Phận dâu hào gia – Chương 10

Tác giả: Nguyễn Hiền

Vừa lên phòng định nghỉ ngơi một chút thì Thanh Hằng lại gọi điện đến, không hiểu có chuyện gì mà giọng cô có vẻ rất gấp, bà Thảo mệt mỏi lên tiếng:

– Alo…

– Con biết mẹ rất mệt nhưng vì có việc gấp, nên con muốn gặp mẹ một chút có được không ạ?

– Ngay bây giờ à con?

– Dạ vâng, xe taxi con đang chờ ở ngoài, mẹ xuống một lát thôi ạ…

Bả Thảo trả lời miễn cưỡng:

– Thôi được rồi, mẹ xuống ngay…

Chỉ hai phút sau bà Thảo cũng xuống tới nơi, và nhanh chóng lên xe đã chờ sẵn và chiếc Taxi rời đi ngay sau đó. Xe chạy được một đoạn thì không hiểu có chuyện gì mà Thanh Hằng nói với tài xế:

– Anh quay lại giúp em được không ạ?

Không chỉ riêng tài xế mà ngay bà Thảo cũng ngạc nhiên:

– Tại sao lại quay lại? có chuyện gì? con đừng làm mẹ lo lắng đấy nhé…

Thanh Hằng nói với tài xế:

– Anh quay xe lại giúp em, em cảm ơn ạ…

Rồi cô quay sang bà Thảo đangtỏ vẻ sốt ruột:

– Con sẽ giải thích cho mẹ sau ạ, tình hình có vẻ phức tạp hơn mình nghĩ…

Thanh Hằng vẫn đang nói, bỗng bà Thảo nhìn thấy trước cổng nhà có hai chiếc xe hơi màu đen thì lấy làm ngạc nhiên:

– Không biết ai đến nhà mình?

– Chắc họ đến tìm ông Minh…

Khi xe chạy đến cổng nhà thì cô nói lái xe chạy qua với tốc độ chậm để bà Thảo nhìn thấy mặt mấy người đàn ông đang chờ trước cửa. Bà Thảo ngạc nhiên nhìn kỹ thì mấy người này không ai xa lạ mà là đối tác làm ăn của chồng bà…

Chiếc Taxi chạy qua một đoạn thì cô nói tài xế dừng lại và hai người vẫn ngồi trong xe quan sát, lúc này Thanh Hằng mới kể cho mẹ Thảo nghe lúc về khách sạn thì cô biết mình đang giữ chứng minh nhân dân của mẹ, nên cô kêu taxi chạy tới nhà gặp mẹ định đưa thì vô tình cô nhìn thấy ông Minh hớt hải chạy từ trong nhà ra ngoài, vẫy vội một chiếc taxi vừa trờ tới rồi đi ngay…

– Không hiểu ổng làm ăn kiểu gì mà khổ vậy chứ? Tiền bạc mất đâu hết rồi? chờ ổng về mẹ sẽ hỏi xem cụ thể là thế nào?

– Theo con thì mẹ cứ yên lặng theo dõi, nếu bây giờ mẹ hỏi thì liệu khi ông ấy nói mẹ có tiền để trả nợ không? chắc chắn số tiền mẹ gửi con cũng sẽ không còn…

Bà Thảo im lặng suy nghĩ, con gáι bà nói đúng, nếu bây giờ ông Minh nói rõ số nợ và yêu cầu bà đưa số tiền riêng thì liệu bà sẽ thế nào? tốt nhất là mặc kệ ông ta, nhưng bà muốn thông báo cho cả ba đứa con trai được biết. Bà nói với Thanh Hằng:

– Con gọi cho Mạnh Quân về Sài gòn gặp mẹ…

Nhưng khi cô chưa kịp gọi thì anh gọi đến, cô nói nhỏ:

– Sao linh thế chứ…

Bà Thảo ngạc nhiên hỏi lại:

– Ai gọi thế con?

Thanh Hằng cười rất tươi:

– Anh Quân á mẹ…

– Con đưa điện thoại để mẹ nói chuyện với nó…

Nghe mẹ nói phải về sài gòn ngay làm Quân sửng sốt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì? tại sao anh gọi điện cho Hằng mà mẹ lại nghe máy? Phải chăng hai người đang ở cạnh nhau. Nhưng anh cũng chạy gần về đến nhà rồi nên chỉ động viên mẹ yên tâm rồi cúp máy.

Hai xe hơi màu đen đậu trước cửa nhà bà Thảo khoảng nửa tiếng thì lên xe rời đi. Lúc đó bà Thảo nói tài xế chở bà về nhà để nghỉ ngơi, nhưng khi tài xế còn chưa kịp quay đầu thì thấy một chiếc xe hơi màu trắng cũng vừa trờ tới, và thật kỳ lạ là chiếc xe đó cũng dừng ngay trước cửa nhà bà. Từ tгêภ xe ông Minh bước xuống và theo sau là một người phụ nữ mà mới nhìn qua thì bà cũng biết đó chính là bà Thúy Kiều. Một người phụ nữ chuyên cho vay tiền góp ở chợ. Không hiểu ông Minh tại sao lại cũng liên quan đến người đàn bà này? Bà cứ tưởng công trình không thành công vì một lý do gì đó thì cũng chỉ thiếu tiền vật tư chẳng hạn, chứ tại sao lại vay tiền bên ngoài? nhưng Thanh Hằng nói cũng không sai, nếu bà can thiệp thì dĩ nhiên phải có trách nhiệm trong việc nợ nần của ông ấy…

– Bây giờ phải làm sao mới được chứ?

Cô thắc mắc:

– Người đàn bà đó là ai vậy mẹ?

– Là bà Thúy Kiều, mẹ của Ánh Nguyệt…

Bà Thảo chưa nói hết câu thì thấy xe của Mạnh Hùng cũng vừa về tới. Bà nói với tài xế:

– Cậu chạy nhanh chặn đầu xe kia, nó dừng lại để vào nhà…

Như hiểu ý khách, tài xế chạy xe áp sát xe của Hùng, bà Thảo hạ kính xuống gọi con trai:

– Hùng ơi…

Mạnh Hùng đã nhận ra mẹ đang ngồi trong xe Taxi thì ngạc nhiên, anh định mở cửa xuống xe, nhưng nhìn thấy tay bà Thảo như vẫy anh đi theo, thì hiểu ý mẹ có chuyện gì đó muốn nói riêng với mình. Chiếc taxi rời ngay sau đó và Mạnh Hùng cũng chạy theo sau. Khi cách nhà khoảng 500 mét thì chiếc taxi dừng lại, bà Thảo xuống xe rồi đi nhanh về phía xe con trai. Khi trong xe chỉ còn hai mẹ con thì Mạnh Hùng lên tiếng:

– Mẹ về lâu chưa? Có chuyện gì mà mẹ phải vất vả thế này? Có gì về nhà nói…

Bà Thảo cầm tay con khẩn khoản:

– Chuyện đó để sau nói, giờ có việc này con phải làm gấp. Mẹ vừa thấy Ba con đi vào nhà cùng với bà Kiều cho vay tiền lời. Không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng bà ta đến tận nhà mình chỉ có hai việc, đó là ba cầm cố tài sản để vay tiền hoặc Ba nợ tiền bà nên bị ҳιếϮ nợ…

– Bà ta là cái thá gì mà dám làm vậy hả mẹ? tại sao mẹ lại không vào nhà đuổi bà ta ra ngoài…

– Mấy ngày nay Ba đang làm căng với mẹ để bắt mẹ đi lo tiền cho Ba trả nợ, sở dĩ mẹ từ Đà lạt về sớm cũng không ngoài nguyên nhân này…

– Không hiểu Ba làm ăn kiểu gì chứ? Xưa giờ vẫn tốt mà, sao giờ lại nợ nần thế này?

Thấy Mạnh Hùng bặm môi, mặt đỏ lên vì tức giận, bà căn dặn con trai:

– Con phải hết sức bình tĩnh, tuyệt đối không được dùng vũ lực, còn tại sao thì chắc con hiểu ý mẹ rồi. Thôi con về nhà nhanh lên kẻo không kịp…

Nói xong bà bước xuống xe và Mạnh Hùng cũng chạy về nhà. Đúng như mẹ anh dự đoán, vừa vào đến cổng thì anh nhìn thấy bà Kiều đang đi nhìn khắp nhà, miệng xuýt xoa ra chiều gật gù thích thú. Đúng lúc anh nhìn thấy bà ta giơ tay ngắt một bông hồng màu vàng, đây là loại hoa hồng giống Pháp mà mẹ anh rất quý. Không kìm chế nổi bởi vẻ mặt trơ trẽn của bà Kiều, anh xông lại quát lớn:

– Này bà kia, ai cho bà ngắt hoa của mẹ tôi?

Bà Kiều giật mình quay sang nhìn thì thấy Mạnh Hùng đang đi tới, miệng cười giả lả:

– Ôi trời, giật cả mình à…

Mạnh Hùng vẫn tỏ ra căm tức, gằn từng tiếng:

– Tôi nhắc lại để bà nhớ, đây là nhà của tôi chứ không phải công viên mà bà muốn ngắm hay ngửi. Tại sao bà lại dám ngắt hoa của mẹ tôi?

Bà Kiều bữu môi:

– Xì…tưởng gì? nhà còn không giữ được còn bày đặt giữ hoa…

Nếu bà ta không phải phụ nữ, thì chắc chắn ăn cái tát của Mạnh Hùng và bị tống ra khỏi nhà, nhưng nhớ lời dặn và vẻ mặt lo lắng của mẹ nên anh nuốt giận vào trong mà hỏi lại:

– Bà vừa nói gì? nói lại tôi nghe xem…

Bà Kiều hất hàm về phía phòng khách rồi nói:

– Cậu đi mà hỏi Ba cậu á, đây không rảnh…

Nói xong bà ta ngúng nguẩy đi vào, Lúc này Mạnh Hùng mới nhớ đến lời mẹ dặn nên vội chạy vào nhà, nhìn phòng khách không thấy Ba đâu, nên anh chạy vội lên phòng của Ba mẹ thì thấy ông Minh đang mở két sắt lấy hồ sơ nhà đất. Vừa nhìn thấy con trai nên ông cũng bất ngờ, ấp úng:

– Ba đang tính nhờ bà Kiều chỉnh sửa lại hồ sơ kỹ thuật thửa đất của nhà mình, do bản vẽ lâu quá rồi nên phải chỉnh sửa lại…

Mạnh Hùng cũng nhập vai cầm nhanh quyển sổ đỏ tгêภ tay ông rồi nói:

– Đưa con xem…

Nhưng anh cầm sổ đỏ rồi đi nhanh ra ngoài, tình huống bất ngờ làm ông Minh vội gọi giật lại:

– Này,…này, con mang đi đâu đấy?

– Thì Ba nói phải điều chỉnh mà, mai con mang lên phòng đăng ký đất đai của Thành phố nhờ bạn con ở đó làm giúp…

– Ơ… đưa cho bà Kiều làm là được rồi, đưa đây cho Ba…

Nhưng Mạnh Hùng đã đi nhanh về phòng rồi đóng cửa lại. Chưa yên tâm, anh cất quyển sổ cẩn thận rồi khóa cửa phòng đi xuống nhà, anh muốn xem Ba sẽ xử lý với bà ta như thế nào khi không có quyển sổ. Và đúng như anh dự đoán, vì không có quyển sổ đỏ nên bà Kiều trợn mắt chỉ thẳng mặt ông Minh mà nguyền rủa:

– Tôi không cần biết lý do lý trấu gì ở đây, hôm nay bằng mọi giá tôi phải lấy được quyển sổ của căn nhà này thì tôi mới về…

Tiếng ông Minh năn nỉ, hình như Ba đang nói lấy số tiền nào đó của mẹ để trả, vậy những lời mẹ nói vội vàng lúc tгêภ xe là hoàn toàn đúng. Nhưng thôi chuyện đó giải quyết sau, trước mắt anh phải tống khứ bà ta ra khỏi nhà mới yên được…

Mạnh Hùng bèn đi ra phòng khách ngồi đối diện với bà Kiều rồi lấy điện thoại gọi cho một ai đó với tiếng nói thật lớn:

– Alo, tụi bây còn ở đó không?

Không biết đầu dây bên kia nói gì nhưng bà ta nghe anh nói tiếp:

– Tập trung khoảng 20 thằng lại nhà tao, có một máy bay đang khát tình, hơi già những cũng còn ngon cơm lắm. Nay tao chiêu đãi anh em một bữa thoải mái…

Cái gì? bà có nghe lộn không? ở đây chỉ có một mình bà là phụ nữ, vậy mà thằng quỷ kia nó gọi tới 20 thằng Һγ siпh các đảng lại thì chắc ૮.ɦ.ế.ƭ. Bà ta vội vàng đứng dậy không nói không rằng định ra về, nhưng ngay lập tức Mạnh Hùng giơ tay chặn lại:

– Máy bay đi vội thế? Anh em sắp đến rồi…

Bà ta rít lên:

– Thằng khố.n пα̣п, mày định làm cái trò gì hả?

Mạnh Hùng cười nham nhở:

– Bà hỏi tôi muốn làm gì hả? tôi muốn bà mở cái giỏ ҳάch ra rồi đưa hợp đồng mà ba tôi đã ký ra đây…

– Mầy nói dễ nghe hén? Ba mày nợ tiền tao mà lại bắt tao trả giấy nợ…

– Chuyện nợ nần của hai người tôi không can thiệp, nhưng cái hợp đồng liên quan đến căn nhà này thì bà phải giao lại ngay…

– Tao không đưa thì mày làm gì tao?…

Bà Kiều nói chưa hết câu thì bỗng điện thoại đổ chuông, anh bấm nút nghe:

– Alo, tụi bây sắp đến chưa? Cái gì? chỉ có mười hai thằng à, mười hai thằng cũng được rồi, nhanh lên kẻo máy bay nóng ruột…

Quá hoảng sợ, bà ta vội mở giỏ ҳάch lấy tập hợp đồng mà ông Minh mới ký ném xuống bàn, hơn nữa hợp đồng mà không có sổ đỏ thì cũng đâu có giá trị. Liếc nhìn về phía ông Minh thì ông ta đã chuồn đi từ hồi nào. Bà ta tức tối gầm lên:

– Ông Minh được lắm, rồi ông sẽ biết tay tôi…

Sau khi bà Kiều về rồi, anh gọi điện thoại cho mẹ:

– Mọi việc đã xong, mẹ thấy con trai mẹ giỏi không?

Bà Thảo ôm ռ.ɠ-ự.ɕ:

– Trời ơi, tιм mẹ giờ vẫn còn ᵭ.ậ..℘ loạn xạ lên nè, con nói toàn gì đâu không à…

Mạnh Hùng cười:

– Con mà không làm vậy thì bà ta có về không? nhưng xin chia buồn với bà chủ bởi bông hồng vàng đã bị bà ta ngắt rồi…

– Cái gì? hoa hồng Đà lạt hay bụi hồng Pháp của mẹ…

– Hoa hồng Đà lạt thì bà ta ngắt mà làm gì?

Bà Thanh Thảo im lặng. Bụi hoa hồng đó là cha má bà biết con gáι thích trồng hoa, nên đã gửi mua bằng được để tặng con gáι, bà chăm chút như một kỷ vật, vậy mà bà ta vừa mới đến đã giơ nay ngắt bông hoa quý khỏi cây. Với bà thì bông hoa cũng chính là sinh ๓.ạ.ภ .ﻮ, hoa tгêภ cây được nuôi dưỡng từ đất, nước và không khí…sẽ nở và tươi rất lâu. Vậy mà bà ta nỡ tước đi sự sống của nó chứ? Bà thở dài và một sự lo sợ mơ hồ như đang bám lấy bà. Rồi đây cuộc sống của mấy mẹ con sẽ như thế nào thì chưa biết, nhưng chắc chắn sẽ rất nghẹt thở. May mà các con đã lớn có thể ʇ⚡︎ự quyết định và bảo vệ mẹ, cầu trời cho gia đình bà được bình an là đủ rồi…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *