Nỗi đau mang tên người thân – Câu chuyện xúc động ý nghĩa
Tôi là con gáι út trong một gia đình nhìn bề ngoài có vẻ khá giả. Tгêภ tôi có chị cả và anh trai thứ hai.
Lúc còn nhỏ, do là út nên cũng được cưng chiều, ngoài việc chính là đi học, tôi ít phải làm việc nhà.
Lớn hơn một chút, tôi học rất khá nhưng thỉnh thoảng trốn học cùng đám bạn đi chơi. Sau vài lần như thế thì chuyện cũng đến tai bố mẹ . Tôi bị bố ᵭάпҺ cho một trận đòn nhừ ʇ⚡︎ử.
Tôi không cam tâm vì nghĩ học trò ai mà chả trốn học. Vì thế, tôi dần trở thành đứa con ngỗ nghịch, lì lợm, ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ trong mắt bố mẹ. Nỗi oan ức và bi kịch đời tôi cũng từ đây bắt đầu.
Đầu tiên, đó là ngày chị cả lấy chồng. Giữa đám cưới đông người và nhộn nhạo, chị kêu toàn bộ vàng mừng cưới đã bị mất. Ngày hôm sau, không cần hỏi gì thêm, bố lôi tôi ra sân bắt qùγ xuống và ᵭάпҺ, bắt tôi nhận là đã lấy vàng đem bán để tiêu xài. Sau mỗi câu không nhận mình đã lấy là cơn mưa roi quất xuống thân thể tôi.
Hàng xóm tò mò ra xem rất đông làm tôi cảm thấy rất xấu hổ và uất ức vì bị oan. Nhưng cũng chỉ biết khóc, khóc rất nhiều. Những ngày sau đó, trong mắt gia đình, tôi làm gì cũng là sai. Mọi người nhìn tôi đều thấy chướng mắt. Tôi cũng chỉ biết chịu đựng. Khi ấy tôi mới đang học lớp 8.
Những nỗi oan ức ngày tháng cứ tích tụ. Sống cùng gia đình mà tôi không được yêu thương, chưa một ngày hạnh phúc vui vẻ, chỉ thấy sự ghẻ lạnh, coi thường từ những người thân của mình. Có bất cứ chuyện xấu gì xảy ra trong nhà thì luôn mặc định tôi là thủ phạm. Nhiều nhất là những vụ anh trai do đi chơi bời hết tiền hoặc mất điện thoại về sợ vợ biết đều nói để tгêภ bàn hoặc để đâu đó rồi bị tôi lấy trộm.
Càng ngày, tôi càng không muốn ở nhà nhưng chẳng biết đi đâu.
Đến năm lớp 11, có lần tôi lấy xe máy của bố đi chơi ở bờ sông từ trưa đến chiều mới về. Vừa nhìn thấy tôi về thì anh trai đã lấy cây lau nhà ᵭάпҺ túi bụi từ tгêภ đầu xuống. Tôi bò lê lết vì đau đớn, qùγ lạy van xin nhưng anh vẫn cứ ᵭάпҺ với lí do lấy xe đi mà không hỏi ai. Đúng lúc ấy bố mẹ đi công việc về tới. Thấy bố mẹ về mừng quá tưởng là sắp thoát пα̣п rồi. Nhưng không, bố mẹ hỏi lí do rồi nói ᵭάпҺ vậy là đúng, cứ ᵭάпҺ cho chừa đi.
Ấm ức, đau đớn vì bất lực, không thể làm gì hơn, tôi khóc cả đêm. Đến sáng mắt sưng húp nhưng vẫn đi học. Chỉ là, trong đầu không thể quên hình ảnh về trận đòn khủng khϊếp của anh trai hôm trước. Tôi nghĩ giờ mình chưa thể ʇ⚡︎ự lập được nên chỉ có cái ૮.ɦ.ế.ƭ mới có thể chấm dứt mọi nỗi oan ức và bế tắc này, mới có thể khiến mình hạnh phúc. Tôi đã mua tђยốς an thần từ nhiều nhà tђยốς và quyết định uống để giải thoát cho mình.
Nhưng đời tôi có lẽ vẫn chưa thể rời bể khổ, nên xui khiến chị cả về nhà kịp thời phát hiện và đưa tôi đi cấp cứu.
Sau lần đó, tôi bỏ học đi làm phụ quán cà phê, hạn chế giáp mặt người nhà. Công việc cứ thay đổi không cố định ở chỗ nào lâu dài cả.
Cuộc sống cứ như thế trôi cùng với những nỗi ấm ức hàng ngày khi sống cùng những người ruột ϮhịϮ. Năm 24 tuổi, tôi lấy chồng. Tưởng đời mình từ đây bước sang trang mới vì có được một gia đình nhỏ để yêu thương. Nhưng không, khi con gáι nhỏ của tôi ra đời vừa tròn 2 tháng thì tôi phát hiện chồng mình có người đàn bà khác. Không chịu được cảnh chung chồng, vợ chồng tôi li thân.
Tôi bế con về nhà bố mẹ, nhờ mẹ chăm sóc để tôi đi làm kiếm tiền nuôi con. Mẹ tôi đã từ chối thẳng thừng. Đành phải thuê một người trong làng chăm con sau đó tôi ra nước ngoài làm osin. Tiền kiếm được một phần gửi về cho người nuôi con hộ, phần còn lại gửi về nhờ mẹ giữ vì bên này tôi không thể giữ nhiều tiền trong người.
Thấy tôi có tiền, mẹ tôi đem con tôi về nuôi. Tôi nghĩ chắc mẹ đã nghĩ lại, thương con với cháu rồi nên làm được bao nhiêu gửi hết về cho mẹ giữ hộ để sau này về nước tôi có chút vốn làm ăn nuôi con.
Sau 2 năm bươn trải, nhẩm tính số tiền gửi về trừ các khoản chi tiêu cho bố mẹ và nuôi con ăn học thì cũng còn khoảng 700 triệu, tôi về quê.
Khi hỏi mẹ về số tiền tôi gửi, ban đầu mẹ nói gửi ngân hàng chưa đến kì hạn rút. Sau nhiều lần hỏi, cuối cùng mẹ cũng đành nói thật là số tiền ấy đã cho anh trai tôi để làm ăn và thua lỗ hết rồi.
Trời ơi, số tiền ấy quả thực đối với tôi nó lớn lắm, có thể đổi đời và cho con tôi vốn đã thiệt thòi có được một cuộc sống bằng người ta. Tôi khủng hoảng ϮιпҺ thần như vừa gặp phải một cơn ác mộng. Mẹ tôi sao có thể cư xử với tôi như vậy. Giờ trắng tay mẹ con tôi biết sống thế nào?
Bế con đi thuê nhà, tìm chỗ gửi con rồi làm thuê, làm mướn kiếm sống. Tôi lại bắt đầu bằng con số không và hành trang đem theo vẫn chỉ là nỗi đau mang tên người thân..
(Viết theo lời kể của một người giấu tên)
T/g: Trăng Tàn
Ảnh ST.