Nỗi lòng người con xa xứ 3

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 3

Tình huống quá bấ t ngờ và ho ảng sợ, Trần Dương gọi vợ:

– Lan ơi, xuống đây nhanh lên…

Nghe tiếng gọi hốt ho ảng của chồng. Ngọc Lan vội đi xuống thì thấy Trần Dương đang đỡ chị Mai, với hai mắt nhắ m nghi ền và khuôn mặt trắng bệch. Hai vợ chồng vội dìu Thanh Mai vào nằm tạm ở ghế sofa và gọi xe cấp cứu. Khi xe cấp cứu chưa đến thì Thanh Mai chợt tỉnh giấc và ngồi dậy, lúc đầu cô không hiểu tại sao mình lại nằm ở đây? Nhưng nhìn thấy Trần Dương thì cô đã nhớ ra tất cả. Câu đầu tiên mà cô nói với hai vợ chồng cậu chủ là mình không biết gì về tiền vàng hay đồng hồ. Buổi chiều hôm đó Cô chỉ vào phòng lau nền nhà, bàn ghế mà thôi. Nhưng ở thời điểm này cho dù cô có nói gì đi chăng nữa thì cũng vô ích. Cứ ngỡ Ngọc Lan sẽ bênh vực mình, ai ngờ cô ấy còn khẳng định rằng chính mắt mình nhìn thấy Thanh Mai đang lau giường của hai vợ chồng cô. Còn Trần Dương cũng vẫn giữ quan điểm nói rằng nếu cô có lấy thì đưa trả lại cho họ, và sẵn sàng bỏ qua…

Mặc dù Thanh Mai đã giải thích rất nhiều nhưng vợ chồng Trần Dương vẫn một mực khẳng định rằng cô đã lấy số tiền tгêภ. Thấy rằng cho dù có nói bao nhiêu chăng nữa cũng vô tác dụng, chính vì thế nên cô ngồi im, mắt nhìn ra cửa và khuôn mặt bỗng trở nên lầm lỳ. Trần Dương ngồi thêm một lát rồi đứng dậy đi ra ngoài. Lúc này Ngọc Lan mới nói với cô:

– Thật tình em cũng khổ lắm, mọi lần lấy tiền hàng về thì ảnh hay cất cẩn thận vào két sắt, Em đâu biết rằng ảnh lại để hớ hênh như thế. Thiệt tình vì trong phòng không gắn camera, nên cho dù bị mất thì cũng không thể khẳng định là ai lấy. Nhưng lúc đó trong nhà chỉ có 3 người là vợ chồng em và chị. Vậy thì anh Dương nghi ngờ chị thì cũng có lý, chẳng nhẽ lại là em?

Thấy Thanh Mai vẫn ngồi im không nói gì thì cô ta nói tiếp:

– Chỗ chị em phụ nữ với nhau, một khi mà đã mang tiếng là kẻ ăn cắ p, thì cho dù có thanh minh cỡ nào cũng hoàn toàn mất giá trị. Còn muốn xin việc làm ở đâu thì cũng chẳng ai dám nhận một người có lý lịch như vậy.

Miệng nói nhưng cô ta quay sang nhìn Thanh Mai thì thấy cô vẫn im lặng. Nghĩ rằng cô đang suy nghĩ những điều mà cô ta nói, Nhưng thấy khuôn mặt Thanh Mai vẫn tỏ ra hết sức bình thản thì tỏ ra ngạc nhiên. Ngọc Lan ngồi nói thêm một hồi rồi không thấy Thanh Mai phản ứng, thì đứng dậy đi ra ngoài.

Thấy vợ đi ra với khuôn mặt bí xị thì Trần Dương nói:

– Công nhận bà ta quá lỳ, dọa vậy mà không hề biết sợ là gì? Càng như vậy thì anh càng khẳng định là bà ta lấy số tài sản đó…

Ngọc Lan lắc đầu:

– Không biết bà ta có sợ không mà thấy cứ ngồi im không nói gì, hay em thử nói rằng mình đồng ý cho chị ấy ở lại làm, nhưng với điều kiện trừ lương dần vào cuối mỗi tháng…

Trần Dương chưa kịp trả lời thì một chiếc xe hơi đậu ngay ngoài cửa. Vừa nhìn thấy chiếc xe thì Ngọc Lan vội chạy ra, đồng thời gọi chồng:

– Mẹ đến anh ơi…

Hai vợ chồng chạy ra đón mẹ thì cũng là lúc bà Ngọc Trà từ tгêภ xe bước xuống. Bà Ngọc Trà là chủ tiệm vàng này ,và cơ đồ có được như ngày hôm nay cũng một tay bà gây dựng nên. Mấy năm nay bà thấy tuổi đã cao, sức khỏe ngày một giảm sút thì bà bàn giao tiệm vàng lại cho vợ chồng con trai Trần Dương quản lý. Chợt ánh mắt bà thấy vợ chồng con trai cứ thì thầm to nhỏ và ánh mắt hướng vào trong nhà thì lấy làm ngạc nhiên, bà hỏi:

– Bộ có chuyện gì hay sao mà vợ chồng mầy cứ lúng túng như gà mắc tóc vậy hả?

Trần Dương trả lời mẹ:

– Dạ, không có gì…

Nhưng ngay lúc đó anh lại quay sang giục vợ:

– Vào đi, còn đứng đó…

– Dạ…

Miệng vừa trả lời chồng nhưng chân Ngọc Lan đã chạy vào trong nhà. Bà Ngọc Trà tuy có nhiều thắc mắc nhưng bà không hỏi nữa mà cũng nhanh chóng đi vào. Trần Dương thấy mẹ đi vào thì cũng vội chạy theo. Lúc này Ngọc Lan đang nói chị Mai xuống dưới nhà tiếp tục làm việc rồi có gì sẽ nói sau, nhưng Thanh Mai vẫn cứ ngồi im một chỗ mà không nói cũng không đứng dậy làm việc. Đúng lúc đó thì bà Ngọc Trà đi vào, thấy con dâu đang kéo tay người làm thì bà lên tiếng:

– Có chuyện gì vậy?

Ngọc Lan ấp úng:

– Dạ, không có gì…

Thanh Mai thấy vậy thì đứng dậy cúi đầu chào Bà chủ rồi nhanh chóng đi xuống sau nhà. Ngồi vào ghế sofa, bà gọi vợ chồng Trần Dương lại rồi hỏi:

– Các con đang giấu mẹ chuyện gì phải không?

Trần Dương nhìn vợ rồi trả lời:

– Dạ, không có gì…

– Vậy cô gáι mà con dâu vừa kéo tay là ai?

– Dạ, chị Mai là giúp việc, hai chị em đùa vui chứ không có gì á mẹ…

– Là cô người làm mới, hèn gì mẹ chưa gặp…

– Dạ, chị Mai cũng mới làm giúp việc chưa được một năm, vì thời gian này mẹ sang thăm chị Hai ở Canada nên không gặp…

Bà Ngọc Trà đứng dậy rồi nói:

– Mẹ lên phòng nghỉ, cố gắng đối xử với người làm cho tốt. Cũng phải tìm hiểu xem vì sao mà người ta lại nghỉ không làm nữa?

Nói xong Ngọc Lan đỡ mẹ chồng lên phòng. Sau khi bà Ngọc Trà đi rồi thì chị Mai cũng ra về làm Trần Dương ngạc nhiên:

– Ủa, sao chị lại không làm mà đi đâu đấy?

– Tôi nghe cô chủ nói gọi côпg αп nên ngồi chờ mà không thấy. Giờ bà chủ về mà biết lại không hay. Giờ tôi về phòng trọ, có gì cậu cần thì ghé…

Trần Dương bỗng trở nên lúng túng. Anh muốn nghe câu trả lời của chị Mai nhưng bỗng nhiên mẹ anh lại đến. Nếu chưa nói chuyện xong thì chị Mai về, vậy chuyện mất tiền sẽ giải quyết thế nào? Sở dĩ tối hôm qua anh không nói vì sợ chị ấy có thời gian tẩu tán tài sản. Nếu bây giờ giữ chị Mai ở lại thì nhất định sẽ đến tai mẹ, và điều đó anh hoàn toàn không muốn.

Phải khó khăn lắm anh mới thuyết phục được mẹ giao cho tiệm kinh doanh vàng này. Nếu mẹ biết anh bị mấ t tiền thì sẽ không còn tin tưởng nữa mà sẽ giao cho vợ chồng người em gáι quản lý. Nhưng chẳng nhẽ anh phải chấp nhận mấ t tiền hay sao?

Thấy Trần Dương im lặng, Thanh Mai lững thững đi bộ ra ngoài rồi đón xe về phòng trọ mà lòng buồn vô hạn. Hai vợ chồng thì Quang Vinh đã thất nghi ệp giờ phải chạy xe ôm. Chỉ còn trông vào nguồn thu nhập của cô thì bây giờ tai bay vạ gió ở đâu đã đổ lên đầu. Sự việc xảy ra ngày hôm nay khiến cô cũng thắc mắc. Chợt cô nhớ lúc hai chị em nói chuyện, thì cậu Kỳ em cô chủ có ghé về nhà, rồi lên phòng nghỉ. Sau đó cậu ấy đi lúc nào cô cũng không để ý, lúc chiều lên dọn phòng thì cũng không thấy cậu ấy ở nhà. Không biết cậu Dương cất tiền vào lúc nào, liệu lúc đó cậu Kỳ còn ở nhà hay đã đi rồi? Nhưng dù sao cậu Kỳ cũng là em ruột cô Lan nên không bao giờ cô cậu chủ nghi ngờ.

Mặc dù rất cần công việc làm để kiếm tiền lo cho gia đình. Nhưng nếu phải ᵭάпҺ đổi việc đó để mang tiếng ăn cắ p thì nhất định cô không chịu. Lê những bước chân nặng trĩu về phòng trọ mà lòng cô buồn vô hạn. Giờ gần tết rồi thì biết xin việc ở đâu? Mới ngày hôm qua thôi cô còn rất vui vì cô chủ đồng ý cho cô ứng tiền lương để về quê. Mà bây giờ chỉ ngủ qua một đêm thì cô bỗng biến thành Ϯộι đồ, một kẻ ăn cắp tiền của nhà chủ. Người ta có tiền thì nói gì mà chẳng được, còn cô cho dù có nói sự thật thì cũng chẳng ai tin. Bởi vậy mới nói uy lực của đồng tiền là vô cùng to lớn. Càng nghĩ càng buồn rồi tủi thân lại khóc… và rồi cô ngủ thϊếp đi lúc nào không biết.

Tiếng gọi của bé Linh làm Thanh Mai giật mình, cô nhìn con rồi hỏi:

– Ba đâu rồi?

– Ba chở anh em con về xong đi xe ôm rồi…

Nghe con nói thì cô mới nhớ anh Vinh phải canh giờ để đón chị giám đốc chở về nhà. Không hiểu sao cô cứ có cảm giác một nỗi lo sợ mơ hồ cứ bủa vây lấy cô, khiến cô cảm thấy ngạt thở. Phương Mai tranh thủ nấu cơm và cho hai con ăn. Còn cô thì lại một buổi tối ngồi chờ chồng. Phải hơn 23 giờ thì Quang Vinh mới về đến nhà, anh giật mình khi nhìn thấy vợ đang ngồi ngủ gục bên cạnh bàn ăn vẫn còn nguyên thì tỏ ra ân hận…

Để yên cho vợ ngủ, Quang Vinh đi tắm xong quay trở ra hâm nóng đồ ăn rồi lại bàn khẽ lay vai vợ:

– Em ơi…

Thanh Mai giật mình tỉnh giấc và ngạc nhiên khi thấy chồng đã tắm gội sạch sẽ liền hỏi:

– Ủa, anh về từ hồi nào?

Anh cười:

– Anh về lâu rồi, ăn cơm thôi…

Cố gắng ăn chén cơm để vợ vui, chứ thật ra lúc chở chị Huyền về thì chị ấy kêu đói bụng, và nói anh ghé hàng bún bò Huế. Hai người ăn xong rồi mới về nên hôm nay bị trễ. Đang lo vợ sẽ cằn nhằn nhưng may quá cô đang ngủ nên không biết anh về lúc nào…Thấy chồng ăn có một chén cơm, Thanh Mai thắc mắc:

– Ủa, sao anh ăn ít vậy?

– Hồi chiều đói bụng nên anh ghé mua ổ bánh mỳ ăn rồi…

Trả lời vợ mà chính Quang Vinh cũng ʇ⚡︎ự hỏi, không biết mình đã nói dối vợ từ khi nào? Chợt anh giật mình khi thấy Thanh Mai im lặng không hỏi nữa, khác với hàng ngày thì cô sẽ căn dặn anh để bụng về ăn cơm, nhưng lần này cô lại im lặng không nói gì, đầu cúi xuống thật thấp ngay cả khi mang đồ ăn đi cất. Quang Vinh bước nhanh đứng chặn trước mặt vợ và nâng cằm cô lên, hai tay mải mang nồi cơm nên Thanh Mai đành đứng chịu trận. Quang Vinh nhìn thấy hai mắt vợ xưng húp thì anh đoán biết đã xảy ra chuyện gì đấy. Đỡ nồi cơm tгêภ tay vợ, anh nói nhỏ:

– Em lại ghế ngồi đi…

Thanh Mai cũng không trả lời mà lẳng lặng đi ra ngoài. Chờ cho cô bình tĩnh thì anh bắt đầu lên tiếng:

– Đã xảy ra chuyện gì? Từ từ nói anh nghe…

Thay vì kể cho anh nghe chuyện xảy ra ở tiệm vàng thì cô lại nức nở:

– Mình về quê đi anh, nơi này không phù hợp với mình…

Quang Vinh im lặng. Về quê, đó là quê hương thì dù sớm hay muộn anh cũng phải trở về. Nhưng về quê rồi thì làm việc gì? Trong khi học hành của các con không được tốt như ở đây. Trước mắt muốn về thì cũng phải có tiền. Anh trấn an vợ:

– Em phải bình tĩnh, trước hết phải kiếm đủ số tiền để về, rồi phải tính toán cho kỹ vấn đề việc làm và học hành của các con. Cũng chỉ vì không có việc làm nên anh mới phải vào đây, không phải chỉ vì một việc nào đó mà mình bỏ cuộc được.

Thanh Mai vẫn cúi xuống im lặng, tất cả những điều mà Quang Vinh nói không phải là cô không nghĩ đến. Nhưng bây giờ cả hai vợ chồng đều thất nghiệp. Anh Vinh tốt nghiệp đại học mà phải đi chạy xe ôm, thu nhập bấp bênh bữa đực bữa cái. Còn cô cũng chẳng có khá hơn, bây giờ lại xảy ra chuyện và phức tạp nữa.

Quang Vinh thấy vợ im lặng mà không nói gì thì anh lại tiếp tục lên tiếng:

– Đã xảy ra chuyện gì? Em nói đi…

– Em nghỉ việc rồi…

Quá bất ngờ, Quang Minh ngạc nhiên:

– Em vừa nói gì? Tại sao lại nghỉ việc chứ?

– Không thích làm thì nghỉ chứ sao?

– Nhưng nghỉ thì sao đây?

Không ngờ Thanh Mai nhìn anh rồi gằn từng tiếng:

– Nghe nói anh có người Bao thì sợ gì ch ết đói…

Nhưng cô chưa nói hết câu thì đã bị anh dùng tay bịt miệng lại rồi kéo cô về phía mình. Lúc này Thanh Mai khóc nức nở trong ʋòпg tay của chồng. Dường như bao uất ức tủi hờn bây giờ mới được dịp bung ra. Cô vừa khóc vừa kể cho chồng nghe câu truyện vừa xảy ra ở Tiệm vàng nơi cô làm việc. Hai vợ chồng cứ ôm lấy nhau mà khóc, cuộc sống nơi phồn hoa chính là cạm bẫy, mà ai không cẩn thận sẽ rất dễ vướng phải… Nhưng với họ mọi khó khăn cũng phải cố gắng giải quyết. Hy vọng mặt trời sẽ chiếu ánh nắng vàng làm bừng sáng khoảng trời. Sau cơn mưa trời sẽ sáng, nhất định là như thế.

Bài viết khác

Con chó nó hiểu tiếng của tôi – Cảm động rơi nước mắt trước tình cảm chú chó giành cho chủ nhân của nó

Hồi tôi mới độ 15 tuổi, bố tôi mαng về một con chó đực. Con chó có bộ lông trắng vàng , đôi mắt màu nâu đen rất đẹρ…     Năm đó mất mùα đói kém, giα đình tôi ρhải thường xuyên ăn độn khoαi sắn. Lạ lùng thαy, con chó này cứ lớn […]

Mẹ ơi con đã về – Câu chuyện xúc động ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Trước ngày tôi mổ mấy hôm, anh chị hai vào. Thấy mặt anh hai hốc hác, tôi ngạc nhiên: “Anh hai bệnh hay sao mà ốm nhom vậy?”. Anh cười: “Bệnh hoạn gì? Tại anh lo cho út… À, mẹ có làm cho em hủ mắm. Bữa nay chắc là ăn được rồi nhưng mẹ […]

“Định luật соn cuα” trіết lý nhân ѕіnh ѕâu ѕắс, thấu tỏ ѕẽ hưởnɡ lợі muôn рhần

Nếu không thể chấρ nhậɴ người khάс có cuộc sống tốt đẹρ, thì người chịu thiệt thòi đầu tiên luôn là chính mình. Người thật lòng muốn tốt cho người khάс, cuối cùng sẽ nhậɴ được sự Ьαn thưởng củα vận mệnh. Những người từng đi mò cuα вắᴛ ốc đều Ьiết rằng, nếu như […]