Nơi gặp gỡ tình yêu 11
Tác giả : Cao Nguyen
Phần mười một ( Phần cuối)
Lâm sau khi tạm ổn vết thương, anh được về hậu phương điều dưỡng. Ngày chia tay bịn rịn, hai người không muốn rời xa nhau. Lâm vỗ về Mai Liên:
-Em ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, đến nơi anh sẽ viết thư cho em.
Sụt sùi, Mai Liên nước mắt đầm đìa, nàng thì thầm:
-Em nhớ anh nhiều lắm, thương anh nhiều lắm. Em yêu anh. Yêu anh nhiều lắm.
Những ngày xa nhau, những lá thư như cάпh én qua lại giữa hai người, giúp họ phần nào khoảng cách xa nhau, vơi bớt phần nào nỗi nhung nhớ. Điều dưỡng một thời gian, Lâm được ra quân, trở lại giảng đường. Mấy tháng sau, Mai Liên cũng được biệt phái đi học bác sĩ ở trường đại học quân y. Sau một thời gian xa cách, giờ đây hai người lại được gần nhau hơn, khoảng cách giữa hai trường nơi hai người đang học chỉ khoảng mười cây số. Tối thứ bảy, ngày chủ nhật, Lâm lại đạp xe đến trường Mai Liên. Họ ríu rít bên nhau như đôi chim câu.
Lâm ra trường đi làm. Cũng may công ty nơi anh làm cũng trong thành phố, nên vẫn đều đặn thứ bảy, chủ nhật họ vẫn bên nhau, cùng dạo quanh phố phường. Thời gian thấm thoát thoi đưa, ngày Mai Liên tốt nghiệp,tình yêu của họ đã được sáu năm ba tháng mười ngày. Lâm tươi cười đón nàng, anh hào hứng:
-Anh mong đợi ngày này lâu lắm rồi. Tháng sau mình cưới nhau nhé.
Đấm nhẹ vào lưng Lâm, Mai Liên nũng nịu:
-Anh điên à. Ai lại cưới mùa hè. Đợi thư thả đến mùa thu đi anh.
Lâm lắc đầu:
-Anh sốt ruột lắm rồi. Tuần tới nhà anh sẽ lên nhà em đưa lễ ăn hỏi, rồi tuần mốt tổ chức cưới.
Mai Liên tròn mắt:
-Sao vội thế anh. Để em còn báo cáo bố mẹ chứ.
Lâm không chịu:
-Hai gia đình đều biết chúng mình yêu nhau sáu năm nay rồi. Anh nghĩ các cụ ai cũng sốt ruột như anh.
Mai Liên cười nhóng nhánh:
-Vâng. Em chịu thua ông lính trinh sát, à bây giờ là ông kỹ sư.
Tiếng cười nói, tiếng bi bô của bé Hùng trong căn phòng tập thể nhỏ bé của công ty Lâm. Mọi người đều ngưỡng mộ với hạnh phúc ngọt ngào, đầm ấm của gia đình Lâm. Thi thoảng họ thấy tiếng Mai Liên ngọt ngào:
-Lâm ơi lấy hộ em chai nước mắm. Anh ơi bế thằng cún cho em.
Tiếng Lâm oanh oang:
-Xin tuân lệnh vợ. Đây, nước mắm đây. Đợi anh rửa tay rồi anh bế cún con.
-Ối trời. Cún con tè dầm ra người bố rồi em ơi.
Cuộc sống vẫn êm ả trôi qua trong gia đình Lâm và Mai Liên. Cuộc sống của họ khấm khá hơn xưa rất nhiều. Lâm giờ đã là giám đốc một Tổng công ty, còn Mai Liên cũng đảm nhận trưởng khoa một Ьệпh viện lớn. Suốt mấy chục năm chung sống, hai người vẫn anh em ngọt ngào như thuở nào. Nếu không vì công việc phải tiếp khách, bao giờ ông Lâm cũng về ăn cơm nhà do chính tay bà Mai Liên nấu. Mà ông cũng không cầu kỳ, món ăn bà nấu cho ông chỉ là những món đồng quê dân dã. Hai đứa con một trai một gáι của ông bà lúc nào cũng xuýt xoa, ngưỡng mộ:
-Bố mẹ lúc nào cũng ríu rít như đôi chim câu ấy. Chẳng bao giờ thấy to tiếng với nhau. Đến những cặp tình nhân cũng không bằng cụ.
-Ừ. Ngưỡng mộ thật. Anh chỉ mong có một người con gáι yêu mình bằng một phần mười tình yêu của mẹ với bố.
-Hí hí hí. Đúng vậy. Em cũng chỉ mong có chàng nào đó nhìn tấm gương của bố mẹ mà yêu thương em bằng một góc của các cụ là em cũng mãn nguyện lắm rồi.
Khi hai con đã trưởng thành, công việc ổn định, cũng là lúc ông bà về hưu. Không còn bận rộn với công việc, hai ông bà nhàn tản dạo bộ công viên, hoặc cùng nhau đi thăm bạn bè, người thân. Một năm đôi ba lần đi du lịch các nơi. Và không năm nào họ không quên ghé thăm chiến trường năm xưa, ghé thăm nơi gặp gỡ tình yêu của họ.
Cuộc đời thật nghiệt ngã, những tưởng họ sẽ nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời. Nào ngờ, một ngày kia, bà Mai Liên phát hiện mình bị υпg Ϯhư, chỉ mấy tháng sau thì bà mất. Bơ vơ, trống rỗng, không có người bạn đời bên cạnh, ông Lâm suốt ngày ủ rũ, cơm nước thất thường. Hai đứa con tìm mọi cách để an ủi bố. Nhưng tình hình không mấy khả quan, ông Lâm vẫn suốt ngày buồn bã. Một hôm cậu con trai gợi ý:
-Đợt này con xin nghỉ phép năm, con với bố về quê nhé.
Ông Lâm gật đầu. Ở quê, bố mẹ ông đã mất từ lâu. Mấy đứa em được vợ chồng ông cưu mang học hành đến nơi đến chốn đều đã trưởng thành cả. Đứa sống trong Sài Gòn, đứa Nha Trang, đứa Đà Nẵng, đều xa quê cả. Ngôi nhà cũ của gia đình ông cho sửa sang lại, nhờ người bà con trong họ trông nom hộ. Thi thoảng ông mới về. Về quê, xa ngôi nhà thân thuộc đã gắn bó ông với người vợ tao khang của mình mấy chục năm, nỗi buồn đau của ông cũng ngôi ngoai dần. Có lẽ quê hương sẽ chữa lành nỗi thương đau của ông. Ông Lâm bảo con trai:
-Bố sẽ ở lại quê con à. Con bảo em gáι con nhé. Đừng lo lắng gì cho bố. Ở quê bố còn bà con họ hàng làng xóm. Mà về quê bố không nhìn thấy những kỷ niệm cùng với mẹ con thì bố đỡ nhớ mẹ con hơn. Các con hiểu cho bố nhé.
Cậu con trai suy nghĩ hồi lâu, rồi nói:
-Vâng . Con hiểu. Con bảo người kéo đường truyền internet, mua ti vi, một số thiết bị thông dụng trong nhà để bố tiện sử dụng. Con sẽ gọi điện thoại thường xuyên cho bố.
-Ừ. Thế là tốt rồi.
Sống ở quê một thời gian, không khí trong lành, bà con xóm làng yêu thương, ông Lâm tươi tắn và vui vẻ hẳn lên.
Thắm cùng gia đình vẫn sinh sống ở quê, gặp ông bà tươi cười:
-Nghe nói ông về sống ở quê, không lên thành phố nữa hả. Biết tin bà nhà mất, tôi lúc đó lại đang bị ốm nên không lên viếng được. Ông thứ lỗi cho nhé.
-Vâng. Bà nhà tôi vắn số, tôi muốn về quê sống nốt những năm cuối đời. Ở tгêภ phố, gặp đâu cũng thấy những kỷ niệm với vợ tôi, tôi lại không cầm lòng được.
-Ông nghĩ phải lắm. Trước đây, mỗi lần ông về quê, tôi thấy vợ chồng ông cứ như vợ chồng mới cưới, nên tôi cũng không dám kể chuyện cho ông nghe.
-Chuyện gì thế bà?
-Thì chuyện về Hương, mối tình đầu của ông ấy mà.
-Thế Hương thế nào? Suốt từ ngày cô ấy đi lấy chồng tôi cũng không biết gì về cô ấy nữa.
-Hương lấy chồng được mấy năm thì cả hai vợ chồng vào Sài Gòn công tác. Hai vợ chồng được hai đứa con, chúng đều định cư ở nước ngoài cả. Chồng Hương bị đột quỵ mất đã sáu năm nay. Năm ngoái hội làng cô ấy về chơi. Trông vẫn trẻ đẹp lắm. Cô ấy tâm sự với tôi là cả đời này cô ấy vẫn ân hận vì có lỗi với ông. Rồi cô ấy hỏi thăm về ông. Cô ấy bảo năm nào cũng sẽ về thăm hội làng.
Đời người tưởng dài mà thật ngắn. Mới thế mà ông Lâm đã ở quê gần một năm. Hàng ngày, ông chơi cờ tướng, uống trà, đàm đạo chuyện thời sự trong nước, thời sự quốc tế, chuyện trong làng ngoài xóm với các ông bạn già. Tâm hồn ông đã thư thái trở lại.
Tiết xuân , mưa giăng giăng bay , trời se se lạnh.Tiếng trống hội làng như thúc giục, mời gọi. Ông Lâm trở vào trong nhà, mặc bộ comple thắt cà vạt chỉnh tề, chợt nghe tiếng gọi của mấy ông hàng xóm:
-Ông Lâm ơi, đi hội đi.
Ông Lâm vội đi ra:
-Đợi tôi với. Đợi tôi khóa nhà rồi ta cùng đi.
Mưa xuân nhè nhẹ rơi, hoa đào đã tàn , nhường chỗ cho những quả non nhú lên, xoan mới nhu nhú vài giọt tím mờ, rặng tre, cây mít, cây ổi búp lá mới rón rén xanh mơ như vẫn đương ngại ngùng cơn rét lộc… Chỉ có nàng bưởi, mạnh mẽ, nồng nàn tràn lấp cả ngày xuân xanh xám bằng hương thơm thanh tao và màu xanh mỡn óng ả trong gió bắc.
HẾT