Nước mắt nhà giàu chương 14

Suốt đêm qua gần như không ngủ, bà Trang đã suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định nói hết mọi chuyện với cha, và xin phép được rời khỏi nhà họ Trịnh. Biết cha cao tuổi lại không muốn cha phải suy nghĩ nhiều, nên bà chỉ nói sơ bộ và chủ yếu nhận khuyết điểm về mình. Bà chỉ muốn cha chấp nhận ý nguyện của mình, chứ không nghĩ rằng cha lại muốn thành lập công ty để đối đầu với Trịnh Gia.

Bà ngồi lặng lẽ một mình trong phòng sau khi mọi người đã đi ra ngoài, chính bà cũng không thể hiểu được cảm xúc của mình lúc này, bà lo cho ông Hào không thể chống đỡ nổi với sức ép từ Lý Gia khi bị rút vốn đột ngột, rồi ông ấy sẽ xoay sở ra sao? Rồi bà lại lo cho con gáι Bích Liên, với bản chất ích kỷ và hiếu thắng, vốn sẵn hận cha mình, liệu con có đủ bản lĩnh và tỉnh táo để xử lý mọi việc hay không? Trong cuộc chiến giữa hai cha con thì người lo lắng và đau khổ nhất lại chính là bà…

– Mẹ ơi, xe đang chờ kìa…

Tiếng của Thùy Nhung cắt ngang dòng suy nghĩ của bà, quay mặt đi cố giấu đôi mắt ướt không muốn cho con gáι nhìn thấy, nhưng cũng không ai hiểu mẹ bằng Thùy Nhung, cô ngồi đối diện với mẹ rồi nói:

– Con biết mẹ đang nghĩ gì, nhưng trước sau cũng phải một lần đi đến dứt khoát, mẹ đã quyết là không thay đổi nữa…

– Tội nghiệp Ba con…

Thùy Nhung lắc đầu, chính sự yếu đuối của mẹ nên Ba cũng mới coi thường, đáng lý ra mẹ nên cương quyết ngay từ khi mới phát hiện ra mối quαп Һệ của Ba và mẹ con bà Nhã, mặc dù cô biết mẹ có tình cảm với Ba và hy vọng rằng Ba sẽ suy nghĩ lại, chính vì thế nên mẹ vẫn cố tình níu kéo và chờ đợi. Hơn nữa Ba rất khôn khéo trong mọi mối quαп Һệ, mặc dù có người phụ nữ bên ngoài nhưng lúc nào cũng về dùng cơm với mẹ, nhưng cô biết chẳng qua mẹ ngộ nhận tình cảm của Ba mà thôi, cầm bàn tay mẹ áp vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình, cô hỏi mẹ:

– Tội nghiệp Ba vậy còn mẹ sao đây? sự hy sinh của mẹ là không cần thiết và có thể nói là quá khờ, con xin lỗi mẹ cho phép con được nói thẳng, mẹ càng như thế thì bà ta càng toại nguyện, bà ta ăn chơi và chăm sóc bản thân cho thật đẹp để chiều chuộng Ba, trong khi đó mẹ thì sao? Mẹ thử nhìn mình xem, mang tiếng là con nhà Hào gia, nhưng mẹ còn giản dị hơn bà ta nhiều, thằng Vũ học trường Quốc tế, tất cả là tiền của mẹ và công sức của Ba…

Bà Trang nhìn con gáι qua làn nước mắt:

– Vậy tại sao đến bây giờ con mới nói?

– Bởi Ba là cha ruột của con, Ba hứa với con khi thằng Vũ 20 tuổi thì Ba sẽ rời xa mẹ con bà ấy và về với gia đình. Nhưng nay thằng Vũ đã 22 tuổi rồi thì lời nói của Ba không còn giá trị nữa, tối qua con đưa ra hai lựa chọn và yêu cầu Ba chỉ được chọn một con đường, đó là gia đình mình hay là mẹ con bà ta, và Ba đã im lặng…

Bà Trang giật mình, mặc dù bà không nói ra nhưng chính ông Hào cũng xin Bà như thế, ông còn nói đã chia tay bà ta rồi, cho đến khi bà nhìn thấy những tấm hình mà Bích Liên đã chụp thì bà rất bất ngờ, và hiểu rằng người chồng mà bà tin tưởng đã lừa dối mình…

Không những lừa dối vợ mà ngay cả với Thùy Nhung thì ông cũng hứa cho êm chuyện. Vẫn biết người chồng như vậy thì chẳng còn gì để tiếc, nhưng đó chỉ là lý thuyết, mà lý thuyết thì nói gì cũng được, chỉ khi chính mình là người trong cuộc thì mới thấy khó, bởi cuộc sống chồng vợ muôn hình muôn vẻ, con người chứ không phải sắt đá, càng hận lại càng nhớ càng lo lắng nhiều hơn, huống chi hơn hai mươi năm cuộc sống của bà luôn có ông bên cạnh, đâu phải nói ngày một ngày hai mà dứt ngay được. Nhưng Thùy Nhung con bà nói cũng không sai, một khi bà cố níu kéo còn ông thì thờ ơ, hóa ra bà lại làm tổn thương chính bản thân mình, bây giờ bà biết trách ai khi chính bản thân mình quá hiền lành đến nhu nhược, bà bảo thủ ngay chính ý nghĩ của mình, nhiều khi ông nói đi công trình nhưng bà biết ông đang ở đâu, nhưng rồi bà lại bảo thủ cho rằng mình đang làm lớn chuyện lên, chính bà cũng phải công nhận bà sợ mất chồng, bà sợ bị ông bỏ đi theo bà ta mà im lặng…

Nhưng bây giờ khi chính miệng bà đã nói với cha thì không cách nào có thể thay đổi được. Thôi thì đành chiều theo số phận, muốn thế nào cũng phải chịu mà không còn cách nào khác. Bà Trang mệt mỏi đứng dậy đi theo con gáι ra xe về khu biệt thự phía tây…

Suốt đêm không ngủ được, trời vừa sáng là ông Hào rời khỏi nhà, chính ông cũng không hiểu sao bản thân bỗng cảm thấy xa lạ với chính ngôi nhà của mình, ông bỗng sợ những con người đang ở đây, ông sợ ánh mắt từng người như đang nhìn xoáy vào tιм gan của ông. Ông hiểu mình đã sai nhưng giữa lý trí và con tιм trong ông luôn giằng xé mà không thể nào dứt khoát ra được. Hơn nữa chính vợ ông cũng đồng ý để ông có trách nhiệm chu cấp cho bà Nhã nuôi con đến trưởng thành, nhưng bây giờ khi Thùy Nhung yêu cầu ông phải chọn một trong hai con đường thì ông bỗng thấy khó, hình như cuộc sống hai nơi cũng đã thành một thói quen, những lúc mệt mỏi ông cần bàn tay mềm mại mát xa, cũng chỉ là lời động viên nhẹ nhàng kèm ly trà sen, hay một tô cháo nóng thì ông lại đến với bà Nhã. Nhưng mỗi tối ông lại muốn về nhà khi biết rằng bà Trang vợ ông đang chờ, có lần ông bận công việc nên khuya mới về thì giật mình thấy vợ và chị giúp việc đang ngồi chờ ông về ăn cơm. Tuy không đói vì ông đã ăn ở ngoài, nhưng để cho bà vui mà ông giả vờ đói mà ăn rất ngon. Bây giờ bắt ông bỏ đi một, cũng giống như ông mất đi nửa ς.-ơ τ.ɧ.ể, cuộc sống gần như đã trở thành thói quen với nhu cầu của con người khiến ông vô cùng đau khổ…

Từ lúc rời khỏi nhà, chẳng biết đi đâu nên ông đến một quán café, và tìm một bàn kín đáo ngồi nhâm nhi ly café đắng mà suy nghĩ. Bỗng điện thoại của ông đổ chuông, ông chợt giật mình khi nhìn đồng hồ thấy kim chỉ hơn chín giờ, và càng sợ hãï khi người gọi đến chính là cha vợ, ông chủ tịch tập đoàn Lý Gia, ông Hào lễ phép:

– Con chào Ba…

Không như mọi lần khi gọi cho con rể thì ông Thành thường cười rất vui và tỏ ra quan tâm, bởi theo ông nghĩ ông thương con rể thì con rể sẽ chăm sóc con gáι mình, ông chẳng có nhiều nhặn gì mà chỉ có một đứa con gáι, ông thương vì con rất ngoan và hiền lành, người cha như ông không mong ước gì hơn mà chỉ cầu mong con được hạnh phúc, Chính vì thế khi nghe con gáι nói thật cuộc sống hiện tại của mình thì ông hoàn toàn bị sốc, và hận bản thân mình đã quá vô tình, nhưng bây giờ ông tin những lời con gáι nói là sự thật, chắc chịu đựng không nổi nữa nên mới phải cầu cứu đến cha, nếu vậy thì ông không thể xử lý theo gia đình nữa, mà ông sẽ dạy cho con rể phải hiểu rằng thất hứa sẽ phải chịu hậu quả như thế nào?

Một tiếng Hừm trong cổ họng làm ông Hào hoảng sợ, ông nghĩ nhanh để tìm cách đối phó, có bao giờ cha vợ đã biết chuyện vừa rồi không? nhưng ông vẫn tin rằng bà Trang không nói, chẳng qua hai vợ chồng giận nhau rồi bà khóa cửa phòng không cho ông vào mà thôi. Ông định chờ vợ nguôi ngoai thì ông sẽ năn nỉ, xin lỗi… chắc chắn bà sẽ mềm lòng…

Nhưng tại sao lần này ông có cảm giác như bão tố sắp đổ xuống đầu ông, phía đầu dây bên kia sau tiếng Hừm trong cổ họng rồi im lặng, khiến ông Hào càng lúng túng và có cảm giác không ổn, nhưng người ở đầu dây bên kia không phải đối tác hay một thành phần nào đấy mà chính là cha vợ của ông, người mà tгêภ thương trường chỉ có thể so sánh với cha ruột của ông một thời, mang tiếng cũng là chủ tịch thay cha điều hành tập đoàn, nhưng ông Hào dù sao cũng là hạng con cháu, hơn nữa trong mối quαп Һệ gia đình thì lại là con rể, ông Hào hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng:

– Ba gọi con có việc gì không ạ? Con đang ở ngoài…

Một tiếng Hừm trong cổ họng nữa cất lên, nhưng không im lặng như lần trước mà tiếng cha vợ như ra lệnh:

– Tôi yêu cầu họp gấp cổ đông, với lý do rút toàn bộ cổ phần của Lý Gia, Hủy hai hợp đồng vừa ký, mọi tổn thất Lý Gia chịu trách nhiệm. Đúng 14 giờ chiều tôi sẽ có mặt…

Ông Thành nói xong thì tắt máy mà không để cho ông Hào được lên tiếng. Trời ơi, điều gì vừa xảy ra? Nếu bây giờ Lý Gia rút hết cổ phần thì đồng nghĩa tập đoàn Trịnh Gia khó mà trụ được, trong khi công việc và tình hình kinh tế thị trường đang gặp rất nhiều khó khăn. Không chỉ có thế mà cha vợ còn yêu cầu hủy hai hợp đồng lớn với Trịnh Gia. Chỉ cần vậy thôi là ông đã hiểu điều gì đã, đang và sắp giáng xuống đầu mình. Cũng không còn nhiều thời gian nữa, ông phải về ngay nhà để gặp bà Trang vợ ông, chỉ có bà ấy mới có thể cứu được ông lúc này…

Vừa thấy xe của ông chủ về, cô giúp việc vừa mở cửa vừa nói:

– Bà chủ và hai cô chủ đi vắng rồi ạ, ông chủ ăn sáng không con nấu…

Bỗng ông Hào quát lớn làm cô giúp việc sợ xanh mặt:

– Ăn gì mà ăn? Bà chủ đi đâu rồi?

Cô giúp việc run lập cập, giọng nói nghèn nghẹn sắp khóc:

– Dạ, con chỉ nghe cô Hai nói sang nhà ngoại ăn sáng, nhưng bà và cô Ba ở nhà ăn xong mới đi…

Vậy là hiểu rồi, sở dĩ xảy ra chuyện này là bà Trang đã nói hết mọi chuyện với cha mình, chính vì thế mới có cuộc gọi vừa rồi. Ông Hào ôm đầu thả mình xuống ghế sofa và ông đã khóc, cổ họng ông như có bàn tay vô hình Ϧóþ chặt đến nghẹt thở, và từ hai hốc mắt từng dòng nước mắt cứ mãi rơi. Vậy là hết, tại sao con gáι ông nói ông phải lựa chọn một trong hai con đường, và ông đang còn suy nghĩ chưa trả lời, nếu như ông chọn mẹ con bà Nhã thì hãy trừng phạt ông, cớ sao đã vội vàng sang méc cha mình như thế? Ông thấy mình không còn cái quyền để lựa chọn mà phải quyết định ngay bây giờ, ông gọi cho vợ thì lại nghe tiếng chuông điện thoại đổ trong phòng, như vậy khi đi bà Trang vợ ông để điện thoại ở nhà…

Đúng như ông dự đoán, điện thoại Thùy Trang cố tình để tгêภ bàn trong phòng ngủ của mẹ, từ hình nền đến hình đại diện, cô đều cài đặt hình ảnh mà tối qua Bích Liên đã chụp ở nhà bà Nhã, cảnh cha mình tình cảm với bà ta. Nhìn những hình ảnh tгêภ điện thoại của vợ mà ông Hào ૮.ɦ.ế.ƭ lặng, hèn chi mà vợ ông lại phản ứng như thế. Bây giờ ông làm sao để gặp vợ mà cầu cứu, van xin? Ông vội gọi cho Thùy Nhung thì tiếng chuông vẫn reo nhưng cô không nhấc máy, cực chẳng đã ông đành nhắn cho con dòng chữ:

– Ba đồng ý trở về nhà, Ba xin lỗi…

Nhắn xong rồi gửi đi mà ông Hào tưởng chừng trái tιм của mình như đang bị cắt làm đôi. Ông ôm ռ.ɠ-ự.ɕ nằm vật xuống giường và khóc như một đứa trẻ. Chính ông cũng không thể hình dung có một ngày mình lâm phải hoàn cảnh như thế này. Vậy là từ nay ông không được đến con đường có ngôi nhà đó nữa, ông đau lắm bởi ông yêu bà ấy, chính ông đã lừa dối ỷ thế mình có tiền, nên ra tay giúp đỡ cha má bà Nhã trong lúc khó khăn để lấy cảm tình, ông đã lừa dối mình chưa có vợ và thề thốt mà không cần biết đến hậu quả, có phải chăng chính những lời thế ấy bây giờ mới hiệu nghiệm? người ta nói người làm mà trời đất biết quả là không sai…

Ông Hào buông điện thoại tгêภ giường như chờ đợi, ông chờ một hồi chuông hay chỉ cần một tin nhắn từ mẹ con bà Trang, cho dù phải mất tất cả, nhưng dứt khoát ông phải giữ lại tập đoàn Trịnh Gia mà cha má đã để lại cho ông, đau khổ uất ức và cùng đường, ông ngủ thϊếp đi lúc nào không biết…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *