Nước mắt nhà giàu chương 13

Cả đêm không ngủ được nên mãi khi tiếng nói lớn của chị Hai bên phòng mẹ làm Thùy Nhung tỉnh giấc, chợt nhớ ra chuyện hôm qua nên cô vội chạy sang. Thấy mẹ đang ngồi tгêภ giường còn chị Hai thì đứng kề bên, miệng hỏi mẹ:

– Hôm qua mẹ đưa con về đúng không? vậy cái điện thoại của mẹ đâu?

Hiểu chị đang hỏi gì, cô lên tiếng:

– Chị mượn điện thoại của mẹ mang đi chơi, cớ sao lại hỏi mẹ?

Bích Liên ôm đầu như cố nhớ lại sự việc tối qua:

– Chị nhớ rõ ràng để tгêภ bàn, nhất định chủ quán cất rồi…

Biết nếu không nói là đã cầm điện thoại từ tay nhân viên, thì nhất định chị Hai sẽ đến đó gây rắc rối cho họ, Thùy Nhung trả lời:

– Em nhớ lúc dìu hai chị ra xe, thì con bé nhân viên có mang chiếc điện thoại ra đưa, nhưng vì đỡ chị nặng quá nên không biết nó rớt tгêภ xe hay ở đâu rồi?

Bích Liên vì quá bất ngờ liền quay sang mắng em:

– Mày thật đúng là đoảng quá, chẳng làm được việc gì?

– Điện thoại của mẹ mà mẹ không nói thì thôi, có phải của chị đâu mà la lối om sòm, mà cũng nhậu vừa thôi, may mà em và mẹ đến kịp chứ mấy cha nhậu xỉn ở bàn bên cạnh rước hai bà đi luôn rồi…

– Nhưng tao đang cần cái điện thoại đó, mầy biết không hả?

Thấy hai con cãi nhau, bà Trang biết Bích Liên cần cái điện thoại để làm gì, và tại sao Thùy Nhung lại không muốn đưa cho chị, cái gia đình này đã trải qua đủ thứ chuyện rồi, mà con Bích Liên nó còn định làm chuyện gì nữa? Bà lên tiếng:

– Hai chị em có im đi không? hay chúng mày muốn mẹ ૮.ɦ.ế.ƭ đi thì mới không gây chuyện nữa, chính mẹ đã ném cái điện thoại đi rồi, mẹ không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì trong đó, cho dù chỉ là một số điện thoại. Giờ hai chị em chuẩn bị cùng mẹ đi sang ông Ngoại…

Nghe thấy mẹ nói sang Ngoại, mà sang đó thì cô sẽ được gặp anh Hải trợ lý, Bích Liên dường như quên luôn chuyện cãi nhau lúc nãy liền sốt sắng:

– Ghé Ngoại ăn sáng luôn hả mẹ?

Thùy Nhung vẫn đang muốn biết Ba hiện nay đang ở đâu? Đêm qua cô biết Ba ngủ phòng khách nhưng sáng nay chắc Ba dậy sớm và đi rồi. Thùy Nhung nhìn mẹ như muốn hỏi nhưng nhận được cái lắc đầu từ mẹ thì cô hiểu mẹ không muốn cho chị Hai biết, mặc dù hứa với Ngoại như thế nhưng trong lòng chị Hai vẫn rất giận Ba, nhất là hôm qua khi nhà đang rối lên như thế mà Ba vẫn thảnh thơi đến nhà bà ta. Mẹ mới chính là người mà Ba phải nói câu xin lỗi, nhưng đã bao giờ Ba đối xử với mẹ như vậy chưa? Cô nói với mẹ:

– Con xuống ăn sáng, đói quá à…

Bà Trang cũng phụ họa theo:

– Ừa, mà hình như chiều qua mẹ cũng chưa ăn gì hay sao á? nhận được cuộc điện thoại rồi đi liền, khi về lu bu công chuyện nên cũng quên luôn…

Bích Liên thì chỉ muốn đi sang ngoại để gặp Hải, thấy mẹ và Thùy Nhung nói vậy thì tỏ ra bực mình:

– Ăn hoài, bộ sang ngoại ăn không được hay sao?

Hai mẹ con không nói gì mà đi xuống phòng ăn, cực chẳng đã cô đành đi theo. Những lúc như thế này cô lại càng giận Ba nhiều hơn, nhưng lúc này cả xe và giỏ ҳάch đều bị giữ cùng với điện thoại nên cô cảm thấy bức bối, thậm chí bây giờ muốn về qua nhà cũng không có chìa khóa mở cửa, cô nói với mẹ:

– Ăn xong tiện xe con với mẹ đi mua điện thoại, bực mình ghê á…

Nhưng Thùy Nhung cười lên tiếng:

– Mẹ sài điện thoại của con đi, còn mua mình cho chị Hai thôi…

Bích Liên nguýt em:

– Mầy khôn quá há? Lại đưa cho mẹ cái điện thoại cũ chứ gì?

Thùy Nhung cũng không vừa, liền trả treo:

– Ừa, vậy thì sao? Miễn mẹ không phản đối là được…

Bà Trang cười hiền từ:

– Mẹ già rồi đâu cần phải điện thoại mắc tiền, miễn là gọi tốt là được…

Bích Liên buông chén xuống tỏ ra tủi thân:

– Hình như chỉ có nó là con mẹ sanh ra hay sao ấy, cứ bênh nhau chằm chặp à, thôi con sang ngoại đây…

Nói rồi cô đứng dậy đi ra ngoài, khi chỉ còn hai mẹ con, lúc này Thùy Nhung mới hỏi mẹ:

– Ba đi rồi hả mẹ?

– Ừa, sáng mẹ dậy thì đi rồi, thật đau lòng quá…

– Con nghĩ trước sau cũng sẽ có ngày này, thôi thì nhắm mắt đau một lần cho xong, tối qua con cũng nói rất nhiều với Ba…

Cô định nói với mẹ về nội dung cuộc nói chuyện với Ba tối qua, nhưng không ngờ bà Trang trả lời:

– Mẹ nghe rồi?

Thùy Nhung ngạc nhiên nhìn mẹ:

– Vậy tối qua mẹ không ngủ ạ?

Bà Trang không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu làm cô ngạc nhiên, có điều không như những lần trước cô hay thấy mẹ khóc, nhưng lần này thì ngược lại, mẹ bình tĩnh nói với con gáι:

– Vẫn biết là đau lắm nhưng trước sau gì thì cũng phải một lần quyết định, thời gian của mẹ không còn nhiều nữa…

– Con đồng ý với mẹ…

– Mẹ sẽ nói chuyện nghiêm túc với Ba con, trước hết rút toàn bộ cổ phần của mẹ về, việc này phải bàn cụ thể với ông ngoại…

– Dạ, mẹ làm sao thấy thoải mái là được, con chỉ lo cho sức khỏe của mẹ thôi…

Im lặng một hồi, bà nhìn Thùy Nhung nói:

– Có một chuyện mẹ không muốn ông ngoại phải đau lòng nếu như Ba chọn mẹ con bà ta, nên sau khi rút cổ phần thì mẹ con mình chuyển về ngôi biệt thự mà ông ngoại tặng mẹ, mẹ không muốn ở đây thêm nữa…

– Nhưng nếu Ba ở lại với mẹ thì sao?

– Thì mẹ vẫn ra đi, đến lúc này mẹ mới nhận ra rằng mẹ không còn tình cảm với Ba, các con cũng đã trưởng thành, giờ là lúc mẹ phải lo cho sức khỏe của mình…

Thùy Nhung ôm lấy mẹ, cô cảm nhận được từng hơi thở, từng nhịp tιм của mẹ. Hơi thở đó mẹ đã kìm nén bấy lâu, trái tιм đó đã không ít lần chảy ɱ.á.-ύ, lần này mẹ đã bản lĩnh để đi đến một quyết định đúng đắn nhất, tiếc rằng tuổi thanh xuân của mẹ không còn nữa…

Hai mẹ con sang đến nơi thì ông Thành cũng vừa đi đâu về, ông không cười như mọi lần mà có vẻ băn khoăn, Thùy Nhung cúi chào lễ phép:

– Con chào ông Ngoại…

– Ờ, chứ hai mẹ con tụi bây đã ăn uống gì chưa?

– Dạ, con ăn rồi, Ba vào nhà đi Ba…

Biết mẹ có chuyện muốn nói với ông nên Thùy Nhung ở ngoài không vào, lúc này chị Hai cũng vừa đi đâu về mà mặt cau có rất khó coi, vừa thấy em gáι thì cô nói ngay:

– Mày biết tao mới gặp ai không?

– Xời ơi, chuyện chị gặp ai thì có liên quan gì đến em chứ? Em chỉ thắc mắc chị đi trước em và mẹ cả tiếng đồng hồ mà bây giờ mới tới…

Vừa nhắc đến mẹ, Bích Liên hỏi ngay:

– Mẹ đâu rồi?

– Mẹ đang trong phòng nói chuyện với ông ngoại…

Vừa nghe thấy thế Bích Liên không kịp suy nghĩ mà chạy thẳng vào trong làm Thùy Nhung không kịp ngăn, cô vội chạy theo gọi với:

– Chị Hai, dừng lại đi…không được vào trong đó?

Đang đi rất nhanh, chợt nghe câu nói cuối của em gáι làm Bích Liên dừng lại hỏi:

– Tại sao lại không được vào? Mẹ và ông ngoại đang nói chuyện gì?

– Chuyện gì không cần phải giải thích, chỉ biết rằng mẹ đang có chuyện cần nói với ông, tốt nhất chị em mình nên ở ngoài này

Bích Liên có vẻ suy nghĩ chưa trả lời thì bất ngờ cậu Hải trợ lý đi ra gọi:

– Hai chị em vào gặp chủ tịch…

Vừa nhìn thấy cậu Hải là Bích Liên bỗng tươi tình hẳn lên:

– Ông ngoại em gọi ạ? Em vào liền…

Thấy thái độ của chị Hai với anh Hải mà Thùy Nhung cũng phì cười, ghé tai chị cô nói nhỏ:

– Sao dị? Nhớ rằng có chồng rồi nghen bà…

Không ngờ Bích Liên quay lại quắc mắt:

– Chồng gì cái loại đó? Tao đang tức điên lên đây…

Thùy Nhung chưa kịp hỏi xem vợ chồng chị Hai đã xảy ra chuyện gì thì anh Hải gọi tiếp:

– Hai cô nhanh lên, chủ tịch trao đổi xong còn đi công việc nữa…

Nhìn hai mắt mẹ đỏ hoe và gương mặt ông ngoại đỏ lên vì tức giận, thì Thùy Nhung đã hiểu một phần nào nội dung câu chuyện, nhưng cô thật bất ngờ khi ông ngoại hỏi chị Hai:

– Con muốn thành lập công ty không?

Không cần suy nghĩ, Bích Liên trả lời ngay:

– Con muốn, nhưng ngành nghề nào vậy ngoại?

– Cùng chức năng, ngành nghề với Trịnh Gia của Ba con…

Bà Trang quay sang năn nỉ cha:

– Có cần thiết phải làm vậy không Ba?

Ông ngoại trả lời dứt khoát:

– Vậy con muốn ngành nghề nào? Con và con Bích Liên đều tốt nghiệp đại học kiến trúc, nếu không thành lập công ty theo trình độ, kiến thức chuyên môn của mình thì làm được gì? Hơn nữa Ba còn sống đây để xem cháu ngoại làm ăn như thế nào?

Nghe ông Ngoại quyết định đúng ý của mình, Bích Liên hồ hởi lắm, nhất định cô sẽ ᵭấu với Ba Hào hết mình, mặc dù khó khăn phía trước sẽ rất nhiều, tập đoàn Trịnh Gia là một tập đoàn lớn, phải thật sự trường vốn và kinh nghiệm, cộng với uy tín tгêภ thương trường thì may ra…

Biết Bích Liên lo lắng, ông ngoại an ủi cô:

– Vừa nói mạnh lắm mà bây giờ đã định đầu hàng hay sao? Ý con thế nào nói ông ngoại nghe xem…

Nghe Bích Liên trình bày, ông Lý Thành suy nghĩ rồi gật đầu:

– Ông ghi nhận những băn khoăn của con, trước tiên công ty mới thành lập sẽ là công ty con của tập đoàn Lý Gia, với số vốn rút từ tập đoàn Trịnh Gia, người chịu trách nhiệm trước pháp luật là Bích Liên. Chắc các con cũng hiểu tại sao ông ngoại không cho mẹ con đứng đầu? Bởi vì ông muốn cho mẹ các con nghỉ ngơi, hơn nữa mẹ các con dễ mềm lòng, ông không thể ngờ, không ngờ…

Bích Liên vui lắm, vậy là mơ ước của cô đã trở thành hiện thực, thứ nhất cô được điều hành một công ty theo chức năng và trình độ của mình, thứ hai khi rút vốn của Lý Gia về rồi thì Trịnh Gia sẽ rất khó khăn, để rồi mẹ con bà ta sẽ như thế nào? Nhưng cô bỗng chợt khựng lại khi nghe ông ngoại nói tiếp:

– Vốn là công ty con của tập đoàn Lý Gia, nên tất cả mọi kế hoạch hoạt động cũng như mục đích sử dụng vốn, đều phải báo cáo qua Lý Gia được duyệt thì ngân hàng mới giải ngân. Ý con thế nào?

Mặc dù cũng hơi bất ngờ, nhưng Bích Liên sợ ông thay đổi ý định nên vội vàng trả lời:

– Dạ, con hiểu rồi ạ…

Chưa dừng lại ở đó, ông Thành nói tiếp:

– Làm việc gì cũng phải có nguyên tắc trong cạnh tranh, tuyệt đối không được vi phạm, ông đưa con lên được thì việc đưa xuống cũng không hề khó. Con phải ghi nhớ điều đó để không vi phạm…

Bích Liên miễn cưỡng trả lời:

– Dạ, con cám ơn ngoại…

Ông Thành gật đầu rồi đứng dậy cùng cậu Hải đi ra ngoài, cái gật đầu miễn cưỡng của Bích Liên thì ông cũng không lạ gì, nhưng không hiểu sao ông lại muốn dạy cho con rể một bài học, nhìn con gáι rơi những giọt nước mắt cay đắng mà ông muốn nổi điên, ông giận con gáι quá hiền lành dẫn đến nhu nhược, nên mới để cho con rể cưỡi lên đầu lên cổ mà cũng cứ cam chịu. Trước mặt ông thì vợ chồng nó luôn tỏ ra tình cảm nên ông không nghi ngờ gì, mãi đến bây giờ chính miệng con gáι ông nói ra những u uất mà nó đã phải cắn răng chịu đựng suốt hai mươi mấy năm trời thì ông hoàn toàn bất ngờ…

Rồi ông lại hận chính bản thân mình cũng vì lời hứa ngồi sui với Trịnh Gia, nên vô tình đẩy cuộc hôn nhân của con gáι mình vào chỗ bế tắc, nhất định ông phải làm một cái gì đó chứ không thể ngồi nhìn được nữa, sở dĩ ông chọn Bích Liên bởi nó có trình độ chuyên môn tốt, lại sẵn mối hận với cha mình thì bản thân sẽ quyết tâm phấn ᵭấu, chỉ có một điều ông lăn tăn đó là tính hiếu thắng và kinh пghιệп còn hạn chế, nhưng bù lại còn tập đoàn Lý Gia bên cạnh thì nhất định sẽ ổn thôi…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *