Nước mắt không dành cho những con người đó – Chuyện xúc động
Mình vừa bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà mọi người ạ. Nghĩ sao cay đắng và tủi nhục vậy không biết.
Mình về làm dâu được 8 năm, có được 2 bé trai. Chồng mình là con trai út. Hồi trước cưới, bố mẹ chồng nói riêng với vợ chồng mình: Hai đứa ngoan ngoãn, hiền lành. Bố mẹ thích ở với hai đứa hơn.
Còn vợ chồng anh K chị N (vợ chồng anh trai chồng mình, đang ở cùng bố mẹ chồng mình lúc đấy), bố mẹ cho hai đứa nó ra ở riêng. Còn hai đứa ở chung với bố mẹ thì có trách nhiệm với cái nhà này. Mọi việc tùy do hai đứa. Còn anh chị ra ở riêng rồi, thì coi như chúng nó là khách về chơi nhà thôi.
Vâng. Lúc đấy cứ nghĩ là ông bà yêu thương vợ chồng mình. Ông bà cho anh trai chị dâu chồng mình 1 nhà 4 tầng, 1 xe CRV mới toanh, và thêm ít vốn làm ăn.
Về phần vợ chồng mình, từ tiền lo đám cưới, 1 tay chồng mình lo hết. Về nhà, mọi thứ, cũng đều là vợ chồng mình tự làm tự lo.
8 năm về làm dâu, mình chăm lo thu vén nhà cửa, cơm nước đầy đủ cho ông bà. Không dám bỏ nấu bữa nào. Có đi đâu thì mình cũng nấu từ trước cho ông bà.
Rồi khi ông bà ốm đau, một tay vợ chồng mình lo liệu. Tiền đau ốm, thuốc thang, đưa cơm đưa nước, trông ngày trông đêm ông bà trong viện, một tay 2 đứa lo hết. Còn vợ chồng anh trai lớn, chỉ ghé qua thăm, hộp sữa túi bánh. Ngày lễ, tết, giỗ, một tay mình đi chợ, nấu cơm, cúng bái, dọn dẹp.
Vợ chồng anh trai lớn, chỉ về ăn, rồi đi. Không phụ giúp mình làm cơm hay rửa bát gì hết. Vợ chồng mình vẫn vui vẻ, không nề hạ, so bì, tị nạnh gì cả. Mình vẫn chu toàn mọi việc nhà cửa, coi ông bà như bố mẹ đẻ. Ông bà đi đâu cũng khen vợ chồng mình, khen mình là đứa con dâu ngoan. Vậy mà…
Năm ngoái, chồng mình mất vì tai nạn. Một nách hai đứa con còn nhỏ, đứa thứ hai chưa được 1 tuổi. Mình đau đớn, vật vã. Đến tận bây giờ, không ngày nào là không ướt gối vì nhớ chồng. Thế giới xung quanh mình sụp đổ, mình muốn theo chồng… Nhưng nhìn hai đứa con còn nhỏ xíu, mình lại gồng lên, gạt nước mắt mà đi làm, rồi chăm con, chăm cả bố mẹ chồng. Vẫn chu toàn mọi việc nhà cửa, bếp núc. Nhiều lúc muốn kiệt sức.
Nhưng may có nhà ngoại ở gần, hai đứa con còn đỏ hỏn được ông bà ngoại, vợ chồng anh trai chị dâu mình thương yêu. Nhiều hôm cơm nước xong cho bố mẹ chồng, mãi 8-9 giờ tối mới lóc cóc đi đón con về ngủ. Không ngày nào là không khóc… Mình vẫn đối xử tử tế với bố mẹ chồng, ông bà vẫn nói thương mình, vẫn khen ngợi với họ hàng làng xóm, là có đứa con dâu ngoan…
Vậy mà, vừa mới qua giỗ đầu chồng mình được 1 tuần, đứa thứ hai còn chưa được sinh nhật 2 tuổi, ông bà gọi mình nói chuyện. Bà bảo: “Con về làm dâu bố mẹ, bố mẹ chưa chê trách gì con. Nay chồng con mất, con còn trẻ, hai đứa con còn nhỏ, con vẫn có thể đi thêm được bước nữa.
Bố mẹ cho hai đứa T và D (con mình), mỗi đứa 100 triệu, đủ cho chúng nó ăn học hết đại học. Còn nhà này, bố mẹ để lại cho anh K chị N (vợ chồng anh trai chồng mình) về lo thờ cúng”. Mình SỐC, thực sự SỐC. Mình không hề làm gì sai trái, có lỗi với ông bà, chăm sóc ông bà hơn cả bố mẹ đẻ. Bố mẹ đẻ mình, mình chưa chăm được ngày nào. Toàn tâm toàn ý với nhà chồng, mà tự dưng bố mẹ chồng mình nói vậy.
Mình hỏi: “Thế ý bố mẹ giờ con ở đâu?”. Ông bà bảo: “Con phải theo mẹ. Hai thằng T, D lại còn nhỏ nữa, nên chúng nó phải ở với con. Còn con về nhà bố mẹ con, không thì ở ngoài. Còn nhà này, bố mẹ đang làm thủ tục sang tên cho thằng K rồi. Sang tháng chúng nó về ở”. Bao nhiêu cảm giác, căm phẫn, tức giận, ấm ức, tủi nhục. Mình khóc. Mình sống với gia đình này thế là đủ.
Mình không còn gì để nói với những người mình gọi là bố mẹ. Thì ra, họ không coi mình là con. Đến cháu ruột, họ còn đối xử như thế. Mình không nói nhiều, không cần giải thích thêm, cũng chả cần tiền của họ, không cần bất thứ một cái gì.
Mình cũng không cần gọi cho bố mẹ mình. Chỉ trong vòng 1 tuần, 3 mẹ con mình thu dọn ra ở tạm 1 chung cư mini. Xong xuôi, bố mẹ đẻ mình mới biết chuyện. Bố mẹ mình có lên tận nhà chồng mình nói chuyện. Cũng chẳng làm to mọi chuyện, chỉ là bố mẹ mình nói, giờ đoạn tuyệt với gia đình bên đấy, cạn tàu ráo máng đến thế là cùng.
Mình có khóc, có hận. Nhưng mình cố gắng không suy nghĩ gì về nhà đấy nữa. Mình còn 2 đứa con. Chúng cần mình. Mình còn có bố mẹ, có anh trai chị dâu, vẫn dang rộng đôi tay đón mình về. Mình cần phải nghị lực, cần phải sống tiếp. Nuôi hai đứa thành người, nở mày nở mặt với thế giới này.
Rằng không cần những con người đấy, mình vẫn sống tốt. Mà rõ ràng là như thế, trước giờ làm dâu, họ đã làm được gì cho mình đâu. Toàn một tay vợ chồng mình vun vén… Nhưng mình sẽ không dạy hai đứa con ghét bỏ nhà nội nó, không nói xấu ông bà trước mặt các con.
Đó là việc của người lớn. Mình chỉ giải thích đơn giản với đứa lớn nhà mình, mẹ con mình chuyển đến nhà mới thôi con ạ. Mà nghe con nói lại, mình lại chực rơi nước mắt: “Thế ông bà ở một mình có sao không mẹ? Ai nấu cơm cho ông bà ăn?”.
Ngày cuối cùng dọn đi, mình có cầm theo di ảnh và bát hương của chồng mình đi cùng. Ông bà kéo lại, bảo, đó là con ông bà, mày không được mang con tao đi. Mình chỉ nhẹ nhàng nói: Đây là chồng con. Con là vợ, con phải thờ chồng. Sau nữa là đến 2 đứa con trai của con thờ bố nó. Chứ ông bà với bác K không phải là người thờ chồng con đâu. Con đi đâu, anh ấy đi đấy.
Ông bà phía sau có chửi đổng. Mình không ngờ những người mình chăm lo còn hơn cả bố mẹ ruột mình, những người đã từng đi khoe mình với cả thiên hạ mình là dâu hiền vợ đảm, giờ có thể thốt ra những lời nói đó.
Thôi. Mình không suy nghĩ gì thêm nữa đâu. Nước mắt không dành cho những con người đó. Có khóc thì cũng để dành cho chồng thôi. Đừng bận tâm nữa. Mạnh mẽ lên nào. Mày đang là mẹ, là bố của hai đứa trẻ con đấy! Cố lên ba mẹ con mình nhé!
Sưu tầm không rõ tác giả