Người vợ xấu chương 38
Hiếu bị mẹ Ьắt ở yên nhà, ngoài thời gian đi làm anh không được lên nhà Thanh cho đến khi bà làm rõ được sự thật. Hiếu thấy mẹ đang lo việc cho mình, bỏ ra cả trăm triệu mà không dám nói với bố nên anh biết ơn mẹ lắm. Hiếu ngoan ngoãn nghe lời mẹ không dám lên thăm mẹ con Thanh. Nhưng cũng từ đó anh lại năng đến thăm cu Tít hơn.
Bố mẹ chồng và gia đình anh chồng Hoài đã trở về Mỹ. Vợ chồng Hoài dọn hết đồ đạc về nhà bà Hân ở. Công việc của cả Nam và Hoài đều bận rộn từ sáng đến tối, có ngày cả hai cùng ở lại trực. Thời gian dành cho gia đình không nhiều nên họ rất trân quý khoảng thời gian mà cả nhà sum họp với nhau. Cuối tuần họ thường đưa nhau đi chơi hay mua sắm.
Hiếu đoán biết được lịch trình của họ nên thường tránh ngày cuối tuần. Các ngày còn lại anh tranh thủ về sớm tạt ngang qua nhà mẹ vợ cũ thăm con. Giờ không phải chu cấp tiền cho Thanh nên anh cũng dư giả hơn đôi chút. Trả nợ đồng nghiệp, bạn bè được một ít, anh ta cũng có khoản ra vào mua hết quà bánh, đồ chơi cho con.
Thời gian Hiếu lên nhà nhiều hơn trước, lại thường mua đồ chơi cho con, cộng với việc Hiếu thật sự hối hận muốn chuộc lại lỗi lầm của mình nên rất ân cần chơi với con nên thằng bé cũng dần dần quen với Hiếu, nó đồng ý chơi với bố mà không nguầy nguậy lắc đầu sợ hãï tránh xa như trước nữa.
Chiều nay thứ bảy, cơ quan Hiếu được nghỉ sớm hơn một tiếng đồng hồ. Hiếu dắt xe ra về chẳng biết đi đâu. Anh lại nhớ đến cu Tít rồi mò lên với ý định chơi với nó một chút thôi rồi sẽ tranh thủ ra vợ sớm để không phải giáp mặt với vợ chồng Hoài.
Thằng bé đang chơi với mấy đứa trẻ hàng xóm. Thấy Hiếu nó cũng nhìn thoáng qua nhưng vẫn mải chơi với chúng bạn. Hiếu đứng nhìn nó một lúc, mỉm cười. Trẻ con thật thích! Chả phải suy nghĩ gì cả. Nếu như có làm sai điều gì bị ăn một trận đòn thế là xong. Nụ cười hiếm hoi thoải mái sau bao nhiêu ngày ăn không ngon ngủ không yên của Hiếu khi nhìn con trai đang vui chơi vô tư cùng bạn nó.
“Bụp!” Một quả bóng bằng nhựa văng vào chỗ chân Hiếu. Thằng Tít lon ton chạy lại cúi xuống nhặt quả bóng lên. Nó bé nhất trong đám trẻ, chỉ chạy theo quả bóng chứ chưa biết đá.
Hiếu ngồi xổm vỗ vai con rồi đứng dậy đi cùng nó hòa vào đám bọn trẻ. Chúng nó thấy có người lớn chơi cùng thì thích chí hò hét cười khúc khích. Thằng Tít cũng tít mắt cười theo.
Ngõ nhà Hoài ở sâu trong hẻm lên không có nhiều xe máy đi qua. Chiều chiều mấy nhà hàng xóm thường đưa con sang chơi bên ngõ nhà chô vì vừa mát vừa rộng lại ngõ cụt nên không có xe qua lại mấy. Xâm xẩm tối mới ra gọi về tắm rửa ăn cơm.
Bà Hân thỉnh thoảng cũng ngó ra ngõ liếc coi cháu chơi thế nào rồi lại làm việc nhà. Bà thấy Hiếu đến đang chơi với con nên cũng yên tâm hơn.
Lúc đầu bà cũng nói với Hoài không nên để Hiếu qua lại nhiều vì ngại Nam. Nhưng chính Nam lại đề nghị cứ để bố nó qua lại với nó. Dù sao thì Hiếu cũng không phải là người bố tệ. Anh ta chỉ có lỗi với Hoài chứ không hẳn tệ với con. Nam không nề hà gì chuyện đó. Quan trọng là tình cảm của Hoài và Nam. Bà Hân nghe vậy mới thoải mái để Hiếu đến thăm cháu. Hoài cũng biết dạo này Hiếu hay lên thăm con mỗi lần cô đi vắng nên cả hai vợ chồng thường chú ý lượn lờ một chút muộn muộn mới về để Hiếu ʇ⚡︎ự do chơi với con thêm chút nữa.
Hiếu đang rê quả bóng đá sang phía thằng Tít thì nghe có tiếng còi xe ô tô. Anh bất giác quay ra nhìn. Xe của Hoài và Nam về. Đám trẻ thấy xe ô tô thì dạt sang một bên. Nam lái xe vào cổng. Hai vợ chồng bước xuống xe. Thằng Tít nhìn thấy Nam liền bỏ dở quả bóng đang chơi với Hiếu chạy lại chỗ Nam ôm chầm lấy cổ anh leo lên hun chùn chụt vào má.
Tự dưng Hiếu thấy đau nhói trong tιм. Thằng Tít nó tỏ ra thích thú và thân thiết với Nam còn hơn bố đẻ nó. Phải rồi, ngay từ nhỏ người bên cạnh chăm sóc cho mẹ con nó chính là Nam chứ không phải anh. Người chơi với nó mỗi ngày chính là Nam. Trong lúc đó anh lại đang bận rộn chăm sóc người tình nhỏ và đứa con gáι yêu quý của mình từ nơi nào đó.
Hiếu vừa hổ thẹn vừa thấy tổn thương, anh vội vàng đứng dậy quay lưng đi thì có tiếng gọi vọng lại: “Anh Hiếu! Vào nhà chơi chút đã!”
Nam nhìn theo Hiếu, ánh mắt cảm thông. Dạo này Hiếu trông tiều tụy và gầy hẳn đi.
Hoài nhìn theo Hiếu thương cảm: “Phải đấy! Anh vào chơi với con tí nữa.”
“Thôi! Tôi phải về bây giờ rồi.” Hiếu từ chối, miệng thì nói nhưng mắt không dám nhìn về phía hai người.
“Con chào bố Hiếu đi con!” Nam nói với thằng Tít.
“Chà…o… bố… ạ!” Thằng Tít đang được Nam bế tгêภ tay ngoan ngoãn nghe lời anh khoanh tay lại cúi đầu chào Hiếu.
Hiếu nghe giọng con ngọng líu ngọng lô mà trào nước mắt. Anh muốn ngoái lại nhìn nó một cái mà không đủ can đảm. Họ là một gia đình hạnh phúc. Trái ngang thay, người phụ nữ và đứa trẻ kia trước đây đã từng là của anh. Vậy mà anh đã không thể giữ được họ. Anh biết trách ai bây giờ?
Hiếu lên xe nổ máy. Cánh tay mới vừa tháo bột nên vẫn còn chưa vững. Anh tì mạnh một tay vào ghi đông một tay khác lau nước mắt để dễ thấy đường. Vì cάпh tay còn yếu nên hơi lảng một chút. Đã từng gặp пα̣п nên Hiếu đã biết sợ, anh dừng hẳn xe lại rồi ngồi bệt xuống đất khóc tu tu như một đứa trẻ vừa bị ᵭάпҺ đòn oan.
Có ông cụ đạp xe đạp đi qua thấy một người trai trẻ bên vệ đường đang ngồi khóc thì cứ tưởng anh ta bị say ɾượu cũng dừng xe xuống hỏi.
“Này anh! Có sao không đấy?”
Hiếu thấy có người đến hỏi liền vội vàng lau nước mắt đứng dậy: “Không sao!”
Hiếu xấu hổ leo lên xe rồi nổ máy chạy thẳng. Ông cụ già khó hiểu ngơ ngác nhìn một lúc rồi lắc đầu càm ràm: “Thanh niên bây giờ chán thật! Hơi một tí là nước mắt! Chắc là lại bị thất tình gì đây! Có đứa còn nhảy cầu ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử nữa chứ! Hai za! Đúng là sướиɠ quá hóa rồ mà.” Ông cụ lắc đầu thở dài rồi chậm rãi leo lên xe tủng thẳng đạp đi.
***
Bà Mai từ dạo gặp mặt con rể tương lai thì lấy làm mừng lắm. Thỉnh thoảng bà về nhà quét dọn nhà cửa vườn tược một buổi rồi mới lên với mẹ con Thanh. Hàng xóm thấy bà ta cứ đi vài tuần là về một lần cũng nghe ngóng được tin bà ta đi nuôi con gáι đẻ. Lúc đầu họ hỏi bà còn chối đây đẩy. Giờ biết chắc có con rể quý nên bà chẳng buồn chối nữa. Bà nói luôn “Tôi lên chăm con gáι đẻ.” Mấy người bặt mồm bặt miệng nói con bà chưa có chồng sao đẻ, không sợ người ta cười cho à? Bà Mai không những chả ngại gì mà còn nói như khoe rằng “Con gáι thời nay đẻ trước thì làm sao? Đầy nghệ sĩ có con trước mới cưới ấy. Còn hơn ối cô lấy về mấy năm còn tịt. Miễn lấy được chồng giàu, chồng nó chiều là được.”
Bà Mai nghênh ngang cái mặt ra đường chả thèm giấu diếm chuyện con cái nữa. Thế là cả làng đồn ầm lên chuyện Thanh chưa có chồng mà đẻ, lại con câu được đại gia lắm tiền nhiều của. Thanh cũng không ngờ rằng, những lời khoe khoang của mẹ mình kia lại chính là nguồn gốc gây nên mọi tai họa cho mẹ con cô.
Bà Nhàn đương nhiên cũng nghe được tin tức này. Chuyện Hiếu với Thanh qua lại có con thì chỉ nhà bà Nhàn được biết. Người ngoài họ toàn đồn là đại gia nào đó chứ không biết Hiếu. Hiếu nghe chuyện cũng điên tiết lắm nhưng anh vẫn băn khoăn về con bé. Rõ ràng anh thấy nó cũng giống anh mà. Hiếu cảm nhận như vậy. Anh với Thanh cũng ăn nằm với nhau rồi. Lẽ nào cô ta lại trơ trẽn đến mức vậy? Không! Anh phải lên gặp cô ta để hỏi cho rõ chuyện.
Hiếu giấu mẹ đi lên chỗ mẹ con Thanh nhưng lên đến nơi thì ngôi nhà đã được khóa trái cửa từ bao giờ. Hiếu có chìa khóa nên mở cửa vào. Chả còn thứ gì ngoài ngôi nhà trống không. Đồ đạc đã được dọn đi hết. Ngoài sân chỉ còn rơi rớt mấy miếng bỉm, tã của con bé trong sọt rác bẩn thỉu nằm lại. “Lẽ nào tin đồn là thật? Cô ta lừa dối mình sao?” Hiếu ᵭậρ tay vào tường tức tối. “Không thể! Mình phải tìm bằng được cô ta!”
Hiếu lấy điện thoại gọi nhưng số của anh đã bị Thanh chặn. Thanh đã cố tình không cho anh liên lạc. Cô ta đang trốn tránh anh? Vậy con bé… Cô ta đã lừa mẹ mình để moi tiền. Hiếu bất lực đấm mạnh tay vào yên xe máy. Tất cả là do anh ngu mà ra.
Hiếu chạy về nhà nói với mẹ mình chuyện Thanh không còn ở nhà cũ nữa, cô ta đã dọn đi rồi. Bà Nhàn không mấy ngạc nhiên.
“Chuyện đấy mẹ biết rồi!”
“Mẹ biết rồi? Sao mẹ không nói cho con biết?”
“Nói với mày thì có lợi ích gì? Mà tao dặn mày đừng có đến tìm nó rồi mà không nghe hả?” Bà Nhàn tức giận mắng con: “Đúng mà có lớn mà không có khôn. Mày tưởng mẹ mày chịu ngồi im mà để nó nhởn nhơ ăn không mấy trăm triệu à? Tao đã nghi con bé nó không phải con mày. Giờ con mẹ nó cũng đã ҳάc nhận luôn thằng cha đẻ của cháu bà ta không phải là mày rồi.”
“Mẹ cha con d᷈-i᷈…” Hiếu tức tối đá mạnh vào tường.
“Giờ mày sáng mắt rồi chứ gì? Tức giận bây giờ chỉ có thiệt thân thôi chứ làm được gì.”
“Nó tưởng nó ăn không của tao hai trăm triệu mà dễ à? Tao không tính số tiền nó vòi của mày trước kia, coi như là tiền ngu của mày. Còn tiền của tao, nhất định tao sẽ lấy lại. Tao phải Ьắt nó ói ra bằng được hai trăm triệu mới thôi.”
Bà Nhàn thủng thẳng nói. Dường như bà ta đã có cách đối phó với Thanh rồi thì phải.
Hiếu không nói gì. Anh vừa đau đớn vừa ทɦụ☪ nhã đứng dậy đi về phòng. Bà Nhàn nhìn theo dáng con trai định gọi nó lại dặn dò điều gì đó thì có tiếng chuông điện thoại gọi đến.
“Chúng tôi tìm được nhà thằng cha đấy rồi.” Thằng Bình sẹo nói oang bên đầu dây bên kia.
“Nói nhỏ thôi. Đến nhà rồi nói tiếp.” Bà Nhàn nói xong thì tắt điện thoại cất vào túi áo đi ra ngõ chờ.