Nợ anh một ân tình 8

Tác giả: Nguyễn Hiền

CHƯƠNG 8

Mẹ về nhà nghỉ ngơi, Lan Chi ở lại Ьệпh viên chăm ba. Lúc ba ngủ cô tranh thủ lấy giáo án ra soạn. Thế rồi cô ngủ quên lúc nào không biết, lúc Hùng đến thấy cô ngủ ngon nên không gọi mà vào thăm ông Tùng. Ông đang ngủ, nhìn sắc mặt ông tươi hơn nên anh cũng yên tâm, ngồi một lúc đến giờ anh phải vào trường nên Hùng lặng lẽ ra về…

Gi ật mình tỉnh giấc, nhìn đồng hồ đã hơn 3 giờ chiều. Ba cô đã tỉnh nhưng thấy con gáι gục đầu ngủ ngon nên ông không gọi…Bỗng cảm giác như ai đang nhìn mình, cô gi ật mình tỉnh dậy thì thấy Ba đã tỉnh từ lúc nào, cô lúng túng:

– Con xin lỗi Ba, con ngủ quên mất, con lấy sữa cho ba uống nhé,…

Nhẹ gật đầu và mỉm cười, ông ngắm nhìn con gáι thật xinh đẹp. Con đẹp nét của mẹ và dáng cao của ba, con là kết quả tình yêu của vợ chồng ông. Con giống ông ở tính kiên cường, mạnh mẽ. Ông thương con còn quá trẻ đã phải gánh vác việc gia đình, nếu ông có bề gì thì con ông sẽ khổ…

– Ba lại suy nghĩ nữa rồi

– Ba có nghĩ gì đâu, Ba đang ngắm con gáι xinh đẹp của ba mà, rồi khối anh ૮.ɦ.ế.ƭ…

– Bởi vậy Ba phải nhanh khỏe còn duyệt đơn giúp con nhé

Hai cha con cùng cười, Bỗng điện thoại của cô đổ chuông, cô lắng nghe:

– Alo…em nghe ạ…

– Em đến phòng trực khoa gặp anh nhé…

– Dạ, em đến ngay…

Thấy con gáι tắt máy, ông Tùng liền hỏi:

– Ai vậy con?

– Dạ bác sỹ Mạnh nhắn con qua phòng trực ạ, Ba nằm nghỉ, con sang một chút rồi về nhé Ba

– Ừ, con đi đi

– Dạ. Ba

Rời phòng Ba, Lan Chi đi về hướng phòng trực. Quãng đường chỉ một đoạn mà sao cô thấy xa quá. Cầu mong khi gặp mặt, cô thấy anh nở nụ cười là cô yên tâm rồi…

Đến nơi, cô thấy bác sỹ Mạnh đang ngồi chờ ở bàn, nét mặt tuy căng thẳ ng nhưng ánh mắt lại ánh lên niềm tin. Mặc dù vô cùng lo sợ, nhưng cô ʇ⚡︎ự nhủ rằng mình phải cố gắng lên, không được đầu hàng cho dù có chuyện gì đó xảy ra…

Đặt ly nước lọc trước mặt cô gáι. Bác sỹ Mạnh nở nụ cười xua đi không khí că ng thẳng:

– Uống nước đi em, anh có cảm giác mình bây giờ là Ьệпh nhân chứ không còn là bác sỹ nữa. Không được căng thẳng như thế? Bản lĩnh của một chiến binh thé p đâu rồi?

– Em đang lo muốn ch ết mà anh còn trêu em nữa. Tình hình ba em sao rồi? kết quả hội chẩn thế nào?

Bác sỹ Mạnh lại cười:

– Em phải hết sức bình tĩnh rồi nói chuyện, nếu tình hình này thì để lúc khác…

– Rồi, anh nói đi, thưa bác sỹ…

– Qua kết quả hội chẩn, Ba em có một khối u nhỏ trong gan…

Vừa nghe bác sỹ Mạnh nói đến đó, tuởng chừng đất trời như sụp đổ dưới chân, nhưng Lan Chi mím chặt môi im lặng không khóc. Hai mắt vô hồn nhìn vào khoảng hư không, sự im lặng đáng sợ của một cô gáι trẻ làm bác sỹ Mạnh bối rối bởi ý chí và nghị lực của cô, anh biết cô ấy đang gồng mình để lắng nghe. Hằn lúc này cô ấy đang tưởng tượng ra những gì ghê gớm lắm. Anh nói tiếp:

– Nhưng may là khối u lành tính…

Nghe đến đó, bỗng Lan Chi òa khóc làm bác sỹ lúng túng không biết phải xử lý như thế nào? Thật tình anh rất muốn ôm lấy đôi vai đang rung lên từng nhịp theo tiếng nấc mà an ủi động viên. Nhưng cô đang ngồi kia rất gần nhưng anh không dám. Hai tay thừa thãi để tгêภ bàn, chờ cho cô bớt ҳúc ᵭộпg, anh nói đùa:

– Em sao thế? Anh chắc phải ra khỏi phòng…

Ngẩng khuôn mặt còn nhòa lệ, cô ngạc nhiên:

– Tại sao ạ?

– Vì anh sợ người khác hiểu nhầm, nghĩ anh ăn hϊếp em…

– Em xin lỗi anh, bất ngờ quá…

Ngập ngừng, Mạnh quay lại nhìn Lan Chi, cô thật sự căng thẳng, đôi môi nhỏ mím chặt, anh thấy thương cô nên động viên:

– Các bác sỹ hội chẩn và đưa ra phương án, mổ cắt khối u đồng thời lắp van tιм luôn…

Nghe những câu cuối, cô khóc. Cô khóc vì ba cô được cứu sống, cô khóc vì thương Ba. Đôi mắt đẹp nhòe nước, cô đứng dậy vụt chạy ra ngoài bởi cô cần thời gian và muốn được ở một mình. Hơn nữa Lan Chi không muốn bác sỹ Mạnh chứng kiến giây phút yếu đuối của cô.

Mạnh lặng im đứng nhìn Lan Chi, anh tôn trọng giây phút riêng tư này. Cô thật kiên cường, anh thương và cảm phục vô cùng, anh ʇ⚡︎ự nhủ mình phải thật mạnh mẽ, phải là bờ vai vững chắc cho cô dựa vào những lúc yếu lòng. Anh ʇ⚡︎ự nhủ: Em khóc đi, nước mắt sẽ làm cho em nhẹ bớt những lo lắng, ba còn hy vọng là còn cố gắng, anh sẽ luôn bên cạnh để chăm sóc cho ba em,…

Nhẹ nhàng đi đến sau lưng cô, giọng anh nói như gió thoảng:

– Mạnh mẽ lên nào cô giáo khóc nhè, em phải thật bình tĩnh để tạo niềm tin cho ba em chứ! Lau nước mắt và đứng dậy, nếu ba em nhìn thấy con gáι như thế này thì sao đây? Nghe lời anh lau nước mắt và nhoẻn cười, anh sẽ luôn bên cạnh để điều trị cho ba nên em yên tâm nhé.

– Em thật bối rối quá, cảm ơn anh bác sỹ thật nhiều

– Lại gọi là bác sỹ nữa rồi…

Lan Chi đứng dậy, ngửa mặt nhìn trời, hoàng hôn đang dần xuống, trời đã chuyển về chiều, từng cơn gió nhẹ xua đi cái nắng oi bức của trưa hè, thật khoan khoái dễ chịu. Mạnh nói đúng, cô không được khóc, chặng đường sắp tới còn nhiều gian nan. Đòi hỏi ϮιпҺ thần của Ьệпh nhân phải thật tốt, để tuân thủ theo phác đồ điều trị của bác sỹ. Cho dù có phải vất vả ra sao cô cũng sẽ kiên cường để cùng Ba vượt qua…

Trở về phòng, cô thấy Hùng đang đút cháo cho Ba. Anh nhẹ nhàng đút cho ông Tùng từng muỗng cháo, miệng không ngừng động viên. Tinh thần ông Tùng hôm nay vui lắm, cảm giác mệt mỏi đã giảm đi nhiều, tiếng anh vẫn hết sức nhẹ nhàng:

– Bác ăn thêm một chút nhé, hôm nay sắc mặt tươi lắm, sắp được ra viện rồi…

Chợt thấy Lan Chi đi vào, anh hỏi:

– Em ăn gì chưa? Phải chú ý giữ sức khỏe để còn chăm Ba chứ?

Nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, cô trả lời:

– Em không đói, anh đến lâu chưa?

– Ở trường anh về thẳng đây, lúc em lên phòng bác sỹ…

– Cảm ơn anh, anh về nghỉ ngơi để em chăm sóc cho Ba, sức khỏe của Ba em cũng đỡ nhiều rồi, chắc mấy ngày nữa sẽ được ra viện…

Hùng nhẹ nhàng đỡ ông Tùng nằm xuống:
– Bác nằm nghỉ, con ra ngoài nói chuyện với Lan Chi một lát nhé…

Nghe anh nói như vậy, bỗng ông Tùng trả lời:

– Bác cảm ơn con đã giúp gia đình bác, con bé Lan Chi nó hay ương bướng nên con đừng chấp nó nhé

– Bác nghỉ ngơi ạ

Hùng đắp mền cho ông rồi ra ngoài, hai người đều im lặng, anh có cảm giác sự im lặng thật xa cách. Hùng thấy cô ít nói nét mặt trầm buồn, mới có 3 ngày không gặp nhau mà anh thấy cô đã thay đổi…anh lên tiếng để xóa tan không khí căng thẳng giữa hai người:

– Sáng nay em có lên lớp không? Anh chờ ở văn phòng khoa mà không thấy?

– Em đến trường dạy 3 tiết rồi về luôn

– Tình hình của ba em sao rồi? sáng nay bác sỹ hội chẩn đã có kết quả chưa?

– Có kết quả rồi anh ạ, ba em có một khối u nhỏ trong gan nhưng lành tính. Bác sỹ đã lên phương án mổ…

– Vậy tốt quá rồi, em phải chú ý sức khỏe của bản thân mình nhé, anh thấy em gầy đi nhiều, anh rất thương và nhớ em…

– Em cảm ơn anh, anh đừng quá lo lắng mà tập trung vào công việc, và chăm sóc cho gia đình, sức khỏe ba em cũng đã ổn, thời gian tới còn phải điều trị lâu dài nên không thể làm phiền anh mãi được…

– Sao lại là làm phiền? Em có điều gì giấu anh đúng không? Anh thấy có một cái gì đó…

– Em vẫn bình thường…

– Em nhìn vào mắt anh và trả lời, mấy ngày cuối tuần dù bận việc gia đình, nhưng anh rất lo cho Ьệпh tình của Ba em và rất nhớ em, giờ gặp nhau em lạnh lùng thế này thì làm sao anh chịu được chứ?

– Anh cứ lo cho gia đình, không có gì đâu ạ

– Em nói dối, anh chưa từng nói dối em điều gì, có gì hiểu nhầm thì phải nói ra anh mới biết được chứ

– Có đúng là anh không nói dối em không?

– Em hiểu tính anh mà, anh sống ngay thẳng và một lòng vì em, vậy thì tại sao anh lại phải nói dối em chứ?

Lan Chi im lặng, cô thấy mình thật vô lý, cô có quyền gì mà đòi trách móc anh. Hai người mới chỉ là giới hạn tình bạn, đã nhiều lần Hùng ngỏ lời mà cô chưa mở lòng, nên thường lảng tránh ánh mắt của anh, vậy cớ gì cô có quyền trách móc anh? Cô ghen ư?
Sự im lặng của Lan Chi càng làm cho Hùng thêm sốt ruột, cầm tay cô đặt lên ռ.ɠ-ự.ɕ mình, anh hỏi:

– Em phải tin anh, anh yêu em và không thay đổi. Đã bao lần em lảng tránh tình cảm của anh nhưng anh vẫn chờ, anh chờ đến ngày em sẽ mở lòng và chấp nhận anh. Anh không biết vì lý do gì để em hiểu lầm, nhưng anh tin rằng thời gian sẽ trả lời tất cả.

– Em cần thời gian, nhất là trong lúc này…

– Cố gắng lên em, Ba sẽ ổn thôi…

Từ phòng trực của khoa, ánh mắt của Mạnh luôn dõi theo Lan Chi. Người đàn ông đang ngồi nói chuyện với cô là ai? Hai người rất tình cảm như đang tâm sự? người đó có phải là người yêu của cô? Lan Chi đã có người yêu? Vậy anh còn cơ hội không? Biết bao câu hỏi anh ʇ⚡︎ự đặt ra và không trả lời được.

Anh thoáng buồn, buồn nhiều lắm. Anh thương cô thật lòng, trái tιм anh tưởng đã khép lại kể từ ngày mẹ bỏ anh mà ra đi, giờ bỗng nhiên trỗi dậy để rồi nhớ nhung và đau khổ. Tình yêu là thế này sao? Anh ʇ⚡︎ự động viên mình phải thật bình tĩnh, anh sẽ tìm hiểu về người đàn ông kia và cạnh tranh công bằng. Tình yêu là sự ʇ⚡︎ự nguyện từ hai phía, anh không dám hỏi cô, anh đã là gì kia chứ? Anh yêu đơn phương mà,… anh chỉ biết cảm giác lúc này là rất buồn, …

Hai người ngồi bên nhau nhưng toàn nói những câu không đầu không cuối. Hùng thắc mắc và rất muốn cô nói ra những suy nghĩ trong đầu. Nhưng ngược lại Lan Chi lại cố tình không nói và chỉ nói lảng sang chuyện khác làm anh rất buồn và thất vọng. Cuối cùng cô lên tiếng:

– Muộn rồi anh về đi, cảm ơn anh về tất cả…

– Anh chưa nhận được câu trả lời của em, tại sao em lại khách sáo như thế? Nhất định đã xảy ra chuyện gì? nhưng anh chỉ mong em hiểu rằng anh yêu em, và không làm điều gì có lỗi……

– Em không sao, anh đừng suy nghĩ quá nhiều mà ảnh hưởng sức khỏe, giờ tập trung lo cho ba em còn tình cảm tính sau anh ạ

Nghe cô nói như vậy, anh cho rằng nếu có nói thế nào chăng nữa thì cũng vô ích mà thôi. Chi bằng anh đi về rồi một lúc nào đó chờ cô bình tĩnh sẽ nói sau. Hơn nữa anh hiểu lúc này cô đang rất bối rối và lo lắng cho Ьệпh tình của Ba. Càng nghĩ anh lại càng cảm phục và yêu cô nhiều hơn…

– Anh tôn trọng em, Anh về…

Nhìn dáng đi buồn bã của Hùng mà tιм cô nhói đau, cô biết anh rất buồn nhưng giờ cô phải làm sao? Cô biết hoàn cảnh gia đình của mình và nhất là trong lúc này, Ьệпh của ba cô đang không biết thế nào? nếu hai người tiếp tục thì gia đình anh có chấp nhận một người con dâu như cô không? Người con gáι kia là ai? Cô mong anh gặp được người môn đăng hộ đối với gia đình và hãy quên cô đi…

Bài viết khác

Trước khi mong con thành dαnh thì hãy giáo dục con thành người tử tế – Câu chuyện nhân văn

Tɾước khi mong con thành dαnh thì hãy giáo dục con thành “Người” tɾước đã – thành “Người Ϯử tế”, Ϯử tế với chα mẹ, và tất cả mọi người. Một người Ϯử tế chắc chắn không ρhải là người vô ơn” Sự nuông chiều củα chα mẹ tạo nên những đứα con vô ơn. […]

Lời nói dối giúρ con tɾαi thành thiên tài vαng dαnh thế giới – Chuyện thú vị nhân văn

Ít αi ngờ ɾằng, Thomαs Edison từng có một tuổi thơ đầy sóng gió. Từng bị đuổi học vì quá “ngu dốt” và lơ đãng tɾong lớρ, ông đã tɾở thành nhà ρhát minh củα mọi thời đại nhờ cách dạy dỗ củα mẹ. Có nhiều câu chuyện chưα ɾõ tính ҳάc thực xoαy quαnh […]

Nuối tiếc muộn màng – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

Anh đã 73 tuổi, hiện đang sống một mình, cuộc sống hiện tại của anh không chỉ khốn khổ mà còn có thể nói là vô cùng nghèo nàn và cô độc. Hàng ngày anh chỉ nằm một mình trên giường, nhìn bầu trời qua cửa sổ từ ngày đến đêm. Anh chỉ tự trách […]