Nỗi lòng người con xa xứ 5
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 5
Sau khi rời khỏi nhà hàng mà hai mẹ con vẫn hoàn toàn im lặng. Quang Vinh muốn lên tiếng xin mẹ đừng nói chuyện ngày hôm nay cho Thanh Mai biết. Anh không phả n bội vợ mà chẳng qua lợi dụng bà Huyền kiếm ít tiền cho gia đình thôi. Nhưng thấy mẹ vợ cứ im lặng thì anh lại càng sợ hơn. Bỗng bà Thìn lên tiếng:
– Chưa về phòng trọ mà ghé vào một quán cafe nào đó nói chuyện…
– Dạ…
Miệng Dạ nhưng Quang Vinh vô cùng lo lắng. Anh thật sự căng thẳng, vì nghĩ rằng mẹ đang chuẩn bị trú t cơn giậ n xuống đầu anh. Hai mẹ con chọn một bàn phía trong ngồi xuống. Nhưng trái với suy nghĩ của anh, khi vừa ngồi xuống thì bà Thìn nhìn vào mặt con rể lên tiếng:
– Thanh Mai gặp chuyện gì mà phải nghỉ việc?
– Mẹ hỏi Mai ạ?
– Tôi không còn nhiều thời gian. Nếu anh không trả lời thì trả lời về việc vừa xảy ra tại nhà hàng?
Thấy mẹ vợ xưng tôi thì anh biết mẹ đã tứ c giận, hơn nữa mẹ lại truy cứu chuyện vừa rồi với chị Huyền thì lại càng thêm lớn chuyện. Chính vì thế mà Quang Vinh vội nói hết sự việc với mẹ. Nghe xong bà Thìn nói với con rể:
– Chở mẹ đến đó…
Quang Vinh ngạc nhiên:
– Ngay bây giờ ạ?
– Đúng rồi, ngay bây giờ…
– Theo con thì mẹ nên về phòng nghỉ, rồi ngày mai đến gặp nhà chủ cũng được. Dù sao Thanh Mai cũng không còn làm ở đó nữa…
– Tối mai mẹ bay về rồi, nên hôm nay phải giải quyết xong mọi việc. Phải đến gặp họ mà lấy tiền chứ? Ngồi ở nhà khóc cũng có tiền và ai giải oan cho đâu…
Hai vợ chồng Trần Dương đang bán hàng, thì thấy Quang Vinh chồng của Thanh Mai chở một bà trung tuổi đến. Biết là có chuyện tuy không biết người phụ nữ này là ai. Nhưng một khi chồng của chị Mai đến, thì rõ ràng để nói chuyện hôm trước. Bà ta cứ thế đi thẳng vào trong và ngồi vào bộ salon chờ đợi. Sợ mẹ tгêภ lầu nghe thấy lại biết chuyện mất tiền nên Trần Dương nói với vợ:
– Em vào xem bả nói gì, nhưng chú ý nói nhỏ thôi kẻo mẹ nghe thấy…
– Em nghi bả là mẹ chị Mai, mà sao chị Mai không đến chứ?
Thấy một cô gáι đi vào thì bà Thìn đoán rằng đó chính là cô chủ tiệm vàng này. Nhưng với bà cho dù là cô chủ hay cậu chủ và thậm chí là bà chủ, thì cũng không được phép ҳúc ρhα̣m người khác. Hôm nay bà đến đây để giải hậ n cho con, ngoài ra bà không thèm bận tâm đến những chuyện khác.
Ngọc Lan đặt tгêภ bàn một chai nước suối rồi lên tiếng:
– Dạ, mời cô uống nước ạ…
Bà Thìn không trả lời mà hỏi lại:
– Cho tôi gặp chủ nhà…
– Dạ, Cô cần gì cứ nói với cháu ạ.
– Vậy ai là người nói con tôi ăn cắ p? Vậy anh chị bắt quả tang con tôi lấy tiền của anh chị hồi nào? Bằng chứng đâu? Số tiền đó là bao nhiêu? Tôi mang tiền trả cho anh chị đây…
Ngọc Lan tưởng thật liền gọi chồng:
– Anh ơi, mẹ chị Mai mang tiền đến trả nè…
Tiếng gọi lớn của Ngọc Lan làm bà Ngọc Trà đang nằm tгêภ lầu nghe tiếng. Chợt bà chú ý khi con dâu nhắc đến tên Mai. Mà cô Mai giúp việc đã nghỉ làm kể từ ngày bà trở về, làm bà ấy náy. Nhất định bà phải gặp cô ấy để nói lời thông cảm, chắc cô ấy tưởng bà dữ lắm nên mới lảng tránh như vậy.
Khi Trần Dương đi vào thì bà Ngọc Trà cũng vừa xuống đến nơi. Nhìn thấy mẹ thì khiến anh không được ʇ⚡︎ự nhiên:
– Sao mẹ không ở tгêภ phòng nghỉ đi ạ…
Bà Ngọc Trà cười:
– Mẹ ngủ rồi, nghe tin cô Mai đến nên xuống nói chuyện với cổ một chút…
Trần Dương tỏ ra mất bình tĩnh:
– Không có gì đâu ạ, không phải chị Mai…
Vẻ lúng túng của Trần Dương bỗng làm bà Thìn thắc mắc. Tại sao mà cậu ta lại mất bình tĩnh như thế khi nhìn thấy mẹ đi xuống gặp bà. Đã vậy thì bà sẽ làm cho ra nhẽ, nghĩ là làm nên vừa nhìn thấy bà Ngọc Trà thì bà chủ động lên tiếng:
– Chào Bà…
Bà Ngọc Trà lúc này mới nhìn thấy bà Thìn đang ngồi ở bộ Salon thì trả lời:
– Vâng chào Bà…bà đây là???
Thấy Trần Dương định lên tiếng nhưng bà Thìn đã nhanh hơn, quay về phía bà Ngọc Trà, bà Thìn lên tiếng:
– Tôi là mẹ cháu Mai giúp việc ở đây. Nghe cậu chủ nói con tôi ăn cắ p tiền, vậy tôi yêu cầu cậu chủ chứng minh được rằng con tôi ăn cắp. Thì tôi sẽ trả lại số tiền 5 ngàn đô và cái đồng hồ cho cậu. Còn nếu cậu không chứng minh được, thì vô tình cậu đã vu khố ng và làm tổn thương, xúc phạ m danh dự người khác. Lúc đó pháp luật sẽ trả lời.
Thấy mặt bà Ngọc Trà đỏ lên vì tức giận thì bà Thìn nói tiếp:
– Chúng tôi tuy gia đình không giàu có như các người. Nhưng chúng tôi sống sạch và nguyện giúp đỡ cho người khác…
Bà Ngọc Trà giơ tay về phía bà Thìn và ngắt lời:
– Tôi xin lỗi bà…
Trần Dương thấy mẹ xin lỗi mẹ chị Mai thì ngăn lại:
– Con không muốn mẹ phải suy nghĩ, nhưng hôm đó chỉ có vợ chồng con và chị Mai, mà mất cái đồng hồ và số tiền mà con vừa đi lấy tiền hàng. Con chỉ gọi và hỏi chị ấy có thấy không chứ có nói chị ấy ăn cắ p đâu…
– Cậu không nói nhưng vợ cậu nói, hơn nữa tại sao cậu không hỏi cậu Kỳ? Người cũng có mặt ở nhà ngày hôm đó…
Trần Dương nhìn vợ như ʇ⚡︎ự hỏi, tại sao Ngọc Lan lại không nói ngày hôm đó Tư Kỳ có về nhà? Ngọc Lan thấy chồng nhìn mình thì giải thích:
– Cậu Kỳ về có chút xíu rồi đi luôn nên em không nói…
Bà Ngọc Trà quát lên:
– Hai đứa có im đi không:
Rồi bà quay sang bà Thìn tỏ ra áy náy:
– Xin lỗi Bà…
Đang nói lời xin lỗi, bỗng bà Ngọc Trà dừng lại nhìn chăm chú vào mặt bà Thìn một hồi rồi thốt lên:
– Bà là Thìn ở Đà nẵng phải không?
Đến lượt bà Thìn ngạc nhiên:
– Vâng, tôi là Thìn Đà nẵng đây…
Bỗng bà Ngọc Trà vội đứng dậy rồi thốt lên:
– Trời ơi, cảm ơn trời đất đã cho con gặp được người ơn rồi…
Cứ thế rồi bà ôm lấy bà Thìn mà ҳúc ᵭộпg làm ai cũng ngạc nhiên. Chợt nhớ ra chuyện gì, bà Thìn mới hỏi:
– Nãy giờ mà tôi vẫn chưa biết tại sao chị lại biết tên tôi? Trong khi tôi ở Đà nẵng, còn chị ở Sài gòn?
Bà Ngọc Trà vẫn còn ҳúc ᵭộпg:
– Chị không nhớ cũng phải thôi, nhưng tôi là người mang ơn thì không bao giờ quên được người đã cứu mình…
– Ý chị nói là tôi cứu chị?
– Đúng rồi…
Bằng giọng nói ҳúc ᵭộпg như hồi tưởng về quá khứ, bà Ngọc Trà kể cách đây 12 năm. Lần đó cũng vào ngày cận tết, hai vợ chồng bà đi miền Trung đón mua chuyến hàng từ nước ngoài về. Khi xong mọi việc thì đêm đã khuya rồi. Hai vợ chồng quyết định chạy xe về Sài Gòn chứ không ghé khách sạn. Trời đêm giữa tháng nên có ánh trăng rất sáng. Khi đến đoạn đường vắng thì bỗng có 4 bóng người từ đâu xuất hiện chặn đường. Biết đã gặp cướ p nên ông dặn bà dù có xảy ra chuyện gì thì cũng ngồi im. Bà hiểu ý ông muốn nói gì, bởi hàng cất giấu trong cái ghế mà bà đang ngồi. Mặc dù sợ lắm nhưng không còn cách nào khác. Bà đành gật đầu…
Mặc dù dặn vợ nhưng ông Khang chồng bà vẫn nổ máy nhưng không xuống, cố tình kéo dài thời gian xem có xe nào chạy không để kêu cứu. Có vẻ đoán được ý định của hai ông bà, nên một trong bốn tên ςư-ớ.ק dùng một cục đá chọi về phía chiếc xe như cảnh cáo. Nhưng chiếc xe vẫn đứng im chờ chúng đến gần.
Ông Khang thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên dặn vợ ngồi im và định mở cửa xe xuống thương lượng với chúng. Bởi giới kinh doanh như ông bà thà mất của chứ đâu có dám chống lại. May sao lúc đó có ánh đèn và tiếng xe đang chạy đến gần. Bà Ngọc Trà kéo tay chồng:
– Có xe đến anh ơi…
Ông Khang cảnh giác:
– Cẩn thận không có lại cũng đồng bọn của chúng nó…
Mặc dù vào ban đêm, nhưng bà Ngọc Trà nhìn kỹ vào chiếc xe phía sau thì nhận ra đó là một chiếc xe chở hàng, có vẻ như xe chở hàng bỏ mối buổi sáng, hoặc mua hàng từ vựa mang ra chợ bán. Bà khẳng định:
– Xe chở hàng đi bỏ mối, khi họ đến gần thì anh kêu cứu đi…
Căng thẳng từng phút, khi xe chở hàng gần đến thì ông Khang cầm chiếc áo trắng đưa qua cửa vẫy cầu cứu. Chiếc xe hình như nhận ra tình hình của chiếc xe hơi đằng trước nên dừng lại. Một người phụ nữ dáng người cao, rắn rỏi từ chiếc xe bước xuống. Chị ta không dừng lại ở chiếc xe trắng của hai ông bà mà đi thẳng đến chỗ 4 tên cướ p rồi nói gì đó. Câu cuối bà Trà chỉ nghe được người phụ nữ ấy cảnh cáo 4 tên rằng: Hãy nhớ đoạn đường của Thìn Bà đi qua nghe không?
Thấy 4 tên thanh niên rút lui khi nói chuyện với người phụ nữ thì ông bà muốn cảm ơn. Nhưng bà ấy phẩy tay ra hiệu cho xe ông bà chạy trước, còn xe của họ chạy hộ tống phía sau. Khi hết con đường thì ra đến lộ, hai ông bà dừng lại để cảm ơn nhưng một lần nữa xe kia vẫn chạy chỉ gửi lại câu nói:
– Tên tôi là Thìn, Thìn Đà nẵng. Hẹn gặp lại…
Nhấp một ngụm nước, bà Ngọc Trà nói tiếp:
– Chuyến hàng đó nếu không nhờ ông bà giúp đỡ thì đồng nghĩa chúng tôi sẽ phá sản. Vợ chồng tôi sau đó có ra Đà nẵng tìm nhưng hỏi thăm không ai biết…
Bà Thìn cười:
– Họ không biết là đúng thôi, bởi tôi người Bình định, làm dâu miệt Đà Nẵng…nhưng làm sao mà chị nhận ra tôi khi thời gian đã hơn 10 năm?
– Tôi nhận ra chị từ giọng nói và bàn tay trái chỉ có 4 ngón. Hình ảnh chị giơ tay lên vẫy tạm biệt khiến tôi không bao giờ quên…
Bà Thìn chỉ cười, sở dĩ bà không nhớ bởi bà đã giúp cho không biết bao nhiêu người khỏi toán thanh niên siêng ăn nhác làm. Chỉ có những người như bà Trà mới nhớ chứ lúc giúp người không bao giờ bà hy vọng người ta trả ơn…
Đúng lúc đó thì cậu Kỳ bỗng đến, vừa nhìn thấy em trai thì Ngọc Lan tái mặt. Cậu Kỳ là em ruột cô nhưng ham ăn chơi, lại siêng ăn nhác làm. Rõ ràng hôm đó cô và chị Mai đang nói chuyện thì cậu ta về, rồi lại đi lúc nào không biết. Tuy cũng nghi ngờ Tư Kỳ, nhưng dù sao cậu ta cũng là em ruột cô, trong khi đó Trần Dương đã một hai nghi ngờ chị Mai lấy. Hơn nữa chị ấy lại lặng im chứ không làm rùm beng như những lời khác. Chính vì thế nên cô cũng hòa theo với chồng đổ Ϯộι cho chị Mai.
Tiếng Ngọc Lan nói với em khi có nhắc đến tên Tư Kỳ làm bà Thìn chú ý:
– Kỳ lên phòng nghĩ đi…
Khi Tư kỳ vội bước lên cầu thang thì bà Thìn lên tiếng:
– Cậu Kỳ, đứng lại…
Tư Kỳ quay lại ngạc nhiên:
– Cô gọi cháu?
– Đúng rồi, sao đi vội thế?
Mặc dù không muốn em mình quay lại, nhưng thấy mẹ chồng cũng đang nhìn thì không còn cách gì khác gọi em quay trở lại. Chỉ cái ghế trước mặt, bà Thìn hỏi:
– Cậu Kỳ nhìn đẹp trai, con chủ tiệm vàng có khác…
Ngọc Lan sượng trân không biết giải thích giúp em như thế nào. Nhưng trái với suy nghĩ và lo lắng của cô, Tư Kỳ được khen có vẻ khoái trí lắm. Hắn ta trả lời:
– Được cô khen mà vui ghê á…
Chợt nhìn thấy cái đồng hồ tгêภ cổ tay của Tư Kỳ, bà Thìn chộp cάпh tay của cậu kỳ giơ ra trước mặt rồi tấm tắc khen:
– Đồng hồ của nhà giàu cũng khác, đẹp quá…
Nhận ra đồng hồ của mình, Trần Dương đi đến hỏi em vợ:
– Sao cậu lại lấy đồng hồ của tôi? Còn tiền đâu?
– Hơn hai ngày rồi mà có 5 ngàn đô. Giờ lại còn hỏi mới là chuyện lạ đó…
Như vậy có thể khẳng địng số tiền kia là Tư kỳ lấy. Vấn đề hai vợ chồng Trần Dương phải trả lời với bà Ngọc Trà như thế nào là chuyện của gia đình. Bà Thìn không nói gì thêm, nhiệm vụ của bà là giải oan cho Thanh Mai con gáι bà. Còn sau chuyện này gia đình bà Ngọc Trà phải trả lời với bà thế nào thì là chuyện khác.