Nước mắt nhà giàu chương 17
Sau khi thám ʇ⚡︎ử cung cấp thông tin về căn biệt thự mà ông Hào đã mua tặng cho bà Nhã, thì ông Thành đã hiểu nguyên nhân từ đâu mà ông Hào dám mạnh miệng khẳng định sẽ mua lại số cổ phần của Lý Gia. Ông yêu cầu văn phòng thám ʇ⚡︎ử cung cấp nguồn gốc, thời điểm chuyển nhượng căn biệt thự mà hiện nay đứng tên bà Nhã, và biết rằng mặc dù bà ta đứng tên nhưng nguồn tiền được chuyển từ tài khoản của Trịnh Gia, và điều quan trọng là thời điểm chuyển nhượng đang trong thời kỳ hôn nhân với bà Trang…
Vừa về đến biệt thự là Bích Liên nôn nóng đi tìm mẹ, để hỏi về tương lai số cổ phần nhưng không thấy, cô vội đi lên phòng ông ngoại thì trợ lý Hải ngăn lại:
– Cô Liên chờ một chút, chủ tịch đang làm việc với luật sư Kiên…
Bích Liên trả lời ngang ngược:
– Vậy thì lại càng tốt, chẳng qua cũng chuẩn bị thành lập công ty cho tôi mà thôi…
Nói rồi cô cứ bước đi thẳng nhưng trợ lý Hải ngăn lại:
– Không vào được đâu cô Hai…
Dù sao cũng chỉ là người làm nên trợ lý Hải không dám gay gắt với cháu gáι chủ tịch, anh cứ đi theo năn nỉ xin cô dừng lại, nhưng anh không hiểu đây là Bích Liên chứ không phải là người mà dễ sai bảo, nghe nói ông ngoại làm việc với luật sư Kiên cũng chỉ là việc thành lập công ty chứ ngoài ra còn việc gì nữa.
Khi cάпh cửa vừa được mở ra thì cả hai người bên trong cùng im bặt, nhưng Bích Liên cũng nghe được ông ngoại đang nói gì đến tên Thùy Nhung, cô bỗng giật mình ʇ⚡︎ự hỏi có bao giờ ông ngoại cho con Thùy Nhung số cổ phần của mẹ không? mà không hiểu sao mấy ngày nay nó đi dạy học hay đi đâu cô cũng không biết. Rõ ràng ông ngoại đã tuyên bố thành lập công ty cho cô làm giám đốc cơ mà, chỉ có cô mới đảm đương được việc đó vì cô có bằng cấp, có chuyên môn, còn Thùy Nhung nó mơ làm cô giáo thì bận tâm đến đây mà làm gì.
Khi thấy ông ngoại và luật sư Kiên nhìn mình, cô cố nở nụ cười thân thiện:
– Ngoại ơi, con đến rồi nè…
Một tiếng Hừm trong cổ họng rồi ông Thành cau mặt lên tiếng:
– Ai gọi mà con đến? có nhìn thấy ai đây không? tại sao không chào hỏi luật sư?
Bị quá bẽ mặt nhưng không còn cách nào khác, cô quay về phía luật sư chào lý nhí:
– Chào…
Không ngờ khi thấy thái độ coi thường người khác của cháu gáι thì ông Thành nổi giận, nhưng vì Luật sư đang ở đây nên ông cố gắng kìm cơn nóng giận đang bốc lên trong đầu, ông chỉ biết lắc đầu và quay sang nhận được cái gật đầu cảm thông từ luật sư…
Đúng lúc đó thùy Nhung cũng vừa đi học về, tưởng chỉ mình ông ngoại trong phòng, Thùy Nhung vội chạy vào chào ông ngay từ cửa:
– Ông ngoại ơi, con đi học về rồi nè…
Lúc nhìn thấy trong phòng ngoài ông ngoại ra còn có cả luật sư Kiên và chị Hai thì cô cúi đầu chào luật sư Kiên:
– Chào luật sư, thật thất kính quá…
– Không sao, tôi cũng định ra về…
Nói xong luật sư đứng dậy, trước khi rời đi thì ông Thành căn dặn:
– Anh cứ tiến hành các bước như tôi yêu cầu…
– Dạ, thưa chủ tịch…
Thùy Nhung cũng tế nhị đi theo tiễn luật sư ra tới cửa rồi quay lại, lúc này Bích Liên bỗng quay về phía em gáι hỏi gay gắt:
– Mày vừa nói đi học gì thế hả? bộ muốn tranh giành cương vị giám đốc với chị mày hay sao?
Thùy Nhung có phần bối rối chưa kịp trả lời thì ông ngoại lên tiếng:
– Ai làm giám đốc là việc của ông, chỉ cần có kiến thức quản lý là được rồi, thời gian và kinh nghiệm sẽ giúp con người ta lớn lên, còn hơn người có bằng cấp đầy mình mà suốt ngày đố kỵ, chỉ biết vơ vét vào mình mà không nghĩ đến người khác thì cũng vô dụng mà thôi…
– Nhưng ông đã hứa cho con rồi mà…
– Đúng, chính ông đã hứa nhưng còn giao cho ai thì lại là vấn đề khác, mẹ cháu chỉ có hai đứa con gáι nên ông sẽ cho cả hai đứa cơ hội…
Bích Liên quay sang nhìn em gáι trợn mắt lên:
– Mày mê nghề giáo lắm mà, tưởng rằng thanh cao hóa ra lại cũng chỉ vì tiền…
Không ngờ Thùy Nhung lên tiếng:
– Học ngành nghề nào cũng là cho mình thêm kiến thức, sở dĩ em đi học lớp quản trị kinh doanh cấp tốc là theo yêu cầu của ông ngoại, chị hơn em ở chuyên môn thì chị cố gắng lên thể hiện năng lực quản lý của mình cho ông nội thấy, nếu vậy thì chị còn lo gì nữa…
Bích Liên tức lắm nhưng đành im lặng, hôm nay con ranh này dám lên lớp mình trước mặt ông ngoại, để rồi xem mày chỉ học ba cái lớp quản trị kinh doanh thì làm được gì với cái ngành xây dựng này. Đúng lúc đó thì trợ lý Hải đi vào, ghé tai ông Thành nói gì đó, chỉ biết ông vẫy tay cho hai chị em lui ra ngoài…
Ngồi trước mặt ông Thành là một người đàn ông trung niên cỡ khoảng 50 tuổi, khuôn mặt hiền lành và qua cách cư xử thì ông hiểu rằng ông ta là người có học. Không hiểu người đàn ông đó là ai và có quαп Һệ với ông ngoại như thế nào? mà chưa đầy một giờ đồng hồ thì ông ta rời khỏi phòng chủ tịch, được trợ lý Hải đưa ra xe và nhanh chóng rời khỏi phủ…
Bích Liên vẫn có vẻ chưa hết tức tối, cô nhìn Thùy Nhung gườm gườm như nhìn đối thủ, nếu như hồi còn nhỏ thì Thùy Nhung lúc nào cũng bị chị ăn hϊếp nhưng bây giờ thì khác, cô biết chị Hai vẫn chưa hết tức giận và có phần hoang mang sau câu nói của ông Ngoại. Thật tình cô đi học lớp quản trị kinh doanh là theo yêu cầu của ông ngoại chứ cô vẫn yêu nghề sư phạm, nhưng cứ nghĩ đến mẹ là cô lại mềm lòng…
– Người đàn ông đó là ai?
Thùy Nhung vốn đã bực mình, khi chị Hai vô cớ nói mình trong phòng làm việc của ông ngoại nên cố tình ngồi im, thấy vậy Bích Liên hét lên:
– Con kia…
Thùy Nhung vẫn im lặng xem như không nghe thấy gì, tức mình Bích Liên chỉ tay vào cô mà hét:
– Bộ mày bị điếc hay sao?
– Ủa, chị hỏi tôi hả?
– Tao không hỏi mày thì hỏi ai?
Thùy Nhung lúc này mới quay người lại, cô nói hết sức nghiêm khắc:
– Chị phải xem lại mình và nhất là bỏ cái thói ngang ngược kia đi, bởi chuyện đó không hay ho gì đâu, mà chẳng qua mọi người xa lánh chị mà thôi…
– Không phải tao ngang ngược mà tánh tao thẳng, chuyện nào ra chuyện đó. Nhưng có một điều là tao không giống mày đi tranh giành quyền lợi với chị mình…
Biết chị ấy muốn ám chỉ chuyện gì nhưng cô đành ngồi im theo yêu cầu của ông ngoại, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, chị Hai thấy cô im lặng lại được đà nói tiếp:
– Tốt nhất mày nên nghỉ học, có một công ty mà hai chị em giành nhau rồi người ta cười cho. Ông ngoại già lẩn thẩn rồi lúc nhớ lúc quên, thực tình vì giận Ba nên chị mới muốn được đối đầu, để Ba hiểu rằng đâu chỉ có con trai mới làm nên sự nghiệp…
– Tại sao trong đầu chị toàn chứa những hận thù thế? Dù gì Ba cũng là Ba ruột của chị em mình, việc Ba có lỗi với mẹ thì để Ba mẹ giải quyết. Em nghĩ trong đầu chị mà u ám như thế thì không làm nên chuyện gì đâu…
Bốp,…một cái tát như trời giáng vào khuôn mặt của Thùy Nhung làm cô ù tai loạng choạng suýt té, may mà cô đang đứng cạnh bàn, nếu không thì không biết sẽ như thế nào. Khi cô chưa kịp hoàn hồn, cũng như vì ngạc nhiên và bất ngờ mà chưa kịp phản ứng dù chỉ một câu nói, thì thấy Bích Liên vẫn hung hổ xông vào như muốn trút hết giận lên đầu cô. Lúc này Thùy Nhung chỉ biết bỏ chạy và không hiểu sao cô lại chạy vào phòng ông ngoại. Bích Liên tức giận chạy theo định dạy dỗ em, thì thấy Thùy Nhung chạy vào phòng ông ngoại nên cô ta vội dừng lại, miệng lẩm nhẩm câu gì đó rồi quay ra ngoài đi thẳng…
Sau khi làm xong công việc, ông Thành đứng dậy định đi về phòng ngả lưng thì bất ngờ thấy Thùy Nhung chạy vào phòng, quá bất ngờ nên ông hỏi cháu gáι:
– Có chuyện gì mà chạy hớt hải vậy con?
Thùy Nhung theo quán tính ngoái lại nhìn xem có chị Hai không nhưng cô không thấy gì, có nghĩa chị Hai thấy cô chạy vào phòng ông ngoại nên không dám vào mà bỏ đi luôn rồi. Lúc đầu cô cũng định méc ông nhưng thấy chỉ bỏ đi thì không nói nữa, cô cười như có lỗi:
– Dạ, không có gì?
– Vậy sao mầy chạy như có ma rượt vậy hả? bộ có gì muốn nói với ngoại hay sao?
– Dạ…con định hỏi ngoại cái này nhưng chạy tới đây thì quên mất tiêu rồi…
– Nhỏ này thật là…
Mắng yêu cháu vài câu rồi ông quay lưng đi về phòng, đi được vài buớc chân thì bỗng ông dừng lại:
– Cháu có biết cái cô ở với Ba mày không?
Câu hỏi của ngoại quá bất ngờ, Thùy Nhung suy nghĩ nhanh rồi trả lời:
– Nếu nói không biết thì không đúng, nhưng con chỉ nhìn thấy mà không tiếp xúc hay nói chuyện…
– Cô ta thế nào?
– Dáng người cũng như mẹ nhưng coi bộ trẻ hơn. Cô ấy biết cách ăn mặc còn mẹ thì giản dị quá…
Thấy ông im lặng nhưng Thùy Nhung vẫn cố chờ xem ông có hỏi thêm gì không nhưng bỗng thấy ông vẩy tay cho cô đi đi rồi quay lưng đi về phòng…
Từ ngày ông Hào giận vì bà không bán nhà nên ổng không ghé nữa làm bà Nhã đôi lúc cũng áy náy, nhưng bà đã suy nghĩ kỹ rồi, chuyện gì cũng được nhưng còn ngôi nhà này thì không thể được, bởi nếu không có nó thì mẹ con Bà ở đâu? Bản thân bà thì sao cũng được, nhưng còn thằng Vũ, nó cũng phải lấy vợ, nếu một cô nào đó thương nó mà lại biết nó làn con Chủ tịch tập đoàn Trịnh Gia mà mẹ con lại không có nổi cái nhà mà ở thì có ai lấy nó không?
Chợt bà giật mình khi nhìn người đàn ông đang đứng quay lưng về phía cửa nhà bà. Nhìn dáng từ phía sau thì nhất định là người đó, bà không thể nào quên được mặc dù thời gian mấy chục năm đã qua đi, mặc dù chưa nhìn thấy mặt để khẳng định người đàn ông đó có chính ҳάc là Khoa, người yêu một thời của Bà hay không, nhưng bỗng bà đỏ mặt vội lùi vào trong mà chỉ vén tấm rèm ra nhìn trộm…
Kỷ niệm ngày xưa bỗng ùa về như một cuốn phim quay chậm, chàng trai tên Khoa và cô nữ sinh tên Nhã học cùng lớp, hai người yêu nhau hơn Ba năm trời, với biết bao hứa hẹn về một tương lai ở phía trước. Không ngờ gia đình cô gặp пα̣п mà tiền không có, cho đến khi bà gặp ông Hào. Trước khi nhắm mắt, mẹ cô có trăn trối xin con hãy thay Ba mẹ mà trả món nợ ân nghĩa này cho ông Hào, có như vậy thì mẹ cô mới yên tâm nhắm mắt và cô đã nhận lời…
Nhớ lại cái ngày hai đứa chia tay nhau, cô gáι chỉ có khóc nghẹn mà không nói được lời nào, nếu cô không làm theo mà đi theo tiếng gọi của trái tιм thì Ba mẹ cô ở dưới suối vàng sẽ không thể nhắm mắt. Thôi thì bên tình bên hiếu cô đanh nhắm mắt chọn con đường báo hiếu cho cha mẹ…
Vì muốn quên người yêu và không thể chứng kiến người con gáι mình yêu sống hạnh phúc bên người đàn ông khác, chàng trai Khoa lên đường vào nam lập nghiệp với hy vọng nhờ thời gian và khoảng cách địa lý mà có thể quên đi tất cả…
Vẫn biết là thế nhưng không hiểu sao đã hơn 20 năm xa cách mà bây giờ mới chỉ nhìn thấy phía sau, tιм bà đã ᵭ.ậ..℘ thổn thức như thế, thôi thì duyên nợ không thành, bà đã làm khổ ông một lần rồi thì không thể làm khổ ông thêm một lần nào nữa, hai hàng nước mắt tuôn rơi đầm đìa tгêภ mặt mà bà cứ đứng như hóa đá giữa nhà, may mà ông Hào không ở đây, nếu không bà cũng không biết thế nào nữa…