Phận bèo trôi 7

Tg Nguyễn Thơ

Thư mở mắt từ từ ngồi dậy, hai cậu con trai vội nhẹ nhàng đỡ mẹ

— Mẹ, mẹ có đau ở đâu không?

Cô lắc đầu, mặt đờ đẫn nhợt nhạt.

Lúc này cô không còn cảm giác ghen tuông nữa, mà lòng cô trào lên nỗi ċăm hận lão chồng phụ bạc hết tính người!

Bao năm chung sống, từ khi chia nhau từng củ khoai, từng bát canh nấu muối đến bây giờ đã có cháu nội. Cô vất vả toàn tâm toàn ý lo vun vén cho cái nhà này, dành cả thanh xuân lo cho gia đình con cái.
Vậy mà lão coi con Hương hơn cả mình! Lão dám nói với nó là sẽ ᵭάпҺ bỏ mẹ nếu mình xen vào chuyện chúng nó!
Mọi người mỗi người một câu, người khuyên thế này người bảo thế kia.
— Nói em đừng ʇ⚡︎ự ái nhá! Ngày ở viện về bọn chị đến thăm em chả nhẽ lại nói ngãng ra. Chứ ai cũng nghĩ là em biết ૮.ɦ.ế.ƭ mà vẫn đâm đầu về!
Khổ lắm!
Hai đứa con nói với Thư
— Con đi thuê nhà mẹ con mình ở, mẹ nhé!
Thư bật khóc, mẹ làm khổ các con rồi! Bây giờ không biết làm cách nào, không nghĩ được gì nữa.

— Mẹ nghỉ tạm, tối anh em con về đón mẹ. Bây giờ không về bà ngoại nữa, cũng không thể về với bố được. Cứ thế này sẽ có ngày bố ᵭάпҺ mẹ ૮.ɦ.ế.ƭ mất!
Khi mọi người tản mát ai về việc nấy, Kiên xồng xộc vào kéo tay Thư bắt về.
— Về nhà ngay! Về để nói chuyện!
Có một mình không chống cự nổi cô đành theo chồng về nhà.
— Bây giờ cô muốn gì?
— Tôi muốn ly hôn!
Kiên gầm lên
— Tưởng bỏ tao mà dễ á? Mày thích thì đi mà viết đơn.
Thư tìm giấy bút cặm cụi ngồi viết. Kiên giằng xé giấy và bẻ đôi cây bút ném ra sân.

Bụng bảo dạ Thư cố nhịn để chờ con. Nếu bây giờ phản ứng lại dứt khoát cô lại ăn đòn. Mà không cẩn thận sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ toi ngay lập tức!
Kiên cҺửι bới gào chán chê rồi hạ giọng
— Cô nên nhớ tôi làm gì cũng không ảnh hưởng đến mẹ con cô, nhá. Cho nên biết thân biết phận ở nhà trông cháu, tôi đi làm! Bây giờ xem nấu cơm ăn rồi tôi còn đi trực ca đêm.
Trong đầu Thư loé lên một ý nghĩ, nếu có thể được mình sẽ tọng quả lựu đạn vào cái hố đang phát ngôn bừa bãi kia!
Cô lặng lẽ xuống bếp nấu cơm, dọn mâm bê lên nhà cho Kiên.
— Cô ngồi ăn luôn thể đi!
— Tôi đợi chúng nó về rồi ăn sau.
Ăn vài miếng Kiên quăng bát xuống nói

— Tôi đi làm, chúng nó có về thì bảo việc nào cứ việc đấy. Còn cô đấy, biết yếu thì bé họng thôi! Đừng có đi đôi co linh ϮιпҺ vớ vẩn hư người! Nên nhớ là tôi không lăng nhăng với đứa nào cả.
Kiên đi rồi Thư rất mau lẹ lấy quần áo cho vào bao tải. Nhét vội mấy thứ đồ dùng vào một cái túi lớn rồi sốt ruột chờ con.
Đêm hôm ấy mẹ con Thư như chạy loạn. Trời mưa nặng hạt ướt nhèm cả mấy mẹ con bà cháu.
Sáng hôm sau Kiên về thấy nhà cửa vắng tanh. Điện thoại của Thư hắn đã ᵭ.ậ..℘ từ hôm qua rồi, gọi cho 2 thằng con thì không được.
Lúc này hắn như người điên loạn! Hắn mang bát đĩa ra sân ᵭ.ậ..℘, mang chăn chiếu ra châm lửa đốt. Sau đó đứng giữa cửa cҺửι như phát thanh.
Anh Tiến biết chuyện vội đến chỗ Thư. Anh xót ruột nhìn em gáι và các cháu của mình chui trong gian nhà hơn 20 mét vuông, mái tôn mỏng lụp sụp cao hơn đầu người. Khi bắt đầu có ánh nắng là trong nhà ղóղℊ ҍỏղℊ da người.

Anh về chở cho mẹ con Thư bao gạo và mấy thứ cần thiết.
Ngọc đạp xe đến mang cho ít rau cải và mấy quả mướp, vừa đến cửa liền khóc hu hu
— Sao cái số mày lại khổ thế hử giời? Giờ lại đến nông nỗi bỏ nhà mà đi trọ thế này!
Linh và Nụ tìm đến nơi nhìn con bạn rúm ró trong gian nhà luộm thuộm gần đường
— Bọn trẻ đâu ?
— Chúng nó đi làm cả rồi!
— Mày nghĩ kỹ chưa? Xác định dứt khoát luôn đi xem nào!
— Tao bỏ!
Ba đứa ngồi trong gian nhà nóng như đốt lửa. Ruột gan rối bời bời…
— Nếu vậy lần này không được mềm lòng nữa!
— Tao hỏi thật, trong lòng mày còn tí tình cảm nào với ông ấy không?
— Không!
Linh mang cho cái tủ lạnh cũ. Nụ mang cho cái ti vi cũ và đưa tiền cho Thư mua cái máy khâu điện. Thư nhận hàng vải vụn về may thành từng miếng khoảng 40 cm vuông. Sau đó tính cân lấy tiền. Nghe nói người ta dùng miếng vải này để lau máy móc.

Rồi Kiên cũng tìm được đến nơi mẹ con Thư ở. Lúc đầu nói ngon nói ngọt muốn Thư quay trở về, Thư nói dứt khoát chia tay thì Kiên lên cơn ҟҺùпg điên cҺửι ầm làng nước.
— Mày không về, ở đây mày định theo thằng nào?
— Ông có viết đơn không? Nếu không thì tôi viết xong đề nghị ông ký vào!
— Ký cái gì? Không về tao mua xăng đốt chỗ này
— Ông cứ đốt đi!
Bao năm răm rắp nghe lời, nay dám cãi à Thư? Mạnh mẽ lên! Thư ʇ⚡︎ự nhủ lòng mình!
Không sao được Kiên đành dẫn ҳάc không về nhà.
Chịu khổ được 1 tháng sau, mấy người xung quanh biết hoàn cảnh của Thư đã tìm giúp mẹ con cô một căn nhà trong xóm rộng rãi mát mẻ.

Và lại một lần nữa mấy mẹ con lỉnh kỉnh chuyển đồ như đi sơ tán.
Gần nhà trọ mới có gia đình chị Bình rất tốt bụng. Hàng ngày chị sang chơi trò chuyện, giúp Thư xếp những miếng vải vụn để đưa vào máy. Đôi khi bế cháu giúp để Thư dọn dẹp.
Hiểu hoàn cảnh của mấy mẹ con nên chị thương lắm. Đem cho nào rau, nào quả trong vườn không thiếu thứ gì. Tết còn cho gạo nếp gói bánh chưng.
Vài ngày Linh và Nụ lại đến. Lúc thì mang đồ ăn, lúc mang rau quả và ở lại nấu cơm ăn cùng bạn.

Có lần cháu ốm Thư phải gọi bạn mang tiền cho mượn và chở hai bà cháu đi khám lấy tђยốς.
Nhiều lúc Thư nghĩ, nếu không có những người thương yêu mình thế này, chắc cuộc đời cô còn khốn khổ đến mức nào?
Kiên đến tìm không thấy vợ con ở chỗ cũ nữa bèn hỏi những nhà xung quanh, nhưng không ai chỉ cho hắn.
Rồi không hiểu sao cuối cùng Kiên cũng mò vào tận nơi ở mới của Thư
— Nhà cửa có không ở, mẹ con cô sẵn tiền đi thuê trọ nhỉ? Mai chuyển ngay đồ về nhà!
Thư thản nhiên đáp
— Không bao giờ tôi về sống chung với ông nữa. Kể cả ra toà hay không ra toà!
Lúc này Kiên hiện nguyên thói côn đồ
— Mày không về với tao thì mày đi theo thằng nào? Nên nhớ mày vẫn là vợ tao nhá! Có về không tao thuê người đến phá ?
— Ông thích làm gì thì làm! Mẹ con tôi nộp tạm trú tại đây rồi, ông không ra khỏi tôi sẽ gọi an ninh!

Kiên gầm lên như con thú hoang! Lúc ᵭάпҺ đuổi vợ con sao không nghĩ có hậu quả như hôm nay hử Kiên? Vợ mình đầu gối tay ấp mà ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ như con súc vật. Con vào che đòn cho mẹ thì ᵭάпҺ sưng cả đầu lên để nó phải nghỉ làm mấy buổi?
Vợ chồng mà không tôn trọng nhau! Nay gọi mày mai gọi mày ҳúc ρhα̣m như đầu đường xó chợ!
Đừng nên mắng con là đồ mất dậy nghe theo con mẹ mày! Vì Nếu Thư sai hoàn toàn, liệu mấy đứa con có bỏ bố để đi theo mẹ không?
Một buổi tối cả nhà đang ngồi xem ti vi thì có người gọi đến bằng máy của Kiên
— Người nhà anh Kiên phải không? Về ngay trạm xá xã ( x) nhé! Anh bị tai пα̣п ngất đi, giờ đã tỉnh nhưng không ʇ⚡︎ự về được!

Hai thằng con sưng mặt lên, lục cục lôi xe máy ra. Thằng em hỏi thằng anh

— Anh cầm theo tiền chưa?

— Rồi!

Chẳng nói chẳng rằng, hai đứa nó nổ máy chạy vù đi!

Sao lúc này anh Kiên không bảo người ta gọi vào số của con Hương nhỉ?

N.T
( Còn nữa)

Bài viết khác

Màn ᵭấu giά 5 đô lα, câu chuγện ý nghĩα nhân văn và những con người nhân hậu

Hải quαn Hoα Kỳ có một lô xe đạρ Ьị tịch thu và quγết định thông Ьάo Ьάn ᵭấu giά. Trong cuộc ᵭấu giά, mỗi chiếc xe được Ьάn đi, người trả giά đầu tiên luôn là một cậu Ьé 10 tuổi trả với giά là “5 đô lα”. Sαu đó cậu Ьé lại trơ […]

Sinh nhật đầu tiên – Câu chuγện xúc động đầγ ý nghĩα nhân văn

Tɾời mùα thu đã Ьắt đầu se lạnh. Gió thổi quα xào xạc tɾên mái nhà. Hà nằm tɾằn tɾọc tɾên giường, chưα muốn dậγ. Lòng nhác buồn. Sáu giờ sáng. Cô lặng nghe từng tiếng lạch cạch ρhát ɾα từ đôi tαγ già nuα củα bà. Khi đã chắc chắn bà xuống bếρ. Hà […]

Chuyện về thằng Côi – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Tên nó trong giấy khai sinh là Trần Anh Dũng. Ngày nó ra đời, bố mẹ đã chọn một cái tên thật đẹp để dành cho nó. Nhưng rồi, cái tên ấy nó chỉ được cô giáo gọi khi ở trường và nằm trong sổ sách hồ sơ. Cả cái làng đất bãi ven sông […]