Nhân hiền tại mạo, trắng gạo ngon cơm – Câu chuyện nhân văn sâu sắc

TG: Loan Ngẫn

Bà Lan lắm lúc rất bực cô con dâu út. Con bé như con dở người, đã là làm kinh doanh thì phải đặt lợi nhuận lên hàng đầu. Đằng này, từ ngày có nó, mỗi lần nó tính tiền bàn khách nào đó thấy cảnh nghèo nghèo là nó lại bớt tiền cho người ta.

Xới cơm thì xới nhiều hơn bình thường, nói thì nó cãi nó bảo con thấy cô chú ấy là người lao động nặng, chắc ăn khoẻ hơn người bình thường đó má ơi.

Con dâu bà Lan, con bé không đẹp nhưng khuôn mặt nó đặc biệt nhân từ. Tất cả từ khuôn mặt, nước da màu hồng nắng đến mái tóc bum bê ngang vai, ai nhìn nó cũng đều có cảm giác bình yên tin cậy.

Bữa rồi con bé gây ra một chuyện kinh hoàng.

Bữa ấy là chiều hăm tám Tết, cả nhà đang quây quần ăn cơm. Bỗng chồng bà Lan hô to: Trộm, trộm, cướp cướp… nó cướp xe máy nhà mình… thì ra ông vừa ra cửa thì bắt gặp một thanh niên đang dắt cái xe dream cũ của ông định đi.

Thế rồi cả xóm đổ xô lại cửa nhà bà Lan. Thanh niên xóm gậy gộc xúm xít đập thằng ăn cắp xe máy. Bỗng con dâu bà Lan thét lên: không được đánh, chính tôi là người đưa chìa khoá cho anh ấy mở khoá dắt xe,có đánh thì đánh tôi đi. Rồi con dâu bà Lan lao vào ôm lấy người thanh niên đang quằn quại chịu đòn.

Hàng xóm tản mát hết khi thằng con trai út bà Lan nâng thằng ăn cắp xe máy rồi đỡ nó vào ghế trong nhà ngồi. Cánh cổng được ông bố chồng khép lại đồng nghĩa với việc mời bà con giải tán. Ai về nhà nấy, việc nhà tôi tôi tự giải quyết.

Mấy chị em gái đằng chồng xúm xít đỡ cô em dâu út, mặt cắt không còn giọt máu run rẩy, quần áo lấm lem vì bị dính vài ba nhát gậy. Thằng Út sau khi hỏi han thằng ăn cắp xe xong xuôi. Nó mặc kệ thằng đó cho ông bà Lan ngồi nhìn nó trệu trạo nhai cơm trong hai hàng nước mắt. Thằng Út chạy lại ôm chặt lấy vợ: cho anh xem nào, em bị đánh có đau không.

Con bé chỉ thút thít khóc rồi hai đứa đưa nhau về phòng. Thằng Út biết vợ nó có tính thương người, nó biết vợ nó làm thế để cứu thằng kia thoát chết thôi. Nghĩ đến thằng Út lại phì buồn cười, hồi còn yêu nhau, mấy lần thằng Út gặp vợ đi ra phé bờ sông lén lén lút lút.

Theo dõi thì hoá ra cô ả thương bọn ếch đồng với chão chuộc, thi thoảng lại bỏ tiền mua vài xiên ra thả đi. Nó bảo nhìn con ếch với chão chuộc bị buộc lưng rồi lột da mà ghê sợ. Phóng sinh cho bỏn chẳng khác nào cứu bỏn từ cõi chết!

Thằng ăn cắp xe máy sau khi được ông bà Lan cho ăn bữa cơm no chiều 28, ông bà và mấy đứa con thêm vào cho nó hai triệu rồi ông vác hon đa chở nó vào bến xe phía Bắc TN để nó về quê. Nó bảo nó đi làm mà Tết đến chủ thầu xây vỡ nợ không trả tiền.

Cũng chẳng biết nó nói thật hay bài vở nhưng thôi kệ nó. Con bé dâu út tính tình nó nhân từ, nó sợ thằng này bị đánh đến chết nên mê ra nhận tội tày đình thế, con mình nhân hậu là thế mà chả có lẽ ông bà lại không bằng nó. Ở hiền gặp lành, cũng may ngày xưa nhờ con bé con dâu can đảm và nhân hậu.

Thằng Út nhà ông bà đi bơi thuyền với đám bạn ở sông Giá, thuyền lật, mấy đứa biết bơi còn thằng Út không biết bơi chìm nghỉm. May có con bé, nó bơi không giỏi nhưng dám cả gan nhảy xuống cứu thằng Út.

Nhân hiền tại mạo, trắng gạo ngon cơm.

Cũng may là nó nhân hậu, nhà không mất xe và thằng ăn trộm cũng không sao. Nhỡ ra nó bị đánh chết trước cửa nhà rồi thì sáng sớm dậy dọn hàng nghĩ lại cũng kinh bỏ mẹ ra ấy chứ…

Bài viết khác

Bữα ăn cuối cùng, một câu chuyện ᵭầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Một sinh viên ɾα tɾường thất nghiệρ ᵭã lâu, không tìm ᵭược việc làm. Sáng hôm ᵭó, αnh uể oải thức dậy, lục mãi tɾong ví chỉ còn 10 dollαɾs cuối cùng. Anh ɾửα mặt thαy ᵭồ ɾồi lαng thαng tɾên ρhố, hy vọng tìm ᵭược Ьất cứ công việc gì có thể. Nhưng ᵭến […]

Hóa ra, có những thứ chẳng cần nói ra, cũng đủ để hiểu nhau

Ông Quán năm nay đã ngoài bảy mươi, cái tuổi mà người ta chẳng mong gì hơn ngoài sự bình yên. Ông góa vợ đã hơn chục năm, con cái đều lập nghiệp xa nhà, chỉ thỉnh thoảng mới về thăm. Căn nhà nhỏ ở làng quê chỉ có ông với con chó già làm […]

Yêu thương là như thế đó – Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Cả nhà ngồi xem TV, chị gái tôi đột nhiên cúi xuống gầm bàn nhặt điều khiển, anh rể lập tức úp tay vào mặt dưới của bàn. Quả nhiên lúc chị tôi ngẩng lên, vừa hay cụng đầu vào tay anh tôi. Một ngày đông, tôi đang loay hoay mặc áo thì anh đã […]