Nỗi lòng người con xa xứ 7

Tác giả: Truyệnn Ng HIền

CHƯƠNG 7

Chờ cho bà Trà nói xong thì bà Thìn mới lên tiếng:

– Không nhận thì bà cũng không chịu, bây giờ gia đình tôi đã có mặt ở đây ăn bữa cơm gia đình. Rồi mong bà không nhắc lại chuyện cũ nữa…

Bà Trà chưa kịp trả lời thì Trần Dương lên tiếng:

– Con cảm ơn cô đã giúp đỡ gia đình con, hiện nay vợ chồng chị Mai đều chưa có việc làm. Con xin phép được thu xếp công việc cho anh chị ấy…

Ý kiến của Trần Dương khiến ai cũng bất ngờ, hai vợ chồng Vinh Mai thì cười rất tươi. Riêng bà Thìn thì có vẻ căng thẳng, ở nơi đô thị phồn hoa này đầy rẫy những cạm bẫy. Nếu lần này bà không trở vào thì liệu con rể có thoát khỏi cạm bẫy của cô Huyền kia không? Nhưng nếu trở về quê thì vợ chồng nó cũng phải lên thành phố mới xin được việc làm. Thôi thì lại một lần nữa bà đành chấp nhận xa con. Bà nói với bà Trà:

– Cảm ơn tấm lòng của bà và anh Dương, nếu đúng như lời anh Dương nói thì tốt quá. Có gia đình bà ở đây thì tôi có trở về quê cũng an tâm.

Nhìn con trai, bà Trà hỏi:

– Bộ con định xin cho vợ chồng nó làm công việc gì?

Trần Dương nhìn mẹ cười:

– Mẹ còn nhớ Hoàng Khánh không?

– Khánh nào? Có phải cậu Khánh học cùng với con không?

– Dạ đúng rồi, tốt nghiệp đại học rồi cậu ta đi du học 2 năm, bây giờ về mở công ty chuyên về may hàng xuất khẩu…

Quang Vinh tỏ ra vui mừng vì dù sao anh cũng đã có một công việc với thu nhập ổn định. Anh lên tiếng:

– Cảm ơn cậu chủ, vậy là qua tết tôi không phải đi làm hồ nữa. Nhưng còn Mai thì làm ở đâu?

Bà Thìn quét ánh mắt về phía con rể như ngầm nhắc nhở. Quay sang Trần Dương, bà nói:

– Nhờ cháu xin cho hai vợ chồng anh Vinh chị Mai vào làm cùng công ty. Chị Mai không có bằng chuyên môn thì có thể vào làm trong ρhâп xưởng ủi đồ hoặc cắt chỉ. Hai vợ chồng nó làm cùng công ty sẽ tiện chăm sóc nhau…

Bà cố tình nhấn mạnh hai chữ chăm sóc thay vì quản lý, nhưng người hiểu ý câu nói nhất chính là Quang Vinh. Anh hiểu mẹ đang nhắc nhở mình nên ngồi im không nói gì nữa…

Mọi người đang ăn uống và nói chuyện vui vẻ thì điện thoại của Quang Vinh có tin nhắn. Bà Thìn ngạc nhiên khi thấy con rể đọc tin nhắn xong thì khuôn mặt tái đi. Nhưng bà không thấy con rể nhắn tin trả lời. Thông thường khi nhận được tin nhắn thì sẽ nhắn tin trả lời, nhưng Quang Vinh đọc xong thì vội tắt máy và bỏ điện thoại vào túi. Từ đó trở đi con rể cắm cúi ăn nhưng nét căng thẳng không qua mắt được bà Thìn.

Đoán rằng chuyện này rất có thể liên quan đến người phụ nữ tên Huyền. Hôm đó bà làm cho cô ta bẽ mặt nên có thể cay cú và không chấp nhận điều đó. Nếu đúng như bà suy đoán thì bà sẽ phải làm gì. Bản thân bà không lo nhưng khi bà về rồi thì con và cháu bà sẽ như thế nào? Ngay cả việc mối quαп Һệ giữa con rể và cô ta đã đi đến đâu? Liệu có vượt qua giới hạn không? Hay vướng mắc về tiền bạc? Có thể bước đầu cô ta chỉ đe dọa sẽ nói với Thanh Mai nếu như Quang Vinh bỏ cô ta. Rồi bước tiếp theo thì cô ta sẽ làm gì?

Cố gắng tỏ ra bình thường nhưng tâm trạng của bà Thìn lúc này cũng hết sức căng thẳng. Bà đang nghĩ cách làm sao để nói chuyện với con rể, chỉ có như thế thì bà mới có hướng để xử lý. Đúng lúc Quang Vinh liếc mắt nhìn sang phía mẹ vợ, bà Thìn chỉ tay vào cái điện thoại tгêภ bàn thì anh hiểu rằng mẹ đang hỏi về tin nhắn vừa rồi. Khi anh chưa kịp phản ứng thì tin nhắn của bà gửi đến chỉ vỏn vẹn có mấy chữ:

– Cô ta nói gì? Chuyển tin nhắn của cô ta cho mẹ…

Không còn cách nào khác là anh phải chấp hành. Thật ra cô ta nhắn tin cho anh hẹn gặp chứ không phải đe dọa gì cả. Cô ta nói đã đồng ý nhận anh vào làm trong phòng kế hoạch của công ty. Bây giờ gặp để lấy hồ sơ, nhưng vì có gia đình và nhất là Thanh Mai đang ngồi bên cạnh nên anh vội khóa máy, đề phòng chị ta gọi lại và ai chứ không qua mắt được mẹ Thìn.

Lưỡng lự, nửa muốn gửi tin nhắn của chị ta cho mẹ vợ mà nửa lại không. Anh cứ chần chừ mãi, cuối cùng đành bấm nút chuyển. Khuôn mặt bà Thìn dãn ra khi đọc dòng tin nhắn mà cô ta gửi đến. Nội dung cô ta hẹn gặp để lấy hồ sơ xin việc làm. Nhưng bà lại thắc mắc nếu chỉ đơn giản như thế thì tại sao con rể lại căng thẳng như vậy? Nhất định có chuyện gì khuất tất ở đây? Rõ ràng không bao giờ cô ta chấp nhận buông bỏ một con mồi như con rể được.

Bà phải trở về vì ông Khoa không khỏe, nhưng nếu không có bà ở đây thì chuyện gì sẽ xảy ra? Tốt nhất là bà yêu cầu về quê, còn xin việc làm sẽ tính sau. Bà nói với Trần Dương:

– Cô cảm ơn con đã quan tâm đến gia đình chị Mai, nhưng cô nghĩ nên về quê vì bà Sui Ьệпh nặng cũng muốn gần con cháu những ngày cuối đời…

Bà Thìn cố tình nhắc đến bà sui mẹ của Quang Vinh đang Ьệпh. Cũng chỉ vì nghèo, các con lại ở xa mà bà phải thay con chăm sóc cho bà ấy. Nếu một khi bà đã nói như vậy mà Quang Vinh vẫn không lo lắng, thì loại con rể này phải xem lại. Nếu không trở về lần này thì trước sau anh ta cũng ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, và hôn nhân của con gáι bà cũng không còn.

Nghe bà Thìn nói như thế thì Trần Dương lên tiếng:

– Con nghĩ nếu hoàn cảnh gia đình anh Vinh như vậy thì cũng nên về. Còn xin việc làm hãy giao cho con…

Quang Vinh thấy mẹ sau khi đọc tin nhắn lại thay đổi quyết định. Trong hoàn cảnh này anh đành phải chấp nhận, mặc dù vẫn muốn được ở lại. Quay sang Thanh Mai, anh hỏi:

– Mẹ muốn mình về quê, vậy ý em thế nào?

– Cũng được…

Anh bỗng cảm thấy hụt hẫng, giá như vợ anh muốn ở lại Thành phố thì anh sẽ hùa theo, ai ngờ cô ấy cũng đồng ý. Thấy con rể im lặng thì bà Thìn lên tiếng:

– Còn con rể thấy thế nào?

Biết trả lời thế nào đây khi câu hỏi đã có đáp án. Không còn cách nào khác anh đành trả lời cho vui lòng vợ:

– Dạ, vợ con đi đâu thì con theo đó…

– OK. Anh hãy nhớ điều đó và biết mình phải làm gì?

Cậu nói của mẹ làm Thanh Mai thắc mắc, tại sao mẹ lại nói chồng cô như thế? Nhưng khi vừa định có ý kiến thì gặp ánh mắt nghiêm khắc của mẹ làm cô cụt hứng. Không phải ʇ⚡︎ự nhiên mà bà lại nói như thế, một phần nhắc nhở con rể nhưng nếu con vẫn không dứt khoát chấm dứt với người phụ nữ kia thì đó sẽ là lời cảnh cáo và bắt buộc bà phải ra tay.

Sau khi trả lời mẹ thì Quang Vinh đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh. Bà Thìn chưa kịp phản ứng thì Trần Dương cũng đứng dậy đi theo. Vì hai người đi rồi nên không có lý do gì mà bà cũng đi toilet, chính vì thế nên bà đành ngồi lại tiếp tục chờ đợi xem con rể lúc nào trở vào.

Quang Vinh vào phòng toilet thì gọi điện cho chị Huyền. Cho dù có nằm mơ thì anh cũng không ngờ rằng Trần Dương đã nghe hết nội dung cuộc điện thoại. Khi anh vừa quay ra thì gặp Trần Dương đứng chắn ngay phía trước. Quá bất ngờ nhưng Quang Vinh cố tỏ ra bình tĩnh:

– Ủa, cậu chủ sao lại ở đây?

– Tôi vô tình đi toilet nhưng lại nghe được cuộc điện thoại của anh…

Quang Vinh tỏ ra hốt hoảng và hoàn toàn không bình tĩnh. Anh trách mình đã quá chủ quan, đáng lý anh nên nhắn tin cho chị ấy thì nghĩ toilet vắng không có ai nên gọi cho nhanh. Thật tình miệng nói không có gì nhưng anh cũng thấy bản thân mình hụt hẫng. Chị Huyền vừa hứa giao cho anh một chiếc xe hơi với nhiệm vụ chở chị ấy đi công việc. Nhưng anh chưa kịp nhận thì đã gặp mẹ vợ và mọi chuyện bỗng trở nên quay chiều. Anh không lạ gì tính của mẹ vợ, hơn nữa nếu như mẹ anh không Ьệпh ở quê thì mọi chuyện lại không rắc rối như thế này. Chính vì thế anh mới gọi điện nói chị Huyền đừng nhắn tin nữa, nhưng anh vẫn giấu chuyện sắp cùng gia đình chuyển về quê.

Nhưng không thể ngờ cậu chủ cũng đi toilet và đã nghe hết nội dung cuộc điện thoại. Vẫn chưa đoán được trong đầu cậu chủ Dương đang nghĩ gì? Nhưng trước hết phải bình tĩnh và xem như không biết gì. Nghĩ vậy nên Quang Vinh cười nhạt rồi cứ thế đi vào.

Nhưng với Trần Dương một khi mẹ anh đã kể thì gia đình bà Thìn chính là ân nhân. Mặc dù chỉ vô tình nghe được cuộc điện thoại, nhưng việc con rể của cô Thìn lén lút gọi điện cho người phụ nữ khác ngoài vợ thì không thể chấp nhận được. Thấy Quang Vinh cứ thế định đi vào thì Trần Dương kéo tay lại:

– Tại sao anh lại làm thế?

Quang Vinh tỏ ra ngạc nhiên:

– Cậu chủ hỏi thế là có ý gì?

– Tôi đang hỏi anh, tại sao lại phải vào toilet gọi điện hẹn hò với người phụ nữ khác?

– Cậu nói sao chứ tôi có gọi cho ai đâu?

Trần Dương giơ điện thoại lên ý nói đã ghi âm cuộc gọi thì Quang Vinh tái mặt. Lúc đó anh hạ giọng:

– À, là tôi gọi cho giám đốc Huyền, hôm trước tôi định xin việc ở công ty may của chị ấy. Vừa rồi chị ấy nhắn tin tôi mang hồ sơ đến nộp…

– Nộp hồ sơ xin việc ở công ty, nhưng tôi nghe anh nói nộp Hẹn gặp nhau ở nhà hàng . Sao kỳ vậy? Chẳng nhẽ công ty này gọi điện thì vào toilét, còn nhận hồ sơ xin việc thì ở nhà hàng hay sao?

– Quang Vinh cứng miệng không thể nói thêm điều gì nữa. Cuối cùng anh năn nỉ cậu chủ:

– Xin cậu chủ đừng nói với mẹ vợ. Cũng vì hoàn cảnh mà tôi phải chấp nhận theo yêu cầu của chị ấy…

– Không chờ nghe hết câu, Trần Dương ngắt lời:

– Nên nhớ tôi là dân kinh doanh, anh nói như vậy mà nghe được à? Lấy lý do vì hoàn cảnh mà cho phép mình muốn làm gì cũng được hay sao?

Quang Vinh càng tỏ ra lúng túng thì Trần Dương càng nghi ngờ. Anh nhắc nhở:

Tôi chỉ muốn nói rằng anh nên dừng lại, tôi không cần biết đó là việc gì? Nếu anh không nghe lời thì anh biết tôi sẽ làm gì rồi đó…

Cậu chủ cứ làm lớn chuyện chứ tôi có làm gì đâu?

Có làm hay không thì ʇ⚡︎ự anh biết. Thôi đi vào không mọi người chờ…

Hai người vào đến bàn thì mọi người cũng chuẩn bị ra về. Suốt chặng đường về phòng trọ Quang Vinh không hé miệng nói một câu nào. Thanh Mai thấy vậy lên tiếng:

– Sao vậy nè, sao không ai nói gì là sao?

Lời nói vừa dứt thì bà Thìn quát lên:

– Con có im đi không hả? Tại sao lại cứ phải nói chứ? Thời buổi này phải khôn ranh chứ hiền lành và tin người quá thì người ta phản bội mình lúc nào không biết đấy con ạ…

Không ngờ Trần Dương đang lái xe cũng lên tiếng:

– Nói cô bỏ qua chứ con ghét nhất là phản bội, nhưng chẳng có ai mà thoát luật nhân quả đâu ạ…

Bà Thìn liếc nhìn Quang Vinh thấy con rể vẫn im lặng thì hỏi:

– Con rể thấy thế nào? Cậu chủ nói đúng không?

Đang mải suy nghĩ nên khi nghe mẹ vợ hỏi thì cậu ta lúng túng:

– Mẹ nói gì ạ?

Mọi người tгêภ xe đều quay lại nhìn làm Quang Vinh mất bình tĩnh. Thanh Mai ngạc nhiên:

– Anh sao vậy hả? Hay đang mơ màng em nào?

– Em nói bậy không hà…

– Hai đứa có im đi không hả?

Thanh Mai định nói gì đó nhưng khi thấy nét mặt nghiêm khắc của mẹ thì cô lặng im. Cuộc sống này thật khó chứ không màu hồng như người ta nghĩ. Sắp tới kéo cả nhà về quê, rồi cuộc sống sẽ thế nào thì chính cô cũng còn không biết.

Bài viết khác

Tình người Sì Gòn – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Mình có thằng bạn thân cùng tuổi, nó nhỏ hơn mình một tháng. Mình thì Đà Nẵng còn nó ở Quảng Nαm thị xã Vĩnh Điện, Điện Bàn. Khi hαi thằng còn ở Quảng Nαm và Đà Nẵng.     Cuối tuần là hαi thằng gặρ nhαu không tại Đà Nẵng thì cũng tại Quảng […]

Lấy Chồng Cho Vợ – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

Được tin một người bạn bị ung thư, bác sĩ đã chê, cho về nhà nằm hospice chờ chết, tôi vội bay sang tiểu bang bạn tôi đang ở để thăm lần cuối. Đến nhà vào thăm, vợ người bạn đưa ra vườn sau, thấy anh bạn quý đang ngồi một mình uống trà, nhâm […]

Khoan dung, cho người một con đường lui cũng là cho mình một con đường lui – Câu chuγện sâu sắc và nhân văn

Vào Ьuổi tối, trong một nhà hàng thức ăn nhαnh nhỏ, có Ьα thực khάch: một ông già, một chàng trαi trẻ và tôi. Có lẽ vì không có nhiều thực khάch, άnh sάng trong nhà hàng không được Ьật hoàn toàn, nên trông hơi mờ. Tôi ngồi một góc cạnh cửα sổ và ăn […]