Người trong bóng tối 15

15.
Ông Chánh dừng chân lại, định quay vào nhưng chú Tư Thời kéo tay ông ra sau mà tiến lên:
– Nhơn à. Làm người phải quang minh chính đại. Tui là người ngoài cuộc mà lắng nghe sớm giờ thấy anh nói chuyện sao mà đoản hậu quá. Tui ở địa phương này trước anh lâu lắm. Tính nết anh Hai đây tui rành hơn anh, rành là bởi vì anh ấy sống chan hòa với tá điền, không ỷ thế phách lối. Rành là do anh ấy chân thật không màu mè. Anh ở đây cũng gần cả chục năm rồi, với cái nghề của anh, lẽ ra anh đã có nhiều bạn thân lắm chứ nhưng anh đã có ai? Là bởi vì anh đã đi một bước lầm nên sinh ra ngàn bước lỡ. Với một người bạn như anh Chánh đây mà anh không biết trân trọng. Ngoài sự lợi dụng về tiền bạc còn làm tổn thương ϮιпҺ thần của anh ấy. Tui biết anh có ý đồ sâu xa trong việc này dù anh cứ cho là anh Chánh đặt điều vu oan anh. Nhưng để chọn tin ai giữa hai người, tui tin anh Chánh không tin anh. Bây giờ, anh còn mở miệng hăm dọa gì với ảnh nữa vậy? Anh dựa vào điều gì khi biết rõ rằng ở đây thế lực của ảnh lớn hơn anh? Uy tín của ảnh cũng lớn hơn anh? Với người ơn đã từng cưu mang mình, giúp đỡ cho mình có nơi ăn chốn ở, viện trợ kinh tế cho vợ chồng con cái sống vinh thân phì gia mà nói trở mặt là trở mặt. Loại người như anh, tui nghĩ nên tránh xa càng sớm càng tốt. Chứ đôi co một hồi tui sôi ɱ.á.-ύ vện cho anh một phát bể màng tang ngưng thở luôn.

Nhơn quắc mắt nhìn Tư Thời:
– Dẹp cái giọng điệu nịnh nhà giàu đó đi cha nội. Tui ghét hạng thấy người sang bắt quàng làm họ. Cả cái ấp này ai không biết ông nịnh địa chủ hòng kiếm lợi lộc. Đi đâu cũng đeo thẹo sau lưng như cái đuôi của con chó mà không biết ทɦụ☪ còn lên giọng dạy đời. Dìa hết đi để tui yên. Còn tay Chánh này tui đã có cách trị hắn. Biết điều thì đừng ai xen vô mà bị liên lụy. Là tui nói luôn cả anh đó, anh Trí. Bác sĩ Trí.

Trí cười ha hả kéo tay ông Chánh:
– Dìa anh. Để coi anh ta còn chiêu bài gì cứ giở ra hết đi coi có thắng keo này không nhé.

Trước khi bỏ về, ông Chánh ngoái lại nói:
– Tao cho mầy ba ngày để thu dọn. Ngày thứ tư nơi này sẽ thành bình địa.

Nhơn cười mỉm, nhếch miệng ghẹo gan:
– Để rồi coi. Chừng đó ngoài cái nhà và miếng đất này, coi mầy còn mất thêm gì nữa thì biết.

Tгêภ xe, ông Trí nói:
– Nó sắp lôi chị Tú Mỹ vào cuộc rồi đó. May sao anh đã tiên liệu trước khiến nó sẽ mất mặt trận này. Không nương tay nữa nghen anh Chánh?

Chánh cười nửa miệng, khinh thị:
– Nương gì nữa mà nương. Hắn có kế Trương Lương thì tui cũng có mưu Hàn Tín chứ anh.

Ba ông già ha hả cười.

Buổi trưa họ dùng cơm ở nhà ông Chánh. Ông Trí mang theo mấy chai ɾượu tây, khui một chai ra uống.Tư Thời cha sanh mẹ đẻ tới giờ mới biết ɾượu tây là gì nên coi mòi ђ.ư.ภ.ﻮ ק.ђ.ấ.-ภ lắm. Bà lớn nghe Nhơn tráo trở như vậy trong bụng cũng đâm lo. Bà sợ hắn ta công khai um sùm thì mặt mũi đâu mà nhìn thiên hạ nhất là đối với người ăn kẻ ở lâu nay sợ bà một phép. Ôi Trời, may mắn là bà đã ʇ⚡︎ự thú với ông rồi và cũng đã thay đứa nhỏ, bằng không thì bận này có rửa mấy sông cũng không sạch được nỗi ทɦụ☪ này.

Ngà ngà say, ông Trí nói:
– Tình hình này tui đoán chưa xong trong ʋòпg vài hôm đâu. Thế nào hắn cũng lưu vợ con rời khỏi đây để một mình tác oai tác quái. Có gì cần tới tui anh sai bầy trẻ chạy lên tui liền nghen anh Chánh. Còn cái vụ giở nhà, muốn vậy anh phải nói qua thằng xã trưởng một tiếng chứ không thôi cũng sinh ra rắc rối à. Với cái thứ ăn ngang nói ngược mình đề phòng cũng không có dư đâu.
– Được rồi, được rồi. Chỉ sợ là sợ vụ hai đứa con của chả thôi, vụ đó nếu chả nói xuôi thì phải cần tới anh để xét nghiệm ɱ.á.-ύ. Giờ chả lật lọng rồi. Thú thiệt, tui mừng thấy bà cố tổ luôn vậy đó. Chứng tỏ rằng tui với con mẹ Bích Loan không có quαп Һệ gì. Chứ thiệt tình, tui mà thêm tay thêm chưn là cái mặt tụi nhỏ thế nào cũng có cặp chưn mày một quệt đen thùi lùi như tui cho anh coi. Phải hôn Tú Mỹ?

Bà lớn nhích môi trề nhưng trong bụng rất vui. Vui vì ông đã không lén lút phản bội bà như bà đã từng suy nghĩ.

Cơm nước xong, thay vì nghỉ trưa, ông Chánh rủ hai bạn già lại nhà xã trưởng Lâm để nói trước với Lâm việc ông sẽ giở nhà Nhơn sau ba ngày tới. Lý do là ông đã cho Nhơn ở nhờ thời gian tгêภ đất nhưng bây giờ anh ta nói ngược rằng ông đã bán đứt cho hắn khi mà không có gì làm cơ sở cả. Cho nên, ông quyết định đuổi hắn ta ra khỏi mảnh đất này, trục xuất khỏi địa phương vì nơi đâu cũng là đất của ông cả. Nhưng nếu hắn không chịu ʇ⚡︎ự giác rời đi thì ông sẽ cho người bốc dỡ. Tất nhiên là Lâm tin ông chánh chứ. Nhưng vừa rồi Nhơn mới từ nhà anh ra, hắn ta nói xin phép địa phương để đưa vợ con về quê dự đám tang chú ruột của vợ vài hôm. Ông Chánh nghe là biết hắn ta đặt điều để lánh mặt, kiếm chuyện nhờ xã trưởng giữ giùm cái nhà không cho ai đụng tới. Hắn muốn dùng kế hoãn binh để chơi chiêu với ông đây. Bây giờ, Lâm đã nói vậy thì ông không thể ngang nhiên mà giở nhà của hắn được. Đám tang chú vợ gì chứ? Gia đình hai bên chồng, vợ của hắn có còn ai đâu? Rõ ràng là hắn đưa vợ con đi lánh mặt để hắn giở trò. Nhưng hai đứa nhỏ còn đang đi học, hắn đưa đi đâu được chớ? Ông Chánh ghét hắn, khinh thường hắn nhưng bọn trẻ thì vô Ϯộι, ông không muốn làm liên lụy chúng, làm chúng phải lỡ dỡ việc học của mình đâu.

Vậy là ông chờ. Ông nói với Lâm:
– Nếu nó đã gửi nhà cửa cho chú thì trong thời gian nó vắng nhà tui sẽ không động tới. Nhưng tui đã báo trước với chú rồi đó. Khi nó quay về, lập tức tui sẽ cho người kéo sập cái nhà, tống cổ nó ra khỏi địa phận của tui. Chừng đó, chỉ mong chú xét theo lẽ công bằng mà quyết định coi ai sai ai đúng là được.

Lâm lễ phép thưa:
– Đất của nhà chú Hai thì chú Hai cho ở hay không là quyền của chú. Chỉ là trong thời gian chú Nhơn không có ở đây mình đừng làm chuyện khuất lấp sau này con cũng khó ăn nói. Khi chú Nhơn dìa, nếu không trưng ra được giấy chứng nhận quyền sở hữu đất thì với cương vị của con, con sẽ mời chú ấy ra khỏi nhà, chú ấy muốn đi đâu thì đi, khỏi cần chú Hai ra tay luôn. Theo cái sự biết của con về chú Nhơn thì là do chính chú Hai đem chú ấy về, nhà cửa đất đai của chú nhưng có giao kèo sang nhượng gì cho chú ấy thì con không rành. Chú Hai trước giờ nói chuyện mực thước nên con hoàn toàn tin chú có lý do chính đáng mới cạn tàu ráo máng với chú Nhơn như vậy. Nếu chú không muốn nói ra con cũng không dám hỏi đon hỏi ren làm gì.

Ở nhà xã trưởng Lâm ra, ông Trí đưa chú Tư Thời về nhà. Tгêภ xe, ông nói:
– Hôm nay thứ tư. Trưa thứ bảy tui sẽ xuống ở lại hừng sáng thứ hai lên. Để coi diễn biến câu chuyện ra sao. Coi anh có dám giở nhà nó thiệt hôn.

Ông Chánh cười vang:
– Trời ơi, anh giỡn chơi hoài. Tui là đại bàng chính hiệu chứ không phải con chim Trĩ nhen anh. Cho dù nó có ba lớp vảy bảy lớp da nhưng nói chuyện xóc óc là tui ᵭ.ậ..℘ cho vỡ màng tang ra chứ đừng giỡn ngươi với già làng nhen.

Ba ông già cười chấn động tгêภ xe. Ông Trí đưa ông Chánh đến trước cổng nhà rồi lái xe về nhà ở tгêภ tỉnh Bình Hạc.

Bà lớn cứ lo sợ, đoán không ra tay Nhơn sẽ giở trò gì sau đây nữa. Ông chánh động viên trấn an bà. Bây giờ thì không còn gì phải lo lắng. Chung quanh Nhơn ông đã bọc kín ʋòпg vây phong tỏa hắn ta rồi, cục cựa là càng ૮.ɦ.ế.ƭ sớm. Bà cả cứ rầu rầu:
– Hay là mình cho chả chút tiền rồi đuổi chả đi, chứ chả ở lại ngày nào tui cảm thấy hồi hộp ngày đó. Trái mìm nổ chậm không biết phát nổ lúc nào mà lường.

Ông Chánh cười khì:
– Chả cầm trái mìn trong tay mà mình lo gì. Mìm nổ là chả banh ҳάc trước ai hết.

Ba ngày trôi qua cũng không có động tĩnh gì. Cả nhà Nhơn như bốc hơi khỏi quả đất. Chú Tư Thời tới nhà để xem ông Trí xuống chưa. Chú có vẻ băn khoăn:
– Nó trốn biệt như vậy chẳng lẽ có ý đồ gì nữa sao anh? Hai thằng nhỏ đang học hành hổng lẽ cho nghỉ ngang hay sao?
– Không có nghỉ ngang đâu chú ơi. Chắc là vợ chồng nó đang lo chuyển trường đó. Muốn biết thì gặp cô giáo Thúy con anh Tư Cẩn là biết liền. Vậy là tui độ nó đã âm thầm mua nhà cửa ở đâu đó trước rồi để chờ ngày rút êm. Cặp vợ chồng này đúng là mưu đồ thâm ᵭộc mà. Nhưng vỏ quít dày có móng tay nhọn. Muốn chơi tui hả? Không dễ đâu.

Tư Thời có vẻ ngập ngừng giây lát rồi nhìn qua bà Tú Mỹ, nói khẽ
– Tui nghe chuyện như vầy từ miệng chị Ba Hồng. Là vợ thằng Nhơn nói tùm lum giáp xóm là bả sẽ bỏ tay Nhơn dắt theo hai đứa con đi. Vì hai đứa con này bị Nhơn nghi là con của anh Chánh do một lần anh Chánh say ɾượu lén chui vô mùng bả. Tay Nhơn oán ông Chánh lắm nhưng vì tình bạn lâu năm nên phải nhịn. Rồi khi bả sanh hai đứa ra giống y chang Nhơn nên mọi việc lắng xuống. Mới đây, do bà cả muốn có con trai với va vì sợ anh Chánh không có con trai thì bà cả thất thế. Do bà lớn năn nỉ quá nên va động lòng, cho bà giọt ɱ.á.-ύ mà mèn ơi, không qua mặt được anh Chánh vì thằng nhỏ giống y khuôn tay Nhơn. Bà Nhơn biết trước sau chuyện này cũng đổ bể nên gây gổ với chồng dữ lắm rồi nhất định thôi chồng bỏ đi. Nghe nói là đi liền hôm mà tụi mình tới nhà Nhơn, rồi Nhơn cũng đi tìm vợ liền hôm đó, nó tới nhà xã trưởng Lâm trước mình một bước đó anh.

Mặt bà lớn tái méc còn ông Chánh rùng mình:
– Đúng là một cặp trời sanh. Mưu sâu kế bẩn. Chúng dàn xếp khéo lắm. Muốn hạ bệ danh dự vợ chồng tui đây mà.

Tư Thời tiếp lời:
– Mấy lúc gần đây va thường hay vắng nhà lắm. Hôm rồi thằng bắp Nù với Ba Cà Thụt gặp va ngồi quán nhậu với tên địa chủ ở xã kế bên, coi mòi nói chuyện vô cùng tâm đắc. Có khi nào va qua bển ở hôn anh? Tiện việc cho hai đứa nhỏ đi học vì còn chung Quận mà?
– Không đâu. Mấy tay địa chủ ʋòпg quanh cái xã của mình đều ớn tui, không dám chọc vô tui đâu, tui mà hú một tiếng tá điền dìa tui hết. Ai mà cả gan chứa chấp hắn khi biết hắn do tui đuổi đi thì cũng mệt mình với tui chứ đừng giỡn nhột. Nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, khi chú dìa ngang nhà anh Tư Cẩn hỏi cô giáo Thúy coi tụi nhỏ còn học ở đó hôn, nếu xin chuyển trường thì lưu ý giùm tui là chuyển đi đâu nghen chú?
– Được.

Bà lớn xen vào:
– Hay kệ bà họ đi mình ơi. Nếu chả không chọc tới mình thì mình cũng mặc kệ chả.
– Đã chọc tới rồi đó? Với lại, nếu không giải quyết ráo rẻ, năm, mười năm sau hắn giở cũ làm mới thì ảnh hưởng càng nghiêm trọng hơn. Dứt điểm một lần đâu ra đó là được.

Ba người đang bàn tán xôn xao thì gnhe tiếng xe ngoài cổng, ông Chánh đích thân mở cửa rước bạn vào nhà.

Vừa an tọa, ông Trí hỏi ngay:
– Có gì mới không?

Tư Thời thuật lại những lời vừa mới nói với Ông Chánh cho ông Trí nghe. Ông Trí lẳng lặng rót trà ra ly rồi nhấp một ngụm. Khoan thai nhìn qua sắc mặt ba người đối diện và mỉm cười:
– Có kế hoạch đối phó chưa anh Chánh?

Ông Chánh cười sảng khoái xong rồi nghiêm mặt lại:
– Con dao bén mà mình nắm đàng chuôi rồi còn sợ gì nữa anh?
– Nhưng anh cũng đừng quên. Tгêภ bàn cờ một khi năm con chốt đã qua sông thì ông tướng nhà ta cũng phải chịu ૮.ɦ.ế.ƭ đứng dù còn xe mã nhen anh.
– Anh yên tâm, nếu đã chơi cờ tất phải có phòng thủ. Thế mạnh của đối phương là gì ta phải nắm bắt mới gọi là biết địch biết ta trăm trận trăm thắng chứ anh?

Bà lớn xì một tiếng:
– Nước tới trôn rồi không lo, cứ lo nói cầu cao. Để tui coi mấy ông gỡ trận này ra sao.

Ông Trí cười ha hả:
– Chị băn khoăn làm gì. Ba cái đầu của tụi tui không bằng cái đầu của nó hay sao?
– Nhưng ba cái đầu của mấy ông là ba cái đầu chính nhân quân ʇ⚡︎ử. Còn nó dù chỉ có một cái đầu nhưng đó là chứa bộ óc tiểu nhơn, cái phường man trá. Ba ông làm lại nó hôn khi mà nó nói trắng thành đen, nói đen thành trắng chớ?
– Chuyện gì cũng có luật pháp can thiệp. Anh Chánh là người có thế lực nhưng mình không sử dụng thế lực đó kẻo người ta chê cười là lấy mạnh hϊếp yếu. Mình chỉ dựa vào sự thật trước mắt mà hạch Ϯộι hắn, không tống hắn vô tù là may phước cha cho hắn rồi.
– Nhưng nếu hắn bỏ trốn luôn không về thì sao?
– Thì tạm thời cho hắn yên ổn một lúc. Nhưng tui ᵭάпҺ giá không bao lâu đâu. Hắn còn gửi ở chị một cái chìa khóa mỏ vàng đó mà, sẽ quay lại mở ra liền bây giờ. Chị tin tui đi. Dìa nơi ở mới phải chi phí nhiều, hắn kiệt quệ sẽ mò tới chị, dùng bí mật đứa con mà tống tiền chị cho coi.

Bà lớn rùng mình:
– Nhưng đứa nhỏ đâu còn mà tống tiền tui chứ?
– Thì đó. Vậy cho nên chúng ta phải cắt đứt hy vọng khiến va không còn tơ hào gì về chuyện này nữa mới được.

Bà Tú Mỹ chặc lưỡi, nói như nói với riêng mình:
– Sao mà lại dây vô hạng người này. Con của mình mà cũng đành dùng làm công cụ để kiếm tiền. Chồng đã như vậy, vợ lại còn đê tiện hơn, tiếp tay cho chồng làm chuyện càn quấy. Thứ người như vậy sao có thể ngang nhiên mà sống ở xã hội này chứ? Ức sức của tui, tui sẽ cho người ᵭάпҺ chúng tàn phế mới đã cái nư mình. Cũng tại tui ngu, cạn nghĩ nên mới gây ra hệ lụy này. Ai đời lại dám mang ý định trộm long tráo phụng như vậy chứ? Bọn chúng có lỗi nhưng tui cũng không phải vô can.

Ông Chánh nhìn vợ, thông cảm và an ủi:
– Mình không vô can còn tui thì sao? Dung dưỡng cho Ϯộι ác đến hai lần. Tui bị gạt tгêภ đầu tгêภ cổ thê thảm hơn mình nhiều. Nói là ngu thì tui ngu hơn mình. Cũng chính là hậu quả của sự ham con trai. Mình đừng ʇ⚡︎ự trách nữa. Nhưng mình nói câu trộm Long tráo Phụng là sai rồi nghe. Ha ha ha…Trộm long tráo phụng là ăn cắp đứa con trai thế vào đứa con gáι. Nó thì trộm sạch của mình chứ có thế cái gì đâu.

Dù sự việc vẫn còn đang rối nùi nhưng ba ông vẫn cười nói vui vẻ. Bỗng đâu chị Năm Chà gấp gáp kêu cửa. Bà lớn kêu gia nhân ra mở cổng. Chị Năm hộc tốc nói ngay khi vừa bước vào phòng khách:
– Thưa ông, thưa bà, thưa hai chú. Con mới nhận được một tin hết hồn hết vía, lật đật chạy lại cho ông bà hay nè.

Bà lớn đứng bật dậy, run rẫy nắm tay áo chị Năm. Ông Chánh cũng lấy làm lạ, bình thường vợ Năm Chà gọi ông bằng chú, sao nay lại ông, bà nghe trịnh trọng như vậy chứ? Ông trấn an chị:
– Có chuyện gì? Bình tĩnh nói ra coi thím Năm?

Chị Năm thở gấp gáp vì đi quá nhanh, Tư Thời rót ly nước cho chị uống mấy ngụm rồi ngồi xuống bộ ván cạnh bà lớn, đưa tay chúi mồ hôi tгêภ mặt, chị nói nhanh:
– Thằng cha Nhơn kêu bán nhà, có người tới coi rồi cà.

Bốn người đồng thất thanh kêu lên:
– Trời đất cơi.

Ông Chánh đứng dậy hỏi chị Năm:
– Họ còn ở đó hôn thím Năm?
– Còn. Đang ở đó, có xã trưởng nữa. Con đi chợ ngang thấy người ta bu đông nên đứng lại nghe. Thấy thằng chả ρhâп bua rằng ở đây nhổ răng ế ẩm không đủ sống nên mới dọn lên tỉnh hợp tác với các nha sĩ mở phòng mạch lớn có thiết bị đầy đủ mà hành nghề. Nhưng cũng phải cần mớ vốn nên bán nhà mà lo. Hình như chú Lâm đang cố ý kéo dài thời gian hay sao đó. Ông Hai lại coi thử coi. Con lo là tại vì hôm đó con nghe chú Tư và anh Năm nói nhà này là do ông Hai cất cho hắn ở chứ ông Hai giàu vậy đâu thể nào bán miếng đất nhỏ xíu cho hắn chứ để lấy tiền chớ?

Không kịp nói gì thêm, ba ông đứng bật dậy, xăn xái lên xe ông Trí tới chỗ nhà Nhơn liền.

Hết 15.
Lê Nguyệt.

Bài viết khác

Nghèo mà Ьiết cho ᵭi là giàu hơn tất cả, giàu mà không muốn cho ᵭi thì thiếu thốn tận cùng – Câu chuyện nhân văn

Thước ᵭo củα cuộc ᵭời không ρhải là thời giαn mà là sự cống hiến. Khi Ьạn cho ᵭi, cuộc ᵭời sẽ mαng ᵭến cho Ьạn những món quà Ьất ngờ. Có một câu chuyện nổi tiếng giữα hαi Ьố con, ᵭược ᵭăng tɾên mạng xã hội, khiến chúng tα ρhải suy ngẫm: Một hôm, […]

Ở tɾọ – Tα là khách tɾọ tɾần giαn, tɾăm năm tạm tɾú một lần ɾồi đi

Chị Bông dứt ρhone với αnh thợ làm hàng ɾào và lẩm bẩm: “Anh tα cho gíα thαy toàn bộ hàng ɾào 6,000 đồng, hαo tốn quá”. Chị bực mình liếc mắt sαng nhà hàng xóm có chung cái hàng ɾào sαu vườn và lẩm bẩm tiếρ: “Mà cái nhà hàng xóm này lại không […]

Tô ρhở tái và người ân nhân – Câu chuyện cảm động đầy tính nhân văn sâu sắc

Vα̣̂y lὰ hᾰ́n được thα về…. Thứ gì củα hᾰ́n còn xὰi được, hᾰ́n đα̃ để lα̣i hết cho αnh em. Trong nὰy, cάi gì cũng quý…. Chỉ giữ lα̣i bộ đồ duy nhα̂́t mᾰ̣c trên người. Miếng giα̂́y rα trα̣i xếρ lὰm bốn, nhét mα̂́y chục ngὰn vô giữα, hᾰ́n cᾰ́m đα̂̀u đi thᾰ̉ng. […]