Nó và Tôi – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc
Tui và nó học chung nhau trong trường Sư Phạm Mẫu Giáo Đồng Tháp. Nó dân Sài Sòn chính hiệu. Còn tôi con bé nhà quê “rặc ri”. Nghe nó kể, ba nó ngày xưa là lính VNCH.
Lúc còn nhỏ chị em nó rất sung sướng, ra đường có xe đón xe đưa, về nhà có người hầu người hạ chu đáo từng miếng ăn giấc ngủ. Cứ thế nó sống trong nhung lụa mà không chút ưu phiền. Chị em nó như một cô công chúa nhỏ ở đất Sài Thành. Nó tên là Trần Thị Hồng Cúc.
Nó học lớp 6K, tui 6D. Sau ngày 30/4/ 1975 ba nó đi học tập cải tạo mấy năm, gia đình nó bán hết đồ đạt trong nhà để sinh sống. Căn nhà trống hoác chỉ còn lại cái xác nhà. Chị nó có cây đàn piano mà ba nó mua cho cũng đem đi bán nốt. Chị của nó tiếc cây đàn khóc mấy ngày liền.
Thời buổi khó khăn, gia đình nó là người của chế độ cũ nên càng gặp nhiều khó khăn lúc bấy giờ. Mẹ nó đi làm việc nhà để kiếm tiền nuôi chị em nó và nuôi chồng đang học tập cải tạo ở nơi xa.
Chị em nó nghỉ học đi làm thuê làm mướn kiếm cái ăn qua ngày. Rồi ba nó về, ba má nó bàn nhau bán căn nhà về quê sinh sống. Không biết sao ba má nó lại chọn “Tân Hồng” làm quê hương thứ hai của gia đình nó.
Đó là một nơi “Khỉ ho cò gáy” lúc bấy giờ. Tân Hồng là một huyện mới thành lập của “Hồng Ngự” tách ra, vô tình tôi và nó cùng quê nhưng chưa biết nhau bao giờ. Thế mới gọi là DUYÊN gặp gỡ.
Tui gặp nó vào buổi chiều cuối tuần ở hành lang trường Sư Phạm. Trời chiều mưa lất phất, dãy hành lang trường buồn não nề. Nó lân la bắt chuyện với tôi, nó nói :
– Cuối tuần rồi bồ không về nhà hả ? Sao đứng đây một mình buồn vậy?
– Tui cũng muốn về lắm, nhưng không có tiền, vì đi về rồi xuống mất khoản tiền xe, tiền đó để ăn cũng được một tuần. Nhà ngoại tui nghèo lắm.Tui còn em gái đang đi học nữa. Nó hỏi tôi :
– Bồ tên gì vậy, quê bồ ở đâu?
– Tui tên N. Quê ở Hồng Ngự. Còn ông tên gì quê ở đâu dạ, nói tui biết với coi ?
– Tui tên Hồng Cúc, tui ở Tân Hồng, Hồng Ngự đi vô đó. Nghe đến đó tui chụp tay nó mừng rỡ như gặp người thân quen.
– Ông ở Tân Hồng hả? Sao trông ông đẹp và trắng phau không đen đúa như tui ? Nhìn ông giống như dân ở chợ vậy đó! Ông đẹp quá trời. Nó cười, nụ cười của nó sáng lung linh bởi nó có cái đồng tiền sâu hoắm nhìn thấy mà mắc mê luôn. Nó nói :
– Ba mẹ tui ở Sài Gòn về lập nghiệp mấy năm nay, ba tui học tập cải tạo về, đang làm giấy tờ chờ đi diện HO. Tui và nó kể cho nhau nghe về cuộc đời, nó lớn hơn tui 2 tuổi, tui gọi bằng chị nó không cho, nó nói :
– Chị em cái mốc xì gì, cứ ông, tôi, mày, tao cho nó thân tình ngen. Tui và nó cùng cười, nó hơn tui 2 tuổi mà trẻ hơn tui nhiều, chắc do nó sung sướng.
Tui và nó đều là con gái của bên thua cuộc, ba tui thì nằm xuống vĩnh viễn ngoài chiến trường khi Chương Thiện đang dầu sôi lửa bỏng. Tôi thành đứa trẻ mồ côi khi mới vừa lên 6.
Còn ba nó may mắn sống sót sau cuộc chiến ác liệt đó, nó may mắn còn đủ cha mẹ, còn tui mất hết hai đấng sinh thành, nó nghe tui kể mà khóc như mưa, có cái gì nó cũng chia sớt với tui. Tui rất cảm động trước sự tốt bụng của nó.
Rồi chúng tui ra trường, nó được phân công về trường huyện, tui về xã nhà, nơi có những đứa trẻ nghèo lem luốc đang chờ tui, mấy năm sau nhà nó có giấy gọi phỏng vấn. Gia đình nó đi xuất cảnh năm 1990. Tui và nó cũng từ đó bặt tin nhau.
Lâu lâu tui lục lại những tấm hình cũ, tui bùi ngùi khi nhìn thấy nó, không biết bây giờ nó có nhớ tui không? Nhớ con bạn mà khi nhìn nó có bộ đồ đẹp nào tui cũng được cho mượn mặc ké vì nghèo nhưng thích làm điệu.
Tui vẫn nhớ nó, nhớ cái kỷ niệm lần nó rủ tui đi chụp hình với bộ quần tây áo thun mà nó cho tui. Cúc ơi, N nhớ Cúc, gặp nhau là duyên phận, nếu còn có duyên thì chúng mình sẽ gặp lại nhau một lần nữa phải không Hồng Cúc ?
Cô nàng mang tên hai loài hoa đẹp. Chúc bạn ở nơi nào đó hạnh phúc và bình an…
Sưu tầm.