Ở Rể 7
( Tình Yêu & Cuộc Sống)
Tác giả:
#NguyễnThanhMai.
—————-
Hai anh em anh Ngọ lên Lào Cai tìm việc làm. Anh đã qua bao năm chinh chiến trong bộ đội, nên anh rất thông thạo đường lối.
Ngày ấy phương tiện đi lại rất khó khăn. Anh đi bộ theo hướng đê qua mấy xã, lên bến đò Tranh ở Ninh Giang – Hải Dương.
Sau đó tiếp tục đi bộ ra bến đón tàu chậm đi Lào Cai – Yên Bái.
Tàu chạy suốt đêm…
Hai anh em qua các bến đỗ dừng,
Mãi lúc chiều tối hôm sau mới tới ga Yên Bái -Lang Khay. Đến ga cuối cùng là Yên Bái – Lào Cai, hai anh em mới xuống được.
Lần theo địa chỉ do Thầy anh giới thiệu đến nhà bác Ân – Anh trai của bác Thân cùng hàng xóm ở quê nhà. Gia đình các bác ấy đi khai hoang vùng kinh tế mới ở Lào Cai đã lâu rồi. Các bác ấy bây giờ kinh tế rất khá giả, rất nhiều nương đồi: sắn , ngô, khoai và lúa nương.
Hai anh em được nhà bác Ân nhận làm giúp việc ngay. Được nuôi ăn ngày ba bữa no và mỗi tháng được trả công là ba đồng. ( Hồi ấy là vẫn tiêu tiền Bác Hồ. Nên ba đồng cũng giá trị)
Nhà bác Ân có ba người con trai
Anh Lượng là lớn nhất 25 tuổi, đẹp trai hiền lành rất chăm chỉ, lấy chị Phương 20 tuổi, đã được một cháu trai 1 tuổi.
Anh thứ hai tên là Dần 22 tuổi, chưa có vợ. Anh thứ ba tên là Tam 19 tuổi. Riêng anh thứ ba nhanh nhẹn nhất, rất hoạt bát, nhưng không chịu khó làm bằng hai anh kia. Anh hoạt ngôn nhưng rất hay trêu gáι và nói bậy.
Anh ấy chê anh Ngọ :
-Đàn ông chẳng ra đàn ông, đàn bà chẳng ra đàn bà, lại để bộ tóc dài ngang vai như vượn thế kia?
Anh ngọ ʇ⚡︎ự ái, nhưng anh vẫn tiếc bộ tóc nuôi kỳ công, nên anh chưa cắt đi.
Vợ chồng bác Ân là người rất ôn hòa , ʇ⚡︎ử tế. Bác gáι khuyên răn dạy bảo anh như một người mẹ.
Bác trai không hài lòng về cái bộ tóc của anh. Bác bảo:
– Tôi trông những anh bộ đội đóng quân ở đây, họ rất tác phong nhanh nhẹn, đầu tóc gọn gàng, đi dép cao su đen quai hậu. Tôi rất ưng cái bụng. Còn anh cũng trong quân đội đã được về phục viên, sao anh không giữ vững phong độ của anh bộ đội cụ Hồ. Anh lại để tóc dài, tôi trông giống mấy
” thằng người rừng” ở trong phim ấy?
Anh Ngọ cứ lặng im, không dám nói gì….
Ngừng một tý, bác nói tiếp:
-Tôi nói thật, dù anh có ʇ⚡︎ự ái chăng nữa, tôi cũng phải nói:
Nếu anh còn chí thiết làm việc ở nhà tôi, thì anh cắt tóc cho gọn gàng đi?
Anh Tam con trai thứ ba nhà bác Ân nói leo vào:
– Đúng rồi đấy, nhìn bộ tóc của anh , tôi cũng rất ngứa mắt! Tây chẳng ra Tây, Ta chẳng ra Ta? Trông giống mấy thằng Thái Lan ở trong phim.
Chỉ có đồ điên, hoặc bọn Peđê nên mới muốn làm ” Ái Nam Ái Nữ”?
Ôi trời, anh Ngọ nóng mặt, chỉ muốn đấm cho “thằng ranh con tiểu Tam” kia vài phát vào mồm. Nhưng anh nghĩ vì cuộc sống và kinh tế nghèo khó. Vì vợ anh ở quê đang bụng to lại thiếu thốn đói khổ.
( Anh chưa biết vợ anh đã sinh được con trai)
Anh nghĩ lại: Hàng xóm và gia đình vợ không ưng anh cũng vì bộ tóc này. Vì phận mình đang đi làm thuê cho nhà nó. Nên anh kìm chế, nắm chặt quả đấm tay lại.
Nhưng cũng bật lại anh Tam kia:
– Mày hậu sinh, ra đời sau tao. Mày đừng có lên nước mặt? Mày chỉ là loại:” ăn cơm mèo, nói leo các cụ!” Mày biết cái đ.éo gì mà dám ҳúc ρhα̣m tao?
Thế là hai anh cãi nhau. Hai bác ấy phải can thiệp, không cho hai anh ᵭấu khẩu nữa. Nhưng từ lúc đó, anh Tam toàn gọi anh Ngọ là “Thằng người rừng”. Lúc thì gọi là”Thằng Thái Lan”!
Anh Ngọ làm được hơn tháng ở nhà bác Ân, nhưng vì xung khắc với anh Tam, hai người cứ nhìn thấy nhau là gầm gừ, nhìn đểu tức nhau. Nên anh Ngọ không làm việc ở nhà bác Ân nữa. Anh sang làm việc cho nhà anh Trí ở chân đồi bên kia
Tгêภ Lào Cai hồi đó nương đồi rất nhiều, rộng mênh mông, mỗi nhà cai quản hàng chục đồi nương. Nên nhà nọ với nhà kia cách nhau rất xa …
Nói chuyện qua về cái Thanh, cùng xóm với chị Hạnh là vợ anh Ngọ: Năm ấy nó bắt đầu 19 tuổi. Mà nó vẫn gầy gò vì nó làm việc nhiều, ăn uống thì thiếu thốn. Ở quê nhà đói khổ lắm. Bác gáι chị ruột của Bu nó lấy chồng ở Hưng Yên. Bác trai làm cấp to trong quân đội . Có lần giỗ bà Ngoại, bác gáι về thăm quê, thấy em gáι nuôi đàn con ăn học thiếu thốn mọi bề. Bác liền bảo:
– Dì cho con Thanh vào Hưng Yên ở với tôi một vài năm. Nếu cháu đang học dở muốn học tiếp thì tôi xin cho cháu học cùng con Hường nhà tôi. Hai đứa ngang tuổi nhau. Bao giờ nó lớn khôn trưởng thành thì tôi dẫn về trả Dì? Hoặc ở đấy rồi tôi gả chồng cho nó?
Sau đó Bu cái Thanh suy nghĩ: “Mình gửi nó ở nhà chị gáι có điều kiện hơn để nó được ăn học tiếp”!
Cái Thanh thương Bu và gia đình, nó muốn thử đến nhà bác ruột rồi tìm việc làm thêm để có tiền giúp Bu. Nó ʇ⚡︎ự cầm mảnh giấy bác ghi địa chỉ, nó dám ʇ⚡︎ự đi…
Nhưng khi đến bến xe, cái Thanh lại bị lạc vì nó ở quê chưa bước chân ra khỏi lũy tre làng bao giờ. Nó cứ mải nhìn những người rao:
” Ai mua kẹo dồi một hào hai chiếc. Mười hào một gói đây! “
Đến khi ô tô chạy, họ chen chúc nhau lên xe đông quá. Nó bị rớt lại. Nó vừa sợ vừa nhát như cáy không biết đâu mà lần. Nó bị lạc ở bến xe. Nó chẳng biết bến nào.
May phúc cho nó gặp ngay hai bác cháu cái Nga là bạn cùng học lớp bảy với nó. Bác dẫn Nga lên Lào Cai làm thuê để chống đói.
Cái Nga nhìn thấy Thanh nó mừng lắm , liền túm chặt tay và bảo:
– Bác ơi, bác dẫn cái Thanh là bạn học cùng lớp với cháu. Nhà nó ở xóm ngoài, con ông Hiên đấy. Bác cho hai chúng cháu lên đấy làm thuê cho có bạn bác nhé?
Bác xóm trong nhận ra cái Thanh. Bác liền dẫn hai đứa đi mua vé lên tàu chậm: Ba bác cháu lên Yên Bái – Lào Cai.
Ôi tàu đông người thế, họ cứ chen chúc nhau, bọn con trai choai choai cứ thò tay cấu chí trêu ghẹo gáι. Cái Nga phổng phao hơn, liền bị էհằղ.ℊ ҟհố.ղ nào đó nó chộp vào ռ.ɠ-ự.ɕ. Nó phòng thủ sẵn cái kim băng cầm ở tay rồi. Nó châm luôn vào tay thằng ấy phát. Thằng kia vội giật tay ra ngay.
Bác trai dẫn nó đi đã dặn chúng nó phải cẩn thận. Khi lên tàu xuống xe là hay bị ςư-ớ.ק giật và móc túi đấy. Chúng nó là gáι nhà quê mới lớn, chưa va chạm cuộc sống, nên rất thật thà và lớ ngớ không biết gì đường lối. Bác ấy phải luôn luôn kèm cặp dắt tay hai đứa, không thì lại sợ bị lạc lần nữa.
Toàn người ở xuôi lên Lào Cai làm thuê đông thế? Ai về cũng kèm mua gánh sắn tươi. Mỗi bên một bao nứa, buộc túm lại và gánh bộ mang về ?
Hồi đó thỉnh thoảng có một ô tô vận tải, họ chở sắn tươi ở Lào Cai về xuôi, bán ρhâп phối cho mỗi người mua mấy kg để chống đói.
**********
Nói chuyện tiếp về ba bác cháu xuống tàu hỏa, đến huyện Bảo Thắng – Hoàng Liên Sơn. Bác trai cái Nga đến lại dẫn hai đứa đi, tình cờ vào đúng nhà bác Ân để xin làm việc. Bác nói chuyện đầu đuôi rồi gửi hai đứa nó ở lại giúp việc cho nhà bác ấy. Vợ chồng bác Ân mừng lắm, ʇ⚡︎ự nhiên được hai đứa con gáι ngoan lành đến làm việc cho thì còn gì bằng?.
Xong rồi bác Ân giữ bác cái Nga ở lại ăn một bữa cơm rồi hãy về xuôi.
Đúng là không hẹn mà gặp. Hỏi thăm ra, hai bác ấy mới biết: Cái Thanh là con gáι bé của bác Hiên ngay đằng sau nhà bác Ân ở quê xuôi. Thấy cái Thanh ngoan ngoãn lễ phép chào hỏi ʇ⚡︎ử tế, nó đã quét dọn nhà cửa và ngõ đi cho bác sạch sẽ. Bác trai rất ưng và mừng lắm.
Lần đầu tiên trong đời, nó được ăn cơm gạo nương dẻo thơm phức, ngon hơn lúa nếp dưới xuôi. Ăn với măng rừng xào và lá sắn non xào với tóp mỡ. Lại có cá kho nữa. Hai đứa nó được ăn hẳn ba bát cơm. Chưa bao giờ nó quên được bữa cơm ấy. Nó ngon và giá trị lắm.
Rồi hai đứa nhanh nhẹn đi rửa bát, dọn dẹp cho nhà hai bác.
Nhà bác Ân làm toàn bằng gỗ, bốn gian to đẹp lắm. Cái nhà ngang cũng bằng gỗ, bếp và cối xay cối giã gạo , cái gì cũng đẹp thế. Nhà ngang chứa thóc gạo, chồng kín đến nóc nhà. Ôi những hạt thóc to như con ong, hạt gạo mẩy và trắng trong, to gấp 10 lần hạt gạo ở quê. Chỉ cần nấu cơm ghế vài hạt muối vào cũng ăn được vài bát.
Còn cái gian nhà để ngô của bác cũng chồng đến nóc. Những bắp ngô già phơi nỏ, chưa kịp tách hạt. Lại một khu rộng phơi những giàn sắn khô. Nhà bác nhiều nương đồi và công việc như này không có người làm xuể.
Bác nuôi một chuồng lợn nhưng mấy con ấy chỉ ăn rau củ, vứt vào cho nó gặm, chứ không băm bèo nấu cám như ở quê. Lợn ấy nuôi ra chỉ để ϮhịϮ cho gia đình làm thức ăn.
Cả nhà bác 5 người làm rồi, phải mượn thêm 7 người nữa.
Bác gáι kể:
-Có hai anh em anh Ngọ cũng đến đây làm cho nhà bác một thời gian. Nhưng để tóc dài như vượn, bác trai không thích, đồng thời con trai bác khắc khẩu cứ cãi nhau. Nên hai anh em đã sang nhà anh Trí ở chân đồi bên kia làm rồi.
Bác trai lại nói trêu:
– Cháu ơi! Hai đứa cứ ở đây làm với bác vài năm, rồi bác gả chồng cho ở đây nhé? Ở đây nhiều nương đồi lắm, chỉ không có sức mà làm thôi. Các cháu có làm con dâu bác không?
Cái Thanh xấu hổ không dám nói gì, mặt mũi nó nóng ran đỏ bừng cả lên.
Hôm sau anh Ngọ nghe tin cái Thanh đi Hưng Yên bị lạc ở bến xe, có người làng đưa lên đây đang ở nhà bác Ân. Anh Ngọ cũng thương nó. Anh chạy sang hỏi thăm cái Thanh về tình hình ở quê, và hỏi thăm mẹ vợ anh cùng chị Hạnh.
Cái Thanh nó bảo:
– Anh ơi, vợ anh sinh được cháu trai rất kháu khỉnh, bà Hòa và chị Hạnh rất nhớ anh. Mong anh tu chí làm việc ở đây, vừa được ăn no, vừa cuối năm hãy về để có món tiền.
Anh Ngọ gật đầu:
– Sao em mới lớn chưa lập gia đình mà em đã lo lắng như người từng trải gió sương, va vấp cuộc đời thế?
Cái Thanh thông minh và rất có tâm. Nó chớp thời cơ bịa ra để khen anh:
– Bà Hòa và chị Hạnh, cũng như Thầy Bu anh đều mong anh yên tâm ở đây làm ăn, vài tháng nữa hãy về. Hôm nào về dẫn đường cho em với cái Nga về với nhé. Anh dạo này lên đây được ăn uống đầy đủ, anh béo khỏe, trắng trẻo hơn trước.
Anh Ngọ tủm tỉm cười.
Cái Thanh biết đường nói nịnh tiếp:
-Khi nào về anh cố gắng cắt tóc đi cho gọn gàng nhé. Hồi anh mới đi bộ đội về, anh để tóc chân phương, đi dép tiền phong trắng quai hậu, trông anh rất đẹp trai, phong cách Bộ đội cụ Hồ, ai cũng yêu thích lắm, anh ạ.
Anh Ngọ gật đầu:
– Ừ, nghe em nói anh cũng thấy rất phải. Nhưng cứ để trước khi về xuôi rồi anh mới cắt.
Hôm sau, cái Thanh đi làm nương đồi tra lúa cùng ba anh trai con bác Ân + với chị Phương -vợ anh Lượng+ với hai anh cùng họ hàng nhà hai bác, ở quê Thái Nguyên về đây chơi!
Lúc mọi người về hết, cái Thanh còn tham lấy liềm cắt ít tàu lá chuối rừng non về thả xuống ᵭ.ậ..℘ cho cá nó đớp. Nhà bác ấy có gạt được hai cái ᵭ.ậ..℘ thả cá. Nên ngày nào trước khi làm nương về, Thanh đều cắt một đội lá chuối rừng, hôm thì cắt một bó cỏ non về cho cá.
Vừa lúc Thanh đang mải cắt lá chuối tươi thì các anh làm thuê nhà anh Trí cũng nghỉ làm và về qua. Hai anh đi trước. Còn anh chủ đi sau cùng. Nhìn thấy hai đứa cắt lá chuối rừng non. Anh ta nhìn hai đứa như thôi miên. Ánh mắt rực lửa thèm thuồng như muốn ăn tươi nuốt sống. Rồi anh ta dừng lại hỏi Thanh:
Còn tiếp.