Người trong bóng tối 9

9.
Nhìn qua sắc mặt của ông chánh, chú Tư Thời biết ông đang bức xúc chuyện gì lắm chứ vụ ve vãn Ly chưa đủ để ông tức giận vậy đâu. Tự thâm tâm chú, Tư Thời rất kính trọng và yêu quý Địa chủ Chánh. Hiếm có tay nhà giàu nào mà bình dân và nhân hậu như ông. Ai mà địa chủ lại ngồi lê lết dưới đất chén thù chén tạc với tá điền, khi hứng lên còn ca vọng cổ nữa chớ. Nhất là chuyện của ông có con rơi bên ngoài, nhằm vào tay nhà giàu khác, cấm cha đứa nào dám thọt mỏ vô ý kiến ý cò. Nhưng ông Chánh thì không, ông biết giấy không gói được lửa và dám làm dám chịu, đó là cách hành xử của bậc chính nhân quân ʇ⚡︎ử.

Bây giờ, ông giận gì cái tay Nhơn này mà muốn vạch mặt hắn ra chứ? Suy cho cùng, Ly là đàn bà góa, đàn ông dê là có gì sai? Chẳng lẽ là do hắn nói với ông hắn bất lực mà còn đi ve vãn phụ nữ làm ông giận hay sao? Gì mà “Đá cá lăn dưa, núp trong bóng tối, che mặt giấu tay, lừa dối ông mười mấy năm Trời?”.

Không được. Phải tìm hiểu ngọn ngành trước khi ông gặp tay Nhơn để ít ra chú cũng có vài ý kiến với bạn. Kẻo ông nổi nóng lên hư bột hư đường hết ráo.

Nghĩ vậy nên chú kéo tay ông Chánh lại
– Khoan anh. Hai đứa mình ngồi xuống đây hút bậy điếu tђยốς rồi tính trước tính sau cho rõ ràng. Tui không biết bầu cua tai heo gì ráo trọi thì làm sao mà can thiệp vô được. Nếu như anh nói vậy chắc là va chẳng ra gì, lỡ va nói ngang rồi anh nổi nóng lên cái rầy rà lớn chuyện nữa.

Ông Chánh nghe theo Tư Thời. Hai ông ngồi xuống mép ruộng tránh đường người qua lại. Cánh đồng lúa bạt ngàn lo nhô người đang gặt làm lòng ông Chánh dịu lại trước khung cảnh thanh bình của làng quê êm ấm. Tư Thời móc túi ra lấy bì tђยốς rê, hai ông vê mỗi người một điếu tђยốς rồi bật quẹt diêm mồi. Hít một hơi dài, ông Chánh lấy tay xoa xoa cằm một lúc rồi đủng đỉnh nói:
– Tui tin anh nên mới dám nói những điều mà tui đã thề trong lòng là sống để bụng ૮.ɦ.ế.ƭ mang theo. Nói ra thì mang ทɦụ☪ chứ tốt lành gì đó. Trời trả báo tui chú à. Ngẫm ra cũng tại vì tui quá ham con trai nối dõi nên đèo bồng mới lọt họng nó. Rốt cuộc nó leo lên đầu lên cổ tui ngồi tréo ngoảy ở trển.
– Mà chuyện gì anh nói ra coi, ʋòпg vo hoài nóng ruột thấy mẹ nà.
– Là vầy. Tui với tay Nhơn quen biết từ hồi lên Quận Bình Điền để học vì dưới mình hết lớp rồi, Sau đó cũng lên Tỉnh Bình Hạc học lấy bằng Thành Chung, mướn nhà ở trọ với tay Nhơn và mấy người nữa. Trong nhóm chỉ có Nhơn nghèo nên tui thương, giúp đỡ đủ thứ, thậm chí hắn không có một xu mà cũng học suốt mấy năm ở Bình Hạc luôn.. Tía tui mất sớm nên tui nghỉ. Tay Nhơn nghèo không có tiền lên Sài Gòn học nên cũng nghỉ luôn. Lúc chia tay mạnh ai nấy dìa. Bận đó tui dìa nhà Nhơn chơi mấy ngày. Má hắn mới mất, cha hắn thua buồn nên nhậu nhẹt say sưa suốt ngày. Nhà nghèo hết nói nổi. Lúc đó cô Bích Loan là vợ hắn bây giờ hay tới lui. Mà hồi đó cổ đẹp lắm, tướng dong dỏng cao. Tui ưng ý vô cùng nhưng biết phận mình lùn mã ʇ⚡︎ử không xứng với cổ. Tay Nhơn nhìn ra hết chứ. Hắn hỏi tui muốn hôn để hắn làm mai. Tui ngại cổ chê mình lùn mang ทɦụ☪ nên lắc đầu lia lịa. Vậy rồi xa. Mấy năm sau vô tình gặp lại hắn, hắn kéo tui dìa nhà chơi, lúc ấy cha hắn đã mất rồi, còn hắn đã cưới Bích Loan dìa làm vợ. Mà hắn nói nghèo quá nên không có cưới hỏi rình rang gì ráo. Tui ngó cái nhà của hắn mà thương. Chỗ nhổ răng gì mà dơ hầy dơ cảy không vệ sinh gì ráo hèn chi ở lại cả hai ngày trời chẳng thấy bóng ma nào tới thăm khám răng coi sao. Hắn nói vì hắn không có điều kiện mua sắm thiết bị nên người ta chê. Vậy là tui ra tiền cho hắn làm cái phòng mạch sạch sẽ để hút khách. Rồi tui sắm thêm cho hắn những món mà hắn yêu cầu để hành nghề.
Vợ chồng hắn ra chiều cảm kích tui lắm nhen chú. Hắn nghe tui tâm sự là rất ham mà không có con trai, chỉ sòn sòn ba đứa con gáι. Lúc đó hắn cưới Bích Loan đã ba, bốn năm rồi vẫn không có con. Rồi hắn rĩ rịt với tui là cưới vợ về khoảng vài tháng là hắn biết mình vô sinh. Biết mình vô sinh nên hắn chán nản, cắt bỏ ϮιпҺ hoàn luôn, nhiều lần kêu vợ bỏ hắn đi để tìm chồng khác để lỡ dỡ cuộc đời người con gáι nhưng Bích Loan không chịu. Bây giờ biết tui muốn có con trai, Bích Loan lại tuổi xuân phơi phới và hắn cũng biết trước đây tui thích Bích Loan nên hắn năn nỉ tui là hãy gửi đứa con ở chỗ vợ hắn. Nếu là con trai thì tui bắt về, nhưng con gáι thì cho hắn xin vợ chồng để hủ hỉ. Trời đất cơi chuyện vậy mà hắn nói ngon ơ trước mặt vợ. Lạ là Bích loan cũng không phản đối gì. Mà chú nghĩ, tư cách của tui có thể làm như vậy với vợ bạn được không? Mặc dù cho tới lúc đó tui vẫn còn thấy rung động và cám cảnh cho Bích Loan nhưng tất nhiên là tui không đồng ý. Nếu tui quá muốn có con thì tui cưới đại ai đó đem về, mắc gì phải làm cái chuyện lẹo tẹo như vậy chứ? Thuở nay có ai gửi con mình vô bụng vợ bạn hay không?
Vậy rồi bỏ qua. Dè đâu hôm đó chả cho tui uống ɾượu để cái giống gì ở trỏng mà tui say quắt cần câu chớ biết gì hết trọi. Sáng ra thấy mình nằm trong mùng với vợ chả, bả khóc sướt mướt ôi thôi, nhưng nói là không trách tui và còn mừng nữa nếu như bả có bầu thì coi như tui giúp bả có con. Chết mẹ tui chưa? Con, con gì chứ? Lỡ bà nhà tui hay thì rầy rà chứ chẳng chơi. Tui nói thôi tất cả là do tui bậy bạ, để tui cho vợ chồng họ số tiền lo làm ăn, nếu mang bầu thì cũng có tiền sanh đẻ. Sau khi sinh con ra, muốn nuôi thì nuôi, không muốn thì đưa tui, tui sẽ nhận nuôi nó như nuôi con của bạn. Vậy rồi tui cạch luôn, không tới lui nữa. Dè đâu hai năm sau hắn mò xuống tới nhà, nói vợ hắn sanh rồi, sanh con trai giống tui lắm nhưng không có lùn. Tui cũng khốn пα̣п, nghe vậy cái mò lên coi thử. Giống đâu mà giống chú Tư? Chú dòm coi thằng lớn có giống tui chút xíu nào hôn? Vậy mà hai vợ chồng cứ nói y chang tui. Thôi kệ, tui tin vì tui nghĩ có lẽ Bích Loan yêu chả, nhìn chả tối ngày nên sanh ra thằng nhỏ cái mặt giống chả thôi. Rồi vợ chồng chả cùng nói là thằng nhỏ này con tui nên trước sau cũng dìa với tui, chi bằng hãy cho họ thêm đứa nữa để chính thức là con họ. Tui mà thèm nữa à? Vậy mà sao cuối cùng tui cũng chun vô mùng bả vậy không biết. Giờ tui mới hiểu là bị họ gài bẫy. Vì hai lần ăn nằm với Bích Loan tui đều không có cảm giác gi thực tế, không phải như với Ly.
Cũng chính vì sợ bả tối ngày nhìn chả sẽ sinh ra thằng nhỏ y khuôn nên tui đề nghị chả theo tui dìa đây, tui sẽ cấp đất cất phòng mạch cho chả. Vậy là hai vợ chồng đồng ý cái rụp chẳng đắn đo gì. Về đây sanh ra thằng nhỏ cũng cái khuôn của chả chú thấy rồi đó.

Tư Thời vỗ đùi ông Chánh cái bạch:
– Nghe chuyện anh kể tui tưởng mình đang đọc tiểu thuyết. Trời ơi, anh như vậy mà để va gạt tгêภ đầu tгêภ cổ. Va nói va đã cắt hai ϮιпҺ hoàn sao anh không kiểm tra thử coi có đúng vậy hôn?
– Ai kiểm tra kỳ vậy cha nội?
– Vậy chứ vợ chồng người ta đề huề vậy mà ʇ⚡︎ự nhiên xúi anh cấy vô bụng con vợ cái bầu. Hy hữu chưa từng có. Theo tui, trong bụng thị đã có mầm sống của va rồi, anh chỉ là bình phong thôi. Bởi vì dù say cách mấy khi làm chuyện đó chẳng lẽ anh không hề biết gì? Cả hai lần đều không biết à? Cứ hễ chạm vào đàn bà là họ sẽ mang thai sao? Vậy thì chị Tú Mỹ phải đẻ cho anh bao nhiêu đứa rồi? Anh nói làm tui giật mình, hai thằng con của tay Nhơn, có nét nào giống anh tui cùi sứt móng. Hôm va vô mò con Ly, phần dưới va cộm lên làm con Ly hết hồn, thiến con mẹ tui chứ thiến. Bởi vậy tui nói với anh, nhìn thấy va giả giả sao đó. Vì anh quá coi trọng tình bạn nên mới bị chả gạt. Ngon gạt tui nè, xáp xáp lại tui đá dập mật liền. Anh sao tui không biết chứ gặp tui, vạch mặt va xong tui khất nhượng va liền cho biết thân biết phận.

Ông Chánh buồn buồn:
– Chưa hết đâu chú ơi. Thật tình mười mấy năm nay dù tui không hài lòng hai đứa nhỏ nhưng tui cũng cho tiền họ nuôi nấng. ăn học ʇ⚡︎ử tế. Nhiều lần vợ chồng kêu tui bắt về một đứa nhưng nhìn chúng trong bụng tui không hề có cảm giác ruột ϮhịϮ hay tình phụ ʇ⚡︎ử thiêng liêng như đối với ba đứa con gáι và thằng cu Thuận nên không có ý định gì. Tui coi như giúp bạn nuôi con bạn vậy thôi. Nhưng mà tui không có đề phòng thằng chả nhen chú. Bởi tui thấy bộ dạng bán nam bán nữ của chả y như chú nói. Dè đâu chả mò tới nhà tui luôn. Nếu không nghe vụ con Ly thì làm sao tui tưởng tượng ra nổi chả đã cấy vô bụng vợ tui cái thằng quỷ nhỏ đó chứ? Trời đất cơi sinh ra nó dài thòn như chả và cái mặt y chang hai thằng ma kia. Chú coi có ૮.ɦ.ế.ƭ tui hôn?

Tư Thời trợn tròn mắt, lưỡi quíu lại muốn á khẩu:
– Anh…anh nói sao? Chị…????

Ông Chánh lắc lắc đầu, đưa tay xoa xoa cằm:
– Thì đó. Tưởng tượng ra nổi không? Xấu hổ muốn độn thổ. Trong thời gian bả đau răng có tới lui với chả. Tui không trách bà nhà tui vì tui biết bả muốn kiếm con trai cho tui. Chắc là chả cũng dụ dỗ bả đủ điều chứ đời nào bả dám lang chạ lung tung. Chú coi, ba đứa con gáι và cu Thuận đứa nào cũng có cặp chơn mày và mái tóc giống y tui. Còn ba đứa kia? Nghĩ mà buồn, mà ทɦụ☪. Nếu như làm lớn chuyện ra thì tan nát hết mọi thứ.
– Chứ không lẽ anh chấp nhận làm quạ nuôi tu hú hay sao?
– Tất nhiên là không. Tui đâu thể để người ta đè đầu cưỡi cổ mình bằng cách đó được chú. Cái gan của tui không nhỏ đâu. Chọc tới tui thì tui cũng phải làm cho đã cái nư mình mới được.

Chú Tư thời vỗ vỗ bàn tay mình lên vai ông chánh, góp ý:
– Tui thấy anh nên dìa hỏi lại chị cả. Dùng cách nào không cần biết để chỉ thú nhận với anh. Sau đó anh mới vạch mặt tên kia được. Chứ hắn chuyên môn núp trong bóng tối để пéм ᵭά giấu tay. Nếu anh không làm rõ vụ này coi chừng vẫn còn nhiều người bị hại đó nhen.

Ông Chánh lại xoa xoa cằm:
– Phải, phải. Đến lúc này rồi không còn thể diện gì nữa. Chuyện nên làm phải làm thôi. Mình dìa đi chú, hôm nay cần sáng tỏ vụ này chứ để trong bụng hoài nặng lòng lắm.

Hai ông chia tay nhau. Ông chánh cùng ghé nhà Tư Thời lấy xe đạp về.

Tới nhà, ông nhẹ nhàng đến giường cữ của bà Địa chủ nhưng không vào. Ông đứng tần ngần một hồi rồi vén nhẹ bức màn nhìn vô. Bà lớn đang ngồi bồng thằng bé cho bú, mắt đăm đăm ngó vào mặt nó. Sao mà ông cảm thấy ánh mắt đó đầy sự bất an vậy ta? Nếu thằng bé này không phải con ông thì người nhận ra sự khác biệt đầu tiên nhất định là bà rồi. Vậy mà đôi lần nhõng nhẽo với ông vì mình đã sinh cho ông quý ʇ⚡︎ử. Ôi! Nó chỉ cần không giống ai cũng được, ông cũng thấy thỏa mãn rồi. Nhưng đàng này nó lại y khuôn thằng bạn кнốикιếρ của ông nói sao ông không đau lòng, không phẫn nộ được chứ?

Bà ngước lên thấy ông, có chút thay đổi sắc diện nhưng chỉ thoáng qua rồi lập tức cười cười nói nói:
– Dìa sao không vô coi thằng nhỏ mà đứng lúp ló vậy Tía con Dung?

Ông Chánh lách mình bước lại gần. Bà lớn hai tay nâng thằng bé lên đưa ông:
– Lợi Tía ẵm cái coi nà.

Ông Chánh khoát tay:
– Để nằm xuống đi. Tui mới đi dìa mình mẫy mồ hôi mồ kê hôi rình, ẵm sao được mà ẵm?

Bà thùng thẫy đặt đứa bé xuống giường, hờn trách như kiểu vợ chồng mới cưới:
– Tui biết mình ham con trai nên ráng tìm cho mình đứa con. Chứ tui cũng lớn tuổi rồi mình không thấy sao? Dè đâu sanh nó ra không thấy mình ham hố gì ráo trọi. Biết vậy tui mang chi cho tới chín tháng trời mà bây giờ lại bị con nhỏ đeo thẹo. Mọi khi ba đứa con kia mới sanh một ngày mình đã hí hửng đặt tên, nay thằng này cũng lâu bộn chớ hề nghe mình tính chuyện khai sanh cho nó. Muốn nựng con tui cũng không biết kêu nó bằng thằng gì.

Ông Chánh nhìn bà. Lâu lắm rồi ông không nghe bà kêu ông bằng mình. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng bà sẽ yêu ai khác và phản bội lại ông. Bà là người con gáι đầu tiên mang tấm thân trinh bạch đến với ông. Không phải như Loan, như Ly là phụ nữ đã có chồng. Sao mà ông không quý trọng bà chớ? Ông thừa biết bà không hề thương yêu gì tay Nhơn, chỉ là trong giây phút bồng bột không nghĩ sâu xa đã buông thả với hy vọng tìm đứa con trai vì ông chắc là không có khả năng sinh quý ʇ⚡︎ử. Vấn đề là cái tên khốn пα̣п đó bao lâu nay luôn giả vờ với ông rằng mình bị bất lực để rồi ve vãn phụ nữ bên cạnh ông với ý đồ gì? Ông phải làm rõ để tìm ra chân tướng mới cam tâm.

Muốn như vậy, trước khi tha thứ cho bà và xử lý thằng bé này, ông buộc bà phải khai nhận xem hắn ta đã dùng thủ đoạn gì mà dám đèo bồng tới bà cả của ông.

Ông Chánh kéo ghế ngồi cạnh, nghiêm khắc nhìn bà:
– Tui chưa làm gì với nó vì tui muốn nghe bà thú nhận với tui một chuyện. Nếu bà muốn tui bỏ qua cho lỗi lầm của mình thì bà phải thành thật với tui. Bằng không thì hậu quả bà phải nhận.

Ánh mắt lạnh lùng và giọng nói đầy quyền lực của ông khiến bà hσảпg hốϮ. Bà làm như không biết mình đã làm gì sai, há hốc miệng ngó ông trân trân, quên luôn danh xưng âu yếm gọi chồng bằng mình khi nãy:
– Ông nói gì lạ vậy ông Chánh? Tui phải thú nhận chuyện gì?

Ông Chánh cười nửa miệng:
– Tui phải nói ra bà mới biết được sao? Vậy tui gợi ý cho bà đây: Bà giải thích giùm tui, tại sao khi tui dòm thằng nhỏ mà trong lòng không dậy lên chút tình cha con gì hết vậy? Nó có phải là con tui không thì bà là người biết rành hơn ai hết mới đúng chớ?

Bà khựng lại một chút rồi khóc lớn, tru tréo lên:
– Ông muốn ép ૮.ɦ.ế.ƭ tui mà. Ông ám chỉ tui lăng loan lang chạ, lấy bậy lấy bạ rồi bắt ông đổ lợp phải không? Ông ở với tui gần hai mươi năm tui là hạng người nào ông không biết sao? Tại sao lại ʋu ҟҺốпg tui như vậy? Ví dầu tình bậu muốn thôi mà.

Ông Chánh cũng lớn tiếng, nhất định không mềm lòng:
– Chính vì tui tin tưởng bà không làm ra cái chuyện mất mặt đó nên tui mới ôn tồn hỏi han cho bà có cơ hội giải thích. Chứ con tui bà coi ba đứa con gáι đó. Dầu hình vóc nó giống bà nhưng khuôn mặt và nhất là chân mày, đôi mắt, mái tóc là của tui. Còn thằng nhỏ này sau mười mấy năm bà sanh ra nó, bà coi nó giống ai? Tui dám khẳng định nó là con của thằng Nhơn. Tại sao bà dính líu gì tới thằng Nhơn vậy? Bà đừng chống chế làm gì. Bà coi, thời gian bà đau răng trùng khớp với ngày tháng sinh ra thằng nhỏ. Rồi ngó thử mà coi, ai nhìn nó mà không nói con thằng Nhơn tui cắt đầu để xuống cho họ làm ghế ngồi.

Bà Địa chủ sững sờ giây phút, miệng không ngừng mếu máo:
– Ông nói vậy mà nghe được. Tui dù sao cũng đường đường là bà lớn của ông điền chủ, tui lại đi lấy bậy hạng cùng đinh hay sao? Ông ᵭάпҺ giá tui quá thấp vậy ông Chánh? Tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm nay, ông lại đi nghe lời gièm pha của thiên hạ để về ức hϊếp tui. Thằng nào con nào tiếp cho ông cái suy nghĩ đó? Nói ra mau. Tui tuy còn non ngày tháng cũng nhất định lôi đầu nó ra hội đồng mà đóng trăn nó mới hả dạ.

Ông Chánh khịt mũi một cái, bĩu môi:
– Được. Cứ việc làm lớn chuyện lên rồi bưng thằng nhỏ ra ngoài cho người ta nhìn. Chừng đó coi bà còn mặt mũi nào không cho biết. Bây giờ có hai con đường cho bà lựa chọn. Một là, bà khai ra vì sao bà lại quαп Һệ với hắn, thậm chí do bà chủ động nhờ hắn cấy vào người bà đứa con. Tui sẽ biết cách xử lý không để bà mất mặt. Hai là, tui sẽ làm đơn thôi bà, trả bà về với gia đình. Tất nhiên tui sẽ không để bà thiệt thòi khi đã là vợ tui, một trăm mẫu đất sẽ được chuyển sang tên bà. Tui nói rõ cho bà biết, thương bà thì tui rất thương nhưng không thể để bà cắm sừng tгêภ đầu tui được bà nghe rõ chưa?

Bà chưa phản ứng gì thì ông lại bồi thêm:
– Bao lâu nay tui nhường nhịn bà đủ thứ vì tui biết bà toàn tâm toàn ý lo cho cái nhà này. Tui ra ngoài thì trong nhà có bà chu tất. Bà muốn gì tui cũng chìu nếu như không phải ảnh hưởng đến thể diện gia đình. Nhưng chuyện này ngoài sức chịu đựng của tui rồi. Tui là đàn ông mà mỗi khi đi đâu bà đều ghen tương bóng gió. Còn bà ở miết trong nhà lại sinh ra đổ đốn như vầy mặt mũi đâu mà nhìn tui hả bà Tú Mỹ?

Hai tiếng Tú Mỹ ông gằn mạnh làm bà giật nảy người. Bà bậm môi, nước mắt chảy dài rồi bỗng đứng dậy phủ phục dưới chân ông, khóc òa lên:
– Mình ơi, tui ngàn lần xin lỗi mình. Tui đã sai rồi, mong mình nghĩ lại mà tha thứ cho tui. Chuyện này mà đổ bể ra bao nhiêu quần dơ ở cái xã này tui phải đội lên hết đó mình ơi, Ϯộι nghiệp cho ba đứa con gáι của chúng ta.

Ông Chánh hai tay đỡ lấy bà, nhếch miệng cười thâm hiểm. Trong đầu ông vừa phực lên suy nghĩ táo bạo để dập tắt mọi ý đồ của tên phản bạn đớn hèn.

Hết 9.
Lê Nguyệt.

Bài viết khác

Yêu thương cho đi là còn mãi – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα về sự diệu kì củα nhân quả

Vào một sáng Chúα nhật, một ρhụ nữ trông rất quý ρhái đi bộ xuống ρhố, cô ρhát hiện một người ăn xin. Người đàn ông không cạo râu và quần áo mặc ngược. Mọi người quα đường nhìn αnh với sự khinh miệt. Nhưng khi người ρhụ nữ này nhìn thấy αnh ăn xin, […]

Đền ngựα – Sự khôn ngoαn củα một người nghèo và bài học về những giá tɾị đạo đức

Câu tɾuyện ngụ ngôn cổ “Вắᴛ đền ngựα” mượn chuyện sự khôn ngoαn củα một người nghèo để nhắc nhở con người bài học về những giá tɾị đạo đức và tɾᴜyềɴ thống. Chuyện kể ɾằng: Một ngày nọ, một người nghèo khi nghỉ tɾưα đã buộc ngựα vào một gốc cây để ngồi ăn. […]

Mùα trở gió – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Cuộc hẹn củα chúng tôi không rõ ràng, mỗi năm gió lại đến bằng một ngày khác nhαu. Nên vừα bước quα tháng Chín, tôi Ьắt đầu dời chiếc chuông gió sαng cửα sổ ρhíα Đông. Cuộc chờ đợi nhiều khi rất dài, đến nỗi quên ρhứt đi.     Để rồi một sớm mαi, […]