20 năm xa cách. Liệu mọi việc có đúng như kế hoạch không? nếu mẹ của Thanh Hằng chính là bà Hà thì chắc chắn Thanh Hằng là con gáι bà. Nhưng nếu như bà ấy không hợp tác thì sao? Cũng có thể xảy ra tình huống bà ấy sợ mất con, khi tình cảm mẹ con bao nhiêu năm quá sâu đậm, cũng có thể khi mất liên lạc với Thanh Vân, thì bà ấy không còn được hỗ trợ tiền nuôi con như đã hứa? điều đó cũng rất có thể xảy ra, càng nghĩ thì bà càng lo lắng. Cứ thế suốt đêm bà nằm suy nghĩ và đặt ra các câu hỏi mà không thể ʇ⚡︎ự trả lời…
Mạnh Quân nhìn thần sắc của mẹ mà lo lắng, chỉ mới qua một đêm thôi mà trông mẹ già hơn. Anh ngạc nhiên:
– Mẹ sao vậy? bộ đêm qua mẹ không ngủ được hay sao?
Bà Thanh Thảo cố tạo nụ cười vì không muốn con nghi ngờ, bà hỏi con:
– Chẳng nhẽ chỉ mất ngủ một đêm mà thần sắc của mẹ tàn tạ đến vậy hay sao?
– Thật á. nhưng mẹ của con vẫn là nhất…hihi
– Thôi đi, con chỉ khéo nịnh mẹ thôi…
Miệng nói vậy nhưng bà lại quay trở vào phòng dặm lại chút phấn, tô thêm chút son môi cho gương mặt thêm tươi tắn. Và quả thật khi nhìn mình trong gương thì chính bà cũng không nhận ra mình nữa, đôi mắt mất ngủ thâm quầng, vẻ mặt kém tươi, hèn chi mà Mạnh Quân ngạc nhiên cũng không sai…
Hai mẹ con đến nơi thì thấy Thanh Hằng đã đứng chờ, cô lễ phép:
– Con chào Bác, đêm qua Bác ngủ ngon không ạ?
Bà Thanh Thảo chưa kịp lên tiếng thì Mạnh Quân đã đỡ lời:
– Mẹ anh ngủ ngon lắm, em cứ nhìn thần sắc của mẹ thì sẽ rõ,…hihi
Bà Thanh Thảo quay qua lườm nguýt con trai:
– Chỉ được cái nói xấu mẹ là nhất thôi…
Mạnh Quân cười hồn nhiên:
– Con nói thật mà, nhưng cho dù cỡ nào thì mẹ Thanh Thảo vẫn là đẹp nhất…
Cả ba người cùng cười rồi đi vào nhà. Nghe con gáι giới thiệu có mẹ chàng trai từ sài gòn đến Đà lạt du lịch, sáng nay sẽ ghé thăm gia đình, làm ông Trần Duy cũng thấp thỏm cả đêm không ngủ, ông cứ hết đứng lại ngồi, dặn vợ nhớ nấu món ngon đãi khách sao cho chu đáo, làm cả nhà cũng cả đêm không ngủ.
Nhìn người đàn ông tuổi trung niên đang tươi cười nhìn về phía mình, thì bà Thanh Thảo cũng đoán rằng đó chính là Ba của cô gáι. Bà cũng mỉm cười đáp lễ:
– Chào ông…
Mặc dù cũng đã chuẩn bị ϮιпҺ thần đón tiếp, khi nghe con gáι nói gia đình chàng trai rất giàu, nhưng khi nhìn thấy vẻ quý phái của bà Thanh Thảo thì ông lại đâm ra lúng túng. Miệng trả lời lí nhí:
– Vâng chào bà…
Biết Ba không bình tĩnh nên Thanh Hằng chủ động:
– Cháu mời Bác và anh vào nhà ạ, nhà cháu nhỏ xíu à…
Nhưng bà Thanh Thảo lại khen:
– Nhà đẹp lại rất gọn gàng, đâu cứ phải ở nhà lớn mới là hạnh phúc…
Miệng nói nhưng ánh mắt bà quan sát khắp phòng như muốn tìm kiếm ai. Lúc này ông Duy cũng có vẻ bình tĩnh hơn liền kéo ghế mời đon đả:
– Mời chị và cháu ngồi, tôi vô cùng cảm ơn…
Thấy Ba ҳúc ᵭộпg, Thanh Hằng vội đỡ ông ngồi xuống ghế:
– Bác sỹ dặn Ba đừng ҳúc ᵭộпg không tốt cho sức khỏe nè, anh Quân nhận lời cảm ơn của Ba rồi…
Nghe nhắc đến tên mình, Quân vội đứng dậy lễ phép:
– Cũng bình thường thôi ạ, việc con làm cũng như người khác khi gặp người cần cứu giúp. Bác cố gắng giữ gìn sức khỏe, mai mốt có đi Sài gòn thì ghé nhà con chơi nghen…
Nghe Mạnh Quân mời Ba mình, rồi lại tưởng tượng ra khuôn mặt khó chịu của ông Minh, nên Thanh Hằng vội lên tiếng:
– Em cảm ơn anh, nhưng sức khỏe của Ba em không tốt, nên xin phép được từ chối ạ…
– Ơ…ơ… con nhỏ này, sao lại nói vậy hả? người ta có lời mời thì mình phải có thiện ý chứ?
– Nhưng Ba ơi, nhà ảnh giàu lắm, không phải nơi mà muốn đến lúc nào cũng được đâu…
Nghe con nói vậy thì ông Duy đã hiểu lý do vì sao mà con gáι lại từ chối lời mời, chắc chắn vì một lý do nào đó. Bà Thanh Thảo vẫn ngồi im với nét mặt căng thẳng, bởi nãy giờ bà không nhìn thấy bà Hà đâu, nhưng không tiện hỏi. Đúng lúc đó một người phụ nữ từ ngoài cổng đi vào, ông Duy vội nhanh miệng giới thiệu:
– Mẹ các cháu tranh thủ chạy ra chợ mua chút đồ, nhân tiện có chị và cháu đến chơi, ở lại dùng cơm với gia đình…
Không nghe thấy tiếng mẹ trả lời, Mạnh Quân quay sang xin ý kiến của mẹ thì thấy nét mặt của bà hết sức căng thẳng, mồ hôi đang túa ra ướt khuôn mặt thì anh hốt hoảng:
– Mẹ ơi…
Phải gọi đến lần thứ hai thì bà Thanh Thảo mới lên tiếng. Sở dĩ bà như vậy là khi nhìn người phụ nữ mà ông Duy giới thiệu là vợ mình, thì bà thấy người này hoàn toàn không có nét gì giống chị Hà năm xưa. Chợt nhớ ra mọi người đang nhìn mình, bà cố gắng nở nụ cười để mọi người yên tâm:
– Không sao, ʇ⚡︎ự nhiên thấy chσáпg một chút…
– Vậy con chở mẹ đi Ьệпh viện nhé…
Ông Duy thấy thế cũng chen vào:
– Cháu nó nói phải đấy, chị nên đến Ьệпh viện kiểm tra xem sao?
Bà vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
– Tôi không sao, xin lỗi vì làm cả nhà mất vui…
Lúc này, bà Hà vội thu xếp đồ ăn để còn lên tiếp khách thì con gáι đi xuống nói với mẹ:
– Mẹ lên tiếp khách đi, để con nấu cho…
Không ngờ tiếng bà Thảo cất lên làm hai mẹ con giật mình:
– Cho tôi làm với…
Hai mẹ con cùng quay lại, Thanh Hằng vội lên tiếng:
– Dạ, Bác với mẹ lên nhà chơi đi ạ, con nấu một xíu là xong ngay…
Lúc này bà Hà mới quay sang chào khách:
– Chào chị tới chơi, chị cứ lên nhà uống nước, để cháu Hằng làm là được rồi…
Lúc này bốn mắt nhìn nhau, bà Thảo do ở gần nên có thể quan sát kỹ khuôn mặt của bà Hà, tuy tuổi tác và cuộc sống có phần kham khổ, nên so với tuổi thì người phụ nữ này có vẻ già dặn hơn. Nhưng còn ánh mắt, sống mũi cao và làn da điểm những nốt tàn nhang, thì bà không thể nhầm lẫn được. Đây chính là chị Hà, người phụ nữ đã nuôi nấng chăm sóc cô con gáι bé nhỏ của mình. Bà ҳúc ᵭộпg nghẹn ngào:
– Không sao, tôi…tôi…
Đúng lúc Quân cũng đi xuống bếp thì thấy mẹ như thế nên vội bế xốc lên đặt xuống đi văng, giọng anh lo lắng:
– Mẹ ơi…
Cả nhà cuống lên định đưa bà ra xe để đưa đến Ьệпh viện, nhưng bà Thảo đã túm tay con trai rồi nói:
– Mẹ không sao, nằm nghỉ một chút sẽ khỏi thôi…
– Chắc không ổn đâu mẹ, hồi giờ có một lúc à, mà mẹ bị làm mệt hai lần rồi…
– Không sao, chắc do đêm qua mẹ không ngủ được, nghỉ một chút là ổn thôi…
Bà Hà quậy ly trà đường nóng mang lên rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, Bà Thảo thấy vậy định ngồi dậy, nhưng đã bị bà Hà ấn hai vai nằm xuống, giọng nhẹ nhàng:
– Cô uống ly trà nóng sẽ tỉnh, rồi sẽ ổn thôi…
Bà Thảo giật mình, cố ý nhìn thẳng vào mắt bà Hà nhưng bà ấy lại nhìn đi nơi khác. Rõ ràng lúc ở dưới bếp, hai người còn lịch sự gọi người kia là chị xưng tôi, vậy mà bây giờ chị ấy đã đổi cách xưng hô và gọi bà là cô. Có bao giờ chị ấy nhận ra bà là mẹ của Thanh Hằng rồi không?
Mặc dù biết bao câu hỏi trong đầu, nhưng trước mặt những người trong gia đình Thanh Hằng, bà Thanh Thảo phải dằn nén cảm xúc và tỏ ra hết sức bình tĩnh. Bà cười giả lả làm vui:
– Làm phiền anh chị quá, tôi xin lỗi…
Ông Duy nhìn bà tỏ vẻ ái ngại:
– Chị nên đi Ьệпh viện khám, đừng chủ quan…
– Tôi mới khám tổng quát ở Sài gòn, sức khỏe tốt không sao, chắc đêm qua thay đổi khí hậu nên tôi không ngủ được…
Thực chất bà đã nói dối, dạo gần đây bà thường mất ngủ, tức ռ.ɠ-ự.ɕ khó thở và thường ho về đêm, cũng định đi Ьệпh viện khám tổng quát xem có Ьệпh gì không? nhưng rồi xảy ra chuyện này nên bà phải làm gấp. Nếu chẳng may sức khỏe có yếu đi, thì bà cũng đã làm xong tâm nguyện của mình rồi…
Lời bào chữa của bà không qua được mắt của Ьệпh nhân tιм là ông Duy. Nhìn gương mặt tái xanh, mồ hôi rịn ra từ đỉnh đầu chảy đầm đìa xuống khắp mặt, thì ông hiểu rằng bà ấy đang có vấn đề về tιм mạch, bởi thời mới bị Ьệпh thì ông cũng có triệu chứng như thế. Nhưng lúc này ông cũng thấy không nên nói làm bà ấy hoang mang, có gì ông sẽ trao đổi với Mạnh Quân phải chú ý đến mẹ nhiều hơn. Ông động viên:
– Tôi nghĩ cũng không sao đâu, nhưng tốt nhất mai mốt về sài gòn, thì cứ đi khám tổng quát cho yên tâm Bà ạ…
Bà Thanh Thảo chỉ mỉm cười mà không nói gì, lát sau bà mới nhỏ nhẹ nói:
– Mặc dù tôi ở Sài gòn nhưng cháu Quân lại làm việc ở đây, nhân tiện đến Đà lạt nghỉ mát, muốn mời gia đình anh chị đi nhà hàng dùng cơm, mong anh chị đừng từ chối…
Nghe nói đi ăn nhà hàng, Thanh Hằng từ dưới bếp đi lên ghé tai ông Duy nói gì đó, ông Duy chỉ thấy gật đầu, quay sang mẹ con bà Thảo rồi nói:
– Hai mẹ con nấu sắp xong rồi, thôi để hôm khác…
Bà Thảo cười gật đầu rồi nói:
– Vậy giờ ăn cơm nhà, tối ta đi ăn nhà hàng nhé…
Ông Duy đành gật đầu, chỉ khoảng 30 phút sau thì đồ ăn đã được dọn lên. Suốt bữa ăn chủ yếu là ông Duy và Mạnh Quân cùng với Thanh Hằng nói chuyện. Thôi thì mọi câu chuyện đều xoay quanh công việc luyện tập cho học viên ở các trung tâm. Bà Thanh Thảo cố tìm mọi cách để bắt chuyện với bà Hà, nhưng hình như bà ấy không muốn hợp tác mà cố tình né tránh. Lúc thì đứng dậy lấy cái này cái kia, rồi khi mọi người đang ăn thì bà ấy nói ăn xong rồi xin phép lui ra ngoài, có một điều bà thắc mắc là ánh mắt của bà Hà rất ít khi nhìn thẳng, mà thường nhìn xuống hoặc né tránh. Vậy vấn đề này là thế nào? có bao giờ bà ấy không muốn con gáι trở về với mẹ đẻ hay không?
Thấy mẹ có vẻ không được niềm nở khi mẹ con bà Thảo đến chơi, trong khi cô đến nhà anh thì mẹ anh thân mật và quý cô như con gáι. Thanh Hằng đi xuống bếp thì thấy mẹ đang dọn dẹp, chà rửa xoong nồi, cô lại gần cầm lấy tay mẹ, nói giọng không vui:
– Mẹ không khỏe hay sao?
Bà Hà né tránh câu hỏi của con mà cố tình lảng sang chuyện khác:
– Mẹ dạo này cũng lẫn rồi, đã nói rằng đi chợ mua cái này cái kia, rốt cuộc lại về không…
– Mẹ có nghe thấy con hỏi gì không? mẹ không những lẫn mà tai còn có vấn đề…
Bà Hà im lặng như mải làm việc nên không nghe thấy gì. Đúng, bà không muốn nhớ gì hết, bà chỉ biết hiện tại gia đình bà đã tạm thời yên ổn, đứa con gáι mà bà nuôi nấng chăm bẵm giờ đã lớn. Bà dù có vất vả bao nhiêu cũng chỉ mong gia đình được hai chữ bình an mà cũng không được hay sao?…
Trong một căn nhà, hai người mẹ mang hai luồng suy nghĩ khác nhau. Sau hơn hai mươi năm ôm ấp một bí mật, để rồi hơn hai mươi năm sau lại phải chứng kiến sự chia ly hay sao? Đã một lời hứa với biết bao điều kiện buộc bà phải chấp nhận. Vậy tại sao bà ấy lại còn cố tình tìm đến đây để nhận con. Không phải bà Hà không nhận ra con trai Mạnh Quân, khi bà gặp chàng trai ngay tại Ьệпh viện. chính bà giật mình đến ngất xỉu khi nhìn con rất giống ông Duy chồng bà hồi trẻ, cẩn thận hơn khi cầm tập hóa đơn thanh toán viện phí từ tay chàng trai, bà đã cố tình nắm tay con nơi có cái bớt màu đỏ ngay cổ tay, và bà đã run lên khi biết đây chính là con trai mình. Cũng chính vì điều đó mà bà cương quyết không đồng ý, khi Thanh Hằng muốn theo Quân về thăm gia đình, nhưng một mình bà không thể ngăn cản được khi ông Duy lại khuyến khích cho con đi. Đúng là người tính không bằng trời tính, và điều mà bà lo sợ cũng đã đến, bây giờ bà ấy tìm đến đây, rõ ràng không ngoài mục đích để tìm con gáι. Bà phải làm sao đây?