Nỗi lòng người con xa xứ 8
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 8
Vừa đúng lúc xe về tới phòng trọ, hai vợ chồng Thanh Mai xuống xe nhưng bà Thìn vẫn ngồi tгêภ xe và đóng cửa lại. Trần Dương hiểu rằng bà ấy không yên tâm về chuyện con rể, nên không cần chờ bà lên tiếng thì anh nói ngay:
– Cô yên tâm đi ạ, việc này giao cho cháu…
Chưa kịp dặn dò thì Trần Dương đã nói như vậy làm bà ngạc nhiên:
– Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con lại nói như thế?
– Cũng không có gì, con chỉ nghi ngờ thôi…
Chợt bà nhớ lúc hai người cùng đi toilet thì như đã hiểu ra phần nào. Rất có thể Trần Dương đã biết được điều gì đó. Bà lên tiếng:
– Ba của Thanh Mai đang Ьệпh nên cô phải bay về ngay, do đó nhờ con giúp cô việc này…
– Cô cho con toàn quyền quyết định?
– Được, nhưng phải nói trước với cô…
Suy nghĩ một hồi, Trần Dương nói:
– Chồng chị Mai là một người tham tiền và thủ đo ạn. Trong khi đó bà Huyền kia lại tham tình và đáp ứng được chuyện đó. Vậy hai con người này gặp nhau là họ sẵn sàng bỏ qua tất cả. Rất có thể hai người chưa vượt qua giới hạn, nhưng chẳng qua là bà Huyền này đang còn thận trọng. Khi cá đã cắn câu rồi thì việc gì mà chẳng làm được.
– Giờ cháu định làm gì?
– Cháu sẽ nhờ bạn cháu cũng làm bên ngành điều tra bà này, sau đó cháu mới cả nh cáo tên Vinh. Anh ta đã đối xử với chị Mai như thế thì tại sao lại bỏ qua chứ?
Bà Thìn im lặng và suy nghĩ về những điều mà Trần Dương nói. Chính vì bà thương con gáι và không muốn con bị tổn thương mà bỏ qua cho con rể. Nhưng cậu ta không dừng lại mà vẫn tiếp tục qua lại với người đàn bà kia. Thấy Trần Dương như đang chờ đợi câu trả lời thì bà nhìn cậu Dương và gật đầu:
– Cô đồng ý, cháu làm đi…
Nói rồi bà xuống xe vào nhà thì thấy Quang Vinh đã vào phòng nằm ngủ. Sau khi bà Thìn đi rồi thì Trần Dương chạy xe đến quán cafe gần đó và chờ đợi. Khoảng 30 phút sau thì Hoàng Khánh tới, vừa gặp thì anh đã nở nụ cười rất tươi:
– Đến trễ nhưng có quà chuộc lỗi đây…
Trần Dương cười:
– Vậy thì tha cho cậu đó…
Hai nguời cùng cười, nhấp ngụm trà rồi Hoàng Khánh hỏi Trần Dương:
– Bộ hết phụ nữ rồi hay sao mà ông quan tâm đến bà Huyền khỉ vậy?
Trần Dương biết bạn hiểu nhầm nên ôm bụng cười lớn:
– Ông nghĩ tôi là ai hả? Mà sao lại gọi bả là Huyền khỉ?
Hoàng Khánh thắc mắc:
– Nếu không phải việc của ông thì nhờ tôi làm gì? Bộ ông tưởng tôi rảnh lắm hay sao?
– Nếu chuyện liên quan đến ân nhân của gia đình tôi thì ông tính sao?
– Ô làla phải làm và làm thật tốt…
Trần Dương kể cho bạn nghe bà Thìn đã cứu gia đình anh không bị phá sản, và con rể của bà Thìn đang vướng vào lưới tình của bà Huyền. Hai người lên kế hoạch vạch mặt người đàn bà thác loạn và cảnh cáo Quang Vinh, chỉ có thế thì gia đình bà Thìn mới yên tâm đón tết được.
Trần Dương lấy làm ngạc nhiên khi nghe anh kể mà Hoàng Khánh lại ngồi cười. Không cần phải giải thích lý do, anh nói với bạn:
– Bà Thìn có thằng con rể tham tiền nhưng lại ngu, chẳng qua bà Huyền cho nó ăn bánh vẽ thôi…
– Nghe hắn ta điện thoại có nhắc đến xe hơi, rất có thể bà ta hứa đưa xe cho hắn lái…
– Bởi vậy mới ngu, xe của công ty, xe đi thuê thiếu gì? Mà ngay cả pháp danh công ty vẫn là tên ông chồng. Chẳng qua bà ta thay ông chồng quản lý thôi.
Im lặng một hồi, Hoàng Khánh nói tiếp:
– Ngày tết bận rộn mà lại còn phải quan tâm đến chuyện này. Nhưng thôi được rồi, tôi sẽ cho người theo dõi còn tùy ông xử lý.
Thật tình Trần Dương cũng chỉ muốn dạy cho Quang Vinh một bài học. Để anh ta đừng hoang tưởng nghĩ rằng kiếm đồng tiền quá dễ, để rồi ᵭάпҺ đổi cả gia đình. Còn bà Huyền thì anh cũng chẳng có thời gian đâu mà bận tâm, bà ta không có Quang Vinh này thì có Quang Vinh khác phục vụ. Có một điều anh muốn cho chị Mai biết sự thật về chồng mình, không thể để cho hắn quá coi thường như vậy được. Sở dĩ anh muốn như thế bởi sau khi nghe được nội dung cuộc điện thoại của anh ta với bà Huyền, thì anh đã khuyên anh ta nên dừng lại kẻo hối hận. Nếu anh ta biết nghe phải trái thì không nói làm gì? Còn anh ta vẫn vì một lý do nào đó mà bỏ ngoài tai hết những lời góp ý của mọi người thì nên để chị Mai giải quyết.
Vừa đứng dậy để về thì Hoàng Khánh gửi vào tin nhắn của anh những hình ảnh của bà Huyền, yêu cầu anh ҳάc minh:
– Bà ta đang bên cạnh người đàn ông này. Có phải con rể cô Thìn không?
Trần Dương nhìn kỹ thì không phải Quang Vinh, anh trả lời:
– Không phải, con rể bà Thìn trẻ hơn người đàn ông này…
– Gửi cho tôi tấm hình ông Vinh, tôi cho lính chụp các góc mùi mẫn rồi gửi cho ông Vinh chơi…
Sau khi gửi hình Quang Vinh cho Hoàng Khánh, thì Trần Dương gửi luôn những tấm hình của bà Huyền với người đàn ông khác. Kèm theo lời nhắn:
– Anh dừng lại được chưa? Hay để tôi gửi hình của anh với bà ta cho vợ và bà Thìn đây?
Không đầy một phút, Quang Vinh vội gọi lại nhưng anh không nghe máy mà lên xe về nhà. Sở dĩ anh làm như vậy bởi không cần nghe thì anh cũng biết anh ta sẽ năn nỉ, xin xỏ thậm chí là thề thốt. Cũng giống như anh ta đã thề với bà Thìn thôi, nhưng ngược lại anh ta vẫn chứng nào tật ấy.
Vừa về đến tiệm thì anh đã thấy Quang Vinh đang đứng chờ ngay trước cửa. Nhìn thấy xe của Trần Dương về thì anh ta vội lao đến. Trần Dương chỉ nói ngắn gọn:
– Anh nên biết rằng một khi mà chúng tôi ra tay thì anh có làm việc gì cũng bị lộ. Tại sao mà bà Thìn có mặt tại nhà hàng để chứng kiến anh với bà Huyền thì anh cũng biết rồi đó.
Quang Vinh chắp tay năn nỉ:
– Tôi xin anh đừng nói gì với vợ tôi…
Nhìn thẳng vào mặt anh ta, Trần Dương cảnh báo:
– Lần này không phải tôi khuyên mà cảnh cáo anh, nếu như anh vẫn tiếp tục còn đứng núi này trông núi nọ thì coi chừng tôi…
Quang Vinh mặt tái mét, run rẩy van xin:
– Xin cậu chủ tha cho tôi, cũng chỉ vì nghèo nên khi thấy bà ta hứa giúp đỡ nên tôi…
– Anh đừng lý do lý trấu ra đây nữa, mẹ anh đang Ьệпh ở nhà, anh về chăm mẹ đi…
– Tôi…còn vợ con tôi?
– Tôi sẽ xin việc làm cho chị Mai, còn con người như anh thì tôi không bận tâm…
Quá bất ngờ khi nghe Trần Dương nói như thế. Tên Vinh vội qùγ xuống chắp tay van xin:
– Tôi biết lỗi rồi, xin cậu chủ đừng trừng phạt tôi nữa…
Trần Dương không trả lời mà cứ thế đi vào nhà. Quang Vinh không còn cách nào khác đành quay về. Mặc dù được Trần Dương cung cấp những tấm hình bà Huyền đang cùng một người đàn ông đi vào khách sạn, vẫn biết rằng giới nhà giàu như bà ta thì thiếu gì đàn ông vây quanh. Nhưng lời hứa của bà ta còn đó, Nhưng suy cho cùng thì chị ấy cũng muốn giúp đỡ anh có công ăn việc làm. Nếu cậu chủ chỉ xin việc cho vợ anh thì anh phải nhờ chị Huyền giúp chứ? Nghĩ vậy nên anh quay về nhà lấy bộ hồ sơ xin việc rồi điện cho chị Huyền.
Phải đến cuộc gọi thứ ba thì mới thấy chị Huyền nhắc máy, nhưng trong giọng nói cũng tỏ ra vội vàng:
– Alo, chị hẹn cưng nhưng chị đang phải họp, có gì chị sẽ điện lại sau nhé…
– Dạ chị…
Mọi chuyện cũng chỉ xoay quanh việc làm, vậy tại sao cậu chủ lại yêu cầu anh chấm dứt với người đang muốn giúp mình chứ? Những tấm hình chụp chị Huyền đi bên cạnh một người đàn ông thì đã sao? Chuyện đó cũng bình thường mà…
Nghĩ vậy nên Quang Vinh không về nhà mà ghé vào quán cafe để chờ chị Huyền họp xong. Đúng lúc đó thì bà Thìn gọi tới, ngần ngừ một chút suy nghĩ rồi anh lên tiếng:
– Alo, con nghe nè mẹ…
– Vợ chồng con thu xếp để về nhớ chưa?
– Sao về sớm thế hả mẹ? Còn 2 tuần nữa mới tết mà…
Bà Thìn tỏ ra tức giận:
– Hai tuần? ở lại hai tuần thì có ích gì hả? Anh có biết tình hình Ьệпh mẹ anh giờ thế nào không?
Nghe nhắc đến mẹ thì Quang Vinh tỏ ra lo lắng, nửa muốn về với mẹ mà nửa lại muốn xin việc làm. Thôi thì cứ vâng dạ cho mẹ vợ yên tâm rồi tính sau…Nghĩ vậy nên anh trả lời:
– Dạ mẹ, để con thu xếp về ngay…
Nghe con rể trả lời như vậy thì bà Thìn chỉ biết lắc đầu, sở dĩ bà phải dùng đến cách đó để lôi con rể ra khỏi người đàn bà kia. Bà tiếp tục gọi điện cho con gáι Thanh Mai yêu cầu khẩn trương trả phòng trọ và trở về quê…cả ba mẹ con đều tỏ ra vui mừng vì sắp được về nhà. Quang Vinh tuy chưa muốn nhưng cũng phải chấp hành mà không có ý kiến gì khác.
Khi gia đình nhỏ của vợ chồng Thanh Mai đã trở về, thì Trần Dương điện cho bà Thìn. Anh thông báo mẹ anh là bà Ngọc Trà cũng đã chuẩn bị đi Đà nẵng. Nghe nói như thế thì bà Thìn ngạc nhiên:
– Bà Trà đi Đà nẵng làm gì? Tết nhất đến nơi rồi…
Trần Dương cười:
– Dạ, thì đến đón tết cùng với gia đình cô đấy ạ…
– Được, nếu vậy thì mời Bả về quê ngoại Bình định chơi…
Bà Thìn đâu biết rằng bà Trà cũng đang ngồi bên cạnh con trai. Nghe tiếng cười của ân nhân lại kèm lời hứa được về Bình định. Xứ sở của làng võ, cũng chính nơi đây đã dạy dỗ nên những người mang võ thuật để cứu đời. Chỉ cần vậy thôi bà bỗng thấy lòng mình như trẻ lại. Đây không phải lần đầu bà đi Đà nẵng, nhưng không hiểu sao lần này bà thấy nôn nóng như ngày nào cùng chồng đi khắp nơi. Giờ đây khi ông ấy đã rời mẹ con bà mà ra đi vì cơn đột quỵ, chẳng dặn dò cũng như không kịp nhìn vợ lần cuối. Nếu còn sống thì ông vẫn muốn được gặp lại vợ chồng bà Thìn để nói lời cảm ơn
Liếc nhìn di ảnh tгêภ bàn thờ, bà lặng lẽ tâm sự với chồng đầy ҳúc ᵭộпg:
– Em đã gặp người phụ nữ cứu vợ chồng mình. Anh yên tâm em sẽ thay anh trả ơn cho mẹ con bà ấy…
Nhìn ra bầu trời đầy sao, trời đêm sài gòn đẹp quá…
HẾT