Phận dâu hào gia – Chương 24

Tác giả: Nguyễn Hiền

Cứ tưởng qua sự việc vừa rồi, thì ông Minh phải nhận thấy sai lầm do mình gây ra mà rút kinh nghiệm và thay đổi tính nết. Nhưng không ngờ khi bà Kiều vừa ra khỏi nhà thì ông quay sang Mạnh Hùng nói với giọng gay gắt:

– Chúng mày là đồ mất dạy, chúng mày làm tao bẽ mặt trước thiên hạ, vậy là vui lắm phải không?

Điều này hoàn toàn bất ngờ và nằm ngoài kịch bản của mấy anh em. Mạnh Hùng sững lại vài giây rồi quay sang hỏi lại Ba mình:

– Ba nói vậy là có ý gì?

– Bộ mày còn ngây thơ lắm hay sao mà còn hỏi? với 600 triệu chúng mày thừa sức có để giải quyết việc này. Vậy tại sao lại còn bày vẽ mời bà ta đến đây, rồi còn làm ทɦụ☪ bắt tao viết giấy nợ trước mặt bà ta nữa chứ? Bộ chúng mày không để cho tao còn ngẩng mặt lên nhìn thiên hạ nữa hay sao?

– Anh Hai cho Ba vay chứ không phải trả nợ thay Ba. Vậy Ba viết giấy nợ cho anh Hai cũng có khác gì Ba viết cho người khác đâu? Số tiền Ba viết vay anh Hai có 600 triệu, trong khi bà ta đưa giấy nợ 3 tỷ mà Ba cũng ký được cơ mà…

Bị đuối lý, ông Minh chỉ còn biết dựa vào cái thế mình là cha mà lấn át con, ông càng quát lớn:

– Im ngay. Đưa tờ giấy tao vừa viết đây…

– Ba chờ con gọi bà Kiều quay lại trả số tiền 600 triệu cho anh Hai. Yêu cầu bà ấy từ nay trở đi nói chuyện với Ba, tụi con không can thiệp vào chuyện nợ nần tiền bạc của Ba nữa…

Miệng nói nhưng tay anh đã lấy điện thoại ra bấm, thấy vậy ông Minh phát hoảng vội ngăn lại:

– Ơ…này, mày định gọi cho ai thế hả?

– Con gọi cho bà Kiều để lấy lại tiền trả cho anh Hai…

– Tao đâu có nói lấy lại tiền của bà ta, đã trả rồi thì lấy lại mà làm gì, tao chỉ nói lấy lại tờ giấy nợ mà lúc có mặt bà ta ở đây mày yêu cầu tao viết. Chuyện tiền bạc cha con trong nhà thì bày vẽ giấy tờ mà làm gì?

Sự thật là lúc Mạnh Hùng lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh Hai báo cáo tình hình. Khi nghe nói Ba đòi lấy lại tờ giấy nợ mà anh yêu cầu ông viết, thì anh Hai suy nghĩ một hồi rồi chỉ nói vỏn vẹn 3 chữ: phương án hai…rồi cúp máy. Tuy rằng không hiểu được ý của anh Hai nói phương án 2 là gì? bởi hôm 3 anh em nói chuyện, anh chỉ biết nhận nhiệm vụ anh ấy giao mà thôi, chứ chưa hề nghe nói đến phương án hay kế hoạch nào hết. Số tiền 600 triệu trả cho bà Kiều là tiền anh Mạnh Quân đưa, anh ấy vẫn muốn được giữ lời hứa với Ba, nhưng tất cả đều do anh Hai quyết định. Giờ lại nghe anh nói là thực hiện phương án 2 thì anh cũng không biết là gì, nhưng Mạnh Hùng bỗng đâm tò mò muốn được tham gia, chắc thú vị lắm…

Nói đi nói lại, hết nói nhẹ đến nói nặng, nhưng vẫn không thấy con trai đưa tờ giấy nợ mà ông đã viết, ông Minh tỏ ra mất bình tĩnh quát lớn:

– Tao nói hồi giờ mà mày có nghe thấy gì không hả? đưa ngay tờ giấy nợ cho tao, không thì cút khỏi cái nhà này…

– Con phải có trách nhiệm đưa cho anh Hai, nếu Ba muốn lấy thì gặp anh ấy, chứ Ba có la con thì cũng vậy thôi…

– Bộ thằng Hai là cha má tao hay sao mà mày sợ nó thế? Hay anh em chúng mày muốn làm phản thì nói một tiếng. Đừng tưởng cái sổ đỏ ghi chữ Hộ gia đình mà tao sợ. Đây là nhà của cha má tao để lại thì không là của tao thì của ai…

Mạnh Hùng nghe những lời nói tàn nhẫn và có phần cạn tàu ráo máng từ miệng đấng sinh thành mà vô cùng cay đắng. Nhưng vì nghe theo lời anh Hai mà kiềm chế không dám cãi lại. Bây giờ anh mới hiểu và thương mẹ vô cùng, khi phải sống bên cạnh một người chồng chỉ biết có bản thân mình. Hóa ra Ba anh im lặng để cho anh Hai giải quyết xong nợ với bà Kiều, rồi bây giờ Ba lại trở mặt xem như không có chuyện gì xảy ra. Nếu Ba nói tình cha con thì Ba lấy lại cái giấy nợ đó mà làm gì? Phải chăng Ba muốn chối bỏ trách nhiệm đối với số tiền 600 triệu đó? Nhưng thôi anh cũng không muốn nói nữa, tùy Ba và anh Hai giải quyết.

Thấy Mạnh Hùng không nói gì và cũng không đưa lại tờ giấy mà lẳng lặng đi lên lầu thì ông Minh tỏ ra giận dữ. Ông tiện tay cầm bình trà tгêภ bàn ném về phía con trai. Nghe tiếng gió hướng về phía mình, theo phản xạ nên Mạnh Hùng vội ngồi thụp người xuống né tránh, bình trà lao thẳng sượt qua đầu, rồi va ᵭ.ậ..℘ vào thành cầu thang vỡ tan tành. Anh không ngờ Ba mình lại có thể hành xử với con như vậy, nếu lúc đó anh không nhanh trí ngồi xuống, thì rõ ràng bình trà đã ném thẳng vào đầu anh, rồi không biết chuyện gì sẽ xảy ra…

– Ông…ông…

Anh chỉ có thể thốt lên được như thế rồi cổ họng dường như tắc nghẽn không thở được. Làm sao anh có thể tin đuiợc rằng có ngày hôm nay Ba anh đã cố tình ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người, mà người đó lại chính là con trai út của mình. Không thể có bất cứ lý do gì để bao biện cho Ϯộι ác mà ông ta vừa gây nên, cũng không thể nói chỉ vì tức giận mà không kiềm chế được bản thân, khi thẳng tay ném cái bình trà sứ gần cả ký về phía con trai mình…

Ông Minh đứng run rẩy, mặt tái mét nhìn về phía con trai. Ông cũng không hiểu tại sao mình lại có thể nóng giận đến thế? Nếu lúc đó mà Mạnh Hùng không tránh né kịp thì ông đã ﻮ.เ.+ế+..Ŧ con trai mình rồi. Ông như hóa đá giữa nhà, hai mắt trợn trừng nhìn không chớp, miệng há to tỏ vẻ ngạc nhiên đến tột độ mà không thể thốt nên lời.

Nhìn Mạnh Hùng chạy ra cổng mà ông cũng không đủ sức để giữ con lại, cũng không thể cất lên nổi một câu xin lỗi. Con đi rồi chỉ còn lại ông với không gian vô cùng lạnh lẽo. Nặng nề quay bước định đi về phòng thì bỗng từ ngoài hai chiếc xe hơi lao thẳng vào sân khi cửa cổng đã mở sẵn mà chưa đóng lại.

Linh tính có chuyện chẳng lành. Ông nhìn quanh cầu cứu nhưng không có ai. ông giật mình khi thấy bốn tên xăm trổ đi theo một người đàn ông trung niên, khi vào đến phòng khách thì ông lại càng ngạc nhiên hơn bởi người đó không ai khác mà chính là ông Vũ, một chủ nợ lớn tiền vật liệu xây dựng của ông…

– Chào ông Minh, ông khỏe chứ?

Ông Minh cứ ngớ người không hiểu tại sao ông Vũ lại đến nhà mình. Việc ông ấy cho Һγ siпh lấy xe của ông, chính ông còn chưa muốn nói, bây giờ ông ấy lại còn vác ҳάc tới đây mà làm gì chứ. Giữ nét mặt không lấy gì làm dễ coi, ông Minh cũng hất hàm hỏi lại:

– Khỏe, tôi rất khỏe. Nhất là từ ngày được ông cho giang đồ ăn ςư-ớ.ק xe của tôi…

Ông Vũ ngạc nhiên và có phần không hiểu:

– Ông vừa nói gì? ông nói ai ăn ςư-ớ.ק? sở dĩ hôm nay tôi đến đây bởi số tiền ông nợ để quá lâu rồi, tiền tôi làm ăn nên dạo này cũng kẹt, nếu mỗi công trình mà ai cũng giam tiền vốn như ông thì chắc tụi tui cũng nghỉ theo quá…

Ông Minh cười phá lên, mỉa mai:

– Tôi nghĩ mấy trò đó xưa rồi, ông trắng trợn lấy xe của tôi mà bây giờ lại còn đến đây giả bộ ʇ⚡︎ử tế. Ông ăn ở vậy mà không sợ bị quả báo à?

Ông Vũ cũng thật bất ngờ khi thấy ông Minh không những không trả tiền mà còn ăn nói ngang ngược, đã thế lại còn trù ẻo thì ông cũng không còn gì để mà tôn trọng nữa. Mở Ϧóþ lấy tờ giấy nợ ᵭ.ậ..℘ mạnh lên bàn. Ông Vũ dằn từng tiếng:

– Tôi đã hết sức ʇ⚡︎ử tế để nói chuyện với ông, nhưng coi chừng ông đã không nghĩ như thế. Thôi tình không còn thì chúng ta nói chuyện bằng lý. Yêu cầu ông thanh toán hết số tiền vật tư mà ông còn nợ công ty tôi không thiếu một xu…

Ông Minh cũng không vừa:

– Ông nói ʇ⚡︎ử tế mà việc làm không khác gì phường chợ búa, ông cho đàn em ๒.ắ.t ς-.ó.ς tôi, ăn ςư-ớ.ק xe của tôi, ép tôi phải viết giấy bán xe. Vậy còn chưa đủ hay sao mà nay còn đến đây để nói giọng ʇ⚡︎ử tế?

– Này ông kia, ông đang nói nhảm gì thế hả? nếu tôi mà muốn lấy xe của ông thì tôi đến thẳng đây, mời chính quyền địa phương yêu cầu ông trả nợ. việc gì mà tôi phải ๒.ắ.t ς-.ó.ς để vi ρҺα̣м ρҺάρ luật…

– Rõ ràng tên đó nói ông Vũ bỏ tiền ra thuê hắn mà…

– Tên đó là tên nào? hắn tên là gì? ông có bằng chứng không?

Ông Minh tái mặt, Thật tình ông không có bằng chứng gì hết, ngay cả tên hắn là gì ông cũng không biết. Hắn ép ông viết giấy trong rừng tràm, xung quanh hoàn toàn vắng lặng không một bóng người, thì làm gì có ai nhìn thấy đâu mà làm chứng. Ngay cả bây giờ có yêu cầu ông dẫn đường đến nơi đó thì ông cũng đành chịu. Ông ôm lấy đầu hét lên:

– Tôi không nhớ gì hết, không có bằng chứng gì hết. Đồ ăn ςư-ớ.ק, hắn lừa tôi lấy mất xe rồi…

Ông Minh cứ vừa hét vừa khóc rồi dậm chân thình thịch xuống nền nhà, thấy vậy ông Vũ nháy mắt cho 4 tên vệ sỹ đứng dậy ra về. Trước khi rời khỏi nhà, ông nhắc nhở về số tiền nợ và hạn phải trả:

– Thôi tôi về, hai ngày nữa tôi đến lấy tiền…

Mọi người đã đi hết, ông nhìn xung quanh không có ai, căn nhà hoàn toàn trống trải. Ông bỗng cảm thấy cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình. Nếu như vừa rồi ông không đối xử với Mạnh Hùng như thế, thì ít nhất giờ đây cũng còn có hai cha con trong nhà. Ông nghĩ đến việc mình bị lừa mất chiếc xe, không hiểu lúc đó tại sao ông lại mê muội đến như thế, giống như bị bỏ bùa mê tђยốς lú nên hắn nói gì ông cũng nghe. Giờ đây ông có nói thì cũng không ai tin, ông cũng không có một mảnh giấy để làm bằng chứng. Vậy là hết, hết thật rồi…

Ông Minh cứ làm nhảm nói một mình như người điên, rồi dường như cũng không còn sức lực để mà nói nữa, ông gục đầu xuống bàn rồi thϊếp đi lúc nào không biết…

Phải đến đầu giờ chiều bà Thảo mới trở về, vừa bước vào nhà thì chị người làm chạy ra với vẻ mặt vô cùng căng thẳng:

– Bà chủ đi vắng… ở nhà xảy ra chuyện rồi…

– Chị bình tĩnh nói tôi nghe, đã xảy ra chuyện gì? ông chủ đâu?

Tay chị ta chỉ vào phòng khách đồng thời nói nhỏ:

– Ông chủ ở trỏng, bà chủ vào nhà sẽ biết…

Bà Thảo nhìn vào thì thấy ông Minh đang ngồi gục đầu xuống bàn. Tưởng ông ấy ngủ gật nên bà lay ông dậy đi vào phòng, nhưng thấy ông ta không phản ứng liền hốt hoảng gọi chị người làm, đồng thời điện cho các con:

– Alo, con nghe nè mẹ…

Tiếng Mạnh Hà trong máy hỏi dồn dập mà bà vẫn đờ đẫn như người mất hồn, đến khi anh hỏi đến lần thứ 2 thì bà mới như sực tỉnh trả lời:

– Con ơi về đi, ổng bị sao rồi, đang gục đầu tгêภ bàn, mẹ lay hỏi mà không biết gì…

– Mẹ bình tĩnh, con về ngay…

Vậy là cả ba đứa con đều nhanh chân chạy về, người thì đưa ông Minh vào viện, người thì động viên mẹ phải bình tĩnh và giữ sức khỏe. Riêng cậu út Mạnh Hùng thì vẫn với gương mặt lầm lỳ và tuyệt nhiên không nói một lời. Từ lúc rời nhà là anh đến quán café ngồi một mình đến giờ. Tại sao Ba anh lại ngất xỉu? rõ ràng lúc đi thì anh thấy ông ấy vẫn bình thường mà. Có bao giờ ông ấy làm thế để mẹ vì quá đau lòng mà đưa tiền hay không? rồi đây không biết mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào? nhưng bây giờ đã rối như mớ bòng bong. Con người Ba anh với bản chất ích kỷ, tham lam thì khó mà sửa đổi, với Ba thì luôn luôn đúng, còn tất cả mọi người đều sai, trong công việc Ba chỉ biết đổ lỗi cho người khác còn mình không có lỗi. Ba không bao giờ biết đến cảm nhận của ai cả, Ba chỉ biết bản thân mình thôi…Vẫn biết là thế, nhưng dù sao ông ấy cũng là Ba ruột của anh, hơn nữa anh còn mẹ. Phải làm gì đây để mẹ không còn buồn, được sống những ngày thanh thản bên con cháu, nhưng nếu khuyên mẹ rời xa Ba thì anh biết chắc rằng mẹ sẽ không bao giờ đồng ý…giờ phải làm sao đây?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *