Người trong bóng tối 8
8.
Tгêภ đường đi, Tư Thời nói với ông Chánh:
– Trong cục đó hình như ai cũng biết thằng nhỏ là con anh. Ta nói như cắt mặt để mừ. Y chang cái mặt anh thu nhỏ lại. Giống gì mà giống kỳ cục, bà Lớn thấy cái là tiêu luôn. Anh coi liệu làm sao chứ tình trạng này không giấu lâu được đâu. Chắc hồi có bầu con Ly nó nhớ về anh nhiều nên sinh ra thằng nhỏ giống y hệt cha nó vậy.
Ông Chánh thở dài:
– Thú thiệt với chú, thằng nhóc bà vợ tui sanh ra không có nét nào giống tui hết trơn. Dòm nó như không có cặp chân mày vậy mới ngộ chứ. Mà chú coi, ba đứa con gáι của tui chưn mày đứa nào cũng rậm rì thiếu điều phải cạo bớt đó.
Sắp đi ngang nhà Nhơn, bất giác ông Chánh níu tay Tư Thời lại:
– Ghé anh Nhơn chơi chút rồi đi chú.
– Tui với va cũng ít khi nói chuyện với nhau. Nhìn bộ dạng bán nam bán nữ của va tui chướng mắt quá trời. Đành rằng tai пα̣п không lường trước khiến va ra nông nỗi vậy nhưng dẫu sao cũng đã từng là đàn ông sức dài vai rộng, đâu thể ẻo lả kỳ cục vậy chứ.
– Ẻo lả sao? Tui thấy ảnh cũng bình thường mà?
– Bình thường con mẹ tui á. Ngó xa xa thì bình thường nhưng lại gần thì khác à. Mà sao cha nội này theo anh thì sao hổng biết chứ tui thấy chả giả giả kỳ kỳ anh ơi.
– Giả giả kỳ kỳ là sao chú?
– Nói hổng có được. Nhưng nhìn vô tư cách con người mình không có lòng tin.
– Chứ không phải ở đây người ta coi trọng ảnh lắm sao? Nói ảnh nhổ răng mát tay và ăn nói mềm mỏng?
– Là với đàn bà con gáι thì vậy anh ơi. Chứ đàn ông tới va lạnh nhạt lắm.
– Tui thì nghe nói nếu đã thay đổi giới tính thì cũng thay đổi sở thích. Vậy lẽ ra ảnh phải khoái đàn ông chứ hén ta?
– Vậy tui hỏi thiệt anh, sao anh biết va không còn khả năng đàn ông?
– Ảnh ʇ⚡︎ự khai với tui chứ ai?
– Mà sao anh tin va nói thiệt?
– Ảnh gạt tui làm gì? Tụi tui quen biết nhau từ hồi còn đi học lận mờ.
– Không biết quαп Һệ của hai người ra sao chứ tui không tin cha nội này.
Những lời của Tư Thời làm ông Chánh chùn bước. Ông không muốn tới nhà Nhơn nữa. Phải nhìn mặt thằng cu con của Ly trước rồi quyết định sau. Có thể hai đứa con do vợ Nhơn sinh ra không phải của mình hổng chừng. Nhơn gạt được ông thì cũng gạt được những người khác.
Đi ngang nhà Năm Chà cà thụt, vợ Năm Chà thấy ông hai tay ҳάch hai túi đồ thì cười cười:
– Ông Hai đi thăm thằng nhóc phải hôn? Thằng nhỏ thấy cưng lắm.
Ông Chánh biết vợ năm Chà muốn ám chỉ điều gì. Người có tịch thì nhúc nhích, lại nữa, chị ta đã cất công nuôi Ly và chăm sóc cho con ông ròng rã thời gian này. Ông quay sang cười với chị:
– Ủa? Hôm nay thím không ở trỏng với cô ấy ha?
– Con mới chạy dìa cái rẹt để giặt đồ cho cha con ảnh. Trời ơi vài bữa phải dìa giặt đồ rửa chén ông ơi. Cha con nó ở nhà bày binh bố trận dọn dẹp muốn ૮.ɦ.ế.ƭ hà. Ông vô trước đi, con phơi đồ lên rồi vô liền.
– Chú Năm nó đâu?
– Ảnh đi gặt rồi ông. Hôm nay gặt vần công cho anh Lọ Nồi. Vô vụ rồi cực lắm ông ơi.
Hai người tà tà vào chòi vịt. Trong bụng ông Chánh nôn nao khó tả. Ông không hy vọng con của Ly giống y chang mình, ông chỉ muốn con của bà Tú Mỹ giống ông thôi. Chỉ cần nó có cặp chân mày rậm và tóc tai đen nhánh như ba chị của nó là ông mãn nguyện rồi mặc cho nó dài thòn như mẹ nó ông càng vui mừng. Nhưng nhìn thấy bộ dạng thằng nhỏ ông đã thất vọng lắm. Bây giờ, ông chỉ muốn nhìn mặt thằng con mà ông tin chắc nó là con của mình thôi.
Ly đang ngồi xông hơ cho con, nghe tiếng Tư Thời và ông Chánh thì mặt đỏ bừng vì vui mừng. Cô bê thằng nhỏ ra chào. Tự nhiên ông Chánh đưa tay đỡ lấy. Tim ông ᵭ.ậ..℘ thụi thụi khi nhìn đứa bé chưa đầy tháng tuổi. Trời ơi, ông không thể nào tưởng tượng ra được, đây là khuôn mặt mình thu nhỏ lại gắn vào cái đầu tròn trịa của đứa con trai. Thằng nhỏ mát sữa, bụ bẫm đáng yêu kỳ cục. Bất giác ông kề mũi vào má nó. Thơm. Thơm mùi trẻ con và thơm luôn tình phụ ʇ⚡︎ử đang trỗi dậy mảnh liệt trong tιм ông.
Và bỗng nhiên ông Chánh cảm thấy sao mà lạ quá. Sao mà khi ông ôm thằng cu do bà vợ chính thất sinh ra thì trong lòng không dâng lên một tình cảm ngọt ngào thiêng liêng như thế này. Nãy giờ khi nghe Tư Thời nói thằng bé con Ly giống y chang ông, ông mới ngầm so sánh ba đứa con trai mà trước nay ông luôn nghĩ là con do chính mình tạo giống là không có nét giống mình. Ừ thì cho Là lão Nhơn gạt ông đi, nhưng tại sao ngay cả đứa nhỏ do bà cả sanh cũng có nét giống Nhơn là sao? Điều này vô lý lắm. Giữa Nhơn và Tú Mỹ chắc chắn không có mối liên hệ nào ngoài thời gian bà cả Tú Mỹ đau răng nhờ Nhơn chữa. Mà chẳng lẽ chuyện đực cái xảy ra ngay trân cái lúc bà đang đau răng hay sao? Rồi bỗng nhiên ông sực nhớ ra. Đúng! Sau khi ông làm chuyện đó với Ly thì cũng là lúc bà cả đau răng, nha sĩ Nhơn có tới lui khám cho bà, sau đó chính bà đến nhà Nhơn để nhổ bỏ. Chẳng lẽ trong thời gian đó đã xảy ra chuyện cho nên bà sinh sau Ly nửa tháng? Trời đất, sự thật mà bà mang thai của Nhơn thì rầy rà lớn chuyện rồi. Cha nội này đã gạt ông bao nhiêu năm nay hay sao? Lý do gì mà hắn nói rằng hắn đã mất khả năng đàn ông và vì tình bạn ông đã từng giúp đỡ hắn mà hắn sẵn sàng cho ông gửi nhờ đứa con vào bụng Bích Loan vợ hắn? Mà thôi, chuyện đó để giải quyết sau. Bây giờ ông phải tận hưởng giây phút bên đứa con trai ɱ.á.-ύ ϮhịϮ của mình cái đã.
Ông Chánh âu yếm hỏi Ly:
– Tính đặt tên gì?
Ly mặt mày đỏ bừng, cúi đầu xuống:
– Con chờ ông đặt tên cho nó.
– Em họ Hồ phải không?
– Dạ.
– Trước mắt khai sinh cho con theo họ mẹ là Hồ Thuận đi. Sau này Qua công khai thì sẽ thêm họ Lê cho nó là Lê Hồ Thuận.
Ly vui mừng hớn hở:
– Dạ. Trăm sự con nghe theo ông.
Ông Chánh ôm thằng nhỏ vào lòng, hôn váo má nó. Đứa bé chưa được hai mươi ngày tuổi, chưa ý thức được gì nhưng bỗng nhiên mỉm cười chúm chím với ông, ông Chánh nghe trong lòng mình dậy lên một tình thương trìu mến lạ kỳ cho cả mẹ lẫn con.
Ông dịu dàng nhìn Ly rồi hướng mắt vào hai cái giỏ ҳάch để dưới đất ông vừa mang vào:
– Có một số đồ cho em bé và mẹ. Có cả đồ bồi dưỡng trong đó. Em coi soạn ra dùng. Thiếu cái gì thì nói với chú Tư Qua sẽ đem vào cho nghe hôn?
– Con không thiếu gì đâu ông. Tiền ông cho hôm bữa con vẫn còn đây nè.
– Để lát Qua cho thêm rồi coi trả công cho vợ Năm Chà. Người ta đã bỏ chuyện nhà vô phụ mình cả tháng trời.
– Dạ.
Chú Tư Thời thấy ông Chánh coi bộ ham con nên muốn để cho hai người chia sẻ với nhau chút. Chú bèn nói:
– Anh ngồi đây chơi với thằng nhỏ chờ tui qua nhà hai thằng Túc, Chuẩn thăm coi tụi nó mần ăn ra sao cái nhen.
– Ừa. Chú đi đi.
Ly lẹ miệng nói:
– Đi chút quay lại chỗ con ăn cơm nhen chú Tư. Hôm qua anh Ba Kho quẹt đem lợi cho con cả chục tôm càng con kho tàu đỏ au ngon lắm.
Ông Chánh giật mình, trố mắt nhìn Ly:
– Ối trời trời. Sanh đẻ mà ăn ba cái đồ phong đó sao đặng? Sao hổng nhờ thím Năm mua ϮhịϮ hay cá đồng dìa ăn mà ăn gì bất nhơn vậy ha?
– Không sao đâu ông. Ở ruộng mà ăn tôm kho tàu là bình thường thôi mừ. Hồi chưa dìa đây ở, nhà kia có kho thì con cũng chẳng xơ múi được gì. Nay thì muốn ăn là xuống ruộng mò một hồi lềnh khênh luôn mặc sức mà ăn.
Ông Chánh nhìn Ly bằng đôi mắt đầy thương cảm:
– Tội hết sức hôn. Thôi từ nay đừng lo gì nữa. Hãy ráng giữ gìn sức khỏe lo cho thằng nhỏ là tốt rồi.
Ông Hai cứ ẵm thằng cu Thuận mà nhìn hoài, mặc cho Ly lúi húi nấu cơm. Chú Tư Thời qua hàng xóm. Chị Năm Chà cũng vừa vô tới, thấy Ly lui cui dưới bếp chị nạt ngang:
– Đi lên. Còn non ngày tháng làm gì rị mọ ở đây vậy?
Ly cười hề hề:
– Em tính nấu cơm cho ông Hai và chú Tư ăn luôn thể.
– Để tui nấu cho. Sanh đẻ mà hổng kiêng cữ gì ráo sau này mỏi gối chồn chưn ʇ⚡︎ự mình chịu chứ ai chịu cho mình? Thấy tui hôn? Tui sanh hai lần mà còn khỏe re. Bị hồi đó má tui nuôi kỹ lắm. Còn trong tháng không hề cho động móng tay à nhen. Thôi đi lên đi, bắt nồi cơm là xong chứ gì, đồ ăn thì có sẵn rồi.
Nhóm lửa nấu cơm xong, chị Năm lên ngồi nép bên bộ vạt tre Ly mới mua trước khi ở cữ, chỗ này dùng để cho đứa bé ra tháng nằm chơi.
Ông Chánh đang ôm thằng nhỏ ngủ ngây ngất tгêภ tay, Ly nói:
– Ông đưa nó cho con để xuống chứ ẵm hoài nó quen, mơi mốt không bỏ xuống được cái ૮.ɦ.ế.ƭ con à.
Ông Chánh luyến tiếc:
– Qua ôm nên nó ấm mới ngủ ngất vậy chứ. Em lấy gối lót ra đi Qua để xuống cho. Qua cũng rành vụ nuôi con nít lắm à.
Ông Chánh đặt thằng cu xuống vạt, Ly đã kê sẵn cái gối nhỏ xíu ở đó. Ông sửa bộ cho nó nằm ngay ngắn rồi kéo mền đắp ngang bụng cho con. Chị Năm chồm tới nhìn thằng nhỏ ngủ say sưa, mặt chị hớn hở, vui lây niềm vui của Ly rồi bất chợt buột miệng:
– May hồn may vía. Cô Ly này mà hổng làm dữ là cha nội Nhơn thêm tay thêm chưn cho thằng nhỏ rồi.
Ông Chánh sửng sốt:
– Thím nói vậy là sao thím Năm?
– Ủa? Chứ bộ cô Ly không nói với ông sao? Khi mà cổ chưa biết mình có bầu, cha nội Nhơn đêm hôm cứ chui vô hoài. Cổ tưởng chả bị bất lực nên không đề phòng dè đâu chả hừng hực như trâu. Còn nói do ông kêu cổ cho Ly có đứa con nữa. May hồn cô Ly ᵭ.ậ..℘ cho một trận mang đầu ɱ.á.-ύ dìa. Đã vậy còn tới lui mấy lần tàn là ban đêm không. Sau đó nhắm mòi không được nên ban ngày ban mặt vô nói phải quấy là ông Hai kêu ổng thử bụng Ly coi có đàng hoàng hôn rồi năn nỉ cô Ly đừng buồn ổng, đừng giận ông Hai nữa đó.
Ông Chánh nghe lỗ tai mình kêu rắc rắc, ông giận run ϮhịϮ, nghiến răng trẹo trẹo ngó Ly:
– Ai kêu thằng chả hồi nào? Vụ vậy mà sao em không nói với Qua?
Ly hoảng sợ với thái độ của ông, nhưng cô vẫn ʇ⚡︎ự tin mà nói lớn rõ ràng:
– Hôm con biết mình có mang, ông và chú Tư vô con đã định nói nhưng lu bu một hồi quên khuấy đi. Mà tại vì ông nói ổng không có khả năng đàn ông nên con không nghi ngờ gì, ai dè ổng sàм sỡ quá mức, chừng đó con mới nhận ra ổng là đàn ông chắc cú. Con đuổi thẳng cổ nhưng ổng cứ lì lợm, xém chút con ᵭ.ậ..℘ cái đèn pin lên đầu phun ɱ.á.-ύ rồi. Mấy lần như vậy luôn á. Sau đó ổng xin lỗi rồi biến luôn tới nay.
Ông Chánh nghiến răng thật chặt. Nhơn. Thằng bạn кнốикιếρ. Hắn muốn gì ở ông đây? Bao nhiêu chuyện ông làm cho nó chưa đủ sao? Hai lần vợ nó có mang nó đều nói là của ông vì nó bị mất khă năng đàn ông rồi. Ông quá tin bạn nên cho dù mặt hai thằng nhỏ không có vương một nét nào của ông, ông vẫn chịu nhìn nhận vì ông cho rằng vợ hắn vẫn thương yêu hắn, nhìn hắn mỗi ngày nên đứa bé sinh ra giống hắn là phải rồi. Có ngờ đâu, hắn thò đuôi vô tới nhà ông rồi bò ra tới ruộng tìm Ly. Thằng khốn пα̣п này có ý đồ gì vậy? Ông có thể làm ngơ coi như không biết gì được hay sao?
Có phải ông là kẻ hèn hạ ve vãn vợ bạn rồi ăn nằm với cô ấy đâu? Mọi chuyện có đầu mới có đuôi chớ. Nhất định ông không thể nào làm quạ nuôi tu hú được. Nếu hai đứa con của hắn và con bà lớn là giọt ɱ.á.-ύ của Nhơn thì điều này hắn đã cố tình bày binh bố trận từ rất lâu. Phải vạch mặt kẻ trong bóng tối muốn hãm hại ông để coi mục đích và dụng tâm của hắn ta là gì.
Tư Thời qua, thích thú cười nói với ông Chánh:
– Tui nói cho anh nghe mà ham. Năm nay anh có thêm thằng con này là điềm hên lắm đó. Bốn thiên vịt lớn như thổi, lúa ai cũng nặng bông trĩu hột, trúng hết thân. Hai thằng Túc, Chuẩn đi gặt mướn cho mấy đứa kia suốt cũng có bạc xài. Ta nói vua hiền thần trung, dân giàu nước mạnh không sai. Kể ra, hai đứa con anh xuất hiện lúc này thật phải quá, đem lại may mắn cho anh.
Ông Chánh liếc Tư Thời:
– Chú được cái nói cho mát bụng người ta. Lúa năm nào hổng trúng mà nói vậy? Em Ly đây đàn bà một thân một mình nuôi cả thiên vịt không hao hớt một con huống chi hai người kia trai tráng lại có đủ vợ đủ chồng? Thôi coi cơm nước rồi dìa cha nội. Đi từ hừng sớm tới giờ.
Ăn cơm xong thì thằng cu thức dậy ọ ẹ, ông Chánh lại ẵm nó lên, xi đái rồi nựng nịu một hồi mới chịu đặt xuống. Tư Thời ghẹo:
– Anh nói đi. Nói vầy nè: “ Ngoan ngoan Tía cưng tía cưng nen cục vàng, mau nhớn chạy nhảy rồi Tía cõng đi chơi nen cục vàng”. Ha ha ha…nói đi nó nghe được liền đó.
Ông Chánh thích thú ᵭ.ậ..℘ vào vai Chú rồi móc túi ra đưa Ly cục bạc, dặn dò:
– Thèm muốn ăn gì thì nhờ thím Năm mua cho ăn để đủ sữa em bú nhen.
Ly ngần ngại cầm xấp tiền:
– Dạ, con biêt rồi. Con trọng ơn ông. Nhớ hồi có bầu ông cứ dặn thèm gì thì ăn chứ đừng để sau này con nó nhễu nhão. Ông thấy hôn? Thằng nhỏ sạch trơn khô queo có nhễu miếng nào đâu?
– Ừ. Qua dặn lần vậy thôi. Giờ Qua dìa, vài bữa sẽ vô chơi với thằng nhỏ. Nhớ lời Qua dặn đặt tên con là Hồ Thuận nhen.
– Dạ. Con nhớ rồi.
Ông Chánh nhìn Ly một cái nữa mới bước ra. Ông chạnh lòng khi nhận thấy ánh mắt đầy lưu luyến và yêu thương Ly đang nhìn mình. Chắc là cô mong nhớ ông lắm mà chẳng dám nói. Ông ʇ⚡︎ự hứa với lòng là sẽ thường xuyên vào đây, ít nhất ông cũng bên cạnh con trai trong thời gian nó còn đỏ hỏn.
Hai ông già dắt nhau ra về. Trước cửa mấy chuồng vịt, ông Chánh khoan khoái nhìn vịt tràn ra trắng cả một vùng ruộng rộng lớn. Ông đứng lại nhìn ngắm một hồi mới bước đi. Qua khỏi ruộng vịt một đỗi, ông bùi ngùi nói với Tư Thời:
– Chuyện tay Nhơn vô ve vãn con Ly chú biết hôn?
– Chừng tui biết là va hết vô đây rồi.
– Sao chú không nói với tui?
– Tui tưởng Ly nói với anh rồi chớ? Với lại, va cũng đâu có xơ múi gì được mà lo anh ơi. Anh đã từng nói vậy mà phải không?
– Nếu hắn không xơ múi gì được thì cất công mò vô đây làm gì? Tui lầm hắn rồi.
Tư Thời trố mắt:
– Va có vợ con hẵn hòi, nói láo với anh để chi?
– Để gạt tui chớ chi. Hôm nay tui phải làm rõ vụ này. Chú có muốn coi kịch hay hôn? Đi theo tui thì chú sẽ hiểu hết. Tui tin tưởng chú sẽ một bụng với tui. Nhất định tui sẽ không bỏ qua cho tên đá cá lăn dưa đã núp trong bóng tối che mặt giấu tay lừa gạt tui mười mấy năm trời.
Hết 8.
Lê Nguyệt.