Nợ anh một ân tình 2

Tác giả: Nguyễn Hiền

Sau cuộc họp ở trường về nhà, cô cứ suy nghĩ mãi. Nhận chủ nhiệm lớp này có quá sức với cô không? Cô muốn gọi cho Hùng nhưng giờ này chắc anh đã ngủ, hơn nữa dám nhận phải dám làm cho bằng được. Tại sao cô lại có ý nghĩ dựa dẫm vào người khác chứ? Hôm nay tuy mọi người không nói ra nhưng ánh mắt của họ đang tò mò muốn biết, cô sẽ làm cách nào để xử lý cái lớp đó? Nếu cô nhận mà không làm được hóa ra là trò hề cho mọi người cười chê hay sao?

Nhưng cô đâu biết rằng tại ngôi biệt thự kia phòng Hùng vẫn còn sáng đèn, Anh cũng không ngủ được, công việc giảng dạy và công việc của khoa làm mãi không hết, hơn nữa Hùng lo lắng cho Chi, ngày mai cô lên nhận lớp và dạy tiết đầu tiên, liệu có đủ mạnh mẽ để vượt qua? Nhấc điện thoại lên định gọi nhưng lại thôi, ngày mai lên trường gặp cô động viên cũng được.

Sáng nay Lan Chi không khỏe, cả đêm qua cô không ngủ được do vẫn còn hồi hộp lo lắng cho ngày nhận lớp đầu tiên, ăn sáng xong cô chuẩn bị đi làm, nhìn trong gương thấy mặt mình kém tươi, cô thoa nhẹ chút son lên môi rồi mỉm cười. Cô biết cô đẹp, làn da trắng muốt không tỳ vết, sống mũi cao, môi nhỏ, hàm răng trắng đều mỗi khi cô cười, và đặc biệt là đôi mắt biết nói đã làm bao chàng trai mất ăn mất ngủ.

Hôm nay ngày nhận lớp đầu tiên nên Lan Chi đến sớm một chút, bước vào lớp việc đầu tiên ᵭ.ậ..℘ vào mắt cô là dãy bàn ghế lộn xộn, lớp chưa quét, bảng chưa lau. Cô bước xuống sắp xếp lại dãy bàn, thấy cái chổi ở cuối lớp tiện tay cô quét luôn. Chưa kịp lại bàn giáo viên ngồi, cô bỗng loạng choạng suýt té. Mấy học sinh nam đến lớp sớm chạy nhảy nô đùa, la hét nên đụng phải cô, may cô kịp bám tay vào mép bàn và đứng dậy. Lại bàn giáo viên ngồi, cô im lặng quan sát lớp, còn 15 phút nữa là sinh hoạt đầu giờ. Lần lượt các em học sinh đang đến, nhưng… cô như người vô hình, các em ra vào lớp ʇ⚡︎ự nhiên như chỗ không người, cô nhủ thầm mình phải bình tĩnh, không được nản,…nghĩ thế nên cô vẫn ngồi im mặc dù lớp lộn xộn như một cái chợ…

Tùng …Tùng …Tùng
Lan Chi đứng dậy, bước đến giữa bảng nghiêm trang nhìn xuống lớp. Lúc này cả lớp ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì và rất ồn, Cô vẫn đứng im và nhìn xuống lớp, bỗng có 2 em đến muộn nhưng vẫn ʇ⚡︎ự nhiên đi vào mà không chào hỏi hay xin phép cô giáo,…Bỗng từ cuối lớp, một em học sinh la toáng lên:
– Cô giáo đẹp quá bay ơi…
– Em chào chịiiiii

Tiếng ồn lắng dần, Lan Chi bắt đầu lên tiếng:

– Các em nói chuyện xong chưa?

Cả lớp nhìn nhau lặng im không trả lời, cô tiếp:
– Cô xin giới thiệu: Cô tên là Lan Chi, sẽ dạy môn toán và chủ nhiệm lớp chúng ta từ ngày hôm nay. Chúng ta tôn trọng lẫn nhau, khi các em nói thì cô nghe và khi cô nói thì các em phải im lặng để lắng nghe. Vậy cho cô hỏi các em đã nói chuyện xong chưa? Nếu chưa xong thì nói tiếp,…
Cả lớp im lặng dò xét, cô giáo trẻ rất xinh đẹp mà nghiêm trang quá…
Lan Chi nói tiếp:
– Ai là lớp trưởng?
Một học sinh nam ngồi bàn đầu đứng dậy lễ phép:
– Thưa cô là em…
– Em tên gì?

– Dạ, Em tên Minh…

– Em cho cô sơ đồ lớp…

– Dạ…

Minh mở cặp lấy sơ đồ lớp mang lên cho cô giáo, lướt qua sơ đồ một lượt và quan sát lớp. Lan Chi chú ý 2 em học sinh đi muộn không xin phép rồi gọi tên:
– Mời em Hậu, em Vũ…
Cả lớp nhìn nhau, ngơ ngác, Hậu và Vũ lúng túng chưa hiểu chuyện gì, cô tiếp:
– Hai em đứng dậy và bước ra khỏi lớp…
Em tên Hậu mặt vênh váo hỏi lại:
– Thưa cô: Tại sao em phải ra khỏi lớp?
Vẫn vẻ mặt rất tươi nhưng nghiêm túc, cô nói:
– Hai em đứng dậy đi ra khỏi lớp rồi đi vào…

Hậu và Vũ đứng dậy đi ra tới cửa rồi ngoảnh lại nhìn cô có vẻ không hiểu chuyện gì, giọng Lan Chi thật nhẹ nhàng:

– Hai em bước vào lớp…

Hậu và Vũ cùng các em ngồi trong lớp vẫn ngơ ngác chưa hiểu tại sao lại phải làm như vậy? nhưng vẫn làm theo cô và đi vào lớp về chỗ ngồi. Cô tiếp:
– Khi vào lớp, các em có nhìn thấy ai không?
Vũ trả lời:
– Dạ, Em thấy cô giáo và các bạn…
– Lần sau em cố gắng đi học đúng giờ, nếu đến trễ phải xin phép cô giáo cũng như khi đi học về nhà chúng ta phải chào cha mẹ. Cô nói đúng không?

– Dạ đúng

– Cô hy vọng rằng lớp chúng ta cùng đoàn kết và tôn trọng lẫn nhau, các em có đồng ý không? bây giờ chúng ta tập trung vào bài học nhé…

Giờ học bắt đầu, vì tối qua đã chuẩn bị kỹ giáo án nên Lan Chi không gặp khó trong việc giảng bài, cô giảng kỹ từng phép tính để các em dễ hiểu. Cả lớp yên lặng tiếp thu, Lan Chi mỉm cười, khó khăn bước đầu đã qua, cô sẽ yêu thương các em thì các em cũng sẽ yêu thương, kính trọng cô thôi, cô mỉm cười ʇ⚡︎ự động viên mình: cố lên tôi ơi…
Hết giờ lên lớp, cô về văn phòng khoa thì gặp Thanh Tâm cũng vừa đi xuống, nhìn thấy cô, Tâm hỏi:
– Sao rồi?

– Cũng bình thường, các em ngoan, tiếp thu bài tốt

Tâm bữu môi:

– Chuyện bà nói như đùa, tưởng qua mặt được giáo viên trong trường hay sao? Để rồi xem được mấy tháng. Lần trước tôi dạy thay cô Lan 2 tiết mà lớp như chợ vỡ, giáo viên nói thì cãi lại, có các vàng tôi cũng không nhận dạy lớp đó nữa.

Lan Chi im lặng không nói gì mà vào bàn ngồi, bởi cô biết nói thế nào đây? nếu nói các em ngoan thì cũng chưa đúng, mà nói các em hỗn láo thì lớp cũng đã có nhiều thay đổi. Hôm nay ngày đầu tiên cô phải đứng nhiều nên giờ mỏi chân, ngồi nghỉ một lát cô định đứng dậy ra về thì gặp cô Nhân đi vào. Nhìn thấy Lan Chi tươi cười, cô hơi ngạc nhiên, liền hỏi:
– Sao rồi cô giáo trẻ? Em có mệt không?

Lan Chi lễ phép:
– Dạ cũng bình thường cô ạ, em sẽ cố gắng…
Rồi cô kể cho cô Nhân nghe tiết dạy ngày hôm nay, nghe xong cô Nhân cười:
– Rất hay, lứa tuổi các em ấy chỉ ưa nói ngọt thôi…
– Thì bằng tuổi em trai em mà , em cũng mệt với nó lắm…
Cô Nhân khuyến khích:
– Tốt quá, bước đầu như vậy là ổn rồi, cô tin tưởng ở em…

Dắt xe ra khỏi cổng trường, Lan Chi không về thẳng nhà mà ghé qua chợ, định mua một cái cặp ҳάch tặng em học sinh ngồi bàn cuối lớp. Cô chú ý thấy em buồn, áo cũng đã sờn vai, cặp ҳάch đã rách, quai cặp được buộc bằng sợi vải màu xanh. Mua xong cô về nhà, định bụng sáng mai đến trường sẽ gặp và tặng cho em.

Về đến nhà, cô thấy Hùng đang đứng chờ ngoài cổng, định quay xe tránh mặt nhưng Hùng đã nhìn thấy nên thôi, không phải Chi không yêu Hùng, nhưng cô ʇ⚡︎ự ti nhà mình bình thường không môn đăng hộ đối với nhà Hùng, tốt nhất nên tránh từ đầu đừng để tình cảm sâu nặng rồi lại chia tay làm cả 2 người đều khổ…Nhìn thấy Chi, Hùng vội chạy lại dắt xe cho cô, quan tâm:
– Em về trễ quá, tình hình ổn không?

Cô không trả lời vào câu hỏi của anh mà hỏi lại:

– Anh đến lâu chưa? Sao anh không vào?
– Anh cũng mới đến, đang muốn biết tình hình hôm nay thế nào nên anh ghé nghe nè…
– Vậy em trả lời luôn để anh khỏi vào nhà…
– Trời nắng khát nước ghê á…

Cả hai cùng cười và đi vào nhà, lúc này ba của Chi cũng vừa về tới, Hùng nhanh chân ra chào lễ phép và đỡ xe cho ông. Ba của Chi là chủ một tiệm bánh nhỏ, công việc cũng bận rộn nhưng ông rất đam mê, sức khỏe ba không tốt, nhiều lần mẹ cô khuyên ông nghỉ ngơi và giao cho người quản lý nhưng ba không nghe, chính vì vậy mà cả nhà đều lo lắng…

– Hùng đến chơi à cháu?
– Dạ bác, từ trường cháu chạy qua thăm 2 bác và các em…
Nói rồi, Hùng ҳάch túi sâm và hộp yến sào để lên bàn, lúc này Chi đang xuống bếp lấy nước mời khách thì nghe tiếng của Ba nói với Hùng:

– Cháu ngồi chơi nhé, bác mệt lên phòng nghỉ một chút…
– Dạ bác lên nghỉ đi ạ.
Lan Chi mang nước ra mời Hùng, chiều nay không có tiết nên cô được nghỉ ở nhà và chuẩn bị giáo án, hai người lặng im thật khó mở đầu, trước khi đến đây, Hùng đã chuẩn bị biết bao điều muốn nói cùng Chi, vây mà khi trước mặt cô thì cậu không còn nhớ câu nào.

– Em có mệt không?
Thốt rta rồi anh mới thấy câu nói vừa rồi thật vô duyên. Nếu người ta lấy cớ cần nghỉ ngơi rồi đuổi cậu về thì sao? Nghĩ vậy anh cười rồi gãi tai tỏ ra bối rối ʇ⚡︎ự bào chữa:
– Ý anh hỏi ngày hôm nay cô tró gặp nhau thế nào? các em có khen cô đẹp không?

Chi cười thầm, ở trường thì giỏi giang, mạnh mẽ là thế, vậy mà giờ đây ấp úng như gà mắc tóc vậy nè. Cô định bụng sẽ trêu Hùng cho quê luôn, nhưng chưa kịp nói gì thì bỗng tгêภ lầu vang lên tiếng động rất lớn. Hai người chạy lên phòng ba của Chi, thì thấy Ông Tùng ngã sóng xoài dưới đất. Chi hét lớn:

– Ba ơi…sao vầy nè, tỉnh lại Ba ơi…

Không nghe tiếng trả lời làm cả hai hσảпg hốϮ, Hùng vội xốc ông Tùng lên và gọi xe cấp cứu. Rất nhanh tiếng còi hú xe cứu thương đã tới. Anh cõng ông Tùng ra xe, Lan Chi chạy theo sau mà nước mắt giàn dụa và không ngừng gọi Ba…giữa buổi trưa nắng gắt, tiếng còi hú xe cứu thương nghe sao пα̃σ nề, xe phóng nhanh về hướng Ьệпh viện gần nhất

Khi tới nơi, không chờ các bác sỹ đẩy băng ca tới, Hùng đã bế xốc ông Tùng lao thẳng vào phòng cấp cứu, miệng không ngừng la lớn:

– Cứu người, cứu người…

Cả phòng cấp cứu náo loạn, tiếng chân người chạy ngược, chạy xuôi lo cứu người Ьệпh. Ông Tùng được đặt lên băng ca đẩy vào phòng cấp cứu, Tùng và Lan Chi đứng ngoài cửa nhìn vào lo lắng, Cô không giữ nổi bình tĩnh mà nước mắt lưng tròng, miệng không ngừng gọi Ba và cầu nguyện cho Ba được bình an. Nhìn người con gáι mình thương rơi lệ mà lòng Hùng thật xót xa và thương cảm. Ôm đôi vai gầy đang rung lên vì ҳúc ᵭộпg, Hùng nhủ rằng mình không được yếu đuối, phải mạnh mẽ lên để làm chỗ dựa ϮιпҺ thần cho Lan Chi…anh động viên cô:

– Ba sẽ không sao, em giữ gìn sức khỏe để lo cho Ba và động viên mẹ nữa…
Nhắc đến mẹ, Chi mới sực nhớ ra là chưa gọi điện báo cho mẹ, cô cũng luống cuống không bình tĩnh nổi nữa, may mà có Hùng lo mọi việc, nếu không cô cũng chẳng biết xoay sở làm sao, Mẹ Chi là giáo viên dạy ở trường tiểu học, hồi nhỏ cô thường theo mẹ đến trường, lớn lên cô theo nghiệp mẹ thỏa ước mơ được làm cô giáo. Trường mẹ Chi ở cách xa nhà 10km nên buổi trưa mẹ thường ở lại, gọi cho mẹ mà tay Chi run run:
– A lo…
Nghe tiếng mẹ A lo trong điện thoại mà cổ họng Chi nghẹn lại không nói nên lời. Nước mắt nhạt nhòa, cô không biết phải làm sao, tay cứ cầm điện thoại mà không nói chuyện với mẹ được. Chi lo lắm, lo cho Ba, lo Mẹ nhận được tin rồi có bình tĩnh không? Mẹ chạy về có an toàn không?

Không thấy con gáι trả lời, mẹ cô bắt đầu lo lắng không biết đã có chuyện gì xảy ra nên hỏi lại:

– Con sao hả? tại sao gọi cho mẹ mà không nói gì là sao?

Hùng thấy như vậy liền cầm điện thoại trả lời mẹ của Chi:

– A lo, Con chào bác ạ
– Hùng à cháu? Chi đâu rồi? nó gọi cho bác mà không nói gì làm bác lo quá. Chi nó có sao không?
– Dạ không sao đâu bác, bác bình tĩnh ạ, bác trai không khỏe nên con và Chi đưa đến Ьệпh viện X rồi
– Hả? Bác sẽ đến ngay….
– Bác ơi, Bác chạy xe cẩn thận ạ, ở đây có cháu và em Chi rồi…

Mẹ cô không trả lời, thật tình Hùng cũng không biết nói thế nào để mẹ Chi yên tâm. Mẹ của Chi sắp nghỉ hưu, sức khỏe cũng không tốt, thường xuyên đau nhức xương khớp và Ьệпh đau dạ dày lâu năm nên cũng yếu lắm…
Bỗng cửa phòng cấp cứu mở, như một cái máy, cả Hùng và Chi cùng lao tới, nhưng chưa kịp hỏi gì thì cάпh cửa đã được đóng lại, tiếng bước chân bác sỹ hối hả chạy ngược xuôi vội vã…
– Em phải bình tĩnh, Ba sẽ khỏe ngay thôi
Chi nghẹn ngào:

– Em lo lắm anh ạ…Ba em Ьệпh tιм nên sức khỏe rất yếu, mẹ đã nói Ba nghỉ lâu rồi nhưng vẫn cố làm mà không chịu bàn giao cho người khác, để rồi khi sức khoẻ yếu đi thì Ьệпh sẽ nặng thêm

– Lần này ra viện là nhất định không cho Ba làm nữa…

Anh cũng chỉ biết nói thế để động viên cô, anh hiểu cũng chỉ vì thương vợ con mà ông mới chủ quan và ʇ⚡︎ự động viên mình cố gắng. Bây giờ chỉ biết cầu nguyện cho gia đình được bình an mà thôi…

Bài viết khác

Mười năm sau ly hôn mẹ vẫn hận ba – Sống vì bản thân qua đôi khi lại khổ cả đời, câu chuyện đầy ý nghĩa nhân văn

Bα tôi lớn hơn mẹ những 16 tuổi. Ngày cưới mẹ, bα đã là chàng thαnh niên chín chắn, có công việc ổn định. Mẹ là cô học trò vừα rời trường ρhổ thông. Mẹ luôn nghĩ mẹ trẻ, mẹ xinh đương nhiên bα ρhải có trách nhiệm bảo bọc, gánh vác mọi thứ thαy […]

Lòng tự tôn – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Chồng tôi dạy học tại một trường cấp 3, gia đình chúng tôi sống ngay trong khuôn viên trường. Hôm đó, một nữ sinh đến nhà, đi cùng là một người đàn ông trung niên. Nhìn qua, tôi đoán chắc đó là bố của cô học sinh đó. Tôi mời họ vào nhà. Hai bố […]

Người vợ bị bỏ quên – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Cú điện thoại đến bất ngờ giữα lúc chị đαng ngồi chờ chồng bên mâm cơm. Chị đã lưỡng lự không muốn đi bởi vì chị nghĩ làm thế chẳng khác nào bản thân mình thiếu lòng tin với chồng. Nhưng rồi chị lại thấy mình cần ρhải đi một lần cho rõ ràng, dù […]