Người phụ nữ khí chất – Ở chị, tôi học được rất nhiều điều hay

TG Dược sĩ : Hoa Kim

Tôi kể cho các chị em phụ nữ về một câu chuyện thật ,rất thật của chị tôi để những chị em phụ nữ đọc xong có thêm động lực cho bản thân ,nhất là những chị em phụ nữ đang làm mẹ đơn thân

Gia đình tôi ở thôn quê vùng đồng bằng sông Cửu Long. Nhà 5 chị em gái và 1 anh trai ,chị là thứ ba trên chị là hai người chị nữa. Gia đình tôi là một gia đình hạnh phúc .Cha mẹ mẫu mực ,chị em yêu thương nhau. Chị sinh ra cũng khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác.

Lúc chị 5 tuổi trong 1 lần bị ốm ,ba mẹ đưa chị đi khám bệnh ,vùng nông thôn tôi ngày đó còn lạc hậu ,ba mẹ đưa chị đến một y tá trong vùng khám và cô y tá chích chị một mũi thuốc vào mông. Không may mũi chích đó khiến chị bị liệt một bên chân luôn đi không nổi .Ba mẹ tôi đưa chị lên Sài Gòn khám bác sỹ bảo chị bị chích vào gân không cứu được ,mà phải chuyển qua vật lý trị liệu tập đi

Ba mẹ tôi đau đớn vô cùng ba kiên nhẫn tập đi cho chị từng chút một .Chị vừa đi vừa lết 1 chân nước mắt dàn dụa vì đau ,nhưng ba tôi vẫn không bỏ cuộc ,và cuối cùng chị cũng đi được..

Càng lớn lên ,chân chị cũng teo lại kém phát triển mặc dù ba tôi vẫn bắt chị tập luyện thường xuyên ,chị trở thành người bị tật nguyền đi đứng không lành lặn, chân thấp chân cao,chân to chân nhỏ. Từ bé chị đã thể hiện cá tính mạnh mẽ khi bị bạn bè ngây thơ trong xóm hay trêu chọc Trang què Trang què …….mặt chị vẫn bình thản

Sau này gia đình tôi chuyển ra phố chợ ở.Ba mẹ tôi mở tiệm buôn bán vật tư nông nghiệp .Lúc đó hai chị lớn của tôi đã đi lấy chồng.

Nhưng không may hai năm sau đó mẹ tôi bị suy thận . Thời đó Y khoa chưa tiến bộ như bây giờ và mẹ tôi cầm cự được hai năm nữa thì ra đi mãi mãi. Mẹ tôi trước khi mất vẫn không an tâm về chị ,mẹ bảo mẹ lo nhất là con Trang… Ba tôi với bản tính đầy nghị lực và kiên cường ,một lòng chung thủy với mẹ mà ở vậy tiếp tục buôn bán cùng với sự phụ giúp của chị để lo cho ba anh em chúng tôi đang tuổi ăn học .Chị học hết lớp 12 và không đi học nữa .Còn ba tôi thì ở như vậy từ lúc mẹ mất ba tôi 44 tuổi, đến nay ba tôi 73 tuổi

Khi tôi và anh trai tôi học hết phổ thông ,ba đưa hai anh em tôi lên Sài Gòn học đại học ,kinh tế nhà tôi lúc đó chỉ còn ba và chị gánh. Chị mặc dù chân không lành lặn, nhưng từng bước đi của chị dường như luôn điềm tĩnh và cam chịu ,chị tháo vát nhanh nhẹn nói chuyện lịch sự tử tế ,chị rất thông minh quyết đoán trong công việc và chị rất có khiếu kinh doanh. Chị là cánh tay phải đắc lực của ba ,khách hàng tin tưởng chị . Chị nói họ nghe ,ở chị có một thần thái khác lạ .

Dần dần mọi người đều nhìn chị bằng một cặp mắt nể phục một chị Trang giỏi dắn. Chị cũng rất biết cách ăn mặc trang điểm nên nhìn chị luôn toát ra vẻ quý phái. Chị dường như gánh vác hết phần của mẹ cùng với ba lo cho chúng tôi .Bạn bè của ba hay của chúng tôi ai cũng quý chị ,khen chị giỏi giang .Chị rất tốt bụng dường như chưa bao giờ chị từ chối một người ăn xin nào dù chị gặp ở đâu .

Những năm tháng học đại học ở Sài Gòn anh em tôi chưa bao giờ phải đi làm thêm, một tay chị cùng với ba lo cho chúng tôi đầy đủ thậm chí còn đầy đủ hơn những người bạn cùng trang lứa

Bởi vậy tôi dù mất mẹ sớm nhưng dưới sự bảo bọc của ba và những người chị, mà chưa bao giờ cảm thấy mình bị thiệt thòi hay thiếu thốn so với những bạn đầy đủ cha mẹ, chưa bao giờ thấy chị phàn nàn hay kể công là phải hy sinh lo cho các em, chị cũng trao dồi kiến thức ,những cuốn sách dạy cách sống đẹp ,ứng xử khôn ngoan ,nghệ thuật kinh doanh ,vượt qua số phận, đắc nhân tâm..

Chị vẫn thường bảo : “nhìn người ta bước đi với đôi chân lành lặn mà chị thèm ,chị bảo giá như chị không bị tật chắc là chị làm được nhiều việc hơn nữa”. Thời gian trôi qua rồi em út tôi cũng học hết lớp 12 và lên Sài Gòn học .Ba tôi một người có tầm nhìn xa trông rộng đã quyết định lên Sài Gòn mua nhà để anh em tôi có nơi cư trú và ba anh em tôi lập nghiệp ở tại Sài Gòn

33 tuổi chị kết hôn

Chồng chị là người miền trung . Anh trong những chuyến về quê tôi thăm người bà con của anh ,vì ngưỡng mộ chị với tư cách là chủ cửa tiệm ,anh tán chị và chị xiêu lòng. Đám cưới của anh chị diễn ra trong sự chúc phúc của mọi người ,hàng xóm ,bạn bè ,khách hàng ,và những cửa hàng vật tư nông nghiệp khác ,ai cũng mừng cho chị tìm được bến đỗ. Anh theo chị về quê vợ sinh sống và nối nghiệp gia đình tôi ,vì ba tôi cũng lên Sài Gòn để tiện lo cho anh em tôi và để lại cửa hàng cho anh chị làm ăn.

Chị chỉ dẫn cho anh cách làm ăn buôn bán ,từ lời ăn tiếng nói ,cách cư xử với khách hàng ,vân vân…. anh từ một người không biết gì đã giỏi lên rất nhiều. Công việc làm ăn của anh chị khá thuận lợi rồi chị mang bầu và sinh một đứa con trai kháu khỉnh. Chị mua thêm đất ,xây lại căn nhà cho lớn hơn khang trang hơn ,làm lại cửa hàng cho rộng hơn, cuộc sống tưởng chừng êm đẹp .

Nhưng không…

Anh sau khi đã học được hết cách thức làm ăn của chị ,có vẻ như anh không cam tâm khi có một người vợ không lành lặn ,anh bỏ chị về quê và anh cũng mở cửa hàng bán vật tư nông nghiệp như chị. Chị dắt con thuê xe ra nhà tìm anh nhưng anh bảo với chị : Đem hết tài sản về anh buôn bán chứ anh không thích sống trong Nam. Anh nói với chị như vậy vì anh biết chị không bao giờ làm điều đó .chị không đồng ý và chị buông

Trở về nhà chị buồn bã vô cùng hàng xóm láng giềng bàn tán gì xèo về chị , có những lúc chị buồn tưởng như không thở nổi ,không muốn làm gì hết .Nhưng còn công việc ,khách hàng ,còn con chị đang cần chị ,và chị tự nhủ với lòng mình là không được ,không thể sống như vậy.

Định thần lại ..

Chị tổ chức lại công việc làm ăn của chị với phương án mới làm mẹ đơn thân khi đó con chị mới được năm tuổi. Chị thuê thêm người bán hàng ,thuê người phụ giúp việc nhà thêm ,thuê người chở con chị đi học ,vân vân …..khi cần mua gì chị cũng thuê và chị trả lương rất hậu hĩnh, chị kiên cường phớt lờ những lời xì xào của những người hàng xóm nhiều chuyện ,chị không cho phép mình gục ngã ,chị không muốn mọi người nhìn chị với một cặp mắt thương hại. Gói ghém tủi hờn cay đắng vào trong lòng ,ngày nào cũng vậy ,sáng ra chị luôn trang điểm thật đẹp và ra bán hàng tiếp khách .Chị quay cuồng với công việc làm ăn cả ngày chị cũng chả còn thời gian mà buồn.

Đứa con như là một động lực để chị tiếp tục phấn đấu, chị chỉ buồn vì chị không cho con được một mái gia đình trọn vẹn. Dưới sự sắp xếp chỉ đạo của chị ,công việc của cửa hàng chị vẫn buôn bán tập nập ,cách ăn nói đối đáp của chị sắc sảo nền nã và rất có lý ,nên dù là một phụ nữ chân yếu tay mềm nhưng không ai bắt nạt được chị, ở chị luôn có một năng lượng tích cực .Chị kiếm tiền giỏi và cũng rất biết cách dùng tiền .chị bảo làm ra tiền để làm gì mình phải biết dùng đồng tiền để phục vụ cho cuộc sống mình, chứ nhà chị điện hư hay camera bị lỗi ,chị luôn có những danh sách thợ điện hay thợ sửa vi tính camera vân vân để khi cần là chị nhờ họ hỗ trợ ,và chị trả tiền cho họ rất cao ,nên mỗi khi chị cần là họ có mặt để giúp chị liền.

Có tiền chị lại lên Sài Gòn mua nhà dưới sự hướng dẫn của ba và anh em chúng tôi trên này .Việc chọn cho mình căn nhà nào với lợi thế là sao chị tự quyết hết ,và chị đã mua cho mình được 2 căn nhà mặt tiền đường lớn ở Tân Bình .Một căn vinmax thuê để bán hàng, một căn chị cho thẩm mỹ viện thuê ,và thêm một căn gần nhà ba tôi gần chợ. Hàng tháng chị thu về một số tiền lớn từ ba căn nhà cho thuê này.

9 năm làm mẹ đơn thân con chị năm nay cũng đã 14 tuổi cao 1m 73 đã ra dáng thanh niên rất thương mẹ và giúp đỡ chị rất nhiều.

Thời gian trôi qua chị cũng không còn hận anh đã bỏ chị , chị chỉ nói rằng nếu anh không thương chị thì thôi cũng được .nếu anh tìm được người khác thì chị cũng chúc phúc cho anh .

Anh cũng có về thăm con, chị dạy con chị phải biết kính trọng ba nó .chị bảo nếu dạy nó oán hận cha nó đã bỏ nó thì sẽ làm mất đi phần phước của con mình như thế thì không nên. Chị bảo dù chị thất bại trong hôn nhân nhưng nhất định chị phải là một người mẹ thành công ,chị cho con chị hiểu được rằng chị làm được tất cả mọi thứ cho con mà những người mẹ lành mạnh khác làm được và hơn thế nữa, con chị có lần đi học về nói với chị rằng thằng bạn con nó bảo con là thằng không có cha ,nhưng con không sợ ,con tin tưởng vào mẹ ,hãnh diện về mẹ dù mẹ là một người phụ nữ tật nguyền.

Bây giờ ở tuổi 47 chị sống rất ung dung tự tại, chị là minh chứng rằng phụ nữ không chồng vẫn sống rất tốt, phụ nữ chả thua gì đàn ông, chị dạy chúng tôi phải biết tạo niềm vui cho cuộc sống của mình ,phải biết mua sắm những quần áo đẹp hay dắt con đi đu lịch cho biết đó đây. Ngày lễ tình nhân hay ngày tám tháng ba có ai chọc chị là được tặng hoa chưa ,chị cười bảo tự mình trồng một vườn hoa luôn nên chả cần phải chờ ai tặng.

Chị bảo hạnh phúc là do mình tạo ra mình phải biết tự tạo hạnh phúc cho chính mình chứ đừng ngồi đó mà trông chờ vào bất cứ ai ,đừng ngồi đó chờ người khác đem lại rồi không được như ý lại mất công buồn tủi, chị dạy chúng tôi sống phải lương thiện , chị luôn khuyên bảo chúng tôi sống phải biết chịu thiệt cho mình chút đi rồi ông trời lại bù cho cách khác ,chứ đừng lúc nào cũng dành phần thắng về mình, cách xử trí công việc cho đến cách xử sự ngoài đời và bản lĩnh của chị khiến tôi phục chị rất nhiều

Anh chồng sau khi thôi chị anh cũng đã lấy vợ thêm 2 lần nữa nhưng đều chia tay .

Nghe đâu mấy người đó họ chỉ thương tiền của anh thôi. Anh cũng thừa biết rằng không ai bằng chị , họ chỉ hơn chị về cái chân thôi. Mới đây về thăm con thấy con trai to lớn đẹp trai ,còn chị thì vẫn xinh đẹp quý phái anh cũng chạnh lòng lắm,nhưng anh không còn có cửa để quay về nữa vì chị bảo chị đang sống rất tốt rất bình yên..

Ở chị, tôi học được rất nhiều điều hay. Cám ơn chị,người chị yêu dấu của em..

Bài và ảnh sưu tầm.

Bài viết khác

Đừng nên để dành những thứ quý giá, mà hãy cho đi để tạo phúc cho đời

Nhiều năm trước, có một lần tôi nói chuyện với một người bạn ở Sydney. Lúc đó, vợ anh ấy mới qua đời. Anh ấy kể cho tôi nghe, khi thu dọn đồ đạc của vợ, anh tìm thấy một chiếc khăn bằng lụa tơ tằm. Trong chuyến đi du lịch NewYork, họ đã mua […]

Ô Sin – Câu chuyện ý nghĩα nhân văn và lờі хіn lỗі đầу nướс mắt сủа hаі ᴠợ сhồnɡ

Nhung bàn với chồng : Sắρ tới em sinh, nếu αnh không cάпg đáng được thì ρhải thuê ô-sin thôi! Nαm ái ngại : – Lương hαi vợ chồng chưα nổi 15 tɾiệu bạc, thuê người ở theo giá mặt bằng bây giờ tháng sáu bảy tɾiệu lấy đâu ɾα! – Thế thì em sinh […]

Ông già keo kiệt – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc đầy tính nhân văn

Một ông lão đã 76 tuổi, ở cùng vợ tɾong một căn hộ cho thuê ở thành ρhố Sαn Fɾαncisco nước Mỹ. Ông chưα từng mặc quα quần áo hàng hiệu, kính mắt ɾất cũ kỹ, đồng hồ đeo tαy cũng không hợρ thời. Ông không thích món ăn ngon, thích nhất là sữα hâm […]