Nợ anh một ân tình 4
Tác giả: Nguyễn Hiền
Thấy Lan Chi đang ngồi gục đầu trước cửa phòng Ьệпh, tưởng cô ngủ nên anh không gọi mà lặng lẽ ngồi bên cạnh. Lát sau cô tỉnh dậy nhìn anh với anh mắt thật buồn. Hùng động viên:
– Em tranh thủ chợp mắt một lúc cho khỏe…
– Em có ngủ đâu, lúc anh đến em cũng biết mà…
– Ba đã tỉnh chưa?
– Ba tỉnh rồi anh ạ, nhưng…
Hùng định nói gì đó nhưng bỗng điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình anh biết là mẹ gọi nên nói với cô:
– Mẹ anh gọi, không biết có việc gì không?
– Chắc không thấy anh đi làm về nên bác lo lắng…
– Anh ra nghe một chút…
Nói là đi ra ngoài nhưng anh chỉ đứng dậy dựa lưng vào bức tường hành lang rồi lên tiếng:
– Mẹ gọi cho con ạ?
– Con đang ở đâu? Sao trưa nay không về nhà?
– Ở trường về, con ghé thăm ba của người bạn ở Ьệпh viện, chiều con về nha mẹ.
– Tối nay nhà mình có khách nên con về sớm một chút nhé
– Ai vậy mẹ?
– Bạn mẹ. Thôi nhé, tối gặp con
– Con chào mẹ ạ
Hùng lễ phép chào mẹ rồi tắt điện thoại, đúng lúc này thì mẹ Lan Chi cũng từ trong phòng đi ra, anh hỏi thăm:
– Con muốn vào thăm bác trai và gặp bác sỹ để hỏi xem tình hình Ьệпh như thế nào? Có cần chuyển viện không?
Mẹ Lan Chi nói:
– Ông Tùng đang ngủ và bác sỹ yêu cầu để Ьệпh nhân yên tĩnh, bác cảm ơn con…
Thấy mẹ đã mệt, Lan Chi ôm lấy mẹ rồi động viên:
– Mẹ về nhà nghỉ ngơi để con ở lại chăm ba là được rồi, lúc này mẹ phải giữ sức khỏe để rồi còn chăm Ba nữa chứ?
– Mẹ không sao? Để mẹ ở đây với Ba con…
Thấy hai mẹ con không ai chịu về nhà nghỉ ngơi nên Hùng lên tiếng:
– Em Chi nói đúng đấy ạ, bác về nghỉ cho khỏe rồi còn có sức để chăm bác trai. Ở đây cũng không làm được gì vì có các bác sỹ chăm sóc rồi. Cũng chỉ ngồi ngoài chờ tin tức thôi, chi bằng thay phiên nhau về nhà nghỉ ạ…
Quay sang Lan Chi, anh nói:
– Em đưa mẹ về đi, anh trông bác trai rồi tối em lên thay…
– Vậy em đưa mẹ về, lấy giáo án lên soạn rồi em sẽ lên ngay. Cảm ơn anh thật nhiều…
Chi biết cả ngày hôm nay Hùng có mặt ở đây rồi, tối anh phải về nhà vì còn công việc và lo cho gia đình nữa. Nghĩ vậy nên cô cùng mẹ ra lấy xe về. Tгêภ đường đi, cô cố gắng nói chuyện làm mẹ vui, Chi biết rằng mình phải mạnh mẽ để lo cho gia đình, nhất là trong lúc này.
Về đến nhà, thằng Đạt đang ngồi học bài, không biết đã ăn uống gì chưa? Cô đỡ mẹ ngồi xuống ghế rồi pha ly nước cam đưa cho mẹ. Mẹ Chi mệt mỏi, mặt tái nhợt vì đói và lo lắng, cô động viên:
– Mẹ phải giữ sức khỏe và mạnh mẽ lên nha mẹ, Ba sẽ khỏe ngay mà…
Ngả lưng nằm xuống ghế sofa, mẹ cô thều thào:
– Mẹ lo lắm, không hiểu sao mà ông ấy xuống sức nhanh như vậy. Nhỡ may ba con có làm sao thì mẹ không sống nổi…
– Ba không sao đâu, mấy ngày là ba về nha mẹ…
Động viên mẹ là thế nhưng Chi cũng lo lắm, cầu mong ba không có chuyện gì, cô thấy mình phải thật mạnh mẽ làm chỗ dựa cho cha mẹ và em. Tội nghiệp cô gáι yếu đuối, tuổi đời còn quá trẻ đã phải gồng mình gánh vác gia đình.
Cô tranh thủ vào bếp nấu cơm cho mẹ và em, sáng mai cô có 3 tiết cuối của lớp 11N cô chủ nhiệm, lúc chiều Hùng nói sẽ dạy thay nhưng cô không đồng ý, cô mới nhận lớp, tình cảm với các em cô còn chưa rõ, lời hứa cô còn chưa thực hiện,… cô không thể để mất lòng tin với các em. Cô phải cố gắng, phải mạnh mẽ vượt qua cho dù phía trước còn nhiều khó khăn…
– Chị ơi sao ba chưa về?
Cô giật mình, cô quên là chưa nói với em về ba, lúc đưa ba đi Ьệпh viện thì Đạt đi học không có nhà, cô gọi Đạt xuống bếp, hai chị em nhỏ to mà không muốn mẹ lo lắng. Cô động viên Đạt:
– Em lớn rồi, hãy tỏ ra mình là một người đàn ông trưởng thành, nhất là trong lúc này, ba Ьệпh nên chị sẽ cố gắng ở trong Ьệпh viện lo cho ba, mẹ không khỏe lại hay suy nghĩ, em ở nhà chăm sóc và động viên mẹ nhé.
– Chị cho em vào Ьệпh viện thăm ba nhé.
– Chị hứa, nhưng sáng mai em phải đi học không được nghỉ, phải cố gắng học cho tốt đừng để ba mẹ phải buồn, nhớ chưa?
– Dạ, em lớn rồi mà
Ba mẹ con ăn cơm xong, Lan Chi thu dọn sách vở, tài liệu, giáo án mang theo vào Ьệпh viện. Sáng mai cô có giờ phải lên lớp nên đêm nay, vừa chăm ba, cô còn phải chuẩn bị giáo án thật chu đáo, cô động viên mẹ:
– Mẹ nghỉ ngơi cho khỏe nhé, sáng mai con phải lên lớp 3 tiết cuối nên mẹ tranh thủ lên Ьệпh viện chăm ba, dạy xong là con về ngay nha mẹ.
– Được. Sáng mai mẹ xin nghỉ phép để cùng con lo cho ba. Lần này dứt khoát sau khi ra viện mẹ không cho ba làm gì nữa.
– Dạ. con vào viện với Ba nha mẹ…
Thằng Đạt đứng tần ngần, muốn đi lắm nhưng đã hứa với chị là phải ở nhà chăm mẹ nên anh ta im lặng không nói gì, Đạt ngoan nhưng hơi bướng, cái tuổi mới lớn lúc nào cũng muốn tỏ ra ta đây đã trưởng thành, Cô cười cho em yên tâm rồi dắt xe đi…
Đến viện, cô thấy Hùng ngồi tгêภ ghế ngủ ngon lành, chắc anh mệt lắm, Lan Chi nhẹ nhàng ngồi xuống thật nhẹ, im lặng ngắm nhìn Hùng ngủ, giờ cô mới có thời gian để ngắm gương mặt của Hùng, sống mũi cao, trán rộng, da trắng,… thật đẹp và đàn ông.
– Ai là người nhà của Ьệпh nhân Tùng?
Nghe tiếng gọi, Hùng tỉnh giấc, thấy Chi bên cạnh, anh ngỡ ngàng:
– Em đến lúc nào?
– Em mới đến, thấy anh ngủ ngon quá nên không gọi
Đôi trẻ mải nói chuyện mà quên chưa trả lời bác sỹ, Chi ấp úng:
– Xin lỗi bác sỹ, là tôi ạ
– Bệnh nhân Tùng đã tỉnh, sáng mai cô đi làm thủ tục chuyển xuống trại điều trị
– Dạ, cảm ơn Bác sỹ
Bác sỹ dặn dò xong rồi đi, Lan Chi nói với Hùng:
– Anh về nghỉ ngơi, lo công việc gia đình không hai bác lo lắng, tối nay em sẽ trực chăm ba, anh vất vả vì gia đình em quá nhiều, em cảm ơn anh…
– Anh về một chút rồi tối nay cùng trực với em được không?
– Mình em trực được rồi, anh đừng lo lắng quá nhé, có gì em sẽ điện cho anh.
Nhớ ra còn cuộc hẹn với mẹ lúc chiều, Hùng vỗ vai Lan Chi an ủi:
– Anh về, nếu có chuyện gì thì gọi báo ngay cho anh nhé. Mai anh vào.
– Dạ
Hùng về rồi, còn lại một mình. Lan Chi bỗng cảm thấy thật sự trống vắng, hành lang Ьệпh viện khu cấp cứu lạnh lẽo, cô khẽ rùng mình…
Tại nhà Hùng, Bà Hương mẹ Hùng vui lắm, vì lâu lắm mới có bạn thân tới thăm, bà Dung và bà là hai người bạn thân từ hồi còn học ở trường y. Sau khi ra trường, bà Dung kết hôn rồi theo chồng sang Mỹ còn Bà Hương ở lại sài gòn. Lâu ngày không gặp nên có biết bao điều muốn nói.
Vừa về đến nhà, anh thấy trong nhà đang có khách, Hùng vào nhà lễ phép:
– Cháu chào cô ạ
Mẹ Hùng ʇ⚡︎ự hào giới thiệu con trai cưng với bạn:
– Đây là cháu Hùng, con trai cưng của mình đấy…
Nhìn gia thế và vẻ mặt khôi ngô tuấn tú của Hùng, bà Dung chợt nhớ tới đứa con gáι thứ hai của mình, chợt bà nghĩ nếu được chàng rể này thì tốt quá. Bà cười thật tươi:
– Chào cháu, con mẹ Hương đẹp trai quá lại giỏi nữa…
Thấy bạn khen con mình, bà Hương vui lắm, vội bảo con lên phòng thay đồ rồi xuống uống nước với mẹ. Hùng dạ khẽ rồi xin phép về phòng…
Còn lại hai người, bà Dung hỏi rõ về Hùng, khi biết anh là giáo viên, bà rất mừng, từ khi còn sinh viên và chơi thân với nhau, hai người đã muốn kết tình thân giữa hai gia đình, Hùng là con một, là người thừa hưởng gia tài kếch xù này, nếu con bà được làm cô chủ nhỏ ở cái nhà này thì còn gì bằng…
Trong phòng, Hùng bù đầu vào công việc, thời gian này các em đang chuẩn bị thi học kỳ nên anh phải lên kế hoạch, sáng mai anh muốn dạy thay Lan Chi 3 tiết để cô toàn tâm lo cho ba nhưng cô không đồng ý. Hùng hiểu và luôn ủng hộ cô. Mệt quá, gục đầu xuống bàn, anh thϊếp đi lúc nào không biết…
Sáng nay Lan Chi đến trường khi tiết 2 chưa kết thúc, cô vào văn phòng khoa ngồi xem lại giáo án đã soạn tối qua và chỉnh sửa một vài chi tiết, cô không cho phép mình mỏi mệt mặc dù đêm qua cô gần như thức trắng. Đứng dậy vươn vai, cô lại gần cửa sổ ngắm ánh mặt trời và hít thở cho tâm hồn tràn đầy năng lượng.
Hôm nay là ngày thứ 2 cô gặp các em, cô phải thật xinh tươi và gần gũi. Văn phòng khoa sao hôm nay vắng quá, có lẽ các thầy cô có giờ lên lớp chưa xuống, cô chợt nhìn về phía bàn làm việc của Hùng thấy trống, Hùng chưa đến hay có chuyện gì, từ tối qua đến giờ vì bận túi bụi nên cô cũng chưa gọi cho Hùng để cảm ơn.
Hết tiết 2 là giờ giải lao, cô chuẩn bị ҳάch cặp lên lớp thì Thanh Tâm xuống, cô định chào nhưng thấy nét mặt của người kia lạnh lùng và né tránh, cô biết Tâm giận cô vì chiều hôm qua, nhưng cô sẽ giải thích với Tâm sau vì giờ cô còn phải lên lớp.
Vào lớp. Quan sát một lượt, đến giờ vào học rồi mà sao lớp vắng quá, vẫy lớp trưởng lại gần, cô hỏi:
– Hai tiết đầu lớp mình có vắng bạn nào không?
– Dạ vắng 1, bạn An
– Vậy sao các bạn chưa vào lớp?
– Thưa cô, Em xin phép ra ngoài gọi các bạn ạ…
Lớp trưởng ra ngoài, cô xem sơ đồ lớp xem bạn An ngồi vị trí nào, chợt cô thoáng buồn vì An là em học sinh nghèo mà cô định tặng cặp sách, hai tiết đầu An vắng không lý do. Tự nhiên Lan Chi linh cảm có điều gì đó không ổn đối với em học sinh này và quyết sẽ tìm hiểu, khi cả lớp vào đông đủ và rất ồn, cô đứng nghiêm giữa bục giảng nhìn xuống và im lặng, tiếng nói chuyện riêng nhỏ dần rồi tất cả cùng hướng về phía cô. Lan Chi nhìn đồng hồ, quá 10 phút, cô nghiêm nét mặt:
– Chúng ta mất 10 phút giờ học, nên các em phải tập trung và im lặng nghe cô giảng bài, cuối buổi học ngày hôm nay, cả lớp ở lại 30 phút để sinh hoạt lớp, cô muốn chúng ta chấm dứt tình trạng này…
Giờ học bắt đầu, Lan Chi vừa giảng vừa hỏi tạo cho các em không khí sôi nổi, đang viết… chợt cô sững người khi đọc một dòng chữ khắc tгêภ bảng: EM YÊU CÔ, rất nhanh, cô bình tĩnh tiếp tục bài giảng vì cô biết ở dưới kia đang có đôi mắt dõi theo cô, nếu mất bình tĩnh lúc này sẽ ảnh hưởng đến bài giảng…
Sang tiết 4 lớp ổn định, không khí học sôi nổi, các em hiểu bài và rất hứng thú. Đầu giờ tiết 5, cô đang giảng bài bỗng nghe xôn xao dưới lớp, dừng lại, cô thấy một thanh niên đứng ngoài cửa lớp:
– Thưa cô cho em gặp bạn Tân ạ
– Tân đang học, cuối giờ được không em?
– Em có việc gấp, muốn gặp bạn chút xíu thôi ạ
Quay xuống lớp, cô nói:
– Tân ra ngoài có bạn gặp nhé
Tân ngần ngừ một chút rồi đi ra, khi vừa ra đến cửa thì ở đâu thêm 3 thanh niên trông rất bặm trợn cùng xông tới lùa chém Tân. Tình huống thật bất ngờ, các bạn trong lớp chưa kịp phản ứng tiếp cứu, cô la lớn:
– Cả lớp, các em hãy đoàn kết lại để cứu bạn Tân…
Được lệnh của cô, cả lớp chạy ra, thật là một cuộc hỗn chiến, tiếng la hét, tiếng vũ khí vang lên. Thấy náo loạn ở khu vực phòng học, bảo vệ vội đóng cổng trường để bắt 4 thanh niên ở ngoài trèo tường rào vào ᵭάпҺ học sinh, và cùng các thầy trong phòng Quản lý học sinh cùng chạy lên. Cô run lắm, không hiểu sao lúc đó cô lại bình tĩnh kêu gọi cả lớp ra ứng cứu, nếu không thì Tân nguy rồi, thấy cả lớp quá đông nên 4 thanh niên kia bỏ chạy theo lối tường rào phía sau trường.
Thật hú vía, cô chưa từng gặp trường hợp nào như thế này, khi cả lớp quay vào thì giờ học cũng đã kết thúc, tiết 5 ngày hôm nay thật đáng nhớ với cô và học trò…
Trở về văn phòng khoa, cô vẫn còn run lắm và cầu mong đừng có chuyện gì nữa, các thầy cô đều quan tâm động viên, cô Nhân cười:
– Nhìn Lan Chi kìa, bình tĩnh nào
– Mà sao lúc đó giỏi thế? Ra lệnh cho cả lớp xông ra, nếu không thì em học sinh nguy rồi…
– Em cũng không biết, lúc đó em chỉ thấy học trò đang gặp nguy nên quyết vậy thôi…
Cả phòng cùng cười, lúc này ánh mắt sắc như dao của Thanh Tâm đang hướng về cô với vẻ tức tối, sao nó lúc nào cũng gặp may, sao lúc đó nó không việc gì? Tức quá mà…