Nước mắt nhà giàu chương 15
Đúng như dự đoán của Thùy Nhung, khi cô cố ý để cái điện thoại của mẹ ở trong phòng, cô mong Ba hiểu rằng chính Ba cũng phải sớm có câu trả lời, bởi một khi ông Ngoại đã ra tay thì sẽ rất khó khăn cho Ba, mà điều đó không chỉ riêng mẹ mà chính cô cũng không hề mong muốn…
– Nhung ơi…
Tiếng mẹ gọi trong nhà làm cô bỗng suy nghĩ, liệu có nên nói cho mẹ biết việc Ba quyết định về với gia đình không? nhưng tại sao cô lại cứ cảm thấy không yên tâm khi Ba trả lời câu hỏi đó khi biết ông Ngoại đã ra tay? Nếu như mẹ thương Ba rồi mềm lòng năn nỉ ông ngoại thì việc lớn lại không thành? Cô muốn Ba phải nhận thấy rằng tгêภ đời này không phải cứ muốn là được, cô muốn cho bà Nhã hiểu rằng bà ta đã làm khổ một người phụ nữ và tan nát một gia đình. Chính vì điều đó nên cô quyết định ủng hộ ông ngoại mà không nói cho mẹ biết cũng như trả lời tin nhắn cho Ba…
– Điện thoại của mẹ đâu rồi con?
Một thoáng bối rối khi mẹ hỏi đến điện thoại, chợt cô nhớ đến câu nói đùa với chị Hai về việc đổi điện thoại cho mẹ nên áp dụng ngay:
– Ơ, mẹ nói đổi điện thoại cho con rồi mà…
Bà Trang cười:
– Đấy là nói đùa với chị Hai con chứ điện thoại của mẹ là do Ba con mua thì đổi làm sao được…
– Nếu là điện thoại Ba mua thì mẹ càng không nên giữ…
Đôi mắt buồn nhìn xa xăm, bà Trang chậm rãi nói:
– Sau này con có gia đình rồi thì con sẽ hiểu, dù sao Ba mẹ cũng đã từng chung sống với nhau mấy chục năm trời, lại có hai chị em con nữa nên đâu có thể nói bỏ là bỏ ngay được, hơn nữa tuy rằng Ba không yêu mẹ nhưng mẹ lại yêu Ba…
– Nếu vậy thì tại sao mẹ lại nói với ông Ngoại để sự việc phức tạp thêm, chán cho mẹ quá hà…
– Mẹ chỉ xin ông cho mẹ được rời khỏi Trịnh Gia, nhưng mẹ không ngờ ông lại trừng phạt Ba con đến thế?
Thùy Nhung chỉ biết lắc đầu, cô hiểu rằng chính sự nhân từ của mẹ đã làm hư Ba, hay nói cách khác là Ba coi thường, nếu mẹ cương quyết phản đối mối quαп Һệ đó thì bà Nhã có ung dung hưởng thụ như vậy không? chính bà ta cũng coi thường mẹ và luôn là kẻ chiến thắng, nhưng không thể ngày một ngày hai mà thay đổi được mẹ, cô nhắc lại lời hứa sẽ bỏ bà ta, mà Ba đã nói với mẹ cách đây 2 năm khi Hoàng Vũ tròn 20 tuổi, vậy tại sao bây giờ thời gian đã trôi qua 2 năm rồi mà khi cô hỏi thì Ba lại im lặng? cho đến khi ông Ngoại tuyên bố rút cổ phần thì Ba mới trả lời, liệu câu trả lời đó có thật lòng không hay cũng chỉ là đối phó? Cô hỏi mẹ:
– Mẹ đã từng trả lời câu hỏi của con rằng, cho dù Ba có đồng ý bỏ mẹ con bà ta thì mẹ vẫn ra đi đúng không?…
– Nhưng…
Nhìn thẳng vào mắt mẹ, Thùy Nhung nhấn mạnh từng câu:
– Cách đây hai năm, Ba không những hứa với mẹ mà Ba cũng nói với con khi con hỏi Ba về điều này, nhưng Ba đã không giữ lời hứa, điều đó chứng tỏ trong lòng Ba không hề có mẹ, vậy thì mẹ còn luyến tiếc điều gì nữa? Ba đã vô tình ҳúc ρhα̣m mẹ và coi thường cả ông ngoại, nếu Ba biết sợ ông như lời Ba nói thì Ba đã không dám làm điều đó với mẹ.
– Giờ mẹ phải làm gì đây?
– Mạnh mẽ lên mẹ, con nghĩ lúc này nếu Ba dám chịu trách nhiệm về những việc mình làm thì Ba từ chối, như vậy còn thể hiện sự tôn trọng bản thân và tôn trọng mọi người. Còn ngược lại nếu Ba nói đồng ý chia tay với bà ta, thì Ba là một người đàn ông hèn nhát, sở dĩ Ba làm như thế để ông ngoại dừng tay và Ba có thời gian để thu xếp mà thôi. Rõ ràng Ba biết rằng trước sau gì thì việc này cũng phải một lần giải quyết dứt điểm, vậy tại sao Ba không sớm chấm dứt? bởi mẹ quá hiền lành đến nhu nhược nên Ba mới coi thường như thế…
Những lời Thùy Nhung nói làm bà Trang thức tỉnh, đã nhiều lần bà tủi thân khi nghĩ đến điều này nhưng không hiểu sao bà lại không làm được, nhưng đến nước này cho dù bà có níu kéo chăng nữa thì bên cạnh bà cũng chỉ là thể ҳάc còn linh hồn thì ông đã gửi ở người phụ nữ kia. Nuốt nước mắt vào trong, bà nói với con gáι:
– Mẹ từ nay không can thiệp nữa, mặc kệ ông ấy…
– Con muốn mẹ phải thẳng thắn trả lời dứt khoát với Ba, chỉ một lần thôi mẹ, rồi xem bà ta sẽ thế nào nếu khi công ty của Ba gặp khó khăn? Những lúc này mới hiểu hết được sự trung thành của mỗi con người…
Lấy khăn thấm nhẹ những giọt nước mắt, bà Trang trả lời:
– Mẹ hứa với con, nhưng không phải trong lúc này, hãy cho mẹ thời gian…
Thùy Nhung quàng tay ôm lấy mẹ như truyền thêm sức mạnh, cô hiểu rằng mẹ đã phải cố gắng lắm mới quyết định như vậy. Là một người phụ nữ tuy đủ đầy về mặt kinh tế, nhưng mẹ không có được tình yêu trọn vẹn từ người đàn ông của đời mình. E đây cũng là một bài học để từ đó cô răn dạy cho chính bản thân mình sau này…
Tưởng chỉ chợp mắt một chút, không ngờ khi tỉnh dậy thì ông Hào hốt hoảng nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ trưa, chợt nhớ đến cuộc điện thoại của cha vợ yêu cầu tổ chức cuộc họp gấp, và ông thở dài khi nhìn màn hình điện thoại trống không, tin nhắn gửi đi báo đã nhận nhưng tuyệt nhiên con gáι ông không trả lời. Nặng nề thả mình tгêภ ghế Sofa, ông Hào chỉ biết ôm đầu tỏ ra đau khổ, việc bà Trang vợ ông rút hết cổ phần trong tập đoàn, không làm ông lo lắng bằng việc Lý Gia hủy hai hợp đồng đã ký với Trịnh Gia trước đó. Ông cũng hiểu rằng cha vợ làm như vậy là vì cảnh cáo ông đã thất hứa, ông cũng không quên những lời cam kết của mình với Ba vợ rằng, sẽ chăm sóc và mang lại hạnh phúc cho vợ mình…
Rút vốn, hủy hợp đồng chẳng khác nào gây khó dễ cho tập đoàn Trịnh Gia. Nhất là dạo này tình hình kinh tế thị trường rất khó khăn, không chỉ mình công ty của ông mà các công ty khác cũng thế. Sở dĩ Lý Gia vẫn hoạt động tốt bởi uy tín tгêภ thương trường lâu năm nên vẫn được các chủ đầu tư tin tưởng và hợp tác…
Không hiểu sao ông lại nghĩ đến căn biệt thự mà ông đã mua cho bà Nhã, nếu đến tình huống bà Trang đã cạn tàu ráo máng với ông, thì ông cũng đành đoạn tuyệt và rõ ràng ông sẽ bán căn biệt thự kia, và đưa hai mẹ con về đây để bổ sung vào sự hụt hẫng về đồng vốn, khi Lý Gia chính thức rời khỏi tập đoàn…
Ý nghĩ đó làm ông tăng thêm sức mạnh, ông đã lùi bước nhắn tin chấp nhận lui về nhưng rõ ràng mẹ con bà ấy đã không nhượng bộ, thôi thì trước sau cũng phải giải quyết dứt điểm một lần cho xong. Rồi ông lại nghĩ đến Hoàng Vũ, có thể mọi việc cũng là gia tiên họ Trịnh thu xếp để mẹ con bà Nhã được trở về, rồi sau này con trai ông sẽ thay cha duy trì và phát triển Trịnh Gia ngày một vững mạnh…
Vừa đến công ty, ông Hào vội lên phòng thì thấy Luật sư và trợ lý Hải của Lý Gia đang chờ ở đó, tuy có một chút bực mình nhưng ông cố gắng kìm nén lại nở nụ cười xã giao:
– Ủa, bây giờ mới hơn 11 giờ…
Trợ Lý Hải lễ phép:
– Chủ tịch yêu cầu phải có sự thống nhất trong tất cả các điều khoản giữa hai tập đoàn trước khi bước vào cuộc họp…
Ông Hào nghĩ rằng Lý Gia đã quá coi thường Trịnh Gia, chỉ cần ông bán căn biệt thự mà bà Nhã đang ở, và số tiền trong ngân hàng thì ông sẽ chính thức mua lại số cổ phần phổ thông của bà Trang, và như vậy thì mọi việc về vốn không có gì thay đổi. Nghĩ như vậy nên ông ʇ⚡︎ự tin mỉm cười:
– Thật sự là mọi việc đến nhanh quá, tôi tuy hơi bị bất ngờ và cũng hiểu rằng mọi việc không còn nằm trong khuôn khổ của gia đình, vì người trong gia đình sẽ không bao giờ giải quyết như vậy…
Cậu Hải trợ lý vẫn lễ phép:
– Mong chủ tịch tập đoàn Trịnh Gia thông cảm, chúng tôi chỉ làm theo yêu cầu của chủ tịch tập đoàn Lý Gia mà thôi…
– Không sao? Nếu Lý Gia muốn như thế thì tôi sẽ mua lại số cổ phần này, đồng nghĩa giữa tôi và bà Trang sẽ chính thức ly hôn…
– Mong Chủ tịch bình tĩnh, bởi việc đó không liên quan gì đến chúng tôi…
Ông Hào quay sang luật sư yêu cầu:
– Nhờ luật sư soạn sẵn văn bản chuyển nhượng cổ phần…
– Như vậy đồng nghĩa là Chủ tịch Trịnh Gia sẽ chính thức mua lại số cổ phần của bà Trang?…
Ông Hào cười, trả lời chắc chắn:
– Đúng, Trịnh Gia là một tập đoàn mạnh, tôi nghĩ không khó để giải quyết việc này…
Trợ lý Hải đứngt dậy:
– Cảm ơn chủ tịch, chúng tôi về báo cáo với Chủ tịch tập đoàn Lý Gia, và nội dung cuộc họp cổ đông chúng ta sẽ tập trung vào vấn đề này…
Khi hai người vừa ra đến cửa, ông Hào bỗng gọi trợ lý Hải:
– Cậu Hải…
– Chủ tịch có điều gì muốn nói?
– Nhờ anh về bên đó, nếu Ba vợ tôi có hỏi thì anh trả lời rằng tôi vẫn khỏe và chưa ૮.ɦ.ế.ƭ được đâu…
– Dạ tôi không dám, nói vậy chắc cụ cho tôi nghỉ việc quá…
Ông Hào nở nụ cười cay đắng và không nói gì, chiều nay sau cuộc họp, ông sẽ về bên bà Nhã để bàn bạc bán căn biệt thự mà bà đứng tên, rồi đưa hai mẹ con về bên biệt thự Trịnh Gia. Như vậy mọi việc lại đi đúng vào quỹ đạo của nó, nhưng không hiểu sao ông lại bỗng cảm thấy chênh vênh, như vừa ᵭάпҺ mất đi một cái gì quý lắm. Tiền là cái gì mà sao có tiền vẫn khổ? Tại sao cũng vì tiền mà ngay chính trong gia đạo cũng còn tìm cách vùi dập lẫn nhau? Nếu như ông không đủ mạnh để chống đỡ thì Trịnh Gia có trụ lại được không? ông bỗng cảm thấy căm thù ông già vợ, ông ta đã quá thâm ᵭộc muốn đè bẹp Trịnh Gia, mà không hề day dứt dù chỉ là một chút, với mối thâm tình ngày xưa khi cha má ông còn sống. Còn bà Trang vợ ông thì sao? Hiền lành và nhu nhược đến bực mình, đáng lý ra khi thấy cha như vậy với chồng mình thì phải lên tiếng can ngăn chứ? Mà chỉ vài cái ảnh cũng là gì đâu mà sang méc kể Ϯộι để ông ta giở trò. Tập đoàn Trịnh gia nếu có làm sao thì bà ấy có vui không?
– Thưa Sếp, đến giờ cuộc họp rồi…
Tiếng thư ký Hạnh kéo ông ra khỏi cơn mê trở về thực tại, từ tгêภ phòng ông nhìn qua cửa sổ thấy hai chiếc xe màu đen, và ông hiểu rằng đại diện tập đoàn Lý Gia đã có mặt. Cố gắng để có một phong thái chỉnh chu nhất, nhưng không hiểu sao ông bỗng cảm thấy như mình đang lừa dối với chính bản thân mình, bây giờ ông phải làm sao khi gặp mọi người? nên thể hiện mình vẫn ổn và luôn nở nụ cười hay vẫn tỏ ra đáng thương khi đứng trước mặt vợ? ông hy vọng ư? Chính ông trả lời cái dòng tin nhắn đó là không đúng với lương tâm và suy nghĩ của ông lúc này, vậy thì ông còn hy vọng gì ở bà? Mặc dù không yêu vợ nhưng thật tình ông không muốn bỏ vợ, bởi bà Trang không hề làm điều gì có lỗi với ông, cái lỗi ở đây là do bà quá hiền lành đến Ϯộι nghiệp, và rồi ông cứ nghĩ hai người phụ nữ mang hai tính cách khác nhau sẽ bù trừ cho cuộc sống của ông được hạnh phúc…
Bỗng ông giật mình nhớ lại trong lúc bực mình, ông đã tuyên bố với luật sư và trợ lý Hải rằng ông sẽ ly hôn vợ, mặc dù chỉ là lời nói không suy nghĩ và nhất thời, nhưng lời nói dù đúng hay sai một khi đã nói ra đều không có thể thu lại được nữa…