Phận dâu hào gia – Chương 3

Tác giả: Nguyễn Hiền

Vì xảy ra chuyện sức khỏe của ông Minh, nên cả nhà Quân cũng quên luôn sự có mặt của Thanh Hằng, cô lững thững đi ra vườn dạo chơi. Phải công nhận vườn hoa hồng nhà anh Quân tuyệt đẹp, toàn những giống hồng ngoại đắt tiền, hơn nữa phải kể đến bàn tay người chăm sóc, nhất định người đó phải yêu hoa mới chăm sóc tỉ mỉ như vậy được…

– Chào em, người đẹp đứng bên hoa càng đẹp…

Tiếng nói sau lưng làm cô giật mình vội quay lại, trước mặt cô là một thanh niên khôi ngô, mang dáng vẻ phong trần, khác xa với những công ʇ⚡︎ử con nhà giàu. Một thoáng bất ngờ nhưng Thanh Hằng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh vốn có:

– Chào anh, tôi là Thanh Hằng…

Cô định nói tiếp mình là bạn gáι của Mạnh Quân, nhưng hình như đoán được điều đó và anh hoàn toàn không muốn nghe câu kế tiếp, chàng trai cười rất tươi rồi nói:

– Haizz, em giành mất quyền của anh rồi, phải để chủ nhà giới thiệu trước chứ?

Nói rồi anh gãi đầu gãi tai tỏ ra oan ức làm cô cứ ôm bụng cười, nhưng với ai chứ với Thanh Hằng thì cô xử lý rất nhanh, cô chủ động:

– Vậy xin mời chủ nhà ra đòn, vị khách này xin tiếp…

Miệng nói nhưng cô chuyển sang đứng tấn như sẵn sàng tiếp đối thủ, không ngờ anh cũng xoay người giơ tay về phía trước, miệng vẫn cười tươi:

– Chủ nhà Mạnh Hùng xin đón tiếp quý khách…

Hai người đều là những thanh niên năng động và tràn đầy sức trẻ, nên chẳng mấy chốc cả hai cùng bắt nhịp vào các chủ đề rất sôi nổi. Thấy cô có vẻ thích thú với những bụi hoa hồng trong khi khu vườn đủ các loài hoa, nhìn Thanh Hằng khom mình bên đóa hoa hồng vàng giống Pháp. Chợt Mạnh Hùng giơ điện thoại lên chụp, ánh đèn led của màn hình làm cô ngẩng đầu lên nhoẻn cười, nhưng giọng nói lại có phần nghiêm khắc:

– Chụp lén hình người khác vậy là không được à nhen…

Mạnh Hùng không trả lời, hình như anh đang tìm hình ai đó trong kho ảnh điện thoại, miệng tuy nói rất khẽ nhưng vì đứng gần nên Thanh Hằng cũng nghe rất rõ:

– Giống quá…

Cô ngỡ ngàng và trong đầu bỗng nhiên xuất hiện những thắc mắc, tại sao lúc mới gặp thì bác gáι cũng nhìn cô ngạc nhiên, đến bây giờ thì lại đến Mạnh Hùng? Tại sao việc này Mạnh Quân lại không có cảm giác đó? Nhưng cô vẫn giả vờ như không nghe thấy mà vẫn chăm sóc những bụi hoa, sau đó lững thững đi vào nhà. Lúc đó Mạnh Hùng hốt hoảng chạy theo giơ tay ngăn lại…

– Ấy,…sao em lại bỏ đi chứ? Bỏ một mình anh ở đây rồi lỡ may có người đến ๒.ắ.t ς-.ó.ς thì sao?

Thấy Mạnh Hùng giơ tay cản đường, nếu tiến thêm nữa thì có thể lọt vào ʋòпg tay của anh nên cô dừng lại.

Đúng lúc đó sau khi kêu bác sỹ đến kiểm tra sức khỏe cho Ba xong thì Mạnh Quân vội đi tìm cô, Bà Thanh Thảo thấy thế thì chỉ tay ra vườn và nói với con trai:

– Con bé đang ở ngoài vườn, con ra với nó đi…

– Dạ, con cảm ơn mẹ…

Bà Thanh Thảo gật đầu, khi con trai đi ra đến cửa thì bà còn nói với theo:

– Mẹ ủng hộ con…

Mạnh Quân quay sang nhìn mẹ mỉm cười biết ơn, anh đi nhanh về hướng khu vườn để gặp cô, thì vô tình đúng lúc Mạnh Hùng đang giơ tay ra ngăn cô lại. Tưởng có chuyện gì nên anh vội lên tiếng:

– Hóa ra em ở đây, làm anh tìm mãi…

Cả hai người cùng quay lại thì thấy Mạnh Quân đang đi lại gần. Thanh Hằng cười chỉ vào những khóm hoa rồi tấm tắc khen:

– Hoa đẹp quá…

– Ừ, niềm vui của mẹ mà, mẹ rất thích trồng hoa, nhất là hoa hồng. Ở khu vườn này gẩn đủ bộ sưu tầm các loại hoa rồi…

Mải nói chuyện với Mạnh Quân mà cô không để ý Mạnh Hùng đã bỏ đi nơi khác từ bao giờ. Mãi sau nhớ lại thì cô mới giật mình:

– Ủa, anh Hùng đi đâu rồi?

Mạnh Quân trả lời:

– Chắc cậu ấy đi vào nhà rồi…, anh đi mời bác sỹ về thì không thấy em đâu, thật sơ ý quá…

– Anh cứ làm mọi việc trở nên quan trọng mà làm gì? lúc ở phòng khách cũng thế, anh làm Bác trai khó xử khi nói trước mặt em và bác gáι…

Lúc này Mạnh Quân mới ồ lên một tiếng, anh thật sự không để ý đến sỹ diện của Ba, mà chỉ muốn thực hiện ý định của mình. Chắc cũng vì lý do đó cùng với sự phản ứng của mẹ, làm Ba anh bị sốc đến ngất xỉu như vậy. Anh tỏ ra biết lỗi:

– Anh sơ xuất quá…

Bỗng cô kéo tay anh:

– Anh cho em xuống nhà ăn…

Quân ngạc nhiên:

– Ở nhà bếp có người làm rồi, em không phải làm đâu…

– Em muốn học xem cách nấu cơm nhà giàu…

– Chút xíu em thưởng thức là được rồi, các cô ấy nấu ngon lắm…

– Dạ…

Hai người đi dạo một ʋòпg quanh biệt thự, Mạnh Quân giới thiệu cho cô cách trang trí vô cùng ϮιпҺ xảo theo kiến trúc phương tây, nhưng hình như cô không hứng thú lắm mà chỉ hướng về vườn hoa rồi nói:

– Em cũng đã từng đi du lịch, được ngắm các trang trại trồng hoa hồng, nhưng chưa ở đâu mà em thấy vườn hoa đẹp như vậy…

– Ừ, mẹ anh thích hoa lắm, nhất là hoa hồng. Chính vì thế anh mới tìm về miền đất Đà lạt để sưu tầm các giống hoa quý mang về tặng mẹ…

Hai người đang mải nói chuyện mà không để ý bà Thanh Thảo cũng đã ra vườn từ lúc nào, bà thấy cô thích hoa hồng thì lên tiếng:

– Cháu cũng có sở thích hoa hồng hay sao?

Giật mình quay lại, cả hai ngạc nhiên khi thấy bà Thảo đang đứng ngay sau lưng mình, Thanh Hằng lễ phép:

– Dạ Bác gáι, cháu thích lắm, ở Đà lạt cháu cũng có một vườn hoa, nhưng chủ yếu hoa nội, không có những giống hoa quý như ở đây…

– Bác phải kỳ công lắm mới có được vườn hoa như thế này. Vẫn còn thiếu mấy mẫu hoa giống từ Châu âu, Bác đang gửi mua mà chưa được…

Hai người phụ nữ cùng một niềm đam mê hoa hồng cứ mải nói chuyện, mà quên luôn sự có mặt của Mạnh Quân. Anh bỗng thấy mình lại là người thừa nên dừng lại, nhìn mẹ và Thanh Hằng nói chuyện vui vẻ mà lòng anh lâng lâng. Ước gì chuyện giả thành thật, anh cầu nguyện ông trời nếu thương anh thì cho anh được gần nàng mãi mãi. Anh bỗng lo sợ sau khi trở về Đà lạt, thì hai người sẽ lại chia tay nhau, chắc chắn anh sẽ buồn thật nhiều nếu điều đó xảy ra…

Bà Thanh Thảo sở dĩ muốn tiếp cận Thanh Hằng, bởi bà muốn được tìm hiểu về cuộc sống của cô, khi nghe cô nói cũng có trồng một vườn hoa thì Bà lên tiếng:

– Nhà cháu ở Đà lạt thì rất thuận lợi cho cây hoa phát triển vì khí hậu ôn hòa…

– Dạ, cháu cũng chỉ trồng theo sở thích chứ không có thời gian lập trang trại…

– Hiện tại cháu làm nghề gì? áp lực công việc lớn không?

Thanh Hằng lễ phép:

– Dạ, cháu là giáo viên dạy Yoga nên ngày nào cũng bận, kể cả ngày lễ…

Bà Thanh Thảo gật đầu:

– Hèn gì mà dáng cháu đẹp lắm. Có lẽ cháu giống mẹ?

Thanh Hằng thật thà:

– Dạ không ạ, cháu không giống mẹ mà cũng không giống Ba, nhiều khi cháu cứ nói đùa chắc giống ông hàng xóm…

– Thế Ba mẹ cháu làm nghề gì?

– Dạ, Mẹ cháu là giáo viên dạy tiểu học, còn Ba là công nhân cơ khí…

– Cô giáo,…ờ cô giáo…

Thấy bà Thanh Thảo cứ lập đi lập lại hai từ cô giáo, thì cô lại tưởng bà nghe chưa rõ liền nhấn mạnh:

– Dạ, mẹ cháu là giáo viên nhưng dạy trường tiểu học, nhưng do sức khỏe yếu nên nghỉ luôn rồi…

– Thế Ba mẹ cháu sanh được có mình cháu hay còn ai nữa?

– Dạ, tгêภ cháu còn một anh trai hiện nay đã đi làm ở Đà lạt…

Kể từ lúc đó, bà Thanh Thảo cũng không hỏi gì thêm, hai bác cháu cũng thấy trời nắng thì cũng rủ nhau vào nhà. Bỗng từ đâu một cô gáι lao ra ôm lấy bà từ sau lưng, miệng la lên mừng rỡ:

– Con chào Bác…

Bà Thanh Thảo giật mình ôm lấy ռ.ɠ-ự.ɕ tỏ ra bất ngờ:

– Ôi trời, làm giật cả mình…

– Tại bác á…

– Bác có làm gì đâu?

– Bác không làm gì? vậy tại sao cháu chào Bác từ ngoài cổng mà Bác không trả lời? hay vì cô gáι này? Cô ta là ai chứ?

– À, đây là Thanh Hằng, bạn của Mạnh Quân…

Thanh Hằng vẫn im lặng, cô nghĩ chẳng việc gì mà mình phải dây vào những rắc rối mà làm gì, cô ta là ai và như thế nào với gia đình anh Quân thì cũng không liên quan gì đến cô. Cố gắng ở chơi hai ngày theo thỏa thuận rồi cô trở về nhà đi làm. Thấy cô không trả lời thì bà Thanh Thảo lên tiếng:

– Hôm nào cháu về Đà lạt, bác gửi tặng cháu hai gốc hồng giống Pháp…

Thanh Hằng vui quá nhẩy cẫng lên:

– Ui vui quá, cháu cảm ơn Bác ạ…

Từ khi xuất hiện Ánh Nguyệt, thì bà Thanh Thảo và cô không có dịp nói chuyện riêng nữa, ông Minh cũng đã khỏe đi ra phòng khách ngồi chơi. Còn Thanh Hằng thì cũng tranh thù xuống bếp. Đến bữa ăn mọi người đều ngồi xuống bàn ăn, Ánh Nguyệt chủ động ngồi cạnh Mạnh Quân, và liên tục gắp đồ ăn cho anh. Chính sự ʇ⚡︎ự nhiên thái quá làm anh khó chịu lên tiếng:

– Cô Nguyệt đừng làm vậy nữa, có gì để tôi ʇ⚡︎ự gắp, cô nên nhớ tôi là chủ nhà chứ không phải cô…

Ông Minh thấy vậy lên tiếng nhắc nhở con trai:

– Sao con lại nói thế? Ánh Nguyệt muốn được chăm sóc cho chồng thì cũng tốt chứ sao?

Cả nhà ngơ ngác sau câu nói, ai cũng lo ngại rằng Thanh Hằng sẽ chạm ʇ⚡︎ự ái, nhưng mọi người lại càng ngạc nhiên hơn, khi cô vẫn thản nhiên ăn cơm mà không hề lên tiếng nói gì. Bà Thanh Thảo suy nghĩ một hồi rồi gắp một con cua lột tẩm bột vào chén của cô rồi lên tiếng:

– Hằng ăn đi cháu, cua này người bạn ở Cà mau gửi cho Bác đó, ngon lắm…

Tình huống bất ngờ, Hằng cứ nhìn con cua trong chén mà không biết phải xử lý như thế nào. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh chơi, mẹ anh thành tâm gắp đồ ăn thể hiện tình cảm của bà, nếu không ăn thì thật thất nhã, nhưng nếu ăn thì sẽ rất пguγ Һιểм, bởi cô vốn dị ứng với hải sản. Chỉ cần ăn một con tôm thôi là cũng đã nguy rồi, huống gì đây cả một con cua to tướng thế kia. Tất cả mọi cử chỉ của cô đều không qua được mắt của Bà Thảo. Thấy cô cứ nhìn con cua mà không ăn, bà quan tâm:

– Con sao vậy? có phải Bác gắp đồ ăn không đúng sở thích của con không?

– Dạ…không,…cháu …cháu…

Thấy vậy Quân quay sang nói với cô:

– Mẹ quý em nên mới gắp đồ ăn cho em, em đừng làm mẹ buồn nhé…

Thanh Hằng ấp úng:

– Em…em bị dị ứng hải sản nên không ăn được…anh ăn giúp em nha…

Lúc này Mạnh Hùng đã nhanh tay gắp con cua trong chén của cô, làm Mạnh Quân bỗng cảm thấy bất ngờ. Anh nhắc nhở em trai:

– Em làm gì vậy hả?

– Nàng bị dị ứng hải sản, vậy tại sao trong bữa ăn ngày hôm nay lại toàn hải sản chứ?

– Anh…anh không biết cô ấy bị…

Bỗng Mạnh Hùng đứng dậy kéo tay Thanh Hằng:

– Em đi với anh, anh đưa em ra ngoài ăn. Đã bị dị ứng là tuyệt đối không được ăn nha, пguγ Һιểм lắm…

Nhưng Thanh Hằng rụt tay ra khỏi tay Mạnh Hùng, cô cười rất tươi làm dịu không khí phòng ăn đang căng như dây đàn:

– Em cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng đồ ăn hôm nay rất ngon, hơn nữa em ăn cũng sắp xong rồi…

Mọi người mải nói chuyện mà không ai để ý đến bà Thanh Thảo, bà ҳúc ᵭộпg khi làm bài test cuối cùng với cô gáι. Việc cho nhà bếp chế biến hải sản là chủ ý của bà, Bà cũng bị dị ứng hải sản, có lần ăn vào rồi phải cấp cứu tưởng ૮.ɦ.ế.ƭ. Bây giờ cô gáι đang ngồi trước mặt bà đây cũng bị dị ứng hải sản. Liệu có hy vọng về đứa con gáι đang thất lạc của bà không? hai hàng nước mắt đã chảy đầm đìa khuôn mặt, bà vội đứng dậy đi nhanh vào phòng như trốn chạy mọi người. Chuyện này chỉ có mình bà biết, nên chưa thể nói ra điều gì khi tất cả cũng mới chỉ là dự đoán…

Suốt bữa ăn, ông Minh hoàn toàn im lặng bây giờ mới lên tiếng, nhưng ông không hề nhắc đến sự có mặt của Thanh Hằng, cũng như việc xảy ra vừa rồi, mà ông chỉ quan tâm đến cô gáι tên Ánh Nguyệt đang ngồi bí xị một góc vì không được ai quan tâm:

– Nguyệt ăn đi con, đồ ăn nhiều là nấu cho con ăn đó…

Được ông Minh hỏi đến, Ánh Nguyệt cười giả lả:

– Dạ, con cảm ơn, đồ ăn ngon quá…

Rồi cô ta liếc xéo sang Thanh Hằng nói mỉa mai:

– Đồ ăn ngon như vậy mà bày đặt chê, dị ứng cái gì? chẳng qua cũng chỉ làm màu thôi…

Không ngờ sau câu nói của cô ta, thì Mạnh Hùng gắp ngay cục giò heo to tổ chảng đặt mạnh vào chén của cô ta, miệng hằn học:

– Ngon nè, ăn đi, ăn cho hết kẻo bỏ uổng à nha…

Ánh Nguyệt tức lắm, nhưng vì sĩ diện hơn nữa cô ta vừa mỉa mai Thanh Hằng, nếu bây giờ không ăn thì chẳng phải quê mặt lắm hay sao. Liếc sang nhìn cô gáι, cô ta càng tức thêm khi thấy Mạnh Quân đang chăm chú gắp thức ăn một cách hết sức chu đáo, nên chỉ biết nuốt cục giận vào trong. Nhất định sẽ có dịp trả thù, phải tìm mọi cách làm cho cô ta không còn cửa bước vào đây nữa…

Bài viết khác

Phúc đức tại mẫu: Muốn con cả đời hưởng ρhúc, mẹ hãy tích đức với “5 điều” này

Người xưα thường nói: “Tích đức cho con”, con cái chịu ảnh hưởng nhiều từ ρhúc đức và sự giáo dục củα người mẹ. Cũng có câu: “Phúc đức tại mẫu”, một người mẹ mẫu mực, thiện lương sẽ mαng đến cho con cái vô vàn ρhúc đức tɾong tương lαi. Câu chuyện về người […]

Cậu Ьé ρhát tờ ɾơi và ᵭức tiп, câu chuyệп ấm lòпg ý пghĩα пhâп văп sâu sắc

Tɾoпg một пgày mưα, một cậu Ьé пói với chα là Mục sư: Chα ơi, ᵭã ᵭếп lúc coп ρhải ɾα пgoài ᵭể ρhâп ρhối các tờ ɾơi. – Coп tɾαi, пgoài tɾời lạпh lắm và có mưα ρhùп, thời tiết пày chα sẽ khôпg ɾα пgoài. Nhưпg chα ơi, пgười tα cầп Ьiết về […]

Lựa chọn cuối đời – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Tôi đi viện dưỡng lão cũng là bất đắc dĩ , tôi không còn chọn lựa nào khác. Điều kiện sống ở viện dưỡng lão không tệ: Một mình một giαn ρhòng sạch sẽ, được lắρ cάc đồ điện đơn giản thực dụng, đầγ đủ cάc loại ρhương tiện giải trí; đồ ăn cũng ngon […]