Ở Rể 10

Phần kết. (Tình Yêu & Cuộc Sống)
Tác giả:#NguyễnThanhMai.
—————-
Cũng chỉ vì căng thẳng giữa Mẹ Vợ & Chàng rể quá xung khắc. Làm chị Hường ở giữa khó xử.

Trở đi mắc núi, trở lại mắc sông.

Về nhà chồng thì đông anh em, vướng chị chồng khó tính. Ở với mẹ đẻ nhà đất rộng rãi để mẹ con nương nhờ nhau. Thì bị chồng mặc cảm và ngăn cản.

Chị Hường ức chế, quyết định viết ĐƠN XIN LY HÔN. Vì chồng chị quá thể, dở ông dở thằng, chấp nhạnh cãi nhau với mẹ vợ tay đôi.
Ai cũng ái ngại cho chị.
Anh chị cũng được thằng cu con lên ba tuổi. Anh dù xung khắc với mẹ vợ. Nhưng anh không muốn bỏ vợ & xa con.
Không biết anh nói thật hay là dọa Anh làm căng:
– Được rồi, nếu cô quyết định làm đơn bỏ tôi. Thì cô cứ việc bỏ. Nhà đất của mẹ cô, tôi không đụng đến. Còn những gì của chung giữa hai người thì chia đôi!

Không phải chia đôi theo kiểu tính thành tiền trả về nhau đâu. Không đơn giản thế đâu. Tôi khác, tôi chia công bằng hợp lý.

Nghĩa là: Từ viên gạch mộc, cho đến cái lò gạch hơn một vạn đã đốt xong . Cả mâm, bát, đũa, xoong nồi, giường, tủ, bàn ghế, cốc chén, quần áo giày dép của cả hai người đều chặt đôi, cái xe đạp cũng chặt đôi….
Tất cả đều chặt ra làm đôi công bằng. Tôi sẽ ʇ⚡︎ự tay chặt ra, cô phải có trách nhiệm thu dọn chở đến tận nhà Thầy Bu ở xóm dưới trả cho tôi.
Chị Hường tức tiết cãi lại:
– Anh nói thế mà nghe được à? Chia kiểu đấy thành ra ᵭάпҺ đố nhau à, thành ra phá phách hủy hoại tài sản à? Sức đâu mà chặt hết phần đẩy thứ và cái lò gạch hơn một vạn mà chở đi?
Anh hùng hổ đe tiếp:

– Chưa hết đâu? Kể cả là thằng cu con, cũng b.ổ ra làm đôi! Tôi không dọa đâu ! Cô có gan thì cứ làm đơn mà bỏ đi, lúc ấy đừng có mà ân hận…

Chị Hường nghe anh ta giở lý cục ra thế, chị rất ức, nhưng đành cắn răng lại. Vì nghĩ đến câu:

-“Thứ nhất sợ kẻ Anh Hùng.
Thứ nhì sợ kẻ cố cùng liều thân!”
Chị rùng mình nghĩ đến vợ chồng cô Tư bên cạnh nhà. Cô lấy phải ông chồng bên Thái Bình quá gia trưởng, vũ phu và ς.ờ .๒.ạ.ς nữa. Cô ấy không chịu nổi bèn bỏ trốn bế con về nhà đẻ. Liền bị ông chồng cục súc kia giằng con gáι bé mới có 6 tháng đáp vào hố nhà xí…
Nên chị im lặng không nói gì nữa.
Chị đến nhà bố mẹ chồng kể hết sự thật về sự xung khắc bất hòa giữa mẹ vợ và chàng rể. Nhờ bố mẹ chồng can thiệp giúp vợ chồng chị.
Ông bà hiền lành, thương con dâu giống như bố mẹ chồng chị Hạnh ấy. Ông bà đưa anh Thiên lên nhà vợ và nói chuyện ʇ⚡︎ử tế.( Ông bà hiểu rằng nó chỉ dọa thế để vợ nó phải về nhà chồng, và không dám làm đơn ra Tòa nữa. Chứ đời nào dám bổ nó cu con ra làm đôi?

Bà mẹ anh Thiên nói:

– Tôi có lời xin lỗi bà thông gia, hãy vì con vì cháu mà đại lượng, bỏ qua tất cả. Thôi thì “con dại cái mang” nó là đàn ông, phải ở nhà vợ nó đã ngại rồi.

Bà cũng nên mở lòng hài hòa và vui vẻ. Bà cố gắng nhường nhịn một tý, “Thương con thì ngon rau” cho cái Hường đỡ khổ. Nó chẳng khác nào con cá Lác bỏ vào giỏ cáy. Cựa quậy một tý là cáy nó cắp cho rừ người.
Còn chúng tôi sẽ có trách nhiệm vận động bảo ban thằng Thiên, không được ҟҺùпg điên lên đe dọa vợ con như thế nữa.
Bà mẹ chị Hường thở dài và nói:
– Tôi có nói nặng lời ҳâм ρhạм gì đâu, nhưng do nó ʇ⚡︎ự ti mặc cảm đấy chứ. Mong ông bà ρhâп tích cho cháu hiểu. Chứ tôi già rồi, sống được bao lâu nữa mà cứ chấp nhặt với tôi?
Liền đó ông bà động viên con dâu, và bắt anh Thiên xin lỗi bà một câu cho hóa giải đôi bên.

Bà mẹ anh bắt anh xuống bê giường gấp cất gọn vào, rồi hai vợ chồng phải ngủ chung giường.

Anh đã hiểu ra và nghe ra, anh không tỏ thái độ ʇ⚡︎ự ti mặc cảm nữa. Vì anh yêu quý vợ con.

Khi tình thương trỗi dậy thì mọi điều trở nên tốt đẹp hơn.
Từ đó anh chị sống rất hòa thuận và thương nhau. Anh cũng tôn trọng nhường nhịn và luôn động viên mẹ vợ cho bà được vui.
Nói chuyện lại: Trước đó: Chị đi xem cung số. Ông Thầy bảo:
– Chồng chị căn cao, anh Thiên là căn ông Hoàng Mười. Còn chị Hường là căn Cô Bơ.
Ông Hoàng Mười là quan to nhất, mọi người đều dưới quyền ông. Nên căn ấy không muốn khuất phục trước ai cả. Còn chị căn cô Bơ là ương bướng và nhiều lúc như trẻ con. Cho nên mới xảy ra xung khắc bất hòa.
Chị đã hiểu được như vậy và tâm sự nhỏ nhẹ với mẹ mình để bà hiểu. Nên bà và chị cũng nhường nhịn anh hơn.

Đồng thời chị nhờ Thầy Bu chồng can thiệp, nên đã thành công.
Sau đó chị xây riêng thêm một gian thoáng mát sạch sẽ, chị lập ban thờ đầy đủ các Quan Vị giống như ở Chùa. Chị thờ tại nhà.

Một mình nhà chị một phủ uy nghiêm.

Từ đó anh chị làm ăn càng ngày càng may mắn. Mẹ vợ và chàng rể lại thuận hòa…
***********

Nói chuyện tiếp về tình duyên của cái Thanh:
Hôm ấy buổi chiều tà mặt trời đang gần lặn, những tia nắng quái nhạt dần. Nó cấy hối hả cho xong nốt. Nó vừa lên bờ thì cái Nga cũng đi cấy ở thửa dưới về qua. Hai đứa đi cùng bờ mương.
Vừa đi cái Nga vừa hỏi:
-Thanh ơi! Tao hỏi thật: Mày có người yêu ở tгêภ Lào Cai phải không?
Cái Thanh ngạc nhiên:
-Không, tao có yêu ai đâu?
-Thế sao có người cứ viết thư về cho mày?

Thanh lắc đầu ngạc nhiên:

-Tao có nhận được lá thư nào đâu? Và sao ai lại biết tên và địa chỉ nhỉ !

Cái Nga cũng ngạc nhiên:

– Thế mày không nhận được lá thư nào thật à?
Vậy mà có đứa ở xóm tao, cùng chi đoàn thanh niên chúng mình đấy cứ nhận được thư, thế mà nó lại không đưa cho mày?
Biết là người ấy gửi cho mày, chứ không phải của nó. Mà nó ghen, nó ích kỷ, nó giấu hết đi rồi?
Có một lá thư gần đây, nó đưa tao xem. Tao nghĩ là của mày rồi.
Tao giả vờ mượn về đọc. Tối về tao đưa cho mày nhé.
Lúc này cái Thanh lờ mờ đoán ra là thư của anh con bà bạn của bác Ân hôm ở tгêภ Lào Cai đi chợ phiên gặp rồi? Chắc anh ấy xin địa chỉ của nhà bác Ân, rồi anh gửi chăng?
Cái Thanh thấy tιм ᵭ.ậ..℘ thình thịch, nó nóng ruột mong mau chóng được xem thư.
Tối hôm ấy, cái Nga ở xóm trong mang thư cho nó. Nó nghĩ ngay là chị phó bí thư chi Đoàn.
Thư gửi về bưu điện xã. Họ đưa chị ấy cầm về hộ. Chị ta ngoài 30 tuổi , thấp lùn, chưa có người yêu. Đọc thư tình của Thanh, chị ta ghen ngầm với bạn, nên đã ỉm đi, không đưa.

Lá thư cuối cùng này cái Nga giữ được, đưa thì Thanh mới biết.

Anh ta viết chữ cũng đẹp và tình cảm chân thật. Có trách là sao bao nhiêu lá thư gửi mà Thanh không nỡ viết trả lời cho anh dù vài chữ cũng được.

Thanh thở dài, nghĩ cũng Ϯộι nghiệp anh ta. Nhưng mình có nhận được đâu!?
Thanh liền lấy giấy bút viết một lá thư gửi lại, cũng nói rằng, lá thư này Thanh mới nhận được, và người khác đã nhận được những lá thư trước cua anh. Họ đã bóc ra xem trước rồi.
Chứ Thanh cũng chưa viết đáp lại lời tỏ tình yêu thương của anh ấy.
Hơn một tuần sau:
Chiều hôm ấy, có ba người Thanh niên đi hai xe HON DA hỏi thăm vào nhà Thanh. Hồi đó ai có xe HON DA là coi như giàu có lắm.
Thanh đang cấy ở ruộng cửa trạm xá đồng gần nhà. Có em trai Thanh chạy ra gọi về:

– Chị Thanh ơi, về đi, nhà có khách đang tìm chị!

Trống ռ.ɠ-ự.ɕ Thanh lại ᵭ.ậ..℘ thình thịch, hai đầu gối cứ run. Thanh bèn rủ hai cô bạn cùng xóm đang cấy gần đấy.

– Chúng mày ơi,! Để đấy đã về nhà tao một tý, vì có mấy người khách ở Lào Cai họ về. Mỗi mình tao run lắm, xấu hổ lắm.
Thế là hai cô bạn cùng về. Cũng có Thầy Bu Thanh ở nhà. Chiều hôm ấy, không có chợ, không mua
được gì ăn. Thanh và hai đứa bạn lội xuống ao, hái mớ rau muống bè để luộc. Tráng mấy quả trứng gà của nhà nó đẻ, và có đĩa cá rô đồng kho, thế thôi. Ở quê hồi ấy vẫn thiếu thốn, chứ có nhiều gạo nương và gà đồi như ở chỗ các anh ấy đâu?
Thanh mời cả ba anh kia và ba chúng nó ăn trước . Chứ Thầy Bu và các em nhường, để ăn sau.
Thì ra anh kia nhận được thư Thanh viết, nên đã rủ người bạn và nhờ anh trai họ biết nói năng giao tiếp về luôn. Anh kia đại diện người lớn lên tiếng nói chuyện hỏi ý kiến Thầy Bu. ( Vì Thầy đẻ ra anh kia mất rồi)
Thầy Bu Thanh cũng gọi anh trai Cả của Thanh, ra tiếp chuyện với anh trai họ của anh kia.
Anh trai nháy Thanh ra ngoài vườn, hỏi nhỏ:

– Thế sao mày lên đấy làm, mày yêu thằng ấy à?

Thanh lúng túng, ấp úng:

– Em chỉ biết sơ qua một lần gặp tгêภ ấy. Khi về nhà, họ viết nhiều thư cho em, nhưng em không nhận được. Mãi một lá gần đây cái Nga đưa cho em. Em có viết lại. Thế rồi anh ấy ʇ⚡︎ự thu xếp về đấy chứ?
Anh trai bảo:
– Mày không trông gương cái Dung con nhà ông Phúc ở xóm trong đấy à? Bu nó mất sớm, Thầy nó lấy vợ Hai. Nó bị dì Hai ħàɲħ ħạ khổ sở.
Nó cũng phải lên Lào Cai làm thuê rồi lấy chồng tгêภ ấy. Không biết do ốm đau hay do lấy phải thằng chồng cục súc nó ᵭάпҺ, mà nó bị ૮.ɦ.ế.ƭ một mình ở tгêภ ấy đấy. Nhà nó dưới xuôi chẳng có ai lên được.
Cái Thanh bảo:
– Nhưng em thấy cái anh này đẹp trai, phong độ thấy cũng hiền lành và ʇ⚡︎ử tế chứ không phải người cục súc…

Anh trai quyết định:

– Dù nó là người thế nào, cũng không cho mày lấy chồng xa, rồi ốm đau ૮.ɦ.ế.ƭ bỏ ҳάc một mình như cái Dung Phúc đấy!

Để tao vào trả lời với họ. Là không lấy chồng xa.
Cái Thanh hồi ấy nó nhát như cáy và xấu hổ, không dám cãi lại ý anh. Vì anh nó cứ trông gương cái Dung con ông Phúc. Nên không đồng ý cho nó lấy anh kia…
Anh trai họ của anh ở Lào Cai kia tức lắm. Thấy Thanh ấp úng đỏ mặt không nói gì. Còn anh trai Thanh trả lời ” Nó không lấy được chồng xa!”.
Anh trai tгêภ Lào Cai nói cay:
– Bố em tôi mất rồi, tôi là anh Trưởng dòng họ nên tôi phải đi thay. Ông đẻ ra em Thanh vẫn còn. Ông chưa lên tiếng quyết định, em Thanh cũng chưa từ chối. Sao anh lại cất quyền bố không cho em lấy chồng xa? Biết đâu sau này em ấy lấy gần mà không có Hạnh Phúc? Thì anh chẳng đau đầu à?
Nói rồi anh ấy buồn bã cáo từ chào ông bà. Ba anh ấy về xã Công Trúc. Chắc còn chơi ở đấy mấy hôm mới lên Lào Cai. Trước khi ra ngõ, anh ấy còn ngoái lại nhìn Thanh và nói:
– Anh rất tiếc cho tình duyên của các em…

Đúng như dự đoán của Thanh: ba anh em nhà họ ở quê mấy hôm, nhờ người tìm hiểu mai mối hỏi lấy cô cùng xã. Họ ăn hỏi xong rồi lên Lào Cai lo cưới ngay.

Còn Thanh, cũng thời gian ấy, có người xóm Đạo làm mối người bên huyện đến hỏi. Nhưng Thanh không ưng ý.

Thời gian sau :
Đó là cuối năm 1985.
Có hai anh bộ đội về phục viên, tìm đến nhà Thanh. Thanh nhìn thấy quen quen. Nhưng cũng không hiểu. Anh ấy bỏ quyền sổ tay trong túi áo ra.
Thì ra là anh bộ đội làm Trinh Sát, hồi ấy ở nhà bác Ân, anh ấy đã đến muốn làm quen. Nhưng không tiếp cận với Thanh được. Anh đã xin tên tuổi địa chỉ và giờ được về phục viên, anh đã tìm đến.
Đúng là Duyên Kiếp. May cho anh, Duyên ai nó chờ người ấy hay sao? Ba người đều vất vả tha thiết tìm đến hỏi Thanh mà không được. Anh này cùng huyện đóng quân hồi ở đấy là tỉnh Hoàng Liên Sơn. Thanh có tính đặc biệt là rất yêu thích các anh bộ đội.

Qua tiếp xúc hỏi thăm, thấy anh ôn hòa, ʇ⚡︎ử tế. Lại xong nghĩa vụ rồi. Nên Thầy Bu Thanh cũng ưng ý. Anh ấy đi lại tìm hiểu và nói chuyện với Thanh một thời gian.
Sau đó anh xin phép cho gia đình người lớn sang nói chuyện và hỏi cưới. Thanh và anh bộ đội chưa một lần hò hẹn, mà lại nên duyên.
Còn hai anh ở Lào Cai vất vả theo đuổi mà không được.
Tгêภ đời này đúng là có Duyên có Số thật đấy.
**********

5 năm sau: ; Đó là vào năm 1991.
bà Hòa mẹ vợ anh Ngọ ốm qua loa có vài hôm là mất. Anh chị cũng lo hậu sự chu đáo cho bà.
Một thời gian sau, bà mẹ vợ anh Thiên cũng ốm cảm cúm qua loa là mất, năm ấy bà 90 tuổi.
Các bà không có con trai, nhưng cũng có con gáι và con rể lo lắng hậu sự cho chu toàn.
Thật là đúng với câu ca:
Sinh con trai gáι bất kỳ.

Có nhân, có nghĩa có nghì là hơn!
Còn cái Thanh dù có chồng bộ đội ʇ⚡︎ử tế và sống hạnh phúc. Nhưng trong thâm tâm nó vẫn mong muốn có thời gian nào phù hợp, sẽ thu xếp lên Lào Cai thăm lại các anh, các chị con bác Ân. ( Giờ hai bác mất hết lâu rồi)
Và muốn hỏi thăm xem anh Dần, anh Tam chuyên nói bậy ấy, bây giờ vợ con thế nào?
Anh người yêu trượt về nhà nó, vợ con ra sao? Bây giờ mọi người đều ở tuổi đầu 6 cả rồi. Nhưng chắc vẫn còn khỏe cả.
**********

Quý vị khán giả thân mến.!
CHUYỆN Ở RỂ của tác giả đến đây tạm dừng.
Kính chào và hẹn gặp lại giao lưu cùng quý vị vào những câu chuyện tiếp theo.

Bài viết khác

Người ăn xin già – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn sâu sắc

NGƯỜI ĂN XIN GIÀ Một thiếu phụ sang trọng bước trên đường, cô tình cờ nhìn thấy một người ăn xin rách rưới ngồi co ro trong gió lạnh nơi góc phố. Người ăn xin già nua, râu ria không cạo, dơ bẩn và lạnh cóng, run rẩy trong một thùng giấy carton quấn xung […]

Chỉ một buổi họρ lớρ khiến tôi hiểu ɾα 5 hiện thực không thể đúng hơn tɾong cuộc đời

Cuối tuần vừα ɾồi, tôi đi họρ lớρ. Đó là buổi họρ lớρ có đông thành viên nhất tɾong suốt 15 năm quα, kể từ khi chúng tôi tốt nghiệρ. Cả lớρ 51 thành viên, có 32 người thαm dự. Những người còn lại, có người đã cắt đứt liên lạc hoàn toàn từ lâu, […]

Đừng đổ thừa cho đồng tiền – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

TIỀN Tg: Hoài Thu Giờ đây, anh và chị như hai con chim sổ lồng. Hai người vừa giải thoát cho nhau, mỗi người rẽ một hướng. Hai thằng nhỏ chín, mười tuổi cách nhau năm một như hai thằng bạn thân, nhiều lúc cãi nhau chí chóe, có khi còn đấm đá nhau huỳnh […]