Ô sin không công – Câu chuyện ý nghĩa đáng suy ngẫm
Suốt 4 năm qua, tôi là người mẹ đơn thân, cuộc sống thật cực khổ vất vả. Trong nhà không có đàn ông, việc gì cũng đến tay. Thu nhập của tôi làm ra chỉ đủ nuôi con ăn học, chẳng tháng nào có dư.
Tôi muốn con gái có cuộc sống tốt hơn, được ở nhà cao cửa rộng và ăn ngon mặc đẹp. Vì vậy, tôi quyết định lấy người đàn ông hơn tôi 12 tuổi. Anh ấy đã chia tay vợ và đang nuôi 1 đứa con trai.
Khi mới yêu, anh hứa sẽ cho mẹ con tôi cuộc sống tốt đẹp hơn. Về nhà anh ấy, tôi không phải đi làm, chỉ ở nhà nội trợ và chăm sóc 2 đứa trẻ. Nhà cũ tôi nên bán đi đưa tiền anh kinh doanh, chứ khu ổ chuột, không giấy tờ giữ làm gì?
Nhiều năm qua, làm việc nhiều, tôi quá mệt mỏi, cũng muốn được nghỉ ngơi và tôi gật đầu đồng ý là vợ của anh. Sau đó, chúng tôi đến phường đăng ký kết hôn.Cũng may anh cán bộ có nói nhỏ:
– Chị về suy nghĩ kỹ nhé…Chưa ra giấy vì thiếu giấy tờ.
Để chuẩn bị cho đám cưới diễn ra vào tuần sau, anh nhờ tôi qua dọn dẹp nhà cửa cho gọn gàng. Ngôi nhà có 2 bố con ở, đã lâu không có bàn tay phụ nữ nên khá bừa bộn.
Trong lúc dọn đống tài liệu, tôi phát hiện ra bản di chúc mới viết vài ngày trước của chồng. Toàn bộ ngôi nhà đứng tên anh sẽ để cho đứa con trai 14 tuổi.
Sức khỏe đang tốt, thế mà chồng nghĩ đến việc viết di chúc? Phải chăng anh có bệnh nan y trong người?
Ngay sau đó, tôi đưa tờ giấy cho anh, xem phản ứng của anh ấy thế nào. Nhìn chồng bối rối, chưa biết nói thế nào, tôi liền hỏi anh có bệnh gì không? Chồng lắc đầu. Tôi hỏi tiếp, vậy thì chỉ có khả năng anh sợ bản thân đột tử thì căn nhà sẽ thuộc về mẹ con tôi, hoặc bị chia làm đôi, vì thế anh viết sẵn di chúc để tất cả tài sản cho đứa con lớn của anh. Sự tính toán của anh khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Anh nói việc trước mắt của chúng tôi là chuẩn bị tốt cho đám cưới vào tuần sau, còn chuyện nhà cửa dẹp qua 1 bên. Chồng cố tình đánh trống lảng, còn tôi không muốn trở thành người giúp việc cho bố con anh ấy. Khi vui họ cho mẹ con tôi ở, khi không hài lòng họ đuổi chúng tôi ra đường.
Tôi không muốn quãng đời còn lại là người giúp việc không lương cho bố con anh ấy. Tôi đề nghị anh ấy cho tôi 1 cuốn sổ tiết kiệm 1 tỷ thì mới tiếp tục tổ chức đám cưới dù trên giấy tờ, anh ta chần chừ cho là không cần thiết như thế.
Nếu anh không đáp ứng được thì hủy đám cưới.Trong khi anh nói cưới xong tôi phải ở nhà lo cho cha con anh. Theo di chúc thì lỡ có chuyện gì tôi và con gái tay trắng, lúc ấy tuổi lớn rồi tôi biết sống thế nào. Chắc tổ cô linh thiêng cho tôi biết dã tâm của anh ta.
Vậy hoãn thôi.
Nếu đi bước nữa hãy tìm hiểu cho kỹ trước khi kết hôn. Nếu tài sản không rõ rành.
Sáng hôm sau tôi chạy lên phường xin rút lại đăng ký kết hôn, vì vẫn còn vài ngày mới hiệu lực. Anh tư pháp cười rất tươi.( Đàn ông ly hôn vợ không sức mẻ một xu thì dã tâm thủ đoạn có thừa).
Anh ấy rất bực bội, bộc lộ thói gia trưởng và ích kỷ ra ngay, nhưng chẳng lẽ cưới tôi về làm osin cho bố con anh..
… … …
Chuyện này đã có chị mắc phải. Khi con anh ta lấy vợ ỷ vô nhà thừa kế ép chị chăm cháu và osin trong nhà, chị sức khoẻ yếu nên con ruột dứt khoát đưa mẹ đi bỏ lại gần 5 năm hầu hạ cha con họ.
Ly hôn tay trắng chị không còn gì nữa, bao nhiêu tiết kiệm bỏ ra chăm gia đình ông ta vì câu khen, giỏi đảm đang dẻo mỏ … Nay thấy ông ta đi tập dân vũ để câu cô nào cả tin …
Chuyện đời – Trần Linh
Ảnh st.