Nước mắt nhà giàu chương 3

Ra khỏi nhà cha mẹ, Bích Liên trong tâm trạng bực tức nên không đến công ty mà chạy về nhà, cô thấy mình phải hết sức bình tĩnh để suy nghĩ tìm cách khác, miễn sao giữ được số cổ phần về tay mình là được…

Thấy cửa nhà vẫn khóa trong khi sáng nay Khánh Toàn chồng cô nói sẽ ở nhà, vậy ổng đi đâu chứ, nỗi bực tức càng dâng cao khi gọi điện cho chồng thì khóa máy, hậm hực mở khóa cửa rồi gieo mình xuống ghế sofa, Bích Liên bỗng cảm thấy mình bế tắc, tại sao tất cả những việc mình làm lại đều bị từ chối? nếu như không có mẹ con người đàn bà ấy thì trước sau gì tài sản của cha mẹ cũng sẽ về tay chị em cô, nhưng đằng này Hoàng Vũ lại là con trai, vậy thì khả năng cậu ta sẽ thay thế Ba quản lý tập đoàn là có khả năng. Cô bỗng giận luôn cả mẹ đã quá nhu nhược khi không cương quyết yêu cầu Ba chấm dứt với bà ta, đã thế lại còn sẵn sàng chuyển nhượng cho Ba số cổ phần của mình. Bây giờ Ba chưa cần nhưng rồi nhỡ may chuyện làm ăn cần vốn, hay vì một lý do nào khác thì Ba sẽ nhận số cổ phần đó, như vậy hóa ra cả ba mẹ con cô đều tay trắng hay sao?

Bỗng tiếng chuông điện thoại kêu làm Bích Liên giật mình, nhìn màn hình thấy ghi tên Bích Ngọc, cô lắng tai nghe:

– Alo, mình nghe…

Tiếng của Ngọc cũng tỏ ra ngạc nhiên:

– Bà sao vậy hả? làm tôi chờ cả tiếng đồng hồ rồi…

Thôi ૮.ɦ.ế.ƭ, lúc này cô mới nhớ ra có hẹn với Bích Ngọc cùng đi xem đất, cô ấy vì không đủ tiền nên mới rủ cô hùn nhau để mua, nghe nói khu đất này nằm gần sân bay quốc tế sắp khởi công, mai mốt ρhâп lô nền bán thì tha hồ hốt bạc, cô lúng túng:

– Xin lỗi bồ, lu bu nhiều chuyện rồi quên luôn…

– Tôi biết ngay mà, bà đến nhanh nhé…

Khóa cửa vội vàng rồi cô lên xe chạy luôn, đến nơi thấy Bích Ngọc đang đứng chờ, mặt đỏ lên vì nắng thì cô tỏ ra áy náy:

– Bà đến lâu chưa?

Cô ta ngúng nguẩy tỏ vẻ không vừa lòng:

– Mới tiếng mấy chứ nhiêu?

– Sao không gọi cho mình sớm?

– Biết bà bận nên mới thế, đại gia ai mà dám làm phiền…

– Tôi đang bực mình đây…

– Ai dám làm cô nương bực mình nè?

Hai người vừa đi ra xem đất vừa nói chuyện, Bích Liên kể cho Ngọc nghe ý định của mình muốn giữ số cổ phần của cha mẹ trước khi rơi vào tay mẹ con bà Nhã, nhưng không được cha mẹ ủng hộ. Nghe xong Bích Ngọc cười:

– Nếu bà nắm toàn bộ số cổ phần đó thì hóa ra bà là chủ tịch tập đoàn hay sao?

Ừ nhỉ, vậy mà mình không nghĩ ra, rõ ràng Ba hiện nay là có số cổ phần cao nhất sau đó đến mẹ, vậy tại sao mình không cố gắng lên, vừa có tiền lại vừa có quyền nữa chứ? Nếu một ngày được thay Ba làm chủ tịch tập đoàn, thì mẹ con bà Nhã cứ chống mắt lên xem cô sẽ làm gì. Hai người dừng lại nhìn lô đất trước mặt, Bích Ngọc cho cô xem bản phô tô giấy chứng nhận quyền sở hữu, ngoài ra để tăng thêm lòng tin của bạn mình, Bích Ngọc đưa cho cô một tấm bản đồ khổ giấy A0 làm Bích Liên ngạc nhiên:

– Cái gì đây?

– Ơ, thế bà không nhìn vị trí số tờ số thửa của lô đất cần mua với dự án xây dựng sân bay à?…

Miệng nói nhưng tay Bích Ngọc chỉ vào vị trí đã khoanh vùng bằng bút màu đỏ, quả thật nhìn tгêภ bản đồ thì dự án sân bay đã được chính phủ phê duyệt, mà vị trí lô đất nằm sát phía cửa chính, Bích Liên nhẩm tính nếu mua được lô đất này, chỉ chờ khi dự án được khởi công thôi, thì giá trị của nó tăng lên gấp bao nhiêu lần cũng không thể đoán trước được…

Vì trời nắng gắt nên hai người vội vàng quay ra tìm một quán café cóc, dưới một cây xà cừ tán lá rộng che mát cả một vùng, chọn một bàn phía trong để dễ bàn chuyện làm ăn mà không muốn người khác nghe thấy, bởi ở đây mà cụ thể là cái quán nước này đa số là cò đất và người đi mua, xe hơi đậu thành dãy, đại gia có và người dân đi tìm mua một lô vừa túi tiền để ở cũng có, nói chung rất huyên náo và có vẻ khẩn trương…

Bích Liên nãy giờ vẫn im lặng, cô không phải không muốn mua lô đất béo bở này nhưng cô đang tính toàn khoản tiền, vì với số tiền của cô sẵn có thì chẳng đáng là bao, mà không mua thì thôi chứ nếu đã mua thì cô lấy hết chứ không muốn chia cho Bích Ngọc. Thấy bạn mình im lặng nên Bích Ngọc càng ra sức tư vấn, cô hỏi bạn:

– Mình muốn mua lắm nhưng ngặt nỗi mình không đủ tiền, mà năn nỉ xin mẹ mình thế chấp nhà thì nhất định mẹ không chịu…

Thế chấp nhà? ừ mà sao cô không nghĩ ra điều này nhỉ, nếu như thế chấp nhà của cô thì cũng không ăn thua, chỉ còn cách làm sao thế chấp nhà của ba mẹ thì may ra… nhưng cô biết không dễ gì mà ba mẹ cô đồng ý, chỉ có cách làm liều thì một khi sự đã rồi bắt buộc ông bà phải rút tiền từ cổ phần ra để chuộc lại…

Biết Bích Ngọc đang ở thế kẹt không có tiền, Bích Liên giả bộ ngồi im thêm một lúc nữa cho tăng thêm độ quan trọng rồi nói:

– Để mình về bàn với anh Toàn, một mình mình không ʇ⚡︎ự quyết được…

Nói vậy thôi chứ một khi cô đã quyết thì Khánh Toàn chồng cô cũng phải chấp nhận, bởi cô có tiền lại là con nhà giàu thì tất cả đều do cô quyết định, cho dù là vợ chồng hay gì đi nữa thì người nào có tiền thì lẽ dĩ nhiên là có quyền, ở thời đại nào cũng thế, trước khi ra về cô nói với Bích Ngọc:

– Mình về suy nghĩ rồi trả lời bạn, nhưng nếu mình quyết định mua thì mua cả lô còn không thì thôi…

Bích Ngọc tỏ ra bất lực:

– Bạn mua xong nhường lại cho mình khoảng 100 mét vuông cũng được…

Bích Liên trả lời nhấm nhẳn:

– Để lúc đó rồi tính…

Hai người chia tay, Bích Liên giả bộ chạy về nhưng đi được khoảng 2 km thì dường như không yên tâm, cô quay lại vị trí lô đất và giở bản đồ ra xem một lần nữa, bỗng một người đàn ông giống như người dân bản địa thấy cô đứng ngó nghiêng thì lại gần hỏi:

– Cô muốn mua đất à?

Bích Liên cảnh giác:

– À không…

Rồi cô vội vàng cuộn tờ bản đồ cho vào túi, rồi định quay ra thì người đàn ông đó nói:

– Tôi biết chủ đất này, nếu cô muốn gặp họ thì tôi dẫn đến…

Khựng lại một giây, cô nghĩ nhanh nếu gặp trực tiếp được chủ đất thì tốt quá, việc gì phải chia bôi cho nhỏ Ngọc nữa chứ, nghĩ vậy cô quay lại nhìn ông ta cười:

– Vâng, anh cho tôi gặp chủ đất thì tốt quá, tôi biếu anh tiền café…

Miệng nói nhưng tay cô lấy từ trong giỏ ҳάch ra 5 tờ tiền 500 ngàn đưa cho người đàn ông, ông ta cầm tiền và cảm ơn cô, rồi chạy chậm xe gắn máy đi trước dẫn đường…

Tiếp cô là một người đàn ông nhỏ thó cùng người vợ ốm yếu, sau khi cô trình bày nhu cầu của mình quan tâm đến lô đất, ông Tư chủ đất mở tủ lấy ra một sơ mi giấy tờ, và đưa cho cô xem bản chính giấy chứng nhận quyền sử dụng của lô đất tгêภ…

Xoay ngang xoay dọc tờ sổ đỏ, Bích Liên xem xong rồi đưa lại cho ông Tư rồi nói:

– Chuyện giá cả chúng ta sẽ bàn cụ thể sau khi tôi quay lại gặp anh chị…

Ông Tư trả lời:

– Cái đó tùy cô còn tôi không hứa gì hết, cứ ai mua trước thì tôi bán…

– Tôi hiểu, đúng hai ngày tôi sẽ trả lời cho anh chị…

Ông Tư chưa trả lời thì tiếng bà vợ cất lên:

– Theo tôi ông bán cho ông Hùng cho lẹ, năn nỉ thêm chi cho mệt…

– Thì bà cứ từ từ tôi tính, có khi tôi không bán nữa, chỉ hai năm thôi khi dự án sân bay khởi công thì lô đất này là vô giá…

Đã định ra về, nhưng khi nghe hai ông bà nói chuyện thì cô có vẻ không yên tâm cô đi vào nói:

– Nếu tôi mua lô đất của ông thì phương thức thanh toán như thế nào?

– Chúng tôi bán đứt đoạn chứ không đặt cọc gì hết…

Bích Liên ngạc nhiên:

– Vậy là ông lấy 100% tiền đất luôn…

– Đúng rồi, sở dĩ tôi bán là gửi sang nước ngoài cho con tôi mua nhà ở bển, vợ chồng già còn sống được nhiêu nữa cô ơi…

– Vậy nếu tôi đặt cọc rồi khoảng 1 tháng sau thanh toán nốt được không?

– Không cô, mà lô đất của tôi cũng có đại gia Hùng mua rồi, tôi nhất định lấy một lần, cho dù rẻ một chút cũng được…

Quay vào nói chuyện nhỏ to với vợ chồng chủ đất rồi cô ra về, cô không về nhà ngay mà đi thẳng đến nhà cha mẹ, thấy mẹ đang tưới cây kiểng, cô cười giả lả:

– Mẹ cho con mượn chìa khóa mở tủ lấy tờ giấy khai sanh…

Bà Trang vừa cầm vòi tưới cây vừa nói:

– Mẹ để trong túi áo treo tгêภ móc áo, mà bấy nhiêu tuổi rồi lại còn cần đến giấy khai sanh mà làm gì?

Bích Liên vừa đi vào nhà vừa nói:

– Căn cước của con bị sai mã định danh nên bắt buộc phải hủy mã định danh cũ rồi xin cấp mã định danh mới…

– Sao mà rắc rối thế không biết…

Nói vài câu rồi bà lại tiếp tục tưới cây, nhưng bà không thể ngờ được đứa con gáι của bà đã nhanh tay lấy trộm sổ đỏ của ngôi biệt thự mà gia đình bà đang ở rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Cô thản nhiên chào mẹ:

– Con về nha mẹ…

– Ơ sao vội thế? Không ở lại ăn cơm à?

– Con tranh thủ lên côпg αп phường cho kịp…

– Ờ, thôi đi đi…

Bỏ giấy tờ vào xe rồi cô nhanh chóng chạy về nhà, mở tủ lấy luôn sổ đất của căn nhà đang ở rồi nhanh chóng ra khỏi nhà. Nhất định cô không thể để lô đất như món mồi ngon rơi vào tay ông đại gia Hùng nào đó, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, cô không muốn thì thôi chứ một khi cô đã thích thì một phút ba mươi giây là cô chốt ngay.

Bấm chuông một căn biệt thự ngay trung tâm thành phố, một người phụ nữ sang trọng đi ra mở cửa, miệng cười giả lả:

– Nay cô em có chuyện gì mà đến bấm chuông nhà tui đây…

Không trả lời câu hỏi mà Bích Liên hỏi lại:

– Chị còn tiền không?

– Nhiều hay ít?

Bích Liên ghé tai bà ta nói gì đó, chỉ biết bà ta la lên:

– Gì vậy? cần nhiều vậy để làm gì chứ?

Một phút lưỡng lự, cô ρhâп vân không biết có nên nói cho bả biết không? nhưng ai dám đảm bảo rằng bà ta đang có sẵn tiền sẽ đến hớt tay tгêภ của cô thì sao? Nghĩ vậy cô lấy ra hai quyển sổ đỏ để lên bàn rồi nói:

– Hai căn biệt thự này đủ chưa?

Thật ra với số tiền đó thì chỉ cần một căn biệt thự ngay trung tâm thành phố của gia đình ông Hào là cũng đủ rồi, với vị trí đắc địa của ngôi nhà thì cho dù có tiền cũng không có ai bán mà mua, nhưng cô ta lại đưa hai quyển sổ thì càng tốt, bà lấy ra một hợp đồng đã ᵭάпҺ máy sẵn nhưng chỉ yêu cầu Bích Liên viết và ký tên vào phần người vay còn phần người cho vay thì để trống. Thấy vậy cô thắc mắc:

– Ủa, sao không ghi tên chị vào phần cho vay?

Khẽ mỉm cười với ánh mắt bí hiểm, bà ta trả lời:

– Em nghĩ chị có nhiều tiền như vậy hay sao? Chị hỏi giúp cho em thôi…

– Vay của ai hả chị?

– Chỉ có lão trùm Sáu Trung mới có thôi, vì quý em mà chị đứng ra bảo lãnh đó…Em cứ viết phần của em rồi nhận tiền, còn phần tгêภ để cho lão ấy ʇ⚡︎ự viết, chị chỉ ký bảo lãnh cho em thôi…

Một chút ngần ngại khi phải dính với tên trùm cho vay nặng lãi vào tù ra Ϯộι như cơm bữa, nhưng cô tính toán rất nhanh, chỉ cần mua xong là cô rao bán kiếm chênh lệch, chứ chẳng cần chờ đến khi dự án sân bay xây dựng chi cho mệt, nếu lúc đó mà chưa bán được thì cô tìm cách ăn vạ cha mẹ, vì muốn giữ nhà thì chẳng còn cách nào khác là ông bà phải chuộc ra thôi…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *