Nước mắt nhà giàu chương 22

Chờ mãi mà không thấy ông Hào hay ông Khoa gọi để giúp bà một lời khuyên, vẫn biết rằng mình không có cái quyền đòi hỏi như thế, nhưng sao bà thấy sốt ruột và lo lắng quá, đối với ông Khoa cũng có thể vì một lý do gì đó nên ông không trả lời Bà được, ông muốn giữ cho bà cũng là một điều tốt, bởi bên ông ấy còn có vợ con cũng như hiện nay bà đang sống cùng ông Hào. Bây giờ hai người có nhiều ràng buộc không giống như ngày xưa. Bỗng Hoàng Vũ vừa về tới nhà liền hỏi:

– Ba gọi lại cho mẹ chưa?

Vì trong đầu đang nghĩ đến ông Khoa nên bà trả lời:

– Mẹ gọi cũng không nghe máy, nhắn tin cũng chưa trả lời…

Hoàng Vũ ngạc nhiên:

– Sao mẹ nói với con là không được gọi cho ba cơ mà, bây giờ không những gọi mà còn nhắn tin nữa, mẹ đưa điện thoại đây cho con xem…

Như chợt tỉnh cơn mê, bà Nhã bối rối:

– Ơ,…ơ không phải, mẹ không gọi cũng như không nhắn tin…

– Sao vậy mẹ? con thấy mẹ khác lắm à, có chuyện gì thì mẹ cứ nói với con, nếu cần thì sáng mai con nghỉ làm chở mẹ đi…

Bà Nhã không biết trả lời con thế nào, bởi nếu chút xíu nhỡ may ông Khoa trả lời sẽ đi cùng bà mà Hoàng Vũ biết thì lại càng không nên, nhưng nếu ông ấy không đi được thì bà rất cần có con bên cạnh lúc này. Thấy mẹ cứ lúng túng như có chuyện gì đó khó nói, nhân tiện lúc điện thoại của mẹ để tгêภ bàn nên Hoàng Vũ cầm lên xem, thì bà Nhã vội giật lấy tỏ vẻ tức giận:

– Không được xem điện thoại của mẹ…

– Sao nay mẹ khác thế ạ? Đã xảy ra chuyện gì? mẹ nói đi…

Bà Nhã nghe con chất vấn thì im lặng bởi bà biết trả lời con thế nào đây? sở dĩ bà không cho con xem điện thoại vì bà quên chưa xóa tin nhắn và cuộc gọi với ông Khoa, nếu như con trai nghi ngờ thì nó sẽ gọi kiểm tra hoặc nói cho ông Hào biết. Bây giờ bà biết trả lời thế nào? chợt nhớ hôm ông Hào nói đang cần tiền và yêu cầu bán nhà nên bà dựa vào đó mà trả lời con:

– Mẹ rối lắm, Ba con nói đang cần tiền mua cổ phần gì đó, muốn mẹ bán căn nhà này để lấy tiền, nhưng mẹ sợ bán đi rồi thì mẹ con mình ở đâu nên không đồng ý…

Tưởng con sẽ đồng tình với mình, ai ngờ Hoàng Vũ nói:

– Nhà này là Ba bỏ tiền ra mua chứ có phải của mẹ mua đâu mà mẹ giữ? bây giờ Ba đang cần tiền thì bán đi, mai mốt mua cái khác, nhà lớn nhỏ không quan trọng, miễn có chỗ ở là được rồi…

Bà Nhã lo lắng:

– Rồi nhỡ may không mua được nhà thì sao? …

Ôm mẹ từ phía sau, Hoàng Vũ cười:

– Xời ơi lo gì mẹ, không mua được nhà thì đi thuê, biết bao hộ gia đình họ vẫn ở nhà thuê đấy thôi…

– Thôi mẹ chưa quyết định được, để mẹ suy nghĩ đã…

Nói rồi bà đứng dậy đi vào phòng, lúc này Hoàng Vũ mới suy nghĩ đến lời mẹ nói, hèn gì mà anh thấy Ba rất khác, không nói gì mà chỉ im lặng mà thôi. Nhưng có một điều anh thắc mắc là chuyện lớn như thế mà tuyệt nhiên Ba mẹ không hề nói với anh một lời, dù gì anh cũng đã trưởng thành, không phải trẻ lên năm lên ba mà không biết gì. Nếu biết trước chuyện này thì anh cũng góp ý để mẹ đưa giấy tờ cho Ba bán nhà. Mặc dù không nói ra nhưng anh hiểu mình là ai? thật tình anh rất mặc cảm với thân phận của mình ,và thương mẹ Trang đã bị tổn thương, anh rất muốn được gần mẹ nhưng không dám, chẳng qua cũng chỉ là những suy nghĩ trong đầu mà thôi…

Suốt đêm bà Trang không ngủ được, ngày mai là đến hẹn ông Hào phải bàn giao số tiền theo như cam kết, không biết ông ấy đã chuẩn bị đến đâu rồi? suốt mấy ngày chồng bà ghé qua đây để gặp bà, dù rất muốn nhưng bà phải tránh mặt theo yêu cầu của cha, mặc dù trong lòng vẫn muốn gặp chồng mình. Mặc dù miệng nói giận và hận ông bội bạc đã phản bội bà, nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng, không biết ông có ăn uống đầy đủ không? cô giúp việc cũng rời đi rồi, vậy ai chăm sóc ông ấy chứ? Nhìn vẻ mặt tiều tụy, râu cũng không thèm cạo, hai mắt trũng sâu,…qua Camera mà bà đau lòng, bà muốn về nhà xem tình hình thế nào nhưng Cha bà nhất quyết không cho bà ra khỏi căn biệt thự.

Mệt mỏi rồi ông Hào ngủ thϊếp ngay ở bộ ghế sofa, ánh sáng ban ngày chiếu vào cùng với ánh đèn điện cả đêm qua ông cũng không thèm tắt làm ông giật mình, lúc này ông mới chợt nhớ tối qua mình chưa ăn uống gì cũng như tắm rửa, thậm chí tгêภ người vẫn đang mặc bộ đồ hôm qua. Chợt nhớ đến cuộc họp, ông vội vơ bộ quần áo rồi đi vào nhà tắm. Dòng nước mát từ vòi sen làm ông tỉnh táo đôi chút. Cuộc họp ngày hôm nay hoàn toàn không giống với những cuộc họp khác, ông có cảm tưởng như mình chuẩn bị lên pháp trường, nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng chẳng còn nhiều nên ông vội vàng ra xe. Vừa đến cổng công ty thì bảo vệ đưa cho ông một mảnh giấy, quá ngạc nhiên và bất ngờ, ông vội mở ra xem thì đó là tờ giấy của ông Lý Thành, nội dung sẽ gặp ông ở một nơi thuộc vùng ngoại ô Thành phố. Ông Hào cứ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nhưng lời của cha vợ như một mệnh lệnh, và ông chỉ biết chấp hành mà không được phép có ý kiến…

Thấy ông Hào không chạy xe vào mà vội vàng đi ngay thì bảo vệ ngạc nhiên hỏi:

– Thưa chủ tịch, vậy hôm nay có họp theo lịch hẹn không ạ?

Một phút bối rối, ông trả lời:

– Cuộc họp nay hoãn lại vì khách chưa bố trí được thời gian, tôi ra ngoài một lát…

Nói rồi ông quay xe chạy thẳng đến điểm hẹn mà trong lòng không khỏi ngỡ ngàng, không hiểu tại sao cha vợ lại hẹn mình đến nơi này? Tại sao cha lại không xử trảm thằng con rể về Ϯộι phản bội con gáι của mình mà lại hẹn đến đây? Nhìn địa chỉ thì thấy đây là chòi câu cá giải trí, chẳng nhẽ lúc này mà còn tâm trí để đi câu cá nữa hay sao? Nhưng lúc này ông không có quyền thắc mắc, thậm chí còn không dám thở mạnh khi đối diện với cha vợ. Ông sai rồi, những việc ông làm đã làm tổn thương vợ của mình và sự hiếu kính với cha mẹ, những ngày vừa qua cũng đã giúp ông nhận thức được tầm quan trọng của vợ đối với mình…

Đến nơi, ông Hào không phải tìm lâu bởi trợ lý Hải đã đứng đón sẵn bên ngoài, anh lễ phép:

– Chủ tịch đang chờ ở chòi số 8 ạ…

Theo tay chỉ của trợ lý Hải, ông Hào tiến nhanh về phía chòi thì thấy ông Thành đang ngả người tгêภ chiếc ghế bố, hai mắt lim dim như đang ngủ, ông Hào cứ đứng bên ngoài nhìn vào, hai tay để trước bụng, lát sau ông Thành lên tiếng:

– Ngồi đi…

– Dạ, thưa Ba…

Bỗng ông Thành nhìn con rể rồi cất tiếng hỏi:

– Tiền chuẩn bị đủ chưa?

– Dạ…con…con…

Chợt ông Thành ᵭ.ậ..℘ tay mạnh xuống bàn cái Rầm rồi quát to:

– Anh xem tôi là ai hả? anh tưởng tôi gọi anh ra đây để câu cá hay sao?

– Dạ thưa Ba, con không dám có ý nghĩ đó…

– Vậy anh nghĩ tôi gọi anh đến đây làm gì? anh là ai? đường đường là một chủ tịch tập đoàn Trịnh Gia nổi tiếng một thời, mà khúm núm như vậy hay sao? đứng thẳng lên nói tôi nghe…

Ông Hào đứng ૮.ɦ.ế.ƭ lặng, hai hàng nước mắt bỗng chảy dài xuống má, ông cứ như đứa trẻ phạm lỗi đứng trước cha mình thủa nào, miệng ấp úng không nói được lời nào, mà cũng đúng thôi bởi bây giờ ông còn nói được gì nữa, tiền không có như đã hứa, cũng không biết số phận tập đoàn như thế nào? ngoài ra còn vợ lớn vợ bé, phản bội lại lời hẹn ước giữa hai gia đình, phản bội lại người vợ suốt mấy chục năm, vẫn cần mẫn chăm sóc cho chồng con từng miếng ăn giấc ngủ, bây giờ ông không khác gì kẻ bại trận chỉ chờ lời phán quyết của đối thủ mà thôi…

– Con xin lỗi Ba, con sai rồi…

Ông Thành xoay người lại, giọng nói vẫn còn gay gắt nhưng đâu đó có thể hiểu âm thanh nghèn nghẹn như muốn khóc:

– Người mà anh phải xin lỗi là hai người phụ nữ, người ta cũng có gia đình, có quyền hưởng hạnh phúc, anh biết bà Nhã đã có người yêu là ông Khoa nhưng anh vẫn dùng tiền để trói buộc người ta phải theo mình, Anh đã có vợ con mà dám nói rằng mình chưa có vợ, lương tâm anh để đâu hả?

– Con xin lỗi Ba…

Lại một lần nữa ông Hào chỉ biết lí nhí nói mấy câu xin lỗi rồi đứng chịu trận, bỗng ông giật mình khi ông Lý Thành lên tiếng:

– Tôi sẽ tác thành cho anh với bà Nhã, yêu cầu anh ly hôn dứt điểm với con gáι tôi. Vậy anh toại nguyện rồi chứ?

Tưởng nghe cha vợ nói thế thì ông Hào sẽ mừng lắm, nhưng không. Bằng giọng nói đẫm nước mắt, ông cúi đầu thật thấp rồi trả lời:

– Dạ không, thưa Ba…

Lần này đến lượt ông Thành ngạc nhiên trước câu trả lời của con rể, đáng lý ra khi ông đồng ý cho con rể được sống với người mình thương, thì phải mừng cảm ơn mới đúng chứ? Đằng này lại từ chối là thế nào, nhưng ông vẫn giữ gương mặt hết sức nghiêm khắc rồi nói:

– Anh vừa nói cái gì? tôi vừa giúp anh toại nguyện được chung sống công khai, hợp pháp với mẹ con bà ta, đáng lý anh phải cảm ơn chứ sao lại từ chối?

Ông Hào cũng đã có phần bình tĩnh khi nghe câu nói của Ba vợ, ông trả lời:

– Thời gian vừa qua ở trong căn biệt thự rộng lớn, con mới cảm nhận được vợ con quan trọng với con biết nhường nào, con sẽ bỏ mẹ con bà Nhã mà quay về, xin Ba đừng bắt con phải ly hôn vợ con, con yêu cô ấy…

Nghe lời nói thốt ra từ miệng con rể, nhìn gương mặt và ánh mắt thì ông biết rằng con rể đang nói thật lòng mình. Một chút ҳúc ᵭộпg làm ông phải quay mặt đi không muốn con rể phải chứng kiến phút mềm yếu của mình. Kể từ ngày nghe chính từ miệng đứa con gáι mà ông cưng chiều hết mực, nói về nỗi đau khổ phải chịu đựng trong suốt thời gian qua, mà từng lời của con, từng giọt nước mắt của con, như những mũi kim đâm nát trái tιм của người làm cha như ông. Ông hận lắm, nếu con rể không phải là con của Trịnh Gia, người bạn thân đã vắn số bỏ ông mà đi trước, thì e rằng không ổn với sự trừng phạt của ông, nhưng ông không muốn bắt ép, mà muốn con rể phải nhìn nhận ra sự thật, chứ không thể cứ sống mù quáng trong lưới tình đến hết cuộc đời…

Để thực hiện kế hoạch, từ hôm đó đến nay hầu như ông không ngủ, ông cho người điều tra nhân thân người phụ nữ đang làm khổ con gáι ông. Ông biết cô ta cũng chỉ là пα̣п nhân của ông Hào, nhưng ông không tha thứ, khi biết cô ta đã lợi dụng sự si mê của ông Hào, mà giấu chuyện thằng con trai không phải là giọt ɱ.á.-ύ của Trịnh Gia. Chính ông đã thề với lòng, nếu Hoàng Vũ là giọt ɱ.á.-ύ của Trịnh Gia, thì cho dù con gáι ông có đau khổ đi chăng nữa thì ông vẫn tác thành cho hai người, nhưng cô ta lại lừa dối và có phần lợi dụng vào lòng tốt của ông Hào, đã cung phụng nuôi nấng hai mẹ con có cuộc sống đủ đầy suốt hai mươi mấy năm trời thì không thể được…

– Tôi có thể không ép anh ly hôn con gáι tôi, nhưng có hai vấn đề anh vẫn phải giải quyết dứt điểm: Thứ nhất chấm dứt mối quαп Һệ với hai mẹ con bà Nhã. Thứ hai anh vẫn phải trả lại số cổ phần mà anh đã hứa

Ông Hào vô cùng đau đớn khi đã đến lúc ông phải đưa ra sự lựa chọn, làm sao ông không nhớ, không thương và đau khổ, khi phải chia tay người phụ nữ đã sống cùng ông hai mươi mấy năm trời, rồi làm sao ông có thể chịu đựng nổi khi nghĩ rằng không bao giờ được gặp con trai Hoàng Vũ nữa, nhất định con sẽ hận ông. Người làm cha này thật không xứng đáng, ông phải trả lời sao đây khi trước mặt ông duy nhất chỉ có một con đường…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *