Nhưng lần về quê bất ngờ – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

Trời Hà Nội mùa đông, lạnh buốt từng đầu ngón tay. Vũ – cô tiếp viên hàng không 26 tuổi – ngồi thu mình trong căn phòng trọ chật hẹp gần sân bay Nội Bài. Chiếc vali nhỏ nằm gọn ở góc tường, chưa kịp dỡ đồ ra. Vũ vừa trở về sau một chuyến bay dài từ Nhật Bản. Mệt mỏi, lạnh, nhưng điều khiến cô không ngủ được là… tiền.

Tháng này cô chi tiêu rất ít. Cô ghi chép cẩn thận từng khoản: 1 triệu tiền trọ, 500 nghìn gửi về quê cho mẹ mua thuốc, 1 triệu gửi em trai đóng học phí, còn lại là chi tiêu lặt vặt chỉ có 1 ít. Tiền lương còn lại được cô gửi tiết kiệm – phòng khi mẹ phải nhập viện hoặc em trai cần mua sách.

Vũ luôn sống như vậy – tính toán từng đồng một, dù cô mang đồng phục tiếp viên, tô son, xách vali hàng hiệu trên mỗi chuyến bay. Người ta nhìn vào tưởng cô sung sướng. Ai ngờ được, đồng nghiệp đi ăn buffet, cô kiếm cớ bận việc. Người ta sắm nước hoa, túi xách, cô chỉ lặng lẽ nhìn.

Vũ sinh ra trong một gia đình thuần nông ở huyện Lục Ngạn, Bắc Giang. Cha mất sớm vì tai nạn lao động khi Vũ mới học lớp 6. Mẹ cô – bà Tám – gồng mình nuôi hai chị em ăn học. Nhưng vài năm gần đây, bà mắc bệnh tim nặng, không làm nổi việc nặng. Em trai Vũ – Tuấn – đang học đại học năm ba ở Hà Nội, học giỏi, ngoan ngoãn. Với Vũ, em trai là cả hy vọng, là lý do để cô chịu đựng tất cả.

Có lần, Vũ từng khóc nghẹn trong buồng lái khi phi công bật bản nhạc “Mẹ yêu” mà không biết. Cô sợ một ngày mẹ mất đi, cô chẳng còn ai thân thuộc trên đời. Vì vậy, cô càng cố gắng tiết kiệm, làm thêm giờ, nhận bay đêm, cả lễ Tết cũng không về quê.

Tối đó, lúc gần 11h, khi cô vừa chợp mắt, điện thoại rung lên. Là bác trưởng thôn gọi từ quê:

– “Vũ à, cháu về quê đi, mẹ cháu… không ổn rồi.”

Vũ choàng tỉnh, tim như bị bóp nghẹt. Cô không kịp hỏi gì thêm, chỉ kịp nhét vài bộ đồ vào ba lô rồi bắt chuyến xe đêm về quê.

Suốt đường đi, cô bấm gọi cho em trai. Không bắt máy.

Gần 4 giờ sáng, xe đến bến. Vũ lao vào con đường làng, đôi giày cao gót vướng vào bùn đất, lạnh cắt da. Khi đến cổng, cô thấy nhà vẫn sáng đèn.

Vũ đẩy cửa bước vào. Mẹ cô – người được thông báo là “không ổn” – đang ngồi ăn chè trôi nước bên mâm bánh. Cạnh bà là… em trai Tuấn và một người phụ nữ lạ mặt, trẻ, trang điểm kỹ, ăn mặc sành điệu.

– Mẹ? Mẹ ổn chứ? – Vũ lắp bắp.

Bà Tám ngẩng lên, vẻ hơi ngạc nhiên:

– Ủa, sao con về? Không phải bảo mấy hôm nữa mới về à?

– Con nhận được tin mẹ… không ổn… – Vũ thở gấp.

Lúc đó, Tuấn mới đứng dậy, vẻ mặt hơi lúng túng:

– À… chắc bác hàng xóm hiểu nhầm. Mẹ có hơi mệt mấy hôm trước, nhưng giờ ổn rồi.

Vũ ngỡ ngàng. Nhưng chưa kịp hỏi thêm, thì người phụ nữ kia lên tiếng:

– Em là Lan – vợ sắp cưới của Tuấn. Hôm nay tụi em về ra mắt bác gái.

Vũ như bị sét đánh.

– Cái gì? Vợ… cưới?

Tuấn gãi đầu:

– Tụi em quen nhau gần một năm rồi… Em định chờ khi học xong mới nói, nhưng Lan có thai rồi…

Không khí đặc quánh.

– Tuấn! Em còn chưa ra trường! Tiền đâu cưới? Tiền đâu nuôi con?

Tuấn im lặng. Lan khẽ liếc Vũ:

– Anh Tuấn nói chị là tiếp viên hàng không, có thể phụ một phần… Em cũng có kế hoạch đi làm lại sau sinh.

Vũ như không tin vào tai mình.

– Thế… bao lâu rồi em không đi học?

Tuấn cúi đầu:

– Gần một năm nay rồi…

Mọi thứ như đổ ập xuống đầu Vũ.

Một năm qua, cô nai lưng đi làm, gửi tiền đều đặn về đóng học phí cho Tuấn – người mà cô tin là đang ngồi giảng đường. Hóa ra, em cô đã nghỉ học. Số tiền cô gửi đều đổ vào mua xe máy, ăn chơi, chăm bạn gái, và bây giờ… là lo cưới.

– Vậy tiền chị gửi… em dùng hết vào chuyện gì?

Tuấn đỏ mặt, không nói. Lan bĩu môi:

– Thì người yêu cần gì thì phải lo chứ. Có ai sống được bằng học mãi đâu?

Vũ quay sang mẹ, gần như van nài:

– Mẹ biết không? Mẹ có biết nó nghỉ học không?

Bà Tám nhìn đi chỗ khác, im lặng.

Vũ gần như gào lên:

– Con làm tiếp viên, mỗi tháng chỉ tiêu 2 triệu! Không dám mua lấy đôi giày mới, không dám ăn uống gì… để gửi tiền về cho gia đình! Vậy mà… mẹ và em giấu con cả năm trời?

Bà Tám thở dài:

– Mẹ sợ con buồn, sợ con trách Tuấn… Thằng bé lỡ rồi, biết làm sao…

Vũ không thể nghe thêm gì nữa. Cô vùng bỏ ra ngoài trời rét. Lòng cô tan nát.

Ba ngày tiếp theo, Vũ không nói chuyện với ai. Cô thu dọn đồ đạc, mang theo những gì thuộc về mình: sách vở cũ, ảnh của cha, một vài món đồ kỷ niệm. Cô để lại hết quần áo, vật dụng – những thứ có thể giúp mẹ và em sống dễ hơn.

Đêm cuối cùng, cô viết một lá thư:

“Mẹ và Tuấn,

Con sẽ không trách nữa. Con chỉ buồn. Vì con tưởng mình còn gia đình để yêu thương, nhưng hóa ra con chỉ là cái ví tiền. Từ giờ, con sẽ sống cho con. Đừng lo. Con không bỏ rơi ai, nhưng cũng sẽ không hy sinh mù quáng nữa. Chúc mẹ khỏe. Tuấn… hãy học làm cha cho tốt.

– Vũ.”

Tại một quán cà phê nhỏ ở quận 1, một người phụ nữ bước vào – dáng cao, tóc ngắn, đeo kính đen, áo sơ mi trắng và quần jeans.

Là Vũ.

Giờ cô là quản lý đào tạo cho một hãng hàng không quốc tế, sống trong một căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng ở Thảo Điền. Cô không còn gửi tiền về như trước. Chỉ Tết, cô gửi ít quà. Một lần, Tuấn gọi điện xin tiền, cô nói:

– Em có gia đình rồi, hãy tự lo. Chị còn cuộc đời của chị.

Cô bắt đầu học thêm về tài chính, học nấu ăn, đi du lịch… Lần đầu tiên trong đời, cô thấy mình sống thật sự.

Gia đình là nơi để quay về – nhưng không phải lúc nào cũng là bến đỗ an toàn. Đôi khi, phải rời đi để cứu lấy chính mình. Vũ hiểu điều đó sau cú sốc ấy. Cô vẫn yêu mẹ, vẫn thương em, nhưng giờ cô biết: thương người là một chuyện, đừng để lòng tốt của mình bị lợi dụng.

Và khi cô nhìn lại – giữa ánh đèn sân bay, bên chiếc vali đã cũ nhưng chứa đầy trải nghiệm – cô mỉm cười. Cô đã chọn đúng: sống cho mình, nhưng không quên mình từng là ai.

TDS – Sưu tầm

Ảnh st minh họa

Bài viết khác

Tɾước khi dạy con thành người tài, hãy dạy con tɾở thành người tử tế – Câu chuyện nhân văn

Chiều Chủ Nhật tôi về sớm. Đαng Ьật xi-nhαn tɾái ᵭể ôm cuα ngã Ьα, tôi thấy hαi cậu nhóc khoảng 11, 12 tuổi ăn mặc gọn gàng, một cậu ngồi vẻ thiểu não Ьên vệ ᵭường, còn một cậu ᵭứng ᵭαng giơ tαy hú họα xin quá giαng. Tôi ᵭoán hαi ông nhóc này […]

Chơi mãi tɾò ly dị chán lắm – Xúc động câu chuyện ý nghĩα sâu sắc

Tɾẻ con ngủ mớ thường nói ɾα hết những gì chúng cất tɾong lòng. Nửα đêm, Cà Rốt ôm cổ mẹ mà tưởng là bố, thủ thỉ: “Mẹ sửα bếρ điện mãi mà không được, cứ bị giật hoài, bố ạ. Tội nghiệρ mẹ nhỉ? Còn bố vá quần cho Củ Hành bị kim đâm […]

Giọt nước mắt người mẹ vaγ ngân hàng cho vợ chồng con, câu chuγện là một bài học cho những người làm cha mẹ…

TTO – Đọc bài “Ám ảnh tuổi già” trên báo Tuổi Trẻ ngàγ 23-5, chợt thấγ đau lòng và nhớ một câu chuγện tương tự về chữ hiếu ngàγ naγ. Ảnh minh hoạ Hơn mười năm trước, tôi còn là trưởng ρhòng tín dụng của một chi nhánh ngân hàng. Một sáng nọ, tôi có […]