Người vợ xấu chương 37

“Mẹ! Sao mẹ lại dễ dàng thỏa thuận với cô ta như vậy? Cô ta không phải dạng vừa đâu.” Hiếu vừa thắc mắc vừa tiếc của vì quyết định quá vội vàng của bà Nhàn.

“Thế mày tưởng tao là dạng vừa à? Cái con này không thể ngày một ngày hai mà đối phó được. Tưởng tiền của bà già này dễ nuốt lắm hả?” Bà Nhàn vẫn còn hậm hực. Phải bấm bụng đưa cho cô ta một số tiền lớn như vậy bà ta cũng tiếc đứt cả ruột gan lên ấy chứ.

“Trước hết cứ để nó giữ mồm giữ miệng với bố mày. Cái mặt nó trơ trẽn vậy việc gì nó cũng dám làm. Cái chính là tao muốn biết sự thật con bé nó có phải con mày không hay là lại đổ vỏ cho nó.”

“Mẹ! Con bé… chắc là con của con đấy mẹ ạ.”

“Làm sao mày dám chắc? Nó có cả trăm thằng ấy? Mày tưởng mỗi mày ăn nằm với nó thôi hả? Tao đã nói trước với mày rồi. Đừng có mà dây dưa với cái loại con gáι như thế. Giờ không nghe, bố mày mà biết được là ૮.ɦ.ế.ƭ với ổng. Chuyện con Hoài ly hôn đang làm ổng rầu lắm rồi. Giờ mà biết chuyện này là mày ૮.ɦ.ế.ƭ với ổng. Dây vào con nào còn đỡ, lại dây vào cái con Thanh d᷈-i᷈ ấy, cả làng đều biết nó như thế nào, ổng mà không ᵭάпҺ cho mày què chân tao đi đầu xuống đất.”

Bà Nhàn vừa tiếc của vừa lo sợ. Bà thừa biết tính chồng như thế nào. Ông mà tức lên là chỉ có thiệt thân.

Hồi nhỏ Hiếu theo bạn bè đi ăn trộm ổi nhà hàng xóm bị ngã gãy cả tay. Hiếu về nói dối là đi xe gặp ổ gà bị ngã. Nhưng ngay sau đó, hàng xóm sang mắng ông bà không biết dạy con để con đi ăn trộm nhà người ta. Ông Tôn điên ɱ.áύ ᵭάпҺ gãy luôn tay Hiếu xong mang đi bó bột luôn thể. Đợt đó, bà Nhàn và đám con sợ xanh mắt có dám ho he gì đâu.

Hiếu quen được mẹ bao bọc, chuyện gì cũng lấm láp cho nên không có khả năng phán đoán lo chuyện. Lần này cũng vậy. Một phần sợ bố biết chuyện nên dù cho tiếc của nhưng cũng không dám can mẹ nữa, để mẹ định liệu cho.

“Mẹ định làm gì?”

“Mày cứ ngồi im đấy. Đừng có mà ho he gì là được.”

Bà Nhàn căng thẳng, tay vẫn còn run lên vì giận.

“Ai như bà Thanh vậy mẹ?”

Con Lan đi học về đến ngõ thấy Thanh đi xe máy vụt qua từ cổng nhà mình liền hỏi.

“Thì nó đó chứ ai.”

“Hả? Bả đến nhà mình làm gì?”

“Hỏi anh mày đấy!” bà Nhàn bực bội nhìn về phía Hiếu.

“Tự dưng mấy tháng nay mất hút giờ lại quay về nhà mình. Nghe đâu bả mới đẻ hay sao ấy? Bà Mai cũng theo bả lên thành phố nuôi đẻ. Hình như vớ được thằng cha nào giàu sụ cung phụng cho sướиɠ lắm.”

Con Lan nghe ngóng được ở đâu liền nói. Bà Nhàn nghe xong thì sáng mắt lên hỏi: “Cái gì? mày nghe ai nói?”

“Thì con nghe mấy đứa bạn con kể là bà Mai khoe với mấy bà ngoài chợ vậy.”

“Mẹ cha cái con d᷈-i᷈! Nó vòi tiền của anh mày chứ ai?”

“Cái gì? “ Con Lan hét lên : “ Anh cho bả tiền làm gì?”

“Thì chu cấp cho cháu mày.”

“Trời! Biết có phải là con anh không? Bà đó mà cặp với nhiều người lắm.”

“Thì đấy! chả ai ngu như anh mày.”

Bà Nhàn lườm con trai rồi nói nhỏ với con gáι: “Mày cứ đi hỏi dò bạn mày về con Thanh. Có gì báo cho mẹ. Còn lại cứ để mẹ lo. Phen này, tao phải triệt con này cho bằng được. Không phải vì nó thì gia đình anh mày có tan nát như vậy.”

Bà Nhàn nghiến răng ken két.

“Vâng!”

“Nhớ không được hé răng với ai về chuyện của anh mày. Nhất là với bố nhớ chưa?”

“Vâng! Con biết rồi.”

***
Thanh lấy được hai trăm triệu từ tay bà Nhàn thì mừng lắm. Cô ta đoán chắc sau khi đưa nốt số tiền còn lại thì mẹ con Hiếu sẽ không thèm ngó ngàng gì đến cô nữa. Thanh biết thừa mẹ con họ chỉ vì sợ điều tiếng với sợ ông Tôn nên mới vội vàng thỏa thuận với cô một cách nhanh chóng như vậy. Moi được tiền từ Hiếu thì dễ rồi, không ngờ moi tiền bà Nhàn cũng dễ như vậy. Dọa bà ta có mấy câu thôi mà bà ta đã sợ té đái ra quần. Đúng là mẹ con một giuộc, hèn mọn và nhát gan như nhau.

Thanh chắc mẩm chuyện mình đã thành. Không ngờ lại thuận lợi như vậy. Cô báo tin cho người tình khác của mình tên là Lãm rằng mình đã sinh con cho anh ta rồi chuyển đến một nơi khác sống.

Lãm là một quan chức nhà nước. Anh ta chỉ lén lút ăn vụng vì ham của lạ chứ không muốn có liên quan gì đến Thanh. Nhưng Thanh quả quyết nói rằng, đứa con chính là con của anh ta. Cô ta sẵn sàng đi giám định AND để chứng minh. Nếu anh ta không thừa nhận sẽ đến gặp vợ con anh ta để nói rõ sự thật.

Ngôi nhà Thanh thuê là một căn hộ nằm giữa trung tâm thành phố. Cách xa ngôi nhà của Hiếu đã thuê cho cô 10 cây số. Tuy không lớn bằng ngôi nhà trước nhưng tiện nghi thì hơn hẳn, tiền thuê cũng cao hơn, nằm trong trung tâm thành phố nên mua sắm hay đi đâu cũng tiện hơn. Thanh muốn Hiếu không tìm được ra mẹ con cô nên cố tình tìm một nơi xa như vậy.

Thanh nói với mẹ, bố đứa trẻ đã về rồi. Anh ta muốn mẹ con bà cháu chuyển đến nơi mới ở. Bà Mai khấp khởi mừng thầm mình sắp có rể quý.

Được ở ngôi nhà tiện nghi hơn hơn, máy lạnh, máy giặt, máy hút bụi… đủ cả. Bà Mai nhàn hơn hẳn. Thanh nói với mẹ trưa nay chàng rể tương lai sẽ đến. Bà Mai hí hửng đi chợ từ sớm chuẩn bị đồ ăn ngon để đón khách.

11 giờ trưa, có tiếng chuông cửa reo. Bà Mai cất vội cái tạp dề, sửa lại đầu tóc chạy ra mở cổng.

Một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, đầu hói, ăn mặc sang trọng đứng trước cổng:

“Anh đây là…”

“Tôi là Lãm, bạn Thanh. Có phải đây là nhà cô Thanh?” Lãm cởi chiếc kính râm khỏi mắt nhìn cho rõ. Anh ta cứ nghĩ bà già kia là người ở.

“Ôi! Cháu vào nhà đi! Thanh nó đang chờ từ nãy giờ.”

Bà Mai thoáng chút bối rối nhưng cũng kịp đon đả mời chào.

Lãm hơi khó chịu vì người ở mà dám xưng hô như vậy với mình. Nhưng anh ta cũng không chấp nhặt mà vội vàng ngó nghiêng xung quanh rồi dắt xe máy vào sân nhà.

“Thanh ơi! Có khách đến chơi!” Bà Mai gọi con, giọng mừng rỡ.

Thanh biết thừa đó là Lãm nhưng tỏ ra rất thản nhiên. Cô đi cất điện thoại rồi bế con bé ra nhà ngoài.

“Anh đến rồi đấy à?”

Lãm bước vội lại gần nhìn con bé. Anh ta giật thót mình vì gương mặt nó giống mình đến bảy mươi phần trăm, nhất là cái trán hói và đôi mắt hơi xếch lên, cặp lông mày rậm.

“Con bé… được mấy tháng rồi?” Lãm lắp bắp, giọng trùng xuống không còn đanh thép như lúc nghe điện thoại Thanh nữa.

Nhìn thấy thái độ của Lãm, Thanh khẽ nhếch miệng cười rồi nói: “Sáu tháng rồi.”

“Sao em không báo cho tôi?”

Thanh thấy mẹ mình đang ở gần đó nên không tiện nói: “Chuyện này để nói sau đi.”

Lãm ở lại chơi với con bé một lúc rồi đưa cho Thanh một khoản tiền gọi là chu cấp nuôi con trước. Anh ta hứa sẽ tới thăm con thường xuyên hơn và chu cấp đầy đủ cho mẹ con Thanh.

Được chính thức gặp mặt con rể, bà Mai không còn chì chiết chuyện bố đứa trẻ nữa. Lãm hào phóng biếu bà một số tiền khi biết bà là mẹ Thanh. Bà Mai vui lắm. Tuy hơi già một chút nhưng anh ta giàu có, lại có địa vị. Có con rể như thế thì còn gì bằng. Cả Thanh và Lãm đều giấu chuyện anh ta đã có gia đình.

Cuối tuần Lãm thường ghé qua thăm con. Hoặc đôi khi anh cũng ghé qua đột xuất mà không báo trước. Thanh được người tình chu cấp tiền bạc rủng rỉnh, con lại chẳng bám mình vì được bà ngoại chăm lo nên cô ta ỉ lại, phó mặc con cho mẹ đi mua sắm.

Lãm nắm được ngày Thanh đi chơi khi gọi điện cho cô nên đến thăm con khi chỉ có bà Mai và con bé ở nhà. Nhân lúc bà Mai đang mải nấu cơm, Lãm vào phòng con bé chơi với con rồi lấy mấy sợi tóc bí mật cất vào cái túi zip con con đã chuẩn bị sẵn. Xong xuôi anh ta chào “mẹ vợ” ra về như không có chuyện gì.

Lãm về được một lúc thì Thanh cũng về nhà. Hai người không gặp nhau. Lúc ăn cơm thấy hai cốc nước để ở bàn đang uống dở, cô mới hỏi mẹ:

“Ai đến vậy mẹ?”

“Thì bố nó chứ ai?”

“Bố nó?” Thanh ngạc nhiên. Anh ta đến sao không báo trước cho mình nhỉ? Lúc này vừa gọi điện thoại mình đã nói là đang ở ngoài rồi, không thấy anh ta nói là sẽ đến chơi? Thanh nghi ngờ. Rốt cuộc là anh ta có ý đồ gì? Nghĩ ngợi một lúc cô liền không ăn cơm nữa mà đứng dậy ra ngoài hiên gọi điện thoại cho Lãm.

Hơn 12 giờ trưa nên Lãm đang ở nhà. Giờ này, anh sẽ không nghe điện thoại của ai ngoài cơ quan vì sợ vợ nghi ngờ. Lúc này cả nhà cũng vừa ăn cơm xong đang nghỉ ngơi. Lãm vội tắt máy rồi ra nhà vệ sinh gọi lại cho Thanh.

“Có chuyện gì mà em gọi tôi giờ này? Đã nói là không có gọi điện giờ này rồi cơ mà?” Giọng Lãm cau có.

“Sao anh đến mà không báo trước cho tôi? Anh có ý gì?” Thanh vặn vẹo.

“Ý gì là ý gì? Cô điên à? Tôi nhớ con nên đến chơi tí rồi về. Cô cũng biết là tôi rất bận mà. Tranh thủ đến được lúc nào thì đến.”

“Thôi được rồi. Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Anh nghỉ đi!”

Thanh tắt máy nhưng trong lòng vẫn còn lăn tăn chuyện Lãm đến thăm con mà không báo trước. Thanh biết Lãm không phải là kẻ ăn chơi, nhu nhược như Hiếu. Anh ta là một người thông minh đương nhiên không dễ gì bị Thanh xỏ mũi mà chăn dứt như Hiếu rồi.

Lãm nhanh chóng đi vào phòng khách, vợ con anh vẫn đang coi tivi chưa đi ngủ. Vợ anh nhìn anh giây lát nhưng cũng không nghi ngờ gì. Thỉnh thoảng anh vẫn có mấy cuộc gọi như vậy.

Lãm ngồi xuống bàn xóc một miếng táo bỏ vào miệng nhai. Anh ta nghĩ đến con bé, thấy nó bé giống mình thật nhưng vẫn chưa tin hẳn. Anh ta lén lút lấy trộm tóc của con bé đi giám định AND rồi. Chắc sang tuần sau là có kết quả. Anh mong nó không phải là con đẻ mình. Anh ta không muốn gia đình tan nát vì cái “hậu quả” kia. Nhưng nếu nó là con ruột mình, Thanh có bằng chứng mà mang nó đến Ьắt đền vợ mình chắc là sẽ tan hoang cửa nhà mất.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *