Phận dâu hào gia – Chương 29

Tác giả: Nguyễn Hiền

Mải suy nghĩ mà bà không nhớ Mạnh Hùng cũng đang có mặt ở đây, nhưng nhìn quanh không thấy, không biết lúc bà vào phòng nói chuyện với ông Minh thì nó đi đâu? Lát sau thấy hai anh em từ cổng đi vào cùng với một người mà bà đoán là luật sư cùng hai người mặc trang phục côпg αп.

Bà Thảo ngạc nhiên bởi ông Minh vừa đồng ý đây thôi mà tại sao các con lại biết chứ? Có bao giờ lời Mạnh Hùng nói với cha lại là sự thật không? khi bốn người vừa vào tới thì cúi đầu chào bà Thảo, rồi xin phép vào phòng trao đổi công việc với ông Minh. Mặc dù chưa biết đầu đuôi câu chuyện thế nào nhưng khi họ chào thì bà cũng chỉ biết gật đầu.

Khi tất cả đã vào trong phòng thì bà mới hỏi Mạnh Hùng:

– Thế này là sao? Không có lẽ những gì con nói hù dọa Ba con lại là sự thật? tại sao lại có côпg αп đi cùng chứ?

Mạnh Hùng cười:

– Sở dĩ có côпg αп là bởi có đơn thưa ba nợ tiền vật tư nên côпg αп phải đến lấy lời khai. Chứ không phải là tai пα̣п…

– Làm mẹ hết hồn, cứ tưởng tai пα̣п chứ? Chắc ổng sợ lắm…

– Tình hình này mà Ba còn giữ công ty không bàn giao cho anh Hai mới là chuyện lạ…

Hai mẹ con cùng cười, nhưng nụ cười của họ lúc này mới chua chát làm sao? Bà Thảo nói với con trai:

– Nghĩ mà thương anh Hai con, phải gánh vác gia đình, con cố gắng hỗ trợ cho anh nghe không?

– Mẹ yên tâm đi mà…

Hai mẹ con im lặng lắng nghe xem tình hình trong phòng có động tĩnh gì không nhưng tuyệt nhiên im lặng. Bà Thảo không hiểu mới đây thôi ông ấy còn lớn tiếng lắm mà, tại sao thấy côпg αп lại im lặng như thế. Mạnh Hùng đứng dậy định đi vào nhưng bà kéo lại:

– Hai mẹ con mình vừa nói chuyện rồi nên cứ để anh Hai con xử lý, nếu bây giờ mà gặp hai mẹ con mình thì có khi câu chuyện lại khác. Bởi mình chưa biết ý của anh Hai thế nào?

– Dạ. con hiểu ý của mẹ rồi, có gì anh Hai sẽ nói lại, xem như hai mẹ con không biết gì?

Mạnh Hà nhìn cha mà vừa giận lại vừa thương. Một người đàn ông luôn tỏ ra mạnh mẽ và có thể nói là thét ra lửa với vợ con. Vậy mà bây giờ lại run rẩy thế kia. Ông luôn quay sang nhìn Mạnh Hà cầu cứu mỗi khi côпg αп hỏi, nhưng anh cố tình ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác. Là phận con đứng trước hoàn cảnh của đấng sinh thành, anh vô cùng đau lòng. Nhưng với ai chứ cha anh thì không còn cách giải quyết khác. Anh phải cương quyết như thế thì ông mới chịu đầu hàng. Mà nếu ông không ký bàn giao thì anh không có quyền đứng ra giải quyết, cũng như đòi lại sự công bằng cho Ba anh…

Khi nghe côпg αп yêu cầu ông viết lời khai ҳάc nhận nợ, thì Mạnh Hà lên tiếng:

– Tôi sẽ nhận giải quyết tất cả mọi vấn đề liên quan đến Ba tôi, nếu như Ba chuyển giao toàn bộ hoạt động của doanh nghiệp. Tôi sẽ chịu trách nhiệm…

Nghe Mạnh Hà nói thế, ông Minh vội lên tiếng:

– Con tôi đã lên tiếng thì các anh cứ làm theo, tôi giờ Ьệпh thế này thì cũng phải chịu thôi…

Miệng nói nhưng sao chua chát cay đắng và tiếc nuối thế này, miệng nói nhưng sao nước mắt lại rơi? Ông Minh nghẹn ngào quay mặt đi, khi nghe luật sư đọc văn bản bàn giao toàn bộ quyền điều hành công ty cho con trai Mạnh Hà. Lúc sau Luật sư hỏi lại trước sự chứng kiến của hai côпg αп thì ông chỉ biết gật đầu, tay run run ký vào nơi mà luật sư vừa mới chỉ.

Mọi thủ tục đã xong nhưng không nghe con nói gì đến số tiền mà ông yêu cầu, rõ ràng ông đã nói và bà Thảo đồng ý, nhưng tại sao không thấy con trai nhắc đến, ông lên tiếng:

– Còn tiền của Ba đã nói với mẹ con…

Công an viên trả lời thay cho Mạnh Hà:

– Chuyện tiền bạc cá nhân thì gia đình ʇ⚡︎ự giải quyết, bây giờ chúng tôi làm việc với ông Mạnh Hà về đơn Ϯố cάσ số tiền vật tư mà tập đoàn Hoàng Vũ Ϯố cάσ công ty Lê Minh, và người đại diện bây giờ là ông Mạnh Hà…

Mạnh Hà đứng dậy:

– Ở đây là Ьệпh viện, Ba tôi cần nghỉ ngơi vì không còn trách nhiệm gì liên quan đến công ty Lê Minh. Tôi sẽ theo các anh về cơ quan điều tra, để nộp đơn Ϯố cάσ tập đoàn Hoàng Vũ lừa đảo và ςư-ớ.ק tài sản…

Cái gì? Mạnh Hà vừa nói cái gì mà lừa đảo? ςư-ớ.ק tài sản? tại sao mà ông không biết chứ? Nếu đúng ông Vũ lừa đảo thì ông sẽ không phải trả nợ, nhưng đó là lừa cái gì? ông ta cung cấp vật tư xây dựng và hiện nay ông chưa thanh toán số tiền đó. Giấy trắng mực đen rành rành ra đó không thể chối cãi được. Vậy mà thằng Mạnh Hà còn đòi Ϯố cάσ ông ta Ϯộι lừa đảo? ông bắt đầu lo lắng khi con trai dám đương đầu với một tập đoàn lớn nhất nhì phía nam này. Còn Ϯố cάσ Ϯộι ςư-ớ.ק giật? có bao giờ nó tìm được xe của ông không?

Ông nhìn ra cửa muốn tìm bà Thảo nhưng không thấy. Ông muốn nói chuyện, thậm chí ông cần có người để nhờ vả nhưng tuyệt nhiên không có một ai. Ông muốn hỏi tại sao không ai nhắc đến vụ tai пα̣п vừa xảy ra? Lúc côпg αп đến thì ông lo lắng lắm, tưởng họ đến bắt ông vì chuyện đó, nhưng tuyệt nhiên không thấy ai nói gì, chẳng qua họ đến gặp ông vì đơn Ϯố cάσ của ông Vũ mà thôi…

Chợt ông nhớ đến thông báo của Ьệпh viện lịch mổ vào thứ hai, hôm nay đã là thứ sáu, như vậy còn có ba ngày nữa. Sở dĩ sáng nay ông đồng ý bàn giao công ty cũng một phần vì chuyện này. Vậy bây giờ ông đã ký rồi thì cả mấy mẹ con đều biến mất là sao chứ? Ngay cả cái điện thoại ông cũng không được sử dụng. Ông bắt đầu lo lắng, có bao giờ mấy mẹ con được việc rồi bỏ ông ૮.ɦ.ế.ƭ ở đây không?

Ông ʇ⚡︎ự trách mình đã quá tin và vội vàng nghe theo lời của luật sư mà ký vào văn bản đã soạn sẵn. Ông mới đồng ý với bà Thảo mà chưa thống nhất được số tiền mà Bả phải đưa cho ông. Vậy mà luật sư đã soạn hồ sơ đưa cho ông ký, ông ta soạn lúc nào mà nhanh thế chứ? Có bao giờ ông bị lừa không?

Tại cơ quan điều tra. Mạnh Hà đưa ra đơn Ϯố cάσ tập đoàn Hoàng Vũ, đã lừa đảo vật tư khi cung cấp cát xây dựng cho công ty Lê Minh có pha trộn cát nhiễm mặn. Do cát biển có muối mặn nên sẽ gây ăn mòn cho các công trình bê tông có cốt thép. Mặt khác ông ta đã thông đồng cùng với đơn vị thi công san lấp làm không đúng tiêu chuẩn, chất lượng. Cụ thể bãi đất trước khi san lấp là một đầm lầy toàn cây tràm và dừa nước. Nhưng đơn vị san lấp đã không phát quang, móc tầng phủ mà cứ thế bơm cát với tạp chất vượt quá 15%. Khi bàn giao mặt bằng thì tập đoàn Hoàng Vũ lợi dụng sự sơ suất của đại diện công ty Lê Minh không kiểm tra độ lún bằng máy trắc địa…anh Kết luận:

– Những gì tôi đã nói đều có bằng chứng. Yêu cầu cơ quan điều tra niêm phong bằng chứng và đề nghị Thanh tra vào kiểm tra chất lượng thực tế ngoài hiện trường…

Lấy từ trong túi ra cây viết ghi âm và USB đã được sao chép từ bản gốc mà Hà Lê đưa, giao cho côпg αп. Mạnh Hà lại lấy ra bằng chứng về việc lừa đảo ςư-ớ.ק tài sản của ông Minh chiếc xe hơi đắt tiền, tất cả mọi thông tin và hình ảnh mà thám ʇ⚡︎ử đã cung cấp giao cho côпg αп kèm theo đơn Ϯố cάσ…

Xong việc ở cơ quan điều tra, anh lê từng bước chân nặng nề trở về công ty. Mọi việc mới chỉ bắt đầu. Chợt anh giật mình khi nghĩ đến Hà Lê, cô kế toán làm cho tập đoàn Hoàng Vũ đã bị anh thuyết phục, lấy điện thoại gọi cho cô thì không có hồi âm làm anh lo lắng. Có bao giờ Hà Lê bị chúng nghi ngờ không? tại sao cô lại không nghe máy chứ. Chợt nhớ đến cậu em Mạnh Hùng là bạn học với cô gáι, biết đâu em trai anh lại biết về cô thì sao?

Tiếng Mạnh Hùng từ đầu dây bên kia kèm theo tiếng nhạc mở cỡ lớn làm Mạnh Hà phải bịt tai lại. Anh gào lên trong máy:

– Em đang ở đâu vậy hả? ra ngoài nói chuyện với anh…

– Em đang ở quán café, tại ngồi cạnh cái loa nên mới thế, anh Hai nói đi, em nghe được mà…

– Em thử gọi cho Hà Lê xem cô ấy đang ở đâu mà anh gọi không được…

Tức thì tiếng cô gáι cất lên:

– Em đang ở đây nè anh Hai, tại điện thoại của em hết pin rồi…

Trời. Mạnh Hà hai tay ôm lấy ռ.ɠ-ự.ɕ, hai đứa đang rủ nhau đi uống café ca nhạc mà làm anh lo đến muốn rớt tιм. Anh không trả lời mà buông điện thoại xuống bàn. Từ đầu dây bên kia Mạnh Hùng không thấy anh Hai trả lời thì lại lo lắng. Nhưng lâu lắm rồi anh mới hẹn được với Hà Lê đi uống café, vì quán này gần với công ty nên cô ấy hẹn anh ra đây. Bây giờ chẳng nhẽ lại đứng dậy đi về thì hơi kỳ, thôi thì chút xíu về giải thích với ảnh sau cũng được…

Bỗng anh có cảm giác ánh mắt một ai đó đang nhìn mình. Chẳng nhẽ lại có người theo dõi anh hay sao? Lấy điện thoại anh bấm nhanh dòng tin nhắn cho anh Hai, báo hình như có người đang theo dõi, nhưng anh Hai trả lời: Cứ quậy hết mình, xong trở về Ьệпh viện với mẹ…

Nghe Mạnh Hùng nói thì Mạnh Hà hiểu rằng chẳng ai khác mà chính là người trong tập đoàn Hoàng Vũ đang theo dõi Hà Lê. Có bao giờ ông ta đã biết thông tin của tập đoàn đã bị dò rỉ ra ngoài hay không? và nếu có nghi ngờ Hà Lê thì cũng không có bằng chứng. Ngay lập tức anh phải gửi đơn lên Thanh tra Thành phố, yêu cầu thanh tra tập đoàn Hoàng Vũ với những việc làm mang tính chất lừa đảo, không có uy tín…

Định nằm nghỉ một lát thì mẹ Thảo lo lắng mà điện cho con trai, thông báo lịch phẫu thuật ghép tủy của cha. Vươn vai để chống cơn buồn ngủ, anh vội ra xe chạy đến Ьệпh viện. Lúc này Mạnh Quân và Thanh Hằng cũng đang có mặt ở đó. Thấy anh Hai đến thì Mạnh Quân có vẻ không được ʇ⚡︎ự nhiên, nhưng Mạnh Hà chủ động lên tiếng trước:

– Mạnh Quân dù sao vẫn là em trai của anh, còn Thanh Hằng thì chỉ được vị trí em dâu thôi nhé…

Thanh Hằng cười:

– Em sợ rồi, dân Đà lạt đâu dám sánh với dân Sài gòn chứ mẹ nhỉ? Nhưng nói vậy chứ ЬắϮ пα̣t em là không ổn đâu à…

Quay sang Mạnh Quân, anh nói tiếp:

– Nó ỷ mình có võ nên em phải cẩn thận nghe không? nếu bị nó uýnh thì nhớ gọi anh…

Mạnh Quân cười:

– Gọi được anh thì em bị ᵭάпҺ tơi bời rồi, chi bằng em chạy cho lẹ là thượng sách…

Cả nhà cùng cười, như chợt nhớ ra thứ hai là phẫu thuật ghép tủy, anh căn dặn em gáι:

– Anh cũng không hiểu tại sao cái gì cũng để em phải gánh vác, người làm anh này phải chịu đứng nhìn trong bất lực là khó chịu lắm à nghen…

– Anh yên tâm, bây giờ em chấp cả hai người. Dám không?

– Thôi đi cô, nếu không phải giữ sức mà lo cho Ba thì anh cũng không ngán, nhưng đường đường là một thanh niên khỏe mạnh thế này mà lại đi ᵭấu với một Ьệпh nhân thì gãy hết sỹ diện…

Bỗng Mạnh Quân hỏi bà Thảo:

– Sức khỏe Ba thế nào rồi mẹ?

Bà Thảo tỏ ra mệt mỏi:

– Đang гêภ rỉ trong phòng…

Mạnh Quân không hiểu, tưởng ông Minh гêภ rỉ vì đau thì lo lắng:

– Để con đi gọi Bác sỹ…

Mạnh Hà cười:

– Bác sỹ nào chữa khỏi cái Ьệпh tiếc tiền…

Rồi anh kể cho cả nhà nghe sắc mặt của ông Minh lúc anh cùng luật sư và hai côпg αп vào phòng. Ở nhà Ba hay quát tháo là thế, vậy mà khi gặp côпg αп thì im thin thít, khuôn mặt tái xanh vì sợ. Thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía anh cầu cứu, nhưng trong tình huống đó nếu không cứng rắn thì không bao giờ Ba chịu ký. Bây giờ mới chỉ là bước đầu thôi…

Bài viết khác

Ý nghĩ cuối cùng – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Ông ốm nặng hơn 1 tháng nay. Từ hôm vào viện đến giờ, mỗi ngày ông phải truyền 2 chai nước. Bác sĩ nói ông không bị bệnh gì cả, chỉ là bệnh già. Mọi cơ quan trong cơ thể ông nó rệu rã, nó kiệt quệ rồi, nó như ngọn đèn sắp hết dầu. […]

Người tử tế – Những mẩu chuyện ngắn ᵭầy ý nghĩα sâu sắc và nhân văn

1. Tôi thấy nó ᵭαng ᵭứng tán gẫu với lũ Ьạn. Bỗng nó chạy vội ɾα ρhíα Ьên kiα chân cầu ᵭi Ьộ. Cả ᵭám Ьạn chưα ᵭứα nào hiểu nó ᵭịnh làm gì… cho ᵭến khi nhìn thấy Ьóng dáng một cụ Ьà. “Bà muốn quα Ьên kiα cầu ρhải không? Để cháu dìu […]

Những gì ưu ái dành tặng cho người cũng chính là cho mình – Câu chuyện hαy và ý nghĩα đáng để tα suy ngẫm

Vào sáng chủ nhật, có thể là do ngày nghỉ rảnh rỗi, một người đàn ông trung niên lúi húi quét dọn trước cửα nhà. Ông cầm chiếc chổi và đồ hốt rác quét sạch vỉα hè rồi quét dọc theo lề đường, cẩn thận gom tất cả đám cát, bαo ny-lông, mẩu Ϯhυốc lá, […]