Người trong bóng tối 14

14.
Ông Chánh hỏi thăm chú Tư Thời về Út Anh, coi bộ có thích thằng nhỏ hôn? Có chịu đặt tên nó là Thảo hôn? Ly coi mòi cam tâm tình nguyện cho nó bú hôn? Nhìn cu Thảo có giống chồng Út Nga chút xíu nào hôn?

Tư Thời cười:
– Anh hỏi gì mà quá xá hỏi sao tui trả lời cho kịp? Út Anh mà không khoái thì tui ẵm về chứ để đó chi? Anh đặt tên là Thảo thì hợp tình hợp lý quá rồi, sao lại không chịu? Ly hai bầu sữa căng cứng, nói thiệt ra, ngoài cái vụ nó có cam tâm tình nguyện hay không thì nhìn sơ là biết nó cũng có cảm tình với thằng nhóc này lắm. Trời ơi, cho nó bú mà Ly cứ chớp mắt nước trong khóe mắt trào ra hoài đó. Cứ chắc lưỡi nói nhỏ với bà nhà tui:”Tội nghiệp, mới bây lớn mà…”.

Chú Tư giật mình biết nói hớ rồi, len lén nhìn bà lớn. Nhưng bà cũng không lỗi phải gì, chỉ thấy mắt bà cũng ươn ướt nhưng miệng thì cười cười.

Ông Chánh kể cho bà và Tư Thời nghe chuyện mình đi gặp Đốc tờ Trí và mời ông ấy xuống đây xét ɱ.á.-ύ nghiệm thân quαп Һệ cha con với hai thằng con trai của Nhơn. Ông nói luôn kế hoạch Trí muốn ông nhận hai đứa đó làm con cho tay Nhơn hụt giò chơi. Tư Thời thì đưa hai tay hoan hô nhiệt liệt ý kiến đó còn bà Tú Mỹ lại nhăn mặt nhăn mày. Bà nói:
– Ý vậy đâu được. Vậy là đem hai đứa đó dìa đây nuôi luôn sao?

Ông Chánh gạt phăng:
– Nuôi sao được mà nuôi? Phải chi không có chuyện gạt gẫm lừa đảo này mà hắn ૮.ɦ.ế.ƭ bất đắc kỳ ʇ⚡︎ử hay lâm пα̣п tui cũng sẵn sàng nuôi giùm con của bạn. Đàng này, hắn chơi tui một vố quá ๓.ạ.ภ .ﻮ, tui có phải là phật đâu mà mở lòng với hắn?
– Vậy mình tính bắt tụi nó dìa rồi sao nữa?
– Hắn cho bắt tui cùi. Nhưng tui chưa đoán ra hắn trở mặt như thế nào. Anh Trí nói để ảnh lo liệu. Thật ra, anh Trí không ưa tay Nhơn từ hồi còn học chung, ở chung để lấy bằng Thành Chung lận, sau này nghe tui đem vợ chồng hắn dìa đây có cản tui nhưng chuyện đã rồi. Với lại tui cũng không tiện nói ra nguyên nhân. Hai năm trước ảnh cưới vợ cho con trai đó mình nhớ hôn? Chị Trí thì bình thường nhưng coi mòi anh Trí lạnh nhạt với hắn. Dìa hắn cũng có phàn nàn với tui.

Tư Thời xen vào:
– Đốc tờ Trí có mắt nhìn người. Còn anh coi vậy mà không ngơ nhen. Tui ở chung xóm với hắn mà chớ hề ưa hắn à. Đàn ông đàn ang gì mà điệu hạnh, nói chuyện ẻo lả. Vậy mà có bữa tui nghe va hét thằng con rùm trời là trong bụng tui có ᵭάпҺ giá tay này sống hình thức liền. Nghĩ ra con mụ vợ của va cũng đáo để thiệt chớ, tiếp tay với chồng làm chuyện tồi tệ. Đạo đức, phẩm hạnh gì loại đàn bà đó. Kế của đốc tờ coi vậy mà hay à anh. Nhưng nếu như hắn muốn đầu xuôi đuôi lọt, kêu gọi lòng thương hại của anh mà chấp nhận để anh bắt đi một đứa như giao kèo thì anh tính sao? Bắt thiệt hả?
– Bắt dìa tế mụ nội tui ha chi? Nếu vậy thì tui nuôi thằng cu Thảo chứ Ϯộι gì đưa nó cho Út Anh? Để anh Trí dìa coi ảnh tính sao. Ảnh nói nội nhựt ngày mơi là ảnh dìa tới và xử hắn luôn trong ngày. Ảnh dìa đem theo dụng cụ trích ɱ.á.-ύ rồi đem ra nhà thương Quận mà xét nghiệm. Chỉ cần ảnh muốn thì cha con hay không là do ảnh thôi. Trước mắt là trích ɱ.á.-ύ nghiệm thân y chang hồi xưa, cho hai giọt ɱ.á.-ύ vào dĩa. Hắn không phục thì tính kế hoạch tìm nhóm ɱ.á.-ύ. Vợ chồng hắn chạy đàng trời.

Bà lớn cúi đầu xuống:
– Tui vái cho đâu đó rõ ràng để mình không bị hắn ҟҺốпg chế.
– Thua keo này hắn sẽ bày keo khác liền. Hắn đinh ninh còn cu Thảo ở đây, chính mắt vợ hắn thấy nó rồi. Chừng đó có kịch hay coi nè.

Nói chuyện một hồi thấy cũng khuya rồi, Tư Thời từ giã ra về. Ông chánh đưa chú ra cổng, dặn dò:
– Nhớ mơi đừng đi đâu nghe chú, ở nhà mình tam kiếm hợp bích quật sụm hắn. Tui với Trí có tình bạn lâu năm, thằng Nhơn sẽ đổ thừa tụi tui giở trò. Có chú là lão làng ở đây làm chứng nó sẽ câm miệng.
– Anh yên tâm đi. Tui luôn bên cạnh anh mà.

Hừng sáng hôm sau thì Đốc tờ Trí ʇ⚡︎ự lái chiếc huê kỳ bốn chỗ xuống tới nhà ông Chánh. Ông Chánh kêu ba đứa con ra chào. Bà Tú Mỹ cũng bồng cu Thuận ra cho ông nhìn. Trí tế nhị nên không nói gì sợ bà tổn thương nhưng trong bụng cứ thấy đã đã sao đó khi nhìn thằng nhỏ y chang ông chánh. Cái cô Ly nào đó chắc là mê cha nội lùn mã ʇ⚡︎ử này lắm nên mới sanh ra thằng con giống hệt cha nó. Bảo đảm thằng cu lớn lên sẽ lùn đũn như Chánh. Nếu không có vụ lùm xùm này thì trước sao cả làng cũng phát hiện ra nó là con của Chánh mà thôi.

Dọn bữa sáng cho cả nhà ăn xong. Ông Trí lái xe đưa ông Chánh tới nhà rước chú Tư Thời, Tư Thời nhỏ hơn hai ông chừng vài ba tuổi, Ông Trí biểu chú gọi mình bằng anh Ba như gọi Hai Chánh vậy. Xong rồi ba ông cũng tгêภ chiếc huê kỳ đến nhà vợ chồng nha sĩ Nhơn.

Chưa đậu xe nhưng nhìn cơ ngơi của Nhơn, ông Trí chặc lưỡi:
– Tất cả những thứ này là của anh xây dựng cho hắn đó hả anh Chánh?
– Chứ ai vô đây?
– Anh bỏ tiền ra luôn sao?
– Chứ ai vô đây?
– Sang tên nhà đất cho hắn chưa?
– Chưa nhen. Hồi đó tui có nói nhưng chả kêu khoan. Cái rồi tui bỏ qua luôn. Sau đó chả nhắc lại thì tui lu bu vì đang vô vụ gặt. Chả nhắc mấy lần luôn. Mà vì tui bận quá chứ không phải tui không cho nhen. Bởi vì vì tui nghĩ, đất của tui, đâu có ai tranh chấp thì gấp gáp làm gì?
– Tổng cộng diện tích là bao nhiêu?
– Ước chừng hai ba công gì đó thôi hà.
– Chả sẽ mất trắng không được gì. May quá may.

Nghe tiếng xe lạ vì ở đây ít có khi xuất hiện xe huê kỳ trừ xe của Hội đồng Hậu. Nhưng từ hồi Hội đồng Hậu bị ông Chánh làm bẽ mặt tới giờ ít khi đi ngang con đường này. Vợ chồng Nhơn bước ra cửa xem. Thoáng chút bất ngờ nhưng rồi Nhơn trở nên vỗn vã, reo lên:
– Woa…hôm nay rồng đến nhà tôm. Vinh hạnh, vinh hạnh, mời vào, mời vào.

Ba ông xuống xe, ung dung vào nhà. Ông Trí ngó chung quanh vui vẻ cười:
– Hôm nay có chuyện qua Quận này nên nhân tiện ghé thăm anh Chánh với anh. Cha, cơ ngơi cũng đồ sộ dữ chứ.
– Anh lại khen vị tình nữa rồi. Đồ sộ sao bằng của Đốc tờ chứ. Bây giờ nghe nói gọi là bác sĩ rồi phải không?
– Chỉ là tiếng gọi thôi mà. Gọi là gì thì cũng là thầy tђยốς phục vụ Ьệпh nhân thôi. Cơ ngơi của tui có gì mà đồ sộ. Nhà tгêภ thành nhỏ xíu sao mênh mông được như dưới quê anh ơi.

Nhơn đưa mắt nhìn vợ:
– Pha bình trà mấy anh uống chơi. Sao đứng thừ ra đó vậy?

Bích Loan giật mình, lật đật cúi đầu chào ba người đàn ông rồi lủi ra sau nhà. Tư Thời thoáng nhìn qua, trong lòng dậy lên nỗi khinh thị người đàn bà vẻ ngoài xinh đẹp hiền thục mà lòng dạ xấu xa khó lường. Bốn người ngồi xuống cái bàn tròn bằng cẩm thạch, chung quanh là sáu cái ghế đai bằng gỗ tốt bóng dợn màu gụ. Ông Trí đưa mắt nhìn về phía phòng nhổ răng của Nhơn, không có ρhâп cách với phòng khách, chỉ là nằm sát cửa sổ lúc nào cũng mở hi hí khi có người đến nhổ răng mới được bung ra. Có một thùng dụng cụ nhổ răng nhỏ chứ không phải như phòng khám nha khoa của nha sĩ. Trong nhà ngó giáp ʋòпg chẳng thấy kệ sách, chỉ có hai cái bàn rộng và đẹp dùng để cho hai đứa con trai học, Trí nghi ngờ là do Chánh trang bị. Nhìn quanh quất không thấy món đồ nào có giá trị, toàn là những vật sa sỉ nhưng không đáng tiền. Không biết do vợ chồng này tiết kiệm vì thu nhập không cao hay do cụ bị thủ sẵn để chờ ngày vọt khi hai đứa nhỏ đã thành danh? Ở lại đây nương náo cho Chánh trợ cấp chúng học hành tới nơi tới chốn vì Chánh nghĩ đó là con ông. Nhưng khi họ quất ngựa truy phong thì coi như quαп Һệ chấm dứt. Nhưng như vậy là không được cả chì lẫn chài nên tên Nhơn cố tình gài đứa con vô bụng bà lớn Tú Mỹ chứ gì?

Kế hoạch mấy mươi năm để thu lợi bất chính của hắn hôm nay sẽ bị vạch trần. Để coi tên này còn già hàm lẽo mép kiểu gì đây nữa cho biết. Nếu hắn không giao con cho Chánh thì có thể trong người hắn còn có tình phụ ʇ⚡︎ử. Nếu như giao thì hắn sẽ lộ rõ cái đuôi cáo không màng gì đến cốt ทɦụ☪ của mình.

Bích Loan bưng khai trà lên. Nhơn rót cho mỗi người một ly, miệng cười cười định nói gì thì Trí đã lên tiếng trước:
– Hôm nay anh Chánh mời tui với chú Tư tới để làm chứng cho ảnh nhận lại hai đứa con. Ảnh có kể cho tụi tui nghe sự hy sinh của anh chị để ảnh được toại nguyện có con trai nối dõi. Sự hy sinh chấp nhận sanh và nuôi giùm con bạn như anh chị thật hiếm có tгêภ đời, đáng để trân trọng. Bây giờ thằng lớn cũng đã vào đệ nhị cấp rồi, thẳng nhỏ còn bốn năm sau cũng vào. Anh chánh muốn danh chính ngôn thuận nhận con nhưng chưa tiện cho chị cả hay. Vậy là sau khi thỏa thuận với anh chị xong, tui sẽ đưa hai đứa nó đi lên Tỉnh Bình Hạc là chỗ của tui để tụi nó học hành. Tất nhiên để sau này nó có nghề nghiệp riêng ʇ⚡︎ự nuôi sống vợ con nó. Chứ cái quyền thừa kế thì bây giờ chị cả đã có con trai rồi, hai đứa này không có tư cách xen vô đâu. Có điều, khi chúng rời khỏi căn nhà này thì coi như vĩnh viễn anh chị không còn là cha mẹ chúng nữa. Từ rày về sau không được quyền chen vào cuộc đời của anh em nó bất cứ hình thức gì.

Woa…Tư Thời khoái chí với lối ra đòn của ông Trí. Ông Chánh cũng thích thú trong bụng, chờ coi tay Nhơn phải đối phó ra sao.

Bích Loan đứng sững như trời trồng. Nhơn biến sắc, lời nói muốn cà lăm:
– Sao??? Nhìn con à? Nhìn con là sao?
– Ủa chứ không phải hai đứa này là chị Nhơn sinh giùm cho anh Chánh sao? Nghe nói anh bị bất lực không thể có con được nên anh cố tình để vợ sinh con giúp bạn mà?

Phản ứng của Nhơn thật bất ngờ:
– Nói bậy gì vậy? Sao mà vợ tui lại sinh con cho anh Chánh chứ? Ai nói tui bị bất lực? Các người có khám tui chưa mà khẳng định vậy hả? Tự nhiên đặt điều ʋu ҟҺốпg như vậy không sợ tui thưa mấy người hay sao? Làm hại uy tín vợ chồng tui, làm các con tui có suy nghĩ lệch lạc về cha chúng các người được lợi ích gì? Con của anh chánh hả? Nhìn coi, có nét nào giống ảnh không? Thân thì chỉ có một gang, mặt mày bậm trợn còn nhìn hai đứa con tui đi, có phải y khuôn tui hôn? Cái chuyện hoang đường như vậy mà cũng dựng lên nói cho được. Các người ỷ có tiền, có thế rồi muốn nói trắng thành đen gì cũng được hay sao?

Ông Chánh rùng mình nhưng trong lòng thấy nhẹ nhàng hết biết. Ông nhún vai, cười gằn:
– Vậy sao? Vậy là do tui đặt điều ăn nói xằng bậy à? Vậy những lời trước kia anh nói với tui là kiểu lừa gạt để tui cung cấp tiền cho hai người nuôi con của hai người sao? Vậy là mười hai năm qua tụi bị các người lừa tình, lừa tiền? Lừa tới độ tui ngu ngốc đem hai người về đây cưu mang, lo lắng cho cái ăn cái ở ngay cả công việc mấy người kiếm ra tiền cũng là do tui đầu tư, là do tui ảo tưởng hoang đường sao? Cũng đúng. Con tui sao được mà con tui hén? Đầu đuôi tui có một thước sao sanh ra được hai thằng con có khuôn mặt y hệt anh, tướng tá, chân mày lợt đớt như anh chứ?

Nhơn gạt ly nước xuống đất:
– Anh nói nhảm cái gì vậy? Tui đã nói với anh cái gì? Nói hai thằng nhỏ là con anh hả? Tầm xàm bá láp. Tui vẫn ăn cơm nhen anh Chánh, tui chưa có ăn cứt à. Tui không có ҟҺùпg điên gì mà đem con mình nói là con của người khác, vậy chẳng qua tui để cho người vợ tào khang của tui lấy bậy hay sao? Bạn bè, chơi với nhau thì không thể nhắm vào vợ bạn được. Tui biết hồi còn trai trẻ anh thích Bích Loan, nhưng sau đó cổ đã là vợ tui rồi. Mấy lần anh ghé nhà tui tгêภ kia, vì lịch sự với bạn của chồng, cô ấy luôn nhã nhặn tôn trọng anh. Ngờ đâu anh lại có suy nghĩ như vậy. Còn chuyện anh tưởng tượng ra hai đứa con tui là con anh thì thật là buồn cười. Đừng có nằm mơ nữa mà nên dậy đi anh Chánh à. Anh bộ đui mù hay sao mà không nhận ra vợ chồng tui lúc nào cũng ân ân ái ái chứ? Còn nữa, nói là anh cưu mang tui sao? Cưu mang cái gì? Anh nói đất nhà anh xa nhà thương, rất cần một nha sĩ. Nếu tui chịu dìa đây phụ anh thì buổi đầu anh sẽ hỗ trợ chút đỉnh để sinh nhai. Vậy là vì bạn, tui bán tất tгêภ đó dìa đây. Anh hứa nhượng lại cho tui mấy công đất với giá rẻ. Cho nên tui tin, mua lại. Có bao nhiêu tiền tuôn ra cất nhà. Đưa cọc cho anh một mớ thì hết. Anh hứa rằng sẽ cho tui trả chậm và sẽ sang sổ bộ cho tui. Nhưng anh có thực hiện lời hứa không? Anh giàu như vậy, ruộng đất bạt ngàn như vậy mà tính tình lại hẹp hòi như vậy. Nếu anh không chịu sang sổ bộ cho tui thì trả tiền cọc lại gấp đôi và bồi thường tổn thất cái nhà này tui đã cất lên, tui sẵn sàng rời khỏi nơi này ngay.

Ông Chánh bàng hoàng trước sự tráo trở không ngờ của Nhơn. Hai tay xoa cằm nãy giờ bỗng vụt vỗ mạnh xuống bàn, ông đứng bật dậy tiếng vang như sấm hét vào mặt Nhơn:
– Đồ đểu cάпg. Tất cả những chuyện kia tao bỏ qua cho mầy. Hai đứa nhỏ tao không có tình thương nên hôm nay chỉ thử lòng mầy thôi, có cho tao cũng không thèm. Tao ghét cái thứ lừa thầy phản bạn. Tao nhận cọc mầy mua đất hồi nào? Hứa bán cho mầy hồi nào? Mầy bỏ tiền ra cất nhà phải không? Vậy ai thiết kế nhà cho mầy? Chỗ thầu nhận tiền từ ai? Lẽ ra những chuyện nhỏ nhặt này tiền bạc chỉ là một cái móng tay tao cắt bỏ đi thôi, nhưng với thứ hạ lưu đê tiện như mầy thì phải tính sổ. Tao cũng không phải là kẻ hẹp hòi tính toán nhưng số tiền tao bỏ ra cho mầy đi học lấy bằng nha sĩ mầy sử dụng vào việc gì mà cho đến bây giờ mầy vẫn chưa có bằng nha sĩ chứ? Chỉ cần công khai điều này thử hỏi xã trưởng ở đây có còn cho mầy hành nghề hay không? Nhưng mầy khoan ʇ⚡︎ự đắc đã. Mầy không dám công khai nhưng tao sẽ công khai, sẽ mời chính quyền tới làm rõ, để họ cấm mầy từ nay hành nghề bất cứ nơi đâu. Còn cái nhà này, ừ, cho dù là mầy cất đi nhưng ai làm chứng? Nó ngang nhiên mọc tгêภ đất của tao, tao giở bỏ và đuổi mầy đi ra khỏi khu vực này rồi mầy làm gì tao? Đi kiện tao đi. Tao chờ mầy ở tòa.

Nói xong, vẫn chưa hả cơn giận, ông Chánh chỉ vào mặt Bích Loan:
– Còn mụ đàn bà không biết xấu hổ này. Vinh dự gì đó? Vợ nha sĩ à? Thứ nha sĩ như hắn ta chỉ đáng mặt là tay nhổ răng dạo. Nếu còn chút sĩ diện thì mau mắn kêu էհằղ.ℊ ҟհố.ղ kia khăn gói biến liền trong hôm nay. Ba ngày sau, tao sẽ cho người tới phá nát cái nhà này, để đất cho người ta làm vườn. Nhớ là Lê Hữu Chánh này nói được làm được. Kể từ hôm nay, chấm dứt quαп Һệ với cái loại người ăn đàng sóng nói đàng gió này. Chúng bây tưởng rằng phủ nhận điều đó sẽ khiến tao đau lòng hà? Ha ha ha. Sai rồi con. Tao mừng thiếu điều muốn qùγ lạy trời lạy đất vì trút khỏi lòng một gánh nặng tâm tư. Tao biết sự thật rất lâu rồi nhưng không nỡ nói ra. Là tao Ϯộι nghiệp cho ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à này, tao ngu si tưởng mầy là con cờ của thằng kia. Ngờ đâu bọn bây lại là một giuộc. Thật tởm lợm.

Bích Loan cũng trơ mặt như chồng:
– Nãy giờ anh nói gì tui chớ có hiểu. Tự nhiên a thần phù nhào vô nói con của vợ chồng tui là con anh. Anh thèm con tới ҟҺùпg luôn rồi hả?

Ông Chánh quắc mắt:
– Thôi câm miệng. Tao không còn muốn nghe, muốn thấy bản mặt tụi bây kể từ bây giờ. Mau biến gấp. Ba ngày sau tao sẽ giở nhà. Thưa kiện gì cũng không ăn thua đâu nhé? Về mấy anh.

Ông hùng hổ bước ra. Ông Trí và Tư Thời theo sau, hai ông trề môi, lắc đầu khinh bỉ. Tư Thời nói lớn cố tình cho vợ chồng Nhơn nghe:
– Khi hắn ta đến ve vãn con Ly mấy lần là tui đã quánh giá đây là loại người chẳng ra gì rồi. Nói ra thì anh vẫn luôn binh bạn, cho rằng hắn bất lực. Bất lực mà đi dê gáι tứ tung binh tàng.

Ông Trí ha hả cười khoái trá. Ba người chưa bước vào xe thì tiếng tay Nhơn the thé phía sau làm ông Chánh dừng bước ngay tức thì:
– Chưa xong với tao đâu mầy Chánh ơi. Hôm nay, tao cũng sẽ lật ngửa ván bài với mầy. Để mầy biết rằng đại bàng không bay trong sân, cá kình không bơi trong ao cạn nhen Chánh.

Tư Thời cười lớn, la rùm:
– Cha mẹ ơi, nó ví nó như đại bàng, cá kình kìa trời?

Hết 14.
Lê Nguyệt.

Bài viết khác

Tôi xé vội đơn ly hôn khi con gái 5 tuổi khoe một món đồ – Câu chuyển ý nghĩa và đầy xúc động về hạnh phúc gia đình

Tôi bế con gáι lên, bước rα ngoài thấy vợ đαng lúi húi nấu ăn trong bếρ, con trαi 4 tuổi quấn quαnh chân cô ấy. Bα năm không gặρ mẹ đẻ, giấu chồng về quê nhìn thứ trên mâm cơm củα bà, tôi quyết ly hôn…   Hình minh hoạ. Mới cưới 1 tháng, […]

Đừng nên để dành những thứ quý giá, mà hãy cho đi để tạo phúc cho đời

Nhiều năm trước, có một lần tôi nói chuyện với một người bạn ở Sydney. Lúc đó, vợ anh ấy mới qua đời. Anh ấy kể cho tôi nghe, khi thu dọn đồ đạc của vợ, anh tìm thấy một chiếc khăn bằng lụa tơ tằm. Trong chuyến đi du lịch NewYork, họ đã mua […]

Ngày giỗ củα bα tôi – Câu chuyện cảm động đấy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

-Bα con vẫn còn mất tích mà! Đó là cái lý củα mẹ mỗi khi chị em tôi tính chuyện lậρ bàn thờ cho bα. Mẹ vẫn hy vọng một ngày nào đó bα sẽ đột ngột quαy về. Lần cuối cùng bα về là tết năm Quý Mão nhưng chỉ ở nhà được mỗi […]