Phận dâu hào gia – Chương 20

Tác giả: Nguyễn Hiền

Mạnh Quân từ trong phòng đi ra vẫn vui cười mà không có gì biểu hiện mệt mỏi làm ai cũng ngạc nhiên. Thanh Hằng tỏ vẻ lo lắng kéo anh ngồi xuống ghế, ҳúc ᵭộпg:

– Anh chóng mặt không? ngồi nghỉ một chút đi…

Mạnh Quân trả lời:

– Anh bình thường, bởi anh tham gia hiến ɱ.á.-ύ nhân đạo, nên khi nghe tin anh Hai cần tiếp ɱ.á.-ύ là anh xung phong ngay…

– Hèn gì thấy vẫn cười tươi, không như em hôm truyền ɱ.á.-ύ cho mẹ Thảo mà chóng mặt muốn té xỉu…

Bà Hà nghe con gáι nói có tiếp ɱ.á.-ύ cho bà Thảo thì giật mình, vội hỏi:

– Con vừa nói gì? tại sao lại truyền ɱ.á.-ύ cho bà ấy chứ?

Thanh Hằng vô tư kể lại hôm truyền ɱ.á.-ύ cho mẹ Thảo, rồi nhìn Mạnh Quân cười:

– Hay nhỉ, em thì truyền ɱ.á.-ύ cho mẹ Thảo, còn anh thì tiếp ɱ.á.-ύ cho anh Hai…

– Nhóm ɱ.á.-ύ AB của anh nhiều người có, còn nhóm ɱ.á.-ύ O thì thường hiếm…

Mạnh Quân đang chưa nói hết câu thì điện thoại đổ chuông. Thanh Hằng tò mò:

– Ai gọi vậy anh?

– Mạnh Hùng…

– Anh Hùng đến đây hả?

– Ừa, để anh nói chuyện xem có chuyện gì?

Nói rồi Mạnh Quân đứng dậy đi ra ngoài, thấy vậy Thanh Hằng cũng đi theo. Còn lại một mình, bà Hà có vẻ lo lắng suy nghĩ, thật không ngờ con gáι lại truyền ɱ.á.-ύ cho mẹ Thảo, may là bà Thảo chứ nếu là ông Minh thì hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, khi Mạnh Quân biết mình không trùng nhóm ɱ.á.-ύ với cha. Rồi cậu Hùng em trai của Quân cũng đến dây, liệu cậu ấy đi công việc hay là có chuyện gì? tại sao lại đủ thứ chuyện xảy ra thế nhỉ? Nghe Thanh Hằng nói cậu ta cũng thích con bé, liệu bà Thảo có biết chuyện này không để mà ngăn chặn, nếu không hai chị em nó lại yêu nhau, rồi còn thằng Quân thì sao chứ?

Mải suy nghĩ nên Mạnh Hùng đến nơi mà bà không biết, mãi khi chàng trai đi vào lễ phép chào bà :

– Cháu chào Bác ạ…

– Ừ, chào cháu, Cháu cũng đi Đà lạt có việc hay sao?

– Dạ, nghe nói anh Hai của Hằng bị tai пα̣п nên mẹ nói cháu mang ít đồ bổ cho anh Hai lấy lại sức…

– Cho Bác gửi lời cảm ơn mẹ cháu nhé, chắc thằng Huy con trai bác cũng chóng bình phục thôi…

– Dạ, nghe tin này chắc mẹ cháu sẽ vui lắm…

Bỗng bà Hà hỏi Mạnh Hùng:

– Cháu ở Đà lạt đi công việc rồi ghé bác chơi cho biết nhà nhé…

Đang lúng túng chưa biết phải bắt đầu thế nào khi anh Ba và Thanh Hằng đang ở đây thì nghe bà Hà nói thế, Mạnh Hùng vội chộp ngay cơ hội:

– Dạ vậy thì tốt quá, cháu lo công việc xong thì chạy về sài gòn luôn ạ, để mẹ ở nhà một mình cháu không yên tâm…

Nghe nói như thế thì bà Hà quay sang nhìn Thanh Hằng và Mạnh Quân rồi nói:

– Hai đứa ở đây với anh Hai, mẹ đưa cậu Hùng về cho biết nhà nhé…

Thấy vậy Mạnh Quân cũng lên tiếng:

– Hùng về sài gòn thì ghé anh nhé, anh gửi cho mẹ mấy thứ đặc sản của Đà lạt. Chắc phải cuối tháng anh mới về được…

– Dạ, anh cứ chuẩn bị rồi em ghé lấy…

Sau khi dặn dò con gáι, bà Hà theo xe Mạnh Hùng ra về. Thật ra bà cũng muốn gặp riêng chàng trai để hỏi thăm sức khỏe của bà Thảo, nên khi nghe anh nói xong việc sẽ về sài gòn nên bà mới nghĩ ra việc đưa chàng trai về thăm cho biết nhà để có dịp nói chuyện. Vừa ra khỏi cổng Ьệпh viện thì Mạnh Hùng nói với bà Hà với vẻ mặt tương đối căng thẳng:

– Cháu có việc muốn trao đổi riêng với Bác, về nhà gặp bác trai e không tiện ạ…

– Vậy thì cháu quẹo trái, chạy khoảng 500 mét có quán café cũng kín đáo lắm…

Hai bác cháu chọn một bàn phía trong khá kín đáo ngồi nói chuyện. Không hiểu Mạnh Hùng nói những gì mà chỉ thấy bà Hà lấy khăn lau nước mắt và gật đầu. Bà không ngờ bà Thảo lại khổ như thế, mang tiếng được sống trong nhà cao cửa rộng, tiền bạc không thiếu nhưng ϮιпҺ thần thì không bao giờ thấy thoải mái. Riêng bà tuy chật vật về kinh tế nhưng ông rất thương và tôn trọng bà. Thanh Hằng cũng vì sống trong một gia đình còn đôi chút khó khăn, nên ngay từ bé con đã biểu lộ là đứa trẻ biết ʇ⚡︎ự lập và học rất giỏi. Bây giờ bà đã gặp lại con trai và Thanh Hằng lại trở thành con dâu của Bà…

Đúng lúc này thì anh bỗng nhận được điện thoại của Mạnh Quân, một thoáng ngạc nhiên nhưng rồi anh nói với bà Hà:

– Anh Ba gọi cho con…

– Con nghe đi, xem nó nói chuyện gì?

Mạnh Hùng mở loa ngoài cho bà Hà cùng nghe, từ đầu dây bên kia, tiếng Mạnh Quân có vẻ không vui, anh cho biết vừa nói chuyện với Ba và anh buồn vì Ba nói rất khó nghe. Thấy vậy Mạnh Hùng nhìn bà Hà như muốn biết ý kiến thì nhận được cái gật đầu, liền hẹn anh Ba đến quán café gặp mình. Trước khi rời đi để hai anh em nói chuyện, bà Hà chỉ kịp dặn Mạnh Hùng:

– Chuyện tiền bạc, nợ nần của ba con thì Bác không can thiệp. Nhưng bác còn Bác trai không được khỏe, nên bác không muốn cho ổng biết, nếu không may xảy ra chuyện gì thì ân hận…

– Con hiểu rồi, nếu anh Ba có hỏi ý kiến đưa Ba đến nhà chơi thì Bác cũng không đồng ý nhé…

– Được rồi, con yên tâm…

Nói xong bà Hà đứng dậy nhanh chóng ra ngoài đón taxi về nhà, chưa đầy 5 phút sau Mạnh Quân đã đến. Nội dung cuộc nói chuyện của hai anh em chủ yếu xoay quanh vấn đề tiền bạc nợ nần của ông Minh. Trước khi kết thúc nội dung câu chuyện, Mạnh Hùng nói với anh:

– Ba bây giờ không nghĩ gì ngoài tiền nên anh phải cẩn thận, còn anh hứa với Ba như thế nào thì em không biết, anh tùy theo khả năng mà giải quyết…

– Vấn đề là số tiền Ba còn thiếu người ta bao nhiêu, nếu số lớn quá thì làm sao anh trả nổi. hay nói Ba bán công ty đi, Ba cũng già rồi nên cần nghỉ ngơi…

Mạnh Hùng cười:

– Với ai chứ với Ba thì không bao giờ đồng ý. Vậy nên anh liệu đó mà trả lời…

Mạnh Quân im lặng, anh không quên lời hứa sẽ gánh nợ cùng Ba, nhưng anh cũng chưa quên việc Ba ҳúc ρhα̣m gây tổn thương đến Thanh Hằng. Có điều dù sao thì Ba cũng là cha ruột của mình, công ơn sinh thành anh không bao giờ quên, anh trả lời:

– Được, anh sẽ nói chuyện với Ba xem số tiền Ba nợ là bao nhiêu để có hướng giải quyết, nếu số tiền trong khả năng thì anh sẽ giúp Ba trả nợ…

Mạnh Hùng im lặng đắn đo suy nghĩ xem có nên nói sự thật cho anh mình biết không, nhưng anh lại lo nếu anh Ba biết mình không phải con ruột của cha thì sẽ như thế nào. Thôi thì đành thuận theo ʇ⚡︎ự nhiên, không nên làm mọi chuyện trở nên phức tạp thêm nữa…

Hai anh em im lặng thả hồn theo từng ngụm café đắng. Bỗng Mạnh Quân có điện thoại của quản lý sàn tập điện đến, không biết đầu dây bên kia nói gì mà anh hốt hoảng quát lớn:

– Cậu đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì? tại sao lại ấp úng thế hả?

Mạnh Quân đứng dậy, mặt đỏ bừng vì tức giận nói với em:

– Thôi em về Sài gòn nhé, anh phải quay về sàn tập xem có chuyện gì?

Nhưng khi công việc làm ăn của anh xảy ra chuyện thì làm sao em có thể ngoảnh mặt làm ngơ được chứ. Mạnh Hùng hỏi anh:

– Đã xảy ra chuyện gì? hai anh em mình về xem sao…nhưng cho dù có chuyện gì chăng nữa thì mình cũng phải hết sức bình tĩnh…

Mạnh Quân nghĩ nát óc cũng không thể nhớ rằng tại sao sàn tập lại xảy ra chuyện, trong điện thoại anh nghe thấy tiếng ồn, tiếng quát tháo nhân viên, thậm chí cả tiếng văng tục. Theo anh dự đoán rất có thể một ai đó thuê Һγ siпh đến quậy phá công việc làm ăn của anh. Mà nếu trường hợp đó xảy ra thì thường chúng nó hay vòi tiền bảo kê gì đó.

Hai an hem đi xe của Mạnh Hùng về đến sàn tập thì thấy một toán khoảng 4 người đang quát tháo, chỉ chỏ làm khách hàng đang tập quá sợ hãï mà bỏ về hết. Khi thấy hai anh em về thì một trong 4 người hất hàm hỏi với vẻ hống hách:

– Mày là Mạnh Quân…

Không chờ Mạnh Quân trả lời, Mạnh Hùng lên tiếng:

– Vâng, tôi là Mạnh Quân. Các anh là ai?

– Tao là chủ của sàn tập này kể từ hôm nay…có hai lý do để tao đến đây, thứ nhất là mày trả tiền, thứ hai là tao sẽ ҳιếϮ nợ sàn tập này…

– Hahaaaa…

Mạnh Hùng cười lớn làm ai nấy đều giật mình và không hiểu tại sao anh không hề lo sợ mà lại cười. Trong khi Mạnh Hùng đối phó với chúng thì Mạnh Quân điện báo cho côпg αп. Lúc này cả hai anh em đều đã hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này, rất có thể đây chính là chủ nợ của ông Minh. Vừa lúc đó anh nhìn thấy Thanh Hằng và một thanh niên nữa đang chốt chặn ngay ngoài cửa nên như hổ mọc thêm cάпh, anh cố tình nói chuyện nhằm kéo dài chờ côпg αп đến. Mạnh Quân bình tĩnh hỏi mấy người:

– Các anh là những người mà tôi không quen không biết, cớ sao lại đến đây ᵭòι пợ? xin hỏi nếu các anh khẳng định tôi có vay mượn tiền bạc gì của các anh thì cho xem giấy nợ…

– Mày không vay nhưng cha mày vay…

– Ông nói thật nực cười, thời đại này là gì rồi mà cha vay lại đến đòi con…

Mạnh Hùng thật sự đã mất bình tĩnh trước thái độ ương ngạnh của bọn chúng, chính vì thế mà Mạnh Quân phải đứng ra giải quyết. Nghe anh hỏi như vậy thì một tên trả lời:

– Mày không vay nhưng cha mày vay, sở dĩ chúng tao đến đây là bởi mày cam kết trả nợ cho cha mày…

– Nếu tôi cam kết trả nợ thì giấy cam kết đâu? Nếu các anh không có thì xin mời đi ra khỏi đây…

– Mày không viết ra giấy nhưng mày hứa với cha mày, có băng ghi âm kèm theo. Chẳng nhẽ nếu như không có như thế thì cuộn băng này là như thế nào?

– Băng ghi âm?

Mạnh Quân cố nhớ lại, chỉ duy nhất hôm đó anh vào phòng biếu Ba ít tiền sài, sau đó ông năn nỉ anh trả nợ giúp và anh đã nhận lời. Vậy chẳng nhẽ Ba anh đã ghi âm nội dung cuộc nói chuyện đó để Һγ siпh đến đòi anh? Nếu đúng như vậy thì Ba quá đáng lắm rồi. Anh dự tính sẽ giúp đỡ Ba một số tiền nhưng khi biết việc này thì anh nghĩ việc đó không cần thiết nữa…

Thấy tình hình không ổn, một tên lấy điện thoại điện cho ông Minh nhưng ông ta không nghe máy. Hắn giận dữ ném chiếc điện thoại xuống đất, miệng văng tục:

– Đ.M thằng già, về đến Sài gòn thì ông biết tay tôi…

Nói xong cà toán bước ra cửa, trước khi đi còn buông lên lời đe dọa, nhưng lúc này Thanh Hằng và một người nữa đã chốt chặn ngay ngoài cửa. Thấy bọn chúng đi ra, cô lên tiếng:

– Các anh đến thì dễ, mà đi thì hơi khó đấy…

– Haha vậy mà nãy giờ anh không nhìn thấy cô em chứ…

Thanh Hằng liếc nhìn vẻ mặt nham nhở của tên Һγ siпh mà phát tởm, nhưng đây là sàn tập với máy móc thiết bị là tài sản của mình, nếu xảy ra ᵭάпҺ nhau ở đây thì sẽ không tránh khỏi thiệt hại, chính vì thế nên cô cố ý dụ chúng đi ra ngoài. Ngay lúc đó thì côпg αп phường đến yêu cầu tất cả mọi người lên làm việc, trong đó có cả Quân…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *